Hồi Ức Khảm Vào Mảnh Trăng Tàn

Chương 7: Xin chào, nhị thiếu!




Quản gia Lý đứng khúm núm bên cạnh Triều Duy, khác hẳn dáng vẻ cao cao tại thượng, mắt cao hơn đầu thường ngày.

“Nhị thiếu gia.”

“Mấy ngày nay ở nhà có chuyện gì à?”

Hắn hỏi vậy tức là đã nghe được tin tức gì rồi. Lý Chiêu Hoa không dám giấu, kể hết toàn bộ chuyện lớn nhỏ từ trong ra ngoài. Đương nhiên bà rất nỗ lực nhấn mạnh những hành động vô lễ, khác thường của Thước Vi Nhi.

“Thước Vi Nhi? Là con nhỏ bị nhà họ Thước gán qua đây trả nợ đúng không?”

“Chính là cô ta.”

Triều Duy là nhị thiếu gia nhà họ Triều, 24 tuổi. Hiện đang học cách quản lý sản nghiệp gia đình, nhưng hắn không hứng thú với công ty. Phần lớn thời gian đều chìm đắm ở sòng bạc, quán bar, chơi đùa với những cô nàng nóng bỏng.

Chính là kiểu trai hư điển hình.

Triều Duy cao 1m85, ánh mắt đào hoa không chút che giấu, nụ cười cũng sát gái không kém. Những nữ hầu trẻ trong nhà, ai mà không mơ mộng một chút chứ. Vừa giàu có, đẹp trai, lại phong độ như vậy, tình một đêm cũng xứng đáng. Nhưng bọn họ chỉ dám ấp ủ tình cảm thiếu nữ trong lòng, có mỗi Thước Vi Nhi là bạo gan thổ lộ.

Đương nhiên là bị thiếu gia từ chối, còn bị phạt cọ nhà vệ sinh một tuần. Sau đó năm lần bảy lượt bị tài xế và làm vườn trong nhà lăm le nhắm đến. Đây chắc chắn là chuyện tốt mà Triều Duy gây ra rồi.

“Cô ta bị… tâm thần phân liệt à?”

Triều Duy nghe xong một lượt, ánh mắt hắn cũng hoang mang theo. Cắt lưỡi người khác là hành động mà con gái dám làm sao? Còn phế bỏ…

Nghĩ thôi đã thấy thốn rồi.

“Có thể do Vi Nhi còn tơ tưởng đến nhị thiếu gia, nên mới cố tình làm vậy?”

Triều Duy nghe xong liền mỉm cười. Nghe cũng hợp lý lắm! Cả tháng nay hắn đi du lịch, chơi đùa mấy cô nàng hot girl bốc lửa cũng chán rồi, chuyển qua đùa giỡn thiếu nữ non nớt thì sao nhỉ?

“Cô ta đâu rồi?”

“Dạ, đang bị phạt quét dọn trên gác xép.”



“Gọi cô ta xuống đây.”

“Vâng.”

*

Lúc Lý Chiêu Hoa lên gác lại thấy Thước Vi Nhi đang lục lọi trong thùng đồ để tìm gì đó. Bà cau mày tiến lên: “Cô đang làm gì vậy hả?”

“… Dọn dẹp.”

Ánh mắt cô trong trẻo, gương mặt non nớt lại ngây thơ. Không ai dám tin với dung mạo lương thiện này, hôm qua ra tay tàn nhẫn đến mức nào.

Nhưng cô là do nhà họ Thước mang đến, thay anh trai nhà đó đền tội, trả nợ, không thể tùy tiện đánh chết hay đuổi đi được.

“Nhị thiếu gia gọi cô lên phòng gặp riêng.”

“Không cần dọn gác xép nữa à?”

Lý Chiêu Hoa lửa giận ngùn ngụt trong lồng ngực nhưng không làm gì được: “Không cần!”

Thước Vi Nhi ném chổi xuống sàn, ung dung bước ra khỏi đây. Triều Duy à? Để xem thằng nhóc này có gì mà khiến nguyên thân say đắm đến thế!

Thước Vi Nhi mở cửa bước vào, vừa lúc hắn tắm xong, trên người chỉ quấn khăn tắm ngang hông, lộ ra cơ thể săn chắc bên trên. Hình xăm trải dọc bên eo càng tăng thêm phần quyến rũ.

Không biết nguyên thân sẽ phản ứng thế nào, nhưng cô không có cảm giác gì cả. So với vài gã đàn ông cô từng ám sát, trông hắn ẻo lả, hư đốn, không đứng đắn chút nào.

Nói chung, không phải gu của cô rồi!

“Chào nhị thiếu gia.”

“Đến đây.”



Triều Duy ngồi lên giường, ngoắc tay ra lệnh. Thước Vi Nhi không sợ hãi hay e dè, đi đến bên cạnh nhìn thẳng vào mắt hắn: “Thiếu gia có gì phân phó?”

Thích chơi hả? Để cô bồi hắn chơi đến cùng!

Triều Duy cười lưu manh, ánh mắt càn rỡ nhìn một lượt từ đầu tới chân. Ừm! Thân thể hơi ốm, mặt cũng không quá xinh, bình thường đến mức nhạt nhòa nhưng khí chất lại đặc biệt cuốn hút.

Mới có một tháng trôi qua mà cô trông khác quá. Cố chấp, bướng bỉnh lại lạnh lùng. Càng làm cho hắn muốn chinh phục, muốn chiếm đoạt. Triều Duy vỗ vỗ lên nệm, giọng trầm trầm quyến rũ: “Lên giường.”

Một tay hắn đặt trên khăn tắm lỏng lẻo, mơ hồ nhìn thấy sự gợi cảm của đàn ông, gần như giây tiếp theo sẽ rơi xuống khiến bất kỳ thiếu nữ nào cũng xấu hổ, tim đập chân run.

“Hình như đây không phải là công việc của tôi.”

Thước Vi Nhi không đỏ mặt cũng chẳng trốn tránh, chậm rãi từ chối lời đề nghị khiếm nhã của Triều Duy. Cô không thể giết cái tên này! Nếu không sẽ khó bỏ đi yên ổn được! Chưa kể, cô đã quyết định phải trụ lại để ám sát Dạ Phong, không thể rút lui dễ dàng như thế!

Chờ cơ hội thích hợp rồi chuốc thuốc chết hắn nghe có vẻ hợp lý hơn!

Ánh mắt của hắn khiến Thước Vi Nhi khó chịu, thật muốn thò tay móc con ngươi kia ra ngoài.

“Hôm nay cô còn dám cãi lại tôi? Chẳng phải nói thích tôi sao? Cho cơ hội còn từ chối à?”

“Giờ không thích nữa.”

Nếu gặp nguyên thân, cô sẽ đánh cô ta một trận để lần sau nhìn người cho chuẩn xác hơn. Tên đàn ông này mà cũng đem lòng yêu cho được. Đúng là thiếu hiểu biết!

“Thật là tuyệt tình! Vi Nhi, em lạnh lùng vậy sao? Nói không thích là buông tay luôn hả?”

Hắn tiến tới muốn nắm tay nhưng cô phản ứng nhanh lùi lại hai bước, tay cũng tự giác khoanh lại trước ngực đề phòng tên lang sói này.

“Nhị thiếu, đừng động tay động chân!”

Trong lòng Thước Vi Nhi thầm nghĩ, nếu Triều Duy dám làm gì quá đáng, cô cũng không ngại tiễn hắn lên đường luôn. Cùng lắm thì bỏ trốn thật xa!

Nghĩ đoạn, đầu ngón tay theo phản xạ chạm vào thắt lưng, ở đó cô đã giấu một mảnh thủy tinh. Chỉ cần nhanh tay cắt một nhát lên cổ hắn, thì trời cũng không cứu nổi!