Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 12: Tôi thấy thích thì mua, cũng không phải đặc biệt mua riêng cho anh




Chu Hoài Sinh nấu bữa sáng xong xuôi, đang định trở về phòng ngủ đánh thức Lâm Tri Dịch và Quyển Quyển thì nghe thấy Lâm Tri Dịch đang nói chuyện điện thoại bằng một giọng vô cùng lạnh lùng vô tình.

“Từ Dương sẽ chịu trách nhiệm cho lần hợp tác tiếp theo với Trọng An. Dù sao giai đoạn đầu của kế hoạch cũng đã được thông qua, ông chỉ cần yêu cầu cậu ấy làm các bước tiếp theo như đã đề ra.”

“Lý do vì sao thì ông cũng biết rõ.”

“Trần Ngạn Lãng? Ông tự chọn cái tên đó cho mình à? Kinh tởm từ trong ra ngoài.”

“Giám đốc Lâm, không phải ai cũng giống như ông, thích lấy vợ giàu sang để bắt quàng làm họ. Tôi đã nói rồi, tôi còn ở lại Đỉnh Thắng là vì mẹ tôi, không phải vì ông. Được rồi, đừng có mở miệng thêm câu nào về tình cha con gì nữa, thế thôi, nếu ông có việc gì vui lòng liên hệ với Từ Dương.

Chu Hoài Sinh đứng ở cửa, không đi vào.

Vài giây sau, anh nghe thấy Lâm Tri Dịch thay đổi giọng điệu, nhẹ nhàng hơn: “Chú đánh thức con dậy à?”

Quyển Quyển lẩm bẩm kêu “Cha.”

“Cha con đang làm bữa sáng.”

Chu Hoài Sinh đợi nửa phút sau mới gõ cửa đi vào, nói với Lâm Tri Dịch: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, cậu ra ngoài ăn đi.”

Quyển Quyển bắt đầu nằm lại lên giường, nép mình trong vòng tay của Lâm Tri Dịch như một hạt đậu nhỏ, khi nghe thấy giọng nói của Chu Hoài Sinh, bé bắt đầu lẻn vào chăn, Lâm Tri Dịch lại còn bảo vệ cho bé. Cậu ngẩng đầu lên nói với Chu Hoài Sinh: “Anh đừng có ép thằng bé dậy sớm, tôi đọc trong sách nói, một đứa trẻ hai tuổi cần ngủ 13 – 14 tiếng mỗi ngày. Anh không có quyền không cho Quyển Quyển ngủ.”

Chu Hoài Sinh bất đắc dĩ đứng ở bên giường.

Lâm Tri Dịch hỏi: “Hôm nay tôi dẫn thằng bé đi chơi có được không?”

“Thằng bé bị hen suyễn, không thể đến những nơi đông người.”

“Chỉ đến một khu vui chơi trong nhà, không có nhiều người, hơn nữa hôm nay lại còn là ngày làm việc.”

“Cậu Lâm, vẫn là...”

Lâm Tri Dịch nhướn mày nhìn Chu Hoài Sinh, “Không đi thì cũng được thôi, vậy thì anh đóng cửa lại rồi kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra trước kia là được.”

Chu Hoài Sinh bỗng thành người câm, lặng lẽ xoay người rời khỏi phòng ngủ, Lâm Tri Dịch ôm Quyển Quyển ra, chạm vào đầu mũi với nhóc con đang giả vờ ngủ: “Hôm nay chú dẫn con đến khu vui chơi nhé?”

Quyển Quyển lập tức mở mắt ra.

Lâm Tri Dịch liếc nhìn ra ngoài cửa, Chu Hoài Sinh đang ngồi một mình ở bàn ăn: “Quyển Quyển nên dậy đi thôi, bữa sáng cha con làm sắp nguội rồi.”

Quyển Quyển nói dạ vâng, bé bò đến góc giường, lấy quần áo rồi ngoan ngoãn mặc vào.

Lâm Tri Dịch và Quyển Quyển cùng đánh răng, rửa mặt, Chu Hoài Sinh giúp họ đổ nước ấm vào cốc nước súc miệng và chậu rửa mặt, Quyển Quyển không thích bôi kem dưỡng ẩm cho em bé nhất, bé ngồi trên máy giặt, né tránh bàn tay của Lâm Tri Dịch. Lâm Tri Dịch càng muốn bôi cho bé, Quyển Quyển cười gọi cha cầu cứu.

Chu Hoài Sinh cũng không tới 'cứu' bé, thế là Quyển Quyển bị ép biến thành một Quyển Quyển thơm phức, bé cọ cọ cái má của mình lên má Lâm Tri Dịch.

“Nhóc con thúi.” Lâm Tri Dịch bế Quyển Quyển đi tới bàn ăn.

Chu Hoài Sinh đã ăn xong, anh vẫn ngồi ở bàn nhìn hai người ăn.

“Tại sao lại là sủi cảo chiên?” Lâm Tri Dịch còn tưởng sẽ được ăn lại món bánh bao hấp.

“Cậu muốn ăn bánh bao sao? Mẻ bánh trước đã ăn hết rồi, nếu cậu thích thì hôm khác tôi sẽ làm thêm.”

Lâm Tri Dịch sửng sốt: “Làm? Không phải mua sao?”

“Tôi tự làm nhân, sau đó đem đến tiệm bánh để chế biến.”

“Ồ,“ Lâm Tri Dịch nhấp một ngụm cháo, nhận xét: “Tay nghề của anh cũng không tệ.”

Chu Hoài Sinh mỉm cười gắp dưa chua bỏ vào bát cháo của Quyển Quyển, sau khi ăn sáng xong, Chu Hoài Sinh để bát đĩa đã rửa sạch và đũa vào tủ rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Lâm Tri Dịch nhìn anh bỏ bảy tám cái sủi cảo chiên còn thừa buổi sáng vào trong hộp cơm trưa, sau đó đổ nước ấm vào bình giữ nhiệt, vặn nắp rồi đặt hộp cơm lên chiếc ghế đẩu cạnh cửa.

Lâm Tri Dịch mặc áo khoác vào, giả vờ không quan tâm hỏi: “Trưa nay anh ăn cái đó à? Có đủ không đấy?”

Chu Hoài Sinh ngồi xổm ở bên bàn cà phê tìm thuốc cho Quyển Quyển, nghe vậy, anh ngẩng đầu lên đáp: “Đủ.”

Anh ghi chú liều lượng thuốc, cho vào một túi nhựa nhỏ rồi nói: “Quyển Quyển nhớ uống thuốc.”

Anh đưa túi nhựa cho Lâm Tri Dịch: “Làm phiền cậu rồi.”

Lâm Tri Dịch nhận lấy.



“Còn nữa,“ Chu Hoài Sinh có lẽ cảm thấy mình đã nói quá nhiều, vẻ mặt có chút áy náy, “Tôi biết nơi cậu dẫn thằng bé đến nhất định rất cao cấp và sạch sẽ, nhưng một số góc của khu vui chơi hoặc những nơi bụi bặm vẫn rất phiền phức, vẫn là làm phiền cậu cố gắng đừng để thằng bé tiếp xúc mấy chỗ đó.”

“Biết rồi.”

Quyển Quyển đưa tay muốn Chu Hoài Sinh ôm, Chu Hoài Sinh ngồi xổm xuống dặn dò bé: “Con nhớ ngoan ngoãn nghe lời chú.”

Quyển Quyển gật đầu, “Cha không đi ạ?”

“Cha phải đi làm rồi.”

Quyển Quyển im lặng ôm cổ Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh xoa xoa mái tóc xoăn của bé.

Lâm Tri Dịch gọi tài xế, bảo anh ta lái xe đến đầu hẻm Thạch Phương. Chu Hoài Sinh nghe thấy cậu gọi điện thoại cũng lái xe rời đi trước. Quyển Quyển nắm tay Lâm Tri Dịch, nhìn bóng dáng Chu Hoài Sinh càng ngày càng xa.

Lâm Tri Dịch chọn một khu vui chơi trong nhà quy mô lớn rất cao cấp, sau khi cởi giày và áo khoác, nhân viên đưa họ vào trong. Đây là lần đầu tiên Quyển Quyển đến một nơi lớn như vậy, bé lo lắng ôm lấy Lâm Tri Dịch. Lâm Tri Dịch bảo bé đi xuống chơi bé cũng không dám, Lâm Tri Dịch cũng không gấp gáp, cậu ôm Quyển Quyển đi xung quanh, cuối cùng Quyển Quyển chỉ vào một cái cầu trượt xoắn, nói muốn chơi.

Lúc này Lâm Tri Dịch mới thả bé xuống, Quyển Quyển đứng trên cầu trượt, thử duỗi chân ra, nhưng vẫn không dám, nắm lấy lan can hỏi Lâm Tri Dịch: “Chú, chú sẽ đỡ được con chứ?”

Lâm Tri Dịch dang rộng vòng tay ở dưới cầu trượt, “Chú sẽ đỡ được, Quyển Quyển đừng sợ.”

Quyển Quyển lúc này mới yên tâm ngồi xuống, trượt theo cầu trượt xoắn vào trong vòng tay của Lâm Tri Dịch, cười ôm lấy Lâm Tri Dịch.

Sân chơi không có nhiều người lắm, Lâm Tri Dịch đưa Quyển Quyển đi chơi vài trò, Quyển Quyển thích đạp xe đạp trẻ em nhất, Lâm Tri Dịch ở bên cạnh trông bé, đột nhiên điện thoại của cậu rung lên, cậu liếc nhìn Quyển Quyển đang chơi rồi đến một nơi yên tĩnh để bắt máy.

Là Từ Dương gọi: “Tri Dịch, có chuyện gì thế? Tại sao giám đốc Lâm lại cử tôi làm tổng phụ trách cho việc hợp tác với Trọng An?”

“Tôi nói ông ta sắp xếp như thế, gần đây tôi có việc phải làm, vẫn chưa xong việc.”

“Có chuyện gì vậy?”

Lâm Tri Dịch không muốn trả lời mà chỉ nói: “Tôi đã đi triển lãm rồi, sắp xếp khá ổn, công việc tiếp theo cứ thực hiện từng bước một, nếu cậu có ý tưởng gì mới có thể nói cho tôi biết.”

“Tri Dịch, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ.”

Từ Dương trầm ngâm một lát, “Được rồi, vậy tôi đi làm trước. Vốn dĩ hôm nay tôi định cùng cậu thiếu gia của Trọng An đến nhà máy của họ xem xét, nhưng anh ta nói mình bị bệnh, phải dời lại ngày khác.”

Lâm Tri Dịch cười nhạt một tiếng, nhưng cũng không nói nhiều: “Tạm thời làm như vậy đi.”

“Được.”

Cậu buông điện thoại xuống, nghĩ đến vẻ mặt bị đánh đến ngơ ngác của Trần Ngạn Lãng, cậu chỉ hối hận vì mình đã không đủ sức để đánh mạnh hơn.

Vừa quay lại sân chơi, cậu đã nhìn thấy Quyển Quyển đang bị một đứa trẻ năm sáu tuổi kéo ra khỏi xe trẻ em, đứa trẻ nói: “Mẹ anh nói mỗi người chỉ được chơi mười phút.”

Quyển Quyển không đứng vững, loạng choạng ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn bốn phía tìm kiếm Lâm Tri Dịch.

Omega đứng bên cạnh nói: “Đứa trẻ này từ đâu đến vậy? Ăn mặc rách rưới thế này, chẳng lẽ là con của nhân viên sao?”

Lâm Tri Dịch tức giận đến suýt mất đi lý trí, bước tới ôm Quyển Quyển sang một bên, sau đó quay người nắm lấy cổ áo của đứa trẻ trên xe trẻ em, trực tiếp kéo nó đến trước mặt Omega, “Ai đặt ra cái quy định mỗi đứa chỉ được chơi 10 phút?”

Omega lập tức đưa tay ôm lấy con của mình: “Anh là ai? Buông con tôi ra!”

“Bảo con cô xin lỗi con tôi trước.” Lâm Tri Dịch không buông tay.

Lâm Tri Dịch cao hơn Omega bình thường một chút, vẻ mặt luôn lạnh lùng, khi nhìn xuống người khác lại mang theo cảm giác áp bức, Omega sửng sốt, đứa trẻ trong tay cậu lập tức khóc lên, Lâm Tri Dịch vẫn không buông tay mà thậm chí còn giữ nó chặt hơn.

Omega kinh ngạc, đe dọa: “Nếu anh cứ tiếp tục như thế, tôi sẽ gọi cảnh sát. Anh đừng có làm tổn thương con tôi.”

“Không định xin lỗi?” Lâm Tri Dịch cau mày.

Omega nhìn Lâm Tri Dịch, từ bộ quần áo của cậu có thể nhìn ra địa vị của cậu, chắc chắn là giàu có hoặc cao quý, hơn nữa đứa nhỏ vẫn còn đang trong tay cậu, Omega chỉ có thể phục tùng: “Thông Thông, mau đi xin lỗi em đi.”

Thông Thông khóc lóc nói không chịu, Lâm Tri Dịch chưa bao giờ có kiên nhẫn với những đứa trẻ khác ngoài Quyển Quyển, cậu xách thằng nhóc lên xe trẻ em, nắm lấy cổ áo Thông Thông, “Thích chơi đến thế thì chơi cho hết ngày hôm nay đi.”

Cậu nhìn Omega, nói: “Không xin lỗi thì hôm nay cũng đừng mơ được rời khỏi đây.”

Nhìn thấy gáy đứa nhỏ đỏ bừng, Omega vội vàng chạy tới: “Thông Thông, mau đi xin lỗi đi con.”

Thông Thông khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, không còn cách nào khác, nhóc đành xuống xe rồi đi đến chỗ Quyển Quyển, vừa lau nước mắt vừa nói: “Anh xin lỗi em.”

Quyển Quyển ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ngơ ngác nhìn Lâm Tri Dịch.

Lâm Tri Dịch đi tới ôm lấy bé, Quyển Quyển vùi mặt vào cổ Lâm Tri Dịch, không nói gì.

“Xin lỗi em.” Thông Thông nói lại một lần nữa.

Quyển Quyển thì thầm đáp lại: “Không sao ạ.”



Lâm Tri Dịch bế Quyển Quyển đi mang giày, nhanh chóng rời khỏi khu vui chơi.

“Chú, đừng tức giận mà.” Quyển Quyển dùng ngón tay chạm vào mặt Lâm Tri Dịch.

“Chú không tức giận, chú chỉ lo Quyển Quyển bị thương thôi. Quyển Quyển có mệt không? Chú dẫn con đi ăn đồ ngon rồi mua quần áo cho con được không?”

Quyển Quyển tựa đầu vào vai Lâm Tri Dịch.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Lâm Tri Dịch dẫn Quyển Quyển đến khu quần áo trẻ em trên tầng hai, món đồ nào cậu cũng muốn mua cho Quyển Quyển, Quyển Quyển tuy nhỏ con hơn những đứa trẻ bình thường nhưng rất dễ thương, làn da trắng nõn, mềm mại. Mỗi lần thay một bộ đều khiến các nhân viên trong cửa hàng không tiếc lời khen ngợi

Lâm Tri Dịch nhịn không được liền mua bảy tám bộ một lúc. Lúc xuống đến tầng một, cậu dừng lại trước một cửa hàng đồ thể thao, trên kệ treo một chiếc áo khoác đen trắng, trông có vẻ rất chắc chắn, dày dặn. Cậu bước vào, sờ chất liệu rồi hỏi: “Mua chiếc áo này cho cha con, được không?”

Quyển Quyển rất vui, hạnh phúc nở nụ cười, “Dạ được.”

“Chào anh, anh muốn mua cái này ạ? Mua cho mình hay cho người yêu?” Nhân viên bán hàng đi tới.

Lâm Tri Dịch mím môi nói: “Mua cho một người bạn của tôi.”

“Vậy bạn của anh cao bao nhiêu ạ?”

Lâm Tri Dịch nhớ lại thân hình của Chu Hoài Sinh, “Khoảng 1 mét 85.”

“Dạ vâng, để tôi giúp anh đi lấy.”

Lâm Tri Dịch đặt túi đóng gói trong tay lên xe, Quyển Quyển đã cảm thấy hơi buồn ngủ nên cậu lái xe về nhà.

Chu Hoài Sinh về đến nhà là vào khoảng 5 giờ 40, phòng khách không bật đèn nhưng từ khe cửa của phòng ngủ lộ ra chút ánh sáng ấm áp, trái tim Chu Hoài Sinh chợt ấm lên, anh buôn đồ ăn xuống, thay giày rồi bước vào. Hai cục cưng tóc xoăn thậm chí còn ngủ cùng một tư thế, cuộn tròn sang một bên, trông có vẻ thiếu cảm giác an toàn.

Chu Hoài Sinh cuối cùng cũng tìm được cơ hội, anh lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm ảnh.

Lâm Tri Dịch cảm giác được có người đi vào, ngơ ngác tỉnh lại, Chu Hoài Sinh vội vàng cất điện thoại đi: “Cậu ăn cơm chiều chưa? Tôi có mua chút đồ.”

Lâm Tri Dịch lắc đầu.

“Vậy để tôi đi làm.” Chu Hoài Sinh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến phòng bếp.

Nhưng Lâm Tri Dịch cũng đi theo phía sau anh, cậu lấy chiếc áo khoác trong túi ra đưa cho Chu Hoài Sinh, “Anh mặc vào xem có vừa không.”

Chu Hoài Sinh sửng sốt, qua một lúc lâu cũng không vươn tay ra.

Lâm Tri Dịch trực tiếp nhét chiếc áo vào trong ngực Chu Hoài Sinh.

“Không cần đâu, cậu Lâm, cậu đã mua rất nhiều...”

“Tôi thấy thích thì mua, cũng không phải đặc biệt mua riêng cho anh,“ Lâm Tri Dịch khoanh tay, quay đi nói: “Lúc tôi mua quần áo cho Quyển Quyển, thì được tặng chiếc áo khoác này, không đáng bao nhiêu.”

Chu Hoài Sinh lấy chiếc áo khoác ra, cởi áo khoác của mình, mặc vào chiếc áo Lâm Tri Dịch mua.

Áo khoác được thiết kế có hai lớp, Chu Hoài Sinh không chú ý tới, trực tiếp cài cúc lớp ngoài, Lâm Tri Dịch đi tới, gạt tay anh ra, vừa nói: “Ngốc chết mất.” vừa mở khóa kéo lớp ngoài của chiếc áo khoác.

Cậu ở gần đến mức Chu Hoài Sinh cúi đầu xuống là có thể chạm vào đỉnh tóc của Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch có mùi sữa tắm giống như Quyển Quyển, Chu Hoài Sinh thật sự muốn ôm lấy cậu, muốn nói hết cho cậu về sự cô đơn, sự nhớ nhung, cả sự mệt mỏi suốt bao năm qua.

Nhưng anh vẫn kiềm chế lại được

Trong bệnh viện hai năm trước, cảnh tượng Lâm Tri Dịch nói anh ôm con cút đi vẫn còn in sâu trong tâm trí anh.

Lâm Tri Dịch không biết tại sao mình lại chủ động giúp Chu Hoài Sinh kéo khoá kéo, cũng không biết vì sao lại đứng gần như vậy, nhưng cậu cũng không cảm thấy ghét, cậu cảm nhận được ánh mắt của Chu Hoài Sinh, tựa như có một bí mật gì đó sắp được tiết lộ.

Ước chừng nửa phút, tay cậu dừng lại ở cổ áo Chu Hoài Sinh, hai người đều không lên tiếng.

Cho đến khi Quyển Quyển hô một tiếng “Chú“.

Lâm Tri Dịch lùi lại hai bước, như chợt bừng tỉnh, quay lại giọng điệu lạnh lùng ban đầu: “Có vẻ khá vừa vặn.”

“Ừm, rất vừa vặn, cảm ơn cậu.”

Trước khi Lâm Tri Dịch vào phòng ngủ, Chu Hoài Sinh hỏi cậu: “Cậu Lâm, cái này giá bao nhiêu?”

Lâm Tri Dịch quay lại, không kiên nhẫn trừng mắt nhìn anh: “Tôi đã nói là tặng mà.”

Trở lại phòng ngủ, Lâm Tri Dịch chợt nhớ ra phải treo quần áo mới mua của Quyển Quyển vào tủ, vì vậy cậu đem quần áo từ ngoài phòng khách vào. Lúc mở tủ muốn lấy một ít quần áo, cậu thoáng thấy một chồng quần áo ở góc tủ..

Có mấy món đồ sáng màu hiển nhiên không phải đồ Chu Hoài Sinh mặc, cậu cầm lên, ướm lên người mình so.

Đây là số đo của Omega.

Giữ ghi chú và quần áo.

Chu Hoài Sinh quả là một kẻ si tình.

Lâm Tri Dịch quay lại nhìn Quyển Quyển, đột nhiên lại cảm thấy tức giận, sau đó cậu chợt nhớ ra rằng hai người này không hề có liên quan gì đến mình, Chu Hoài Sinh có vợ cũ mà anh không thể quên, Quyển Quyển cũng có ba của bé, mà cậu, Lâm Tri Dịch, chỉ là một ông chú không thể hiểu được, cho không mọi thứ, không có bất kỳ lý do gì đề quan tâm hai người họ....