Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 33




Nhu cầu của Chu Hoài Sinh là gì đây?

_______

Hương nho ngọt ngào trong không khí đột nhiên trở nên nhạt nhòa, Quyển Quyển phải áp mặt vào người Lâm Tri Dịch mới có thể ngửi thấy. Bé nằm trong lòng Lâm Tri Dịch, nhúc nhích cựa mình. Khi thấy Lâm Tri Dịch không quan tâm đến mình, bé đành bò ra ngoài, ôm chặt cổ Lâm Tri Dịch, hỏi: “Ba nhỏ sao dạ?”

Lâm Tri Dịch nằm trên giường bệnh, thi thoảng lại bóp mông Quyển Quyển, thất vọng nói: “Quyển Quyển, cha con không quan tâm đến ba nữa, ba phải làm sao đây?”

Quyển Quyển không hiểu được cuộc cãi vã của hai người lớn, nhưng bé cũng thấy sợ trước sự tức giận đột ngột vừa nãy của Chu Hoài Sinh, bé chưa bao giờ thấy cha mình giận dữ như vậy, nhưng ba nhỏ của bé trông còn buồn hơn, bé ôm chặt Lâm Tri Dịch, an ủi: “Hông sao.”

Chu Hoài Sinh mặc đồ bệnh nhân, không thể rời khỏi bệnh viện, anh chỉ có thể ngồi băng ghế ở dưới bệnh viện, lơ đãng nhìn xuống đất.

Sau khi Lâm Tri Dịch nói ra sự thật, trong phút chốc, Chu Hoài Sinh đã muốn quay ngược thời gian về ngày anh phát hiện ra Lâm Tri Dịch.

Ngày đó không đưa em ấy về có lẽ sẽ tốt hơn.

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, Chu Hoài Sinh đã nhanh chóng gạt phăng nó đi.

Làm sao có thể không yêu? Không yêu thì làm sao có trách nhiệm? Từ đồng cảm, đến thương xót, đến phụ thuộc, rồi đến yêu. Khi Lâm Tri Dịch còn đang mơ hồ,, Chu Hoài Sinh đã một mình trải qua tất cả những thay đổi cảm xúc đó, rồi giấu chúng sâu trong lòng.

Anh thật sự chưa từng hy vọng rằng mình và Lâm Tri Dịch có thể mãi mãi ở bên nhau. Tình yêu giữa beta và omega luôn rất khó khăn, thậm chí kể cả khi được chuyển thể thành phim truyền hình thì cũng thường được phân loại vào thể loại bi kịch. Trên thực tế, có rất nhiều trường hợp các cặp đôi khởi đầu rất mặn nồng, nhưng cuối cùng lại dần phai nhạt trong những năm tháng dài đằng đẵng, rồi cuối cùng vẫn là chia ly.

Giống như nhiều cặp vợ chồng quyết định không có con cố gắng cùng nhau biết bao, cuối cùng vẫn tan vỡ do một bên ngoại tình vì mong muốn con cái, không phải vì không yêu, mà là không thể tránh khỏi ánh mắt của xã hội và sự trống rỗng trong tâm hồn.

Pheromone và đánh dấu thực sự không quan trọng, nhưng chúng rõ ràng là vẫn tồn tại, thời kỳ phát tình đau đớn mỗi tháng, y học hiện đại có thể làm giảm đi những cơn đau ngoài thể xác đến mức thấp nhất bằng các loại thuốc ức chế mạnh mẽ, nhưng ai sẽ bù đắp cho sự trống rỗng sau mỗi đợt phát tình?

Khi anh ôm Lâm Tri Dịch, dù có gần gũi và thân thiết đến đâu, dù Lâm Tri Dịch có nói thích anh đến mức nào đi chăng nữa, Chu Hoài Sinh vẫn cảm nhận được sự bất lực đó.

Chỉ một chút thôi, chỉ cần một chút pheromone ở nơi tuyến thể, giữa anh và Lâm Tri Dịch sẽ chẳng còn khoảng cách nào nữa.

Nhưng anh là beta.

Hơn nữa, còn có khoảng cách về địa vị, điểm xuất phát của Lâm Tri Dịch là điểm cuối mà anh sẽ không bao giờ đạt tới trong cuộc đời mình. Anh hiện chỉ là một quản trị viên trang web ở vị trí cuối cùng trong công ty hậu cần, không thể mang lại bất kỳ sự giúp đỡ nào trong sự nghiệp cho người mình yêu.

Lâm Tri Dịch chỉ mới 26 tuổi, chỉ mới tiếp quản công ty Đỉnh Thắng, những ngày tháng sau này còn rất dài, Chu Hoài Sinh thực sự không thể làm gì hơn cho cậu, anh chỉ có tình yêu này thôi. Không có Quyển Quyển, anh rất muốn rời đi một mình, nhưng vì sự cố ý của Lâm Tri Dịch, giữa họ đã có một mối ràng buộc, là Quyển Quyển, mọi chuyện bỗng thật khó giải quyết.

“Sao cậu lại ngồi ở đây?”

Chu Hoài Sinh ngẩng đầu nhìn thấy Lục Cẩn Thừa.

“Anh Lục.” Chu Hoài Sinh vội vàng đứng dậy.

Lục Cẩn Thừa đè anh lại, “Ngồi đi. Tôi nghe Tri Dịch nói cậu bị Lâm Diễn Đức đâm sau lưng, vốn dĩ hai ngày nay tôi muốn đến thăm cậu, nhưng tôi cũng có bệnh nhân phải chăm sóc. Hôm nay mới có thời gian để ghé qua.”

“Không nghiêm trọng lắm, anh không cần phải đến thăm.”

“Đừng khách khí như vậy, Tri Dịch là em trai tôi từ nhỏ đến giờ, cậu hẳn là trẻ hơn tôi một chút, cứ gọi tôi là anh Cẩn Thừa giống như Tri Dịch đi,“ Lục Cẩn Thừa cởi áo ngồi xuống, cười nói, “Hiện tại cậu và Tri Dịch tiến triển đến đâu rồi? Khi nào dự định kết hôn?”

Chu Hoài Sinh cứng đờ, không trả lời.

Lục Cẩn Thừa nhận ra nỗi lo âu trong ánh mắt của Chu Hoài Sinh, anh nói: “Tri Dịch trông có vẻ hung dữ vậy thôi, nhưng thực chất em ấy rất hiền lành, mặc dù gia đình em ấy giàu có, nhưng cậu cũng biết cha mẹ em ấy như thế nào rồi đúng chứ. Trước khi gặp cậu, nó thậm chí còn chưa từng yêu ai, hai năm qua, nó sống như một cái xác chết, cho đến khi cậu và bé con xuất hiện, nó mới như có sức sống.”

“Em biết.”

“Anh chỉ là người ngoài thôi, mọi chuyện giữa cậu và Tri Dịch vẫn phải do hai đứa tự quyết định, nhưng anh vẫn muốn nói, thực ra không thể chỉ nhìn vào hiện tại xem liệu có phù hợp hay không, cậu cảm thấy hiện tại giữa cậu và em ấy không hợp nhau, nhưng liệu cậu có thể đảm bảo rằng sau này em ấy sẽ gặp được người phù hợp hơn không? Đánh đổi một việc chắc chắn lấy một việc không chắc chắn, chẳng phải là lãng phí thời gian sao?”

Lông mi của Chu Hoài Sinh run run.

“Anh vẫn hy vọng hai đứa sẽ ở bên nhau,“ Lục Cẩn Thừa đứng dậy, đặt những hộp thảo dược mà anh mang đến bên cạnh Chu Hoài Sinh, “Dùng thử đi, nhớ nghỉ ngơi cho tốt, anh đi trước.”

“Anh Lục...-” Chu Hoài Sinh muốn nói, nhưng rồi lại không nói được.



Lục Cẩn Thừa đẩy anh quay lại vị trí ban đầu, sau đó rời đi.

Chu Hoài Sinh ngồi đó cho đến trưa, mặt trời lên cao, số người đi lại cũng ít đi nhiều, anh mới đứng dậy đi về phòng bệnh, Lâm Tri Dịch và Quyển Quyển ngồi trên giường bệnh, xem TV và ăn trưa, Quyển Quyển vẫy tay về phía Chu Hoài Sinh, “Cha, ăn cơm!”

Lâm Tri Dịch đang đút đồ ăn cho Quyển Quyển, nhìn thấy Chu Hoài Sinh đi vào, cậu im lặng để đũa xuống, lấy chén của mình rồi nhường chỗ cho Chu Hoài Sinh, “Anh đến ăn đi.”

“Em ăn no chưa?” Chu Hoài Sinh hỏi cậu.

“No rồi.” Lâm Tri Dịch đặt chén lên tầng thứ hai của xe đẩy, sau đó đem ra một bát gà ác hầm cùng đông trùng hạ thảo mà cậu đã bảo đầu bếp nấu sáng nay để lên bàn nhỏ, nói nhỏ: “Anh uống canh này đi, em, em phải về công ty.”

“Tri Dịch,“ Chu Hoài Sinh không đành lòng nhìn thấy cậu như vậy, theo thói quen mà ôm lấy cậu.

Lâm Tri Dịch cúi đầu tránh khỏi tay Chu Hoài Sinh, cậu ôm Quyển Quyển một cái rồi lấy tài liệu và laptop trên bàn, rời khỏi phòng bệnh.

Cánh cửa đóng lại, Quyển Quyển nhìn Chu Hoài Sinh với ánh mắt buồn bã, Chu Hoài Sinh đi đến bên giường, nhìn bát nhỏ chứa một ít canh của Quyển Quyển.

Canh gà ác hầm cùng đông trùng hạ thảo sẽ khá nồng, vì vậy Quyển Quyển uống canh xương hầm cùng với bắp, Chu Hoài Sinh rất ngạc nhiên khi thấy Lâm Tri Dịch có thể chu đáo như vậy. Thực ra, Lâm Tri Dịch chỉ mới làm “ba nhỏ” chưa đến hai tháng, nếu cậu đã luôn ở bên Quyển Quyển, chắc chắn cậu sẽ làm tốt hơn. Cách Lâm Tri Dịch chăm sóc Quyển Quyển khiến Chu Hoài Sinh nghĩ rằng, ngay cả khi anh rời đi, Lâm Tri Dịch cũng có thể chăm sóc thật tốt cho Quyển Quyển.

Quyển Quyển ngẩng đầu nhìn Chu Hoài Sinh, sau đó vươn tay kéo áo của Chu Hoài Sinh, “Cha, cha đừng giận ba nhỏ.”

“Cha không giận.” Chu Hoài Sinh ngồi xuống, tiếp tục đút thức ăn cho Quyển Quyển.

“Thật ạ?” Quyển Quyển bĩu môi một cách nghi ngờ, hơi không vui nói: “Nhưng ba nhỏ vừa khóc đó.”

Bàn tay của Chu Hoài Sinh run lên.

“Ba nhỏ nói gì?”

“Ba nói cha không quan tâm đến ba. Cha, hôm nay con tự ăn hết cơm, cha đừng bỏ rơi ba nhỏ nữa được hông?” Quyển Quyển cuối cùng cũng nói một đoạn dài.

Chu Hoài Sinh cười, gắp rau vào thìa nhỏ của Quyển Quyển, sau đó nói: “Được.”

Quyển Quyển lập tức trở nên hăng hái, tắt hoạt hình, nắm chặt chiếc muỗng nhỏ và bắt đầu ăn một cách ngon lành. Chẳng mấy chốc, chiếc bát nhỏ đã trở nên sạch bong, không còn sót lại một hạt cơm nào.

“Cha hứa rồi đó!”

Chu Hoài Sinh lau miệng cho bé: “Ừ, cha hứa.”

Quyển Quyển là phiên bản mini của Lâm Tri Dịch, Chu Hoài Sinh không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của hai người họ.

Lâm Tri Dịch trở về công ty, Từ Dương bước vào gõ cửa, cười hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, cậu vẫn chưa chuyển lên văn phòng Chủ tịch trên lầu à?”

Lâm Tri Dịch ngước mắt lên, lạnh lùng nói: “Sao, nóng lòng muốn ngồi vào chỗ của tôi đến vậy à?”

Từ Dương giật mình vì cơn giận bất chợt của Lâm Tri Dịch: “Ai chọc giận cậu vậy?”

Lâm Tri Dịch lấy lại bình tĩnh, bình thản hỏi Từ Dương: “Việc bàn giao công việc ở Công ty Bảo hiểm Đỉnh Nạp thế nào rồi? Khả năng làm việc của người tên Triệu Văn Khải ra sao?”

“Khá tốt, dù sao anh ta cũng đã làm việc ở Đỉnh Nạp năm năm, cũng quen thuộc với mọi khía cạnh của công việc.”

Lâm Tri Dịch gật đầu, “Vậy còn thiết bị y tế? Việc hợp tác về thiết bị đánh dấu giả mà cậu đề cập lần trước tiến triển ra sao?”

“Hiện tại chỉ có Viện Công nghệ Sinh học Thái Hòa là công ty nhập khẩu loại thiết bị này, nhưng do công chúng còn nghi ngờ về việc đánh dấu giả, thế nên việc này vẫn chưa được quảng bá rộng rãi. Tớ đã hỏi ý kiến người phụ trách Viện Công nghệ Sinh học Thái Hòa, họ cũng có vài nỗi băn khoăn, sau khi tớ đưa ra ý định hợp tác, họ đều bày tỏ sẵn sàng tận dụng nền tảng của Đỉnh Thắng để đạt được hiệu quả đôi bên cùng có lợi. “

“Đánh dấu giả...” Lâm Tri Dịch tỏ ra vô cùng quan tâm, hỏi: “Cậu đã tìm hiểu xem liệu đánh dấu giả này có thể ảnh hưởng đến kỳ phát tình hay không? Nếu nguyên lý của đánh dấu giả là ngăn chặn sự tiết ra pheromone, thì nó cũng sẽ ảnh hưởng đến tần suất của kỳ phát tình.”

“Đúng vậy, tần suất sẽ giảm xuống, ví dụ như trước đây là mỗi tháng phát tình một lần, trong thời gian hai năm hiệu lực của đánh dấu giả, có thể giảm xuống còn ba, bốn tháng một lần.”

“Có ảnh hưởng gì đến sức khỏe không?”

“Về mặt lý thuyết, nó không gây hại cho sức khỏe, nhưng đây là điều mà công chúng lo lắng nhất hiện nay.”

“Cậu có số liên lạc của các nhà nghiên cứu không? Gửi cho tôi, tôi có thời gian sẽ hỏi rõ hơn.”

Từ Dương cúi đầu lướt điện thoại, nói: “Ồ, được thôi, nhưng Tri Dịch, cậu cần gì à? Cậu cũng đâu đi tìm bạn đời Beta.”

Lâm Tri Dịch thản nhiên nói: “Bạn đời Beta tôi đã tìm rồi, con cũng đã hai tuổi rồi.”

Chiếc điện thoại của Từ Dương rơi phịch xuống bàn, cậu ta hỏi lớn: “Cái gì?”



Lâm Tri Dịch lười biếng nhìn lên màn hình máy tính.

“Lúc nào vậy?”

“Từ trước khi mất trí nhớ, bây giờ tôi đã tìm lại họ rồi.” Lâm Tri Dịch nói.

“Vậy, vậy sau này thì sao?”

“Sau này sao là sao?”

“Hai người sẽ kết hôn chứ? Người Beta đó sẽ đến Đỉnh Thắng làm việc chứ?”

Những câu hỏi này chưa từng xuất hiện trong đầu Lâm Tri Dịch, cậu chỉ trả lời: “Chưa nghĩ đến.”

Từ Dương bị sốc đến mức gần như choáng váng, lúc ra khỏi phòng làm việc vẫn còn mơ màng, thậm chí quên cả đóng cửa. Lâm Tri Dịch không thích cửa hé mở, ánh sáng và tiếng ồn ào hòa quyện vào nhau khiến cậu đau đầu. Cậu đi qua đóng cửa, nhưng lại nghe thấy Gia Gia đang tán dóc ở vị trí làm việc.

“Rụng tóc hả, còn rụng từng mảng? Do thức khuya hay do áp lực tinh thần? Sao tự nhiên rụng nhiều thế? Em cũng không biết, hay là chị lên mạng tìm kiếm nguyên nhân xem sao? Gặp khó khăn thì tìm kiếm giải pháp!”

Lâm Tri Dịch bỗng nhiên được thức tỉnh, cậu vội vã quay lại bàn làm việc, lấy điện thoại ra, mở trình duyệt, nhập vào ba chữ “yêu bản thân”, rất nhiều nội dung hiện ra, Lâm Tri Dịch lướt qua lướt lại, tìm thấy câu trả lời mong muốn, đó là một khóa học tâm lý.

Giới thiệu khóa học viết: “Năm đặc điểm của việc yêu bản thân” bao gồm: Ngừng tự trách móc bản thân, Chấp nhận khuyết điểm của bản thân, Quan tâm đến những thay đổi cảm xúc của bản thân, Làm những điều khiến bản thân hạnh phúc, Tự tạo ra giá trị cho bản thân.

Lâm Tri Dịch biết rõ để Chu Hoài Sinh tha thứ cho mình thực ra rất đơn giản. Chu Hoài Sinh rất mềm lòng, lại rất dễ tính, chỉ cần Lâm Tri Dịch rơi vài giọt nước mắt, nũng nịu vài lần, Chu Hoài Sinh nhất định sẽ tha thứ cho cậu. Nhưng làm vậy không thể giải quyết được căn nguyên của vấn đề.

Chu Hoài Sinh cần một “liệu pháp tâm lý” dài hạn.

Lâm Tri Dịch vẫn chưa nghĩ ra nên bắt đầu từ đâu.

Sau khi tan làm, cậu vừa đến phòng bệnh, Chu Hoài Sinh đã làm xong thủ tục xuất viện, anh thu dọn hành lý, chuẩn bị đưa Quyển Quyển trở về nhà thuê ở hẻm Thạch Phương, Lâm Tri Dịch vội vàng chặn anh lại: “Cơ thể anh vẫn chưa hồi phục, đừng vội đi.”

“Bác sĩ kiểm tra nói anh có thể xuất viện rồi, cũng không bị thương đến xương cốt, không nghiêm trọng, huống hồ anh đã xin nghỉ một tháng rồi, vừa đi làm đã xin nghỉ lâu như vậy, không tốt lắm.”

Lâm Tri Dịch cảm thấy cay cay nơi sống mũi: “Anh Hoài, anh giận em đến vậy sao?”

“Không có.”

Quyển Quyển đột nhiên đứng dậy từ chiếc ghế nhỏ, bé không lao về phía Lâm Tri Dịch, mà đứng im lặng nhìn Chu Hoài Sinh.

Chu Hoài Sinh nhận ra ánh nhìn của con, anh đi đến trước mặt Lâm Tri Dịch đang chặn cửa, né tránh ánh mắt nồng nhiệt của Lâm Tri Dịch, dang tay ôm lấy Lâm Tri Dịch. Lâm Tri Dịch ngẩn ra nửa phút, tưởng rằng anh muốn rời đi, cậu ôm chặt Chu Hoài Sinh, nhưng Chu Hoài Sinh lại nói bên tai cậu: “Anh đã hứa với Quyển Quyển sẽ không cãi nhau với em, khiến em phải diễn kịch trước mặt con rồi, xin lỗi.”

Lâm Tri Dịch cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể như đông cứng lại.

Cậu nhìn sang Quyển Quyển đang vui vẻ trên chiếc ghế nhỏ, miễn cưỡng nở nụ cười.

Khi Chu Hoài Sinh buông cậu ra, Lâm Tri Dịch đứng bất động tại chỗ như tượng, Chu Hoài Sinh nhặt hành lý lên, “Dạo này em cũng bận, Quyển Quyển cứ để anh đưa đi, lúc đi làm anh có thể đưa con đến trạm, em không cần lo lắng.”

Nước mắt Lâm Tri Dịch chực trào ra, cậu nói: “Ừ.”

Quyển Quyển vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bé vui vẻ chạy đến, ngẩng đầu cười với hai người lớn.

Lâm Tri Dịch lái xe đưa Chu Hoài Sinh và Quyển Quyển đến hẻm Thạch Phương, khi Chu Hoài Sinh và Quyển Quyển xuống xe, Quyển Quyển vẫn còn ngơ ngác: “Ba nhỏ hổng vào ạ?”

Lâm Tri Dịch đành nói dối: “Tối nay ba nhỏ có việc, đợi xong việc sẽ đến chơi với Quyển Quyển, được không?”

Quyển Quyển rất thất vọng, luyến lưu nói: “Dạ.”

Suốt cả quá trình, Chu Hoài Sinh không hề nhìn Lâm Tri Dịch lấy một lần, anh lấy hành lý từ cốp xe ra, rồi bảo Quyển Quyển xuống xe.

Lâm Tri Dịch nhìn họ bước vào ngõ, dần biến mất khỏi tầm mắt mình.

Lòng Lâm Tri Dịch chua xót vô cùng.

Cậu ngồi ngẩn ngơ một lúc, rồi mở khóa học đã mua vào buổi chiều và bắt đầu nghe.

“Bài học đầu tiên là ngừng tự trách móc bản thân. Bước đầu tiên để ngừng tự trách móc bản thân là nhìn nhận nhu cầu của chính mình. Nếu trong quá trình trưởng thành, nhu cầu của một người không bao giờ được đáp ứng, dần dần họ sẽ cho rằng mình không xứng đáng được yêu cầu bất cứ điều gì, họ sẽ cảm thấy xấu hổ về nhu cầu của bản thân, ngay cả khi chỉ là một việc nhỏ như nhờ ai đó đưa đồ, họ cũng không thể nói ra, bởi vì trong thế giới quan của họ, họ không nên có nhu cầu, họ không xứng đáng. Vì vậy, yêu bản thân trước tiên phải nhìn nhận nhu cầu của bản thân, dù là về tinh thần hay thể chất...”

Lâm Tri Dịch nghe đến đây thì nhấn nút tạm dừng, cậu ngẩng đầu nhìn lên căn phòng đã sáng đèn trên tầng hai.

Nhu cầu của Chu Hoài Sinh là gì đây? Chu Hoài Sinh là một người có đời sống vô cùng tẻ nhạt, anh không xem tivi, không chơi game, không có bất kỳ sở thích để tiêu thời gian nào.

Lâm Tri Dịch phải nghĩ cách nào đó để khiến cho cuộc sống của Chu Hoài Sinh trở nên thú vị hơn.