Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 10: Đến đón tôi




Sau khi Chu Hoài Sinh dọn dẹp chén đĩa xong xuôi, anh mới chú ý đến máy sưởi và thảm trải sàn trong phòng khách.

“Cậu Lâm, những thứ này...”

“Đều là cho Quyển Quyển, anh không cần nói cảm ơn giùm thằng bé, cũng không cần trả lại tiền.”

Thái độ của Lâm Tri Dịch rất kiên quyết, Chu Hoài Sinh đành im lặng, anh ngồi xổm xuống, Quyển Quyển đưa cho anh một khối hình tam giác màu đỏ trong tay. Anh không biết để ở đâu, tay cứ lơ lửng trên không, mãi đến khi Lâm Tri Dịch mở miệng nhắc nhở: “Đó là mái nhà.”

Lúc này Chu Hoài Sinh mới hiểu được Quyển Quyển đang xây một ngôi nhà nhỏ, anh đặt khối hình tam giác màu đỏ lên trên, Quyển Quyển vui vẻ mỉm cười. Chu Hoài Sinh nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bé, hỏi: “Hôm nay chú chơi với con cả ngày, con đã cảm ơn chú chưa?”

Quyển Quyển lập tức ngẩng đầu nhìn Lâm Tri Dịch, mái tóc xoăn nhỏ tựa vào ngực Lâm Tri Dịch, nói: “Cảm ơn chú.”

Trước mặt Lâm Tri Dịch, bé đã không còn rụt rè như lúc đầu nữa mà thay vào đó lại vô cùng dựa dẫm và quý mến cậu. Đặc biệt là khi Chu Hoài Sinh ở bên cạnh, bé nhìn trái nhìn phải, sau đó vui vẻ nhào vào lòng Lâm Tri Dịch, xoay người ôm lấy cổ Lâm Tri Dịch.

Lâm Tri Dịch ôm lấy nhóc con, ngước mắt liếc nhìn Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh tránh đi ánh mắt của cậu.

Cả hai đều im lặng, không ai nói đến chuyện phải rời đi.

Qua một lúc, dì Vương tới gõ cửa, Chu Hoài Sinh đi ra mở cửa: “Dì Vương, dì đã về rồi.”

Dì Vương vừa cười vừa nói: “Ngồi xe buýt bảy tiếng đồng hồ mệt chết đi mất, nhưng dì không sao, chỉ muốn tới nói cho con một tiếng. Ngày mai con đưa Quyển Quyển tới nhà dì đi, dì trông bé cho con. À, đây là lạp xưởng dì mang từ quê lên, nấu với cơm ngon lắm.”

Dì Vương nhét vào tay Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh không thể từ chối, nên đành liên tục nói “Cảm ơn dì.”

Quyển Quyển bò đến mép thảm, nhìn thấy dì Vương, miệng cười gọi “Bà Vương.”

“Ui cha, bé Quyển Quyển, ngày mai đến nhà bà Vương chơi nha.”

Quyển Quyển ngốc ngốc quay lại nhìn Lâm Tri Dịch.

Lâm Tri Dịch cũng đứng dậy.

Lúc này dì Vương mới chú ý tới trong phòng khách còn có một người khác, nhìn từ trên xuống dưới rồi kéo Chu Hoài Sinh ra ngoài cửa: “Cậu ấy là?”

“...Bạn của con.” Chu Hoài Sinh trầm giọng trả lời.

“Dì còn tưởng là người yêu của con.” Dì Vương mỉm cười nói, “Khuôn mặt và cách ăn mặc đều rất đẹp, Quyển Quyển còn trông hơi giống cậu ấy.”

“Cậu ấy không phải người yêu con, chỉ là bạn thôi.”

Dì Vương vỗ vai Chu Hoài Sinh, che miệng cười nói: “Nếu biết con có tiêu chuẩn cao như vậy, dì nào dám giới thiệu cháu gái của dì với con.”

Chu Hoài Sinh vội vàng nói: “Dì Vương, với hoàn cảnh này của con, lại còn có một đứa con, dì không được giới thiệu con cho cô ấy, đừng làm khổ cô ấy.”

Dì Vương bỗng nói lớn, “Hoàn cảnh của con có vấn đề gì? Dì thấy khá ổn mà, bây giờ nghèo chút thì lo gì? Sống bình dị, không hút thuốc uống rượu, sao con biết không có ai muốn ở cùng con?”

Chu Hoài Sinh muốn đóng cửa lại, chặn giọng nói của dì Vương, nhưng rồi anh lại nghĩ, Lâm Tri Dịch đã quên hết mọi chuyện, cậu ấy quan tâm mấy chuyện này làm gì.

Dì Vương lại vẫy tay với Quyển Quyển, nói với Chu Hoài Sinh: “Dì xuống thu dọn đồ đạc trước. Ngày mai Quyển Quyển đến, dì sẽ dọn lại lần nữa.”

“Để con xuống phụ gì.” Chu Hoài Sinh nói.

“Không sao, không cần đâu.” Dì Vương nói rồi đi xuống lầu.

Chu Hoài Sinh vừa quay người lại liền nghe thấy tiếng cười khẽ, Lâm Tri Dịch mặc áo khoác vào, nói: “Được hoan nghênh nhỉ, vừa giúp anh chăm sóc con nhỏ, còn giới thiệu người yêu cho anh.”



“Không phải.” Chu Hoài Sinh theo bản năng tiến lên một bước.

“Quyển Quyển,“ Lâm Tri Dịch cúi người xoa xoa mái tóc quăn của Quyển Quyển, bắt đầu luyến tiếc nhìn Quyển Quyển, cậu ngồi xổm xuống ôm lấy bé con, dỗ dành: “Chú phải đi rồi, khi nào rảnh sẽ đến chơi với Quyển Quyển.”

Quyển Quyển có chút buồn, gò má cọ cọ cổ Lâm Tri Dịch, đáng thương nói: “Chú.”

“Nếu con nhớ chú thì hãy gọi cho chú, được chứ?”

Quyển Quyển gật đầu.

Lâm Tri Dịch cuối cùng cũng buông tay ra, cầm điện thoại di động, xỏ giày, chuẩn bị đi ra ngoài. Chu Hoài Sinh cầm lấy đèn pin, nói: “Tôi đưa cậu xuống.”

Lâm Tri Dịch cũng không từ chối, cậu có chút sợ tối, đương nhiên sẽ không nói ra trước mặt Chu Hoài Sinh, chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng, bộ dạng như đang muốn nói chuyện với Chu Hoài Sinh. Chu Hoài Sinh đóng cửa lại, bật đèn pin chiếu lên bậc thang. Khi đi đến góc đường, Lâm Tri Dịch dừng lại: “Tôi rất thích Quyển Quyển, xin lỗi nếu làm phiền anh.”

“Không phiền, không sao đâu.”

“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?” Lâm Tri Dịch đột nhiên hỏi.

Chu Hoài Sinh đột nhiên nhìn cậu, mấy giây sau mới trả lời: “Chưa từng.”

Lâm Tri Dịch không tiếp tục hỏi nữa, cậu cảm thấy hẳn hai năm mất trí nhớ của cậu và Chu Hoài Sinh không có bất kỳ sự liên quan nào.

Cậu tiếp tục đi xuống lầu, Chu Hoài Sinh tiễn cậu ra ngoài cửa, xe còn đỗ ở bên cạnh công trường. Lâm Tri Dịch suýt vấp phải một hòn đá trên đường, Chu Hoài Sinh vội giữ tay cậu lại, rồi lại nhanh chóng buông ra, anh nói: “Đi đường cẩn thận.”

“Thứ Bảy tuần này tôi sẽ quay thăm Quyển Quyển, được không?”

“Cậu Lâm, tốt nhất là không nên.”

“Không sao đâu,“ Lâm Tri Dịch cố ý hiểu sai, tự mình lấy chìa khóa xe ra, hoàn toàn không để ý đến lời nói của Chu Hoài Sinh, lắc chìa khóa xe nói: “Tôi đi đây.”

Chu Hoài Sinh đành phải quay lại sân, thấy cửa nhà dì Vương đang hé mở nên anh đến giúp bà dọn dẹp.

Lâm Tri Dịch về nhà tắm rửa, vừa nằm trên giường vừa mở phần mềm mua sắm, bỏ vào giỏ hàng mấy chục sản phẩm dành cho trẻ em, cuối cùng cậu cũng cảm thấy hơi buồn ngủ. Cậu nhớ lại cảm giác ôm Quyển Quyển trong tay, cậu ôm chăn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, vừa bước vào văn phòng, Từ Dương gõ cửa, “Tri Dịch, người của tập đoàn Trọng An đã tới phòng họp, chủ tịch Lâm cũng đã đến.”

Lâm Tri Dịch cầm tài liệu rời đi, đồng thời nhờ trợ lý mang tài liệu in và máy tính xách tay đến phòng họp trước.

“Hôm nay có thiếu gia Trọng An đến tham dự họp. Hai người đã từng gặp nhau chưa? Anh ta là con trai của Trần Bân, Trần Ngạn Lãng, lớn hơn cậu hai tuổi, vừa mới du học về, năng lực kinh doanh không tồi.”

“Chưa từng gặp.” Lâm Tri Dịch không có hứng thú.

Cậu đẩy cửa phòng họp, mỉm cười với mọi người, nhân viên đã bật sẵn màn hình lớn và máy tính xách tay của Lâm Tri Dịch, bấm vào các slide đã chuẩn bị sẵn. Lâm Tri Dịch ngồi phía sau Lâm Diễn Đức, đợi Lâm Diễn Đức mở đầu bài phát biểu xong, cậu đến trước màn hình, giải thích kế hoạch phát triển công việc sau triển lãm.

Cuộc họp kết thúc thành công tốt đẹp, mọi người đều đứng lên, Lâm Diễn Đức nói với chàng trai trẻ đứng ở bên cạnh: “Ngạn Lãng, sau này bầu bạn với Tri Dịch nhiều hơn đi, hai đứa còn trẻ nên hẳn có rất nhiều chủ đề chung, kết bạn với nhau cũng tốt.”

Lâm Tri Dịch cau mày, nhưng Trần Ngạn Lãnh lại không cảm thấy bị xúc phạm, mỉm cười bước tới, đưa tay ra trước mặt Lâm Tri Dịch, “Chào em, Tri Dịch, thực ra chúng ta đã từng gặp nhau, trước kia hai ta học cùng một trường, tôi lớn hơn em hai tuổi, không biết em có còn nhớ tôi không?”

Lâm Tri Dịch chưa kịp nói gì thì Lâm Diễn Đức đã nói trước: “Quả là có duyên.”

Trần Ngạn Lãng mặc một bộ âu phục cao cấp tinh xảo, khuôn mặt tuấn tú, khí chất dịu dàng, khi giơ tay lên còn lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay, Lâm Tri Dịch liếc nhìn, nó có giá không dưới bảy chữ số.

“Em không nhớ cũng không sao.” Trần Ngạn Lãng nhìn chăm chú khuôn mặt Lâm Tri Dịch, “Đỉnh Thắng và Trọng An sẽ hợp tác lâu dài, hy vọng có cơ hội để em nhớ đến tôi.”

Trong lòng Lâm Tri Dịch không cảm thấy gì, mỉm cười với Trần Ngạn Lãng.

“Tri Dịch, buổi trưa chúng ta cùng ăn trưa được không?”

Lâm Diễn Đức thay Lâm Tri Dịch trả lời, ông ta vòng tay qua vai Lâm Tri Dịch, nói: “Đương nhiên rồi, nhưng Tri Dịch nhà chú rất kén ăn, Tiểu Trần phải cẩn thận chọn nhà hàng đấy.”

Lâm Tri Dịch im lặng tranh tay Lâm Diễn Đức, cầm tài liệu và điện thoại di động trên bàn lên, đang định rời đi thì bị Trần Ngạn Lãng ngăn lại: “Tri Dịch, cũng muộn rồi, bây giờ chúng ta đi ăn đi.”

Lâm Tri Dịch lùi lại một bước, kéo rộng khoảng cách, giữ thái độ khách sáo với đối tác, “Tôi còn có một số việc phải xử lý, xin lỗi anh Trần.”

Nụ cười của Trần Ngạn Lãng cứng đờ ở khóe miệng, trong lòng anh ta rất không vui, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Tri Dịch, anh ta lại bình tĩnh: “Vậy tối nay được không?”

Lâm Tri Dịch gật đầu, sau đó trở về phòng làm việc của mình.



Buổi trưa, cậu ngồi trong phòng ăn của nhân viên, hầu như không ăn một miếng nào, nhìn đồ ăn trên đĩa, không hiểu sao lại nhớ đến bánh bao của Chu Hoài Sinh.

Không biết hôm nay Quyển Quyển thế nào? Ở nhà bà dì nhiều chuyện kia có vui không? Có nhớ đến mình không? Chu Hoài Sinh có lưu số điện thoại của mình không? Nhưng cho dù có lưu lại thì Chu Hoài Sinh hẳn là không cho phép Quyển Quyển gọi cho mình.

Cái đồ đáng ghét, không có khả năng cho con mình một cuộc sống tốt đẹp mà cũng không chịu để người khác đối xử tốt với con mình, đồ đáng ghét ích kỷ.

Lâm Tri Dịch dùng đũa chọc vào cơm, trong lòng bực mình.

Lúc đó đã gần sáu giờ, Trần Ngạn Lãng tới đón cậu. Đây không phải lần đầu tiên Lâm Tri Dịch bị người khác theo đuổi, chứ đừng nói là lần đầu tiên bị một đại gia như Trần Ngạn Lãng làm phiền, cậu đã không còn lo lắng, cũng chẳng có chờ mong. Xuyên suốt quá trình đều tỏ ra không có hứng thú, Trần Ngạn Lãng dẫn cậu đến một nhà hàng trang trí sang trọng, ít người, đèn pha lê đung đưa nhè nhẹ, tiếng đàn piano chậm rãi vang lên, Lâm Tri Dịch ngồi xuống, người phục vụ giúp cậu rót rượu.

“Lúc học trung học, tôi từng gặp mẹ em, tôi chưa từng gặp một Omega nào có khí chất như phu nhân Lâm.”

Suy nghĩ của Lâm Tri Dịch được kéo về một chút, cậu mỉm cười.

“Cho đến khi gặp được em, tôi mới biết trên đời này còn có người xinh đẹp hơn phu nhân Lâm.”

Lâm Tri Dịch khẽ cau mày, cảm thấy buồn nôn, đồ ăn trên đĩa càng khó nuốt, cậu thà uống thêm rượu hơn.

Loại rượu này có nồng độ cồn cao hơn rượu vang đỏ thông thường, Lâm Tri Dịch không ăn gì, luôn lơ đãng nên cứ uống càng nhiều. Tuy vậy, cậu lại không hề tỏ ra say trước mặt Trần Ngạn Lãng. Khi Trần Ngạn Lãng đưa cậu về nhà, cậu cũng không quên nói lời cảm ơn.

Trần Ngạn Lãng nắm lấy cổ tay Lâm Tri Dịch: “Trí Dịch, em...”

Lâm Tri Dịch trở nên lạnh lùng, “Anh Trần, xin hãy tự trọng.”

“Tri Dịch, em có thể xem xét tôi được không?”

“Xin lỗi, hiện tại tôi không có ý định yêu đương.”

Lâm Tri Dịch hất tay ra khỏi tay Trần Ngạn Lãng, giận dữ nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Vì sự hợp tác giữa Đỉnh Thắng và Trọng An được tiến triển thuận lợi, tôi có thể coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra. Nếu anh còn tiếp tục quấy rầy tôi, anh Trần, tôi sẽ lập tức rút hợp tác. Còn nữa, mẹ tôi có tên, bà ấy không phải phu nhân Lâm, bà ấy không liên quan gì đến Lâm Diễn Đức!”

Lâm Tri Dịch muốn xuống xe.

Trần Ngạn Lãng cảm thấy thật tệ, anh ta luôn là người chiến thắng trong tình trường, anh ta cũng chưa bao giờ bị mất mặt như thế này, trong mắt Lâm Tri Dịch đều là sự khinh thường, khiến Trần Ngạn Lãng cảm thấy khó chịu. Anh ta bình tĩnh khóa cửa xe, khi Lâm Tri Dịch đang chuẩn bị bước ra khỏi xe, anh ta bỗng khởi động xe, đột ngột tăng tốc, đầu Lâm Tri Dịch đập vào lưng ghế, cảm thấy choáng váng nặng nề.

Trần Ngạn Lãng dường như sắp phát điên.

Lâm Tri Dịch dần dần tỉnh táo, nhanh chóng bình tĩnh lại, quan sát đường đi xung quanh.

“Anh muốn làm gì?” Cậu hỏi.

Trần Ngạn Lãng cười khẽ: “Hoá ra cậu cũng biết sợ, tôi vốn tưởng cậu chỉ có mỗi khuôn mặt lạnh, không có gì, chỉ là dọa cậu mà thôi, tôi sẽ không làm gì cậu.”

Lâm Tri Dịch bật điện thoại, định gọi cảnh sát, nhưng Trần Ngạn Lãng lái xe quá nhanh khiến cậu không kịp xử lý.

“Đừng có giả vờ, ai không biết cậu đã mất tích hơn một năm, lúc tìm được phải nằm viện mấy tháng.” Trần Ngạn Lãng nới lỏng cà vạt, cho xe chạy chậm lại, sau đó trào phúng liếc nhìn Lâm Tri Dịch: “Hơn một năm qua cậu đã trải qua chuyện gì? Trên người cậu có vết thương gì thế? Ở đây có tài sản gì mà giả vờ cao thượng?”

Lâm Tri Dịch không nói gì, Trần Ngạn Lãng dừng xe lại sau khi phát điên xong, lúc anh ta nghĩ rằng Lâm Tri Dịch sợ hãi chịu thua, Lâm Tri Dịch bỗng túm lấy cổ áo và tóc của Trần Ngạn Lãng, đập đầu anh ta vào vô lăng, cú va chạm phát ra một tiếng vang nặng nề.

Vết thương không nhẹ.

Trần Ngạn Lãng sửng sốt hồi lâu, cơn giận cũng tiêu biết, biết mình sai, anh ta mở khóa cho Lâm Tri Dịch xuống xe.

Nơi Lâm Tri Dịch đứng cách xa trung tâm thành phố, địa điểm cũng tương đối hẻo lánh, Trần Ngạn Lãng đưa cậu đến một nơi mà cậu chưa từng đến, đứng đó mười phút cũng không thấy chiếc taxi nào.

Thời tiết rất lạnh, ma xui quỷ khiến sao cậu lại lấy điện thoại di động ra, bấm số của một người.

“Chu Hoài Sinh, anh đang ở đâu?”

Chu Hoài Sinh nói anh đang ở đường Ninh Hải.

“Tôi có đơn cho anh đây.” Lâm Tri Dịch cảm thấy choáng váng, chậm rãi ngồi xuống ven đường.

“Đơn gì?”

“Đến đón tôi.”