Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 11: Được rồi, là của em




Hai mươi lăm phút sau, xe điện của Chu Hoài Sinh dừng trước mặt Lâm Tri Dịch.

Lâm Tri Dịch ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn Chu Hoài Sinh, đôi mắt mang vẻ xa lạ đánh giá anh, sau đó mới bừng tỉnh: “Anh đến rồi.”

Chu Hoài Sinh xuống xe đi tới trước mặt Lâm Tri Dịch, “Cậu bị sao vây? Cậu uống rượu?”

“Ừ, tôi không biết làm cách nào mà tôi đến được đây. Tôi cũng không bắt được taxi.”

Lâm Tri Dịch gật đầu, xoa xoa đôi chân cứng đờ, muốn đứng dậy, nhưng vừa nhỏm người dậy đã ngã về phía sau, Chu Hoài Sinh vội vàng đỡ lấy cậu. Đầu ngón tay Lâm Tri Dịch lạnh ngắt, Chu Hoài Sinh quay lại xe lấy bình giữ nhiệt ra, đổ nước vào nắp, nước đã để một ngày nhưng vẫn được giữ nhiệt rất tốt, Lâm Tri Dịch cầm chiếc nắp đã bong tróc sơn, không mở miệng nổi.

Thấy Lâm Tri Dịch không uống, Chu Hoài Sinh lấy khăn giấy ra từ trong hộp anh mang theo, lau mép nắp rồi rót lại một ly khác cho Lâm Tri Dịch.

Lâm Tri Dịch muốn giải thích, cậu không có ý đó, nhưng lại không nắm được cơ hội thích hợp, Chu Hoài Sinh đã đưa nắp cốc vào trong tay cậu, cậu chỉ có thể cúi đầu nhấp một ngụm nước.

Nước ấm từ cổ họng chảy xuống, làm ấm từ trong bụng, Lâm Tri Dịch cuối cùng cũng cảm thấy như sống lại, vẻ mặt thanh tỉnh nhìn Chu Hoài Sinh rồi nói “Cảm ơn“.

“Không có gì.” Chu Hoài Sinh vặn chặt bình giữ nhiệt.

Lâm Tri Dịch ngẩng đầu hỏi: “Từ đường Ninh Hải đến đây là khoảng bao xa?”

“Bảy, tám km.”

“Nếu là đặt hàng thì một đơn hàng ở xa như vậy giá bao nhiêu?”

Chu Hoài Sinh hiểu ý Lâm Tri Dịch, anh cởi áo khoác, khoác cho Lâm Tri Dịch, nhẹ giọng nói: “Đến đón cậu không tính là nhận đơn.”

Anh ở rất gần, giọng nói cũng trở nên rất gần, Lâm Tri Dịch luôn cảm thấy mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu đó.

Sau khi gặp Chu Hoài Sinh, mọi thứ đều trở nên rất kỳ lạ, khi thì cậu cáu kỉnh không rõ nguyên do, khi thì lại rất an tâm, thật không giống cậu bình thường.

“Cách đây ba năm bốn tháng, tôi và bạn bè đi chơi ở một ngọn núi rất hẻo lánh, kết quả thì gặp phải một trận mưa rất lớn, núi đất sạt lở, tôi bị lũ cuốn trôi, mất tích, không ai có thể liên lạc được với tôi. Cho đến hai năm trước, cha tôi tìm thấy tôi trong bệnh viện, ông nói rằng khi đó tôi bị thương khắp người, phải mất mấy tháng tĩnh dưỡng mới được xuất viện. Trong khoảng thời gian đó, tôi cứ ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Sau khi bình phục hoàn toàn, tôi phát hiện mình đã mất đi một phần ký ức.” Lâm Tri Dịch nhìn Chu Hoài Sinh, ánh đèn đường phản chiếu làm cho đôi mắt cậu sáng ngời.

“Từ lúc mất tích cho đến lúc được tìm thấy, tôi đã quên hết mọi chuyện xảy ra trong hơn một năm qua, không nhớ được gì cả. Tôi đã thử rất nhiều phương pháp, quay trở lại núi kia, tìm kiếm bác sĩ tâm lý để thôi miên, đều vô ích.”

Chu Hoài Sinh vẫn im lặng, Lâm Tri Dịch nhìn thấy lông mi của anh có chút run rẩy.

Nếu chỉ là người xa lạ, thì sẽ có phản ứng như vậy sao? Có thể là ngạc nhiên, có thể là hoài nghi hoặc thậm chí là chế giễu, nhưng không nên là vẻ mặt vô cảm thế kia.

Lông mi run rẩy và khóe miệng mím chặt đã sớm bán đứng Chu Hoài Sinh.

“Khoảng thời gian mà tôi đã quên đi kia, tôi nhất định đã gặp anh, tôi chắc chắn.” Lâm Tri Dịch nói.

“Không, chúng ta chưa từng gặp nhau.” Chu Hoài Sinh vẫn phủ nhận.

“Tôi chỉ muốn lấy lại đoạn ký ức đó.”

“Đoạn ký ức đó rất quan trọng với cậu sao?” Chu Hoài Sinh ngồi xổm xuống, ánh mắt mờ mịt, “Hiện tại cậu đang sống rất tốt. Nếu ông trời đã bảo cậu quên đi khoảng thời gian đó, tại sao cậu cứ khăng khăng muốn nhớ lại? Có thể khoảng thời gian đó cậu đã sống trong sự đau buồn, phải chịu đựng rất nhiều sự đau khổ, thậm chí còn bị tổn thương.”

Chu Hoài Sinh đột nhiên dừng lại, bởi vì Lâm Tri Dịch đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ áo của anh, Lâm Tri Dịch kéo anh sát về phía mình, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, Lâm Tri Dịch hung tợn nói: “Tôi biết là anh biết, anh nhất định biết!”

Chu Hoài Sinh không giỏi nói dối, nhất là trước mặt Lâm Tri Dịch, anh hoảng loạn nhìn đi chỗ khác.

Giọng nói của Lâm Tri Dịch run run, trông cậu rất yếu ớt, nhưng giọng điệu vẫn kiên cường: “Tôi chỉ muốn biết rõ những gì tôi đã trải qua trong khoảng thời gian đó. Tại sao anh không thể nói cho tôi biết? Tôi nằm viện hai tháng, tôi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói tôi bị bạo hành nhưng trên người không có một vết thương nào, không có một vết thương nào thì tại sao lại phải nhập viện? Không có vết thương nào thì tại sao tôi lại yếu đến mức phải nằm viện suốt hai tháng? Anh không biết mối quan hệ giữa cha tôi và tôi... Tôi không thể nói rõ được, tôi chỉ có thể nói rằng tôi không tin ông ta, nhưng tôi lại không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào. Tôi đã luôn ngơ ngẩn suốt hai năm qua, Chu Hoài Sinh, tôi không muốn cứ như vậy mà bỏ cuộc, nếu anh biết gì, xin hãy nói cho tôi biết.”

Trong mắt Chu Hoài Sinh tràn ngập sự thương tiếc, nhưng nghĩ đến những chuyện đang đè nặng trong lòng anh, giống như một thanh kiếm cứ treo lơ lửng, anh chợt tỉnh lại.

“Nếu...ý tôi là nếu, cậu thực sự bị ai đó làm tổn thương, cậu sẽ làm gì?”



Lâm Tri Dịch không biết Chu Hoài Sinh vì sao lại hỏi vấn đề này, cậu suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tôi sẽ không buông tha cho tên đó, tôi sẽ khiến tên đó phải nhận hình phạt xứng đáng.”

Sắc mặt Chu Hoài Sinh tái nhợt, nhưng Lâm Tri Dịch lại không để ý tới, cậu lại cảm thấy lạnh, kéo áo khoác của Chu Hoài Sinh bọc kín người mình.

“Tôi đưa cậu về nhà.” Chu Hoài Sinh nói.

Lâm Tri Dịch cau mày: “Đi bằng xe điện của anh à? Tôi sẽ chết cóng mất.”

“Tôi đưa cậu đến trước phố. Chắc là có taxi trên con đường đó.”

“Ồ,“ Lâm Tri Dịch nắm lấy cánh tay Chu Hoài Sinh, mượn lực đứng dậy, vừa định đi tới chỗ chiếc xe điện, cậu chợt nhận ra có gì đó không đúng, quay lại nhìn chằm chằm Chu Hoài Sinh: “Đừng có đổi chủ đề! Nếu hôm nay anh không giải thích rõ ràng, tôi sẽ không đi.”

“Tôi....”

Trong đầu Chu Hoài Sinh không ngừng hiện lên các hình ảnh năm đó, Omega vào kỳ động dục, rượu mạnh, đêm tối hỗn loạn, khiến anh phải hối hận cả đời. Tuy rằng đêm đó đã mang Quyển Quyển đến, nhưng cũng chẳng thể che giấu tội lỗi của anh

Lâm Tri Dịch nói đúng, anh đáng bị trừng phạt.

Lâm Tri Dịch luôn hung hăng, nhưng không biết vì sao nhìn thấy thân hình cứng đờ, hai mày nhíu chặt lại của Chu Hoài Sinh, cậu đột nhiên không muốn hỏi nữa, quay lưng đánh một cái hắt hơi.

“Nơi này quá lạnh, về nhà trước đã.” Chu Hoài Sinh nói.

Lâm Tri Dịch đi đến chỗ chiếc xe điện, Chu Hoài Sinh giữ xe, để Lâm Tri Dịch ngồi lên trước.

Động tác của Lâm Tri Dịch rất lúng túng, cậu không biết đặt chân ở đâu, cảm thấy toàn bộ chiếc xe điện đang chao đảo, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, đến khi Chu Hoài Sinh ngồi lên, Lâm Tri Dịch áp sát vào lưng Chu Hoài Sinh, cậu mới có thể thả lỏng.

“Chu Hoài Sinh, anh có lạnh không?” Lâm Tri Dịch sờ bộ đồng phục của nhân viên giao hàng, khả năng chắn gió tốt hơn cậu tưởng tượng.

Chu Hoài Sinh lắc đầu, “Không sao, cứ mặc đi.”

“Ừm.”

Khi xe điện khởi động, Lâm Tri Dịch vô thức nắm lấy vạt quần áo của Chu Hoài Sinh vì lo lắng, lại vùi mặt vào lưng Chu Hoài Sinh vì lạnh.

Hệt như Quyển Quyển.

Xe giang hàng không thể chở thêm người nên Chu Hoài Sinh chỉ có thể đi đường nhỏ. Cuối cùng cũng đến con đường đông người qua lại, Chu Hoài Sinh dừng lại, quay đầu lại hỏi: “Để tôi giúp cậu bắt taxi?”

Lâm Tri Dịch rúc vào trong áo khoác, thản nhiên nói: “Đến nhà anh đi, tôi nhớ Quyển Quyển.”

“Cậu Lâm.”

“Tôi có thể không đến, miễn là anh kể hết mọi chuyện cho tôi.”

Chu Hoài Sinh cứng họng, Lâm Tri Dịch biết chiêu này có hiệu quả, chỉ vào bên phải nói: “Đi lối này về nhà tôi lấy quần áo, tôi muốn đi tắm.”

Chu Hoài Sinh không thể từ chối Lâm Tri Dịch lần nữa, anh tuân theo mọi yêu cầu của Lâm Tri Dịch theo thói quen.

Nhà của Lâm Tri Dịch ở trong một khu biệt thự, lúc đầu, nhân viên bảo vệ dừng xe của Chu Hoài Sinh với vẻ mặt lạnh lùng, Lâm Tri Dịch ngồi ở ghế sau, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên.

“Cậu Lâm, bằng không cậu tắm rửa ở nhà cậu đi, tôi đợi cậu ở ngoài. Phòng tắm nhà tôi quá đơn sơ.”

Lâm Tri Dịch nói không sao.

Cậu xuống xe, đi thẳng vào nhà, cầm bộ quần áo mới bước ra rồi lên xe: “Đi thôi.”

“Cậu Lâm, cậu vẫn nên ở...”

“Nói vớ vẩn gì thế?”

Chu Hoài Sinh đành quay xe về nhà, 8 giờ 30, anh đến ngõ Thạch Phương, phố Bình An, con chó trong sân nghe thấy tiếng xe điện của Chu Hoài Sinh cũng không sủa, nằm một cục đen thui, Lâm Tri Dịch lại sợ con chó đó đột nhiên lao tới, cậu túm lấy áo của Chu Hoài Sinh, bảo Chu Hoài Sinh đi nhanh.

Đầu tiên anh đến gõ cửa nhà dì Vương, tiếng bước chân của dì Vương ngày càng gần.

Cánh cửa mở ra, tâm trạng tồi tệ hôm nay của Lâm Tri Dịch vừa nhìn thấy Quyển Quyển đã hoàn toàn biến mất. Cậu ngồi xổm xuống, Quyển Quyển ngơ ngác đi qua, sau đó mím chặt miệng, vội vàng xuống ghế sofa, chạy đến cửa thì vấp phải ngưỡng cửa, Lâm Tri Dịch nghiêng người về phía trước, bé con ngã nhào vào lòng Lâm Tri Dịch. Trong mũi đều là mùi thơm thơm kia, tính làm nũng của thằng bé cũng bị khơi dậy, bé ôm lấy cổ Lâm Tri Dịch, đáng thương gọi “Chú” như thể muốn xả hết mọi buồn tủi ra.



Chu Hoài Sinh không biết lấy từ đâu ra một ổ cắm điện, đặt nó lên tủ giày trước cửa phòng dì Vương, “Dì Vương, mấy ngày trước con thấy ổ cắm điện ở nhà dì hỏng nên con đã mua một cái mới. Dì xài thử xem.”

“Ai cha, cảm ơn con Tiểu Chu,“ Dì Vương đi tới, sau khi nhìn thấy Lâm Tri Dịch, nụ cười trên mặt nhạt dần, “Bạn của con lại đến thăm Quyển Quyển này.”

Lâm Tri Dịch bế Quyển Quyển lên, mỉm cười với dì Vương, sau khi Quyển Quyển nói “Tạm biệt bà Vương” xong, cậu ôm Quyển Quyển rời đi, để lại Chu Hoài Sinh một mình.

“Không chỉ là bạn bè thôi phải không?” Dì Vương hất cằm về phía lưng Lâm Tri Dịch.

“Thậm chí còn không được tính là bạn, em ấy chỉ là thích bé con thôi.”

“Dì cảm thấy hai đứa không phải là những người có thể đi chung một con đường.”

“Dạ vâng.” Chu Hoài Sinh gật đầu, trong tay anh vẫn đang cầm bộ quần áo thay của Lâm Tri Dịch, anh nghĩ tới biệt thự mà Lâm Tri Dịch đang ở.

Giúp dì Vương đóng cửa, Chu Hoài Sinh vội vàng bước lên cầu thang, nhưng Lâm Tri Dịch lại đang ôm Quyển Quyển ở góc tầng hai, cầm điện thoại mở đèn flash, nghiên cứu mạng nhện trong góc.

Lâm Tri Dịch dọa Quyển Quyển rằng có một con nhện đang bò qua.

“Quyển Quyển có sợ nhện nhỏ không?”

“Dạ sợ.” Quyển Quyển trốn vào trong quần áo của Lâm Tri Dịch.

“Quyển Quyển hôn chú một cái, chú sẽ đuổi nhện cho con.”

Quyển Quyển lập tức hôn chụt vào mặt Lâm Tri Dịch, nhìn thấy Lâm Tri Dịch đưa tay ra, bé nhanh chóng ôm lấy cánh tay Lâm Tri Dịch, lo lắng nói: “Nếu nhện cắn chú thì phải làm sao?”

Lâm Tri Dịch biết bé con đang hỏi nghiêm túc, vội vàng dỗ dành: “Không có đâu con.”

“Hông đâu, sẽ cắn chú.” Giọng Quyển Quyển mang theo tiếng nức nở.

Chu Hoài Sinh đi tới, vẫy chìa khóa trước mặt hai người, nói với Quyển Quyển: “Được rồi, cha đuổi con nhện đi rồi.”

Quyển Quyển cảm thấy nhẹ nhõm, lại vòng tay qua cổ Lâm Tri Dịch.

Về nhà, Chu Hoài Sinh đặt máy sưởi trong phòng tắm để làm không khí lạnh trong phòng tắm bay đi.

Quyển Quyển vẫn đang chơi đùa với chiếc khăn quàng cổ cùng Lâm Tri Dịch, bé nắm lấy đuôi khăn quàng cổ của Lâm Tri Dịch, chạy vòng quanh Lâm Tri Dịch ba vòng, sau đó thì bé bị Lâm Tri Dịch bắt được, ở trong lòng Lâm Tri Dịch cười khanh khách.

Máy sưởi làm cho phòng tắm rất ấm áp, Chu Hoài Sinh lấy máy sưởi ra, bảo Lâm Tri Dịch đi tắm, Lâm Tri Dịch ôm quần áo đã mang theo đi vào.

Phòng tắm thật sự rất tồi tàn, Lâm Tri Dịch không muốn dùng dầu gội và sữa tắm mà Chu Hoài Sinh dùng, nên đành dùng của Quyển Quyển. Lúc cậu bước ra khỏi phòng tắm, Chu Hoài Sinh ôm Quyển Quyển đi vào tắm. Tắm rửa xong xuôi, Quyển Quyển mặc bộ đồ ngủ màu trắng sữa, chạy ra khỏi phòng tắm, leo lên giường rồi chui vào lòng của Lâm Tri Dịch, để Lâm Tri Dịch xoa xoa mặt bé.

Chu Hoài Sinh cũng nhân lúc phòng tắm còn ấm áp vào tắm, xong xuôi anh đi dọn dẹp nhà cửa, rồi chuẩn bị bữa sáng cho ngày hôm sau và những thứ cần mang theo khác, sau đó mới đi vào phòng ngủ, Lâm Tri Dịch đang kể chuyện cho Quyển Quyển.

Chu Hoài Sinh rất muốn chụp lại cảnh tượng này, nhưng Lâm Tri Dịch vẫn còn đang tỉnh nên anh chỉ có thể ghi lại cảnh tượng bằng đôi mắt.

Anh trải thảm ra sàn nhà, trước khi nằm xuống, Quyển Quyển đột nhiên bò ra khỏi vòng tay của Lâm Tri Dịch, ngồi ở mép giường đưa tay về phía Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh ôm lấy bé.

“Sao vậy con?”

“Cha.” Quyển Quyển cọ má mình vào mặt Chu Hoài Sinh, sau đó nắm lấy bàn tay đầy vết nứt da của Chu Hoài Sinh, thổi vào chỗ sưng đỏ.

“Quyển Quyển ngoan, cha không đau.”

Chu Hoài Sinh dỗ dành một hồi, sau đó đưa Quyển Quyển cho Lâm Tri Dịch, anh nhấc chăn bông trên mặt đất lên rồi chui vào, quay lưng về phía Lâm Tri Dịch.

Lâm Tri Dịch chỉ nhìn chằm chằm vào anh mà không nói một lời, Chu Hoài Sinh cảm nhận được, anh quay lại nhìn Lâm Tri Dịch, nhưng Lâm Tri Dịch đột nhiên nhìn đi nơi khác, chui vào trong chăn ôm lấy Quyển Quyển.

Chu Hoài Sinh vô tình nhìn thấy thứ mà Lâm Tri Dịch đang đeo trên cổ, một mặt dây chuyền bằng ngọc bích buộc bằng sợi dây màu đỏ, một mặt dây chuyền Quan Âm rất tầm thường và rẻ tiền, hoàn toàn không hợp với Lâm Tri Dịch.

Tại sao em ấy vẫn còn đeo nó?

Đêm hôm đó, Chu Hoài Sinh nằm mơ, trong giấc mơ, Lâm Tri Dịch đang nằm trong căn nhà nhỏ dưới chân núi, trên tay nghịch một chiếc mặt dây chuyền Quan Âm, Chu Hoài Sinh vừa nấu ăn vừa nói: “Cẩn thận chút, đó là món đồ duy nhất ba mẹ anh để lại cho anh.”

Lâm Tri Dịch bị mất trí nhớ không hiểu gì, vừa chơi vừa đeo mặt dây chuyền vào cổ, nhảy đến bên cạnh Chu Hoài Sinh, nói: “Của tui.”

“Được rồi, là của em.” Chu Hoài Sinh cười, đẩy Lâm Tri Dịch ra khỏi bếp, “Ngoan nào.”