Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 34: Anh thật sự hận em đến thế sao?




Khó khăn lắm Lâm Tri Dịch mới chợp mắt được, trằn trọc mãi đến nửa đêm mới thiếp đi. Cậu mở điện thoại ra, nhìn thời gian trên đó đã điểm 3 giờ rưỡi sáng.

Lấy chiếc điện thoại cũ của Chu Hoài Sinh ra, cậu mở album ảnh và lướt từng tấm một. Cậu rất thích xem ảnh của Quyển Quyển hồi mới sinh, bé xíu xiu, ngũ quan chưa hoàn thiện, trông như một con quái vật nhỏ, thế nhưng Lâm Tri Dịch vẫn thấy bé vô cùng đáng yêu.

Cậu cuộn người trong chăn, ngắm nhìn những tấm ảnh ấy mãi, phóng to rồi thu nhỏ, rồi không thể kìm được mà mỉm cười.

Lướt tiếp, những bức ảnh chụp chung với Chu Hoài Sinh hiện ra. Họ gắn bó bên nhau suốt một năm rưỡi, thế nhưng chỉ có duy nhất một tấm ảnh chung, thật đáng tiếc.

Chu Hoài Sinh so với hai năm trước đã tiều tụy đi rất nhiều. Bị bào mòn bởi nắng gió quanh năm, làn da anh trở nên đen sạm hơn trước, ánh mắt cũng mất đi vẻ rạng rỡ. Xét về mặt khách quan, ngũ quan của Chu Hoài Sinh không thể gọi là xuất chúng, chỉ có thể nói là ưa nhìn và hiền lành. Đôi mắt hiền hòa khiến anh không có vẻ hung hăng, so với những công tử nhà giàu như Lục Cẩn Thừa, Chu Hoài Sinh quả thực không cuốn hút bằng.

Nhưng Lâm Tri Dịch lại cho rằng anh không hề thua kém bất kỳ ai, không phải vì cậu tin rằng Chu Hoài Sinh sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, mà bởi vì tại trạm y tế nhỏ ở thôn Nhạn Mông, khoảnh khắc Chu Hoài Sinh bước ra từ đám đông và tiến đến gần cậu, Lâm Tri Dịch đã rung động.

Cậu nhớ đến cuốn album dày cộp của Cố Niệm.

Không thể nhìn thấy dáng vẻ thời niên thiếu của Chu Hoài Sinh, cậu càng không thể bỏ lỡ hiện tại, Lâm Tri Dịch quyết định đi chụp ảnh gia đình.

Ngay khi ý nghĩ này nảy ra, Lâm Tri Dịch không thể tập trung làm việc. Giám đốc tài chính thấy cậu xao nhãng, đành phải nhắc lại những gì vừa trình bày.

Vào lúc 5 giờ chiều đến 7 giờ tối là giờ cao điểm của dịch vụ giao hàng. Lâm Tri Dịch biết trong khoảng thời gian này Chu Hoài Sinh chắc chắn rất bận rộn, nên tự giác không làm phiền anh. Cậu đi mua một vài cuốn sách tranh và đồ chơi trí tuệ, sau đó mới lái xe thong thả đến trạm của Chu Hoài Sinh. Khi đến nơi vừa đúng 6 giờ 50 phút, Lâm Tri Dịch tìm chỗ đậu xe.

Chu Hoài Sinh đang nghe điện thoại, có vẻ như đang làm trung gian hòa giải giữa khách hàng và nhân viên giao hàng. Chỉ nghe thấy anh cố gắng nói nhỏ nhẹ: “... Tôi biết trời trơn, nhưng quá giờ vẫn là quá giờ, cậu hãy xin lỗi khách hàng đàng hoàng, không có gì đâu, đừng sợ.”

Người bên kia không biết nói gì, Chu Hoài Sinh an ủi: “Cậu mới đi làm ngày thứ hai, mắc lỗi là chuyện bình thường, không sao đâu, nếu cần bồi thường thì trạm có thể hỗ trợ một nửa, được rồi, đừng khóc nữa, tôi sẽ phân công cho cậu thêm đơn hàng gần, hôm nay chạy thêm hai cuốc là kiếm lại được tiền rồi.”

Máy tính liên tục phát ra tiếng thông báo giục đơn của khách hàng và các yêu cầu khác nhau của nhân viên giao hàng. Chu Hoài Sinh đặt điện thoại xuống, thao tác trên máy tính một lúc. Để tiện ra vào, anh đã đặt bàn làm việc máy tính ngay cạnh cửa.

Chu Hoài Sinh vẫn chưa nhận ra Lâm Tri Dịch đang đứng trước cửa, anh nhấp chuột hủy yêu cầu cuối cùng, căn phòng nhỏ hẹp của trạm cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Chu Hoài Sinh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thấy Lâm Tri Dịch đứng bên cạnh, anh khựng lại, giọng điệu xa lạ: “Tan làm rồi à?”

Lâm Tri Dịch vẫn chưa quen với Chu Hoài Sinh như vậy, cậu hỏi: “Vẫn còn bận à?”

“Ừm.” Chu Hoài Sinh gật đầu.

Quyển Quyển đang nằm ườn trên chiếc giường nhỏ, buồn chán. Nghe thấy giọng nói của Lâm Tri Dịch, bé lập tức lao đến như một quả tên lửa nhỏ. Lâm Tri Dịch cúi xuống ôm bé, Quyển Quyển chu môi: “Ba nhỏ, con nhớ ba.”

Tâm trạng của Lâm Tri Dịch khá hơn, cậu hôn lên má Quyển Quyển: “Mới một ngày mà đã nhớ rồi à? Sau này Quyển Quyển đi học cũng phải ở trường cả ngày lận đó.”

Quyển Quyển vội vàng ôm lấy cổ Lâm Tri Dịch: “Vậy con không đi học nữa.”

Lâm Tri Dịch mỉm cười.

Chu Hoài Sinh vẫn đang bận xử lý công việc trên hệ thống, không có thời gian quan tâm đến cuộc trò chuyện của Lâm Tri Dịch và Quyển Quyển. Nụ cười trên môi Lâm Tri Dịch dần nhạt đi. Trước đây, mỗi khi cậu và Quyển Quyển ôm nhau, Chu Hoài Sinh đều sẽ lặng lẽ nhìn họ, ánh mắt dịu dàng. Nhưng lần này, Lâm Tri Dịch lại không cảm nhận được.

Lâm Tri Dịch đặt Quyển Quyển lên giường, sau đó đặt những cuốn sách tranh và đồ chơi mua về bên cạnh bé: “Quyển Quyển có thể tô màu trên sách, bút màu ở đây, Quyển Quyển chọn một màu yêu thích nhé.”

Quyển Quyển cầm lấy ống đựng bút màu chọn màu. Lâm Tri Dịch do dự một chút, đứng dậy đến gần Chu Hoài Sinh, dựa vào bàn nói: “Khi nào thì tan làm?”

“Không rõ, có chuyện gì vậy?”

“Em...em đã hẹn với một nhiếp ảnh gia để tối nay đến studio của anh ấy chụp ảnh gia đình.”

Chu Hoài Sinh khựng lại, Lâm Tri Dịch lập tức căng thẳng giải thích: “Chủ yếu là chụp Quyển Quyển. Nhiếp ảnh gia rất giỏi chụp trẻ con, vừa hay tối nay anh ấy rảnh.”

Khi nghe ba chữ “ảnh gia đình”, Chu Hoài Sinh ngẩn người trong giây lát, nhưng anh biết chụp ảnh kiểu này có ý nghĩa gì, và cũng biết Lâm Tri Dịch đang dùng cách này để xin lỗi.

Anh gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ không nên có, đưa mắt trở lại màn hình máy tính, nói: “Vậy em dẫn Quyển Quyển đi đi, anh không đi được.”

Lâm Tri Dịch thất vọng đến tột cùng. Chu Hoài Sinh như biến thành một người khác, ánh mắt và giọng điệu đều lạnh lùng. Lâm Tri Dịch quen được nuông chiều trước mặt Chu Hoài Sinh, chưa bao giờ chịu sự lạnh lùng đến như vậy, cậu nén khóc, dùng giọng điệu nũng nịu quen thuộc trước đây nói: “Chu Hoài Sinh, em thực sự muốn chụp ảnh gia đình...”

Lời nói còn chưa dứt, điện thoại của Chu Hoài Sinh đã reo lên, là giọng của Tiểu Toàn, “Anh Hoài Sinh, bên cạnh quán trà sữa của em có một người giao hàng đang đánh nhau với chủ tiệm! Em thấy hình như là người ở trạm của anh, mã số là 6894, anh có biết không? Anh có thể đến xử lý không?”

Chu Hoài Sinh đột nhiên đứng dậy, “Anh sẽ đến xử lý.”

Lâm Tri Dịch đành nuốt lời chưa nói xong lại, nhìn Chu Hoài Sinh rời đi. Chu Hoài Sinh vừa bước ra khỏi cửa lại nhớ ra quên mang theo thẻ nhân viên, vội quay trở lại, rút một thẻ màu xanh từ bên cạnh bàn phím. Anh hành động rất nhanh, không để ý thấy một đầu của thẻ bị đè bởi cốc giữ nhiệt. Anh rút thẻ ra, cốc giữ nhiệt lập tức đổ xuống, nước sôi bên trong đổ hết lên tay trái và quần của Lâm Tri Dịch.

Chu Hoài Sinh vội vàng ra khỏi cửa đi xử lý công việc.

Lâm Tri Dịch ngơ ngác nhìn tay mình bị bỏng đỏ lên.

Quyển Quyển hoảng sợ khóc òa, vội vàng bỏ đồ trong tay xuống, chạy đến bên Lâm Tri Dịch.

Vết sẹo trên tay Lâm Tri Dịch vẫn chưa lành. Thực ra hôm đó cậu dùng tay đỡ dao của Lâm Diễn Đức, lòng bàn tay bị lưỡi dao đâm sâu vào, thương tích rất nặng, thế nhưng lại chẳng đau bằng lúc này.

Cậu biết Chu Hoài Sinh không cố ý.

Ngực cậu tức nghẹn đến không thở nổi, nhưng cậu vẫn phải an ủi Quyển Quyển, “Không đau đâu, ba nhỏ không đau, Quyển Quyển đi cùng ba nhỏ mua thuốc nhé?”

Quyển Quyển lau nước mắt, giọng lí nhí nói: “Dạ.”

Lâm Tri Dịch ôm Quyển Quyển đến tiệm thuốc gần nhất, mua thuốc rồi bôi ngay tại đó. Quyển Quyển chu miệng cố gắng thổi, dược sĩ khen ngợi: “Ngoan quá.”

Lâm Tri Dịch mỉm cười, ôm Quyển Quyển rời đi.

“Quyển Quyển có đói không?” Lâm Tri Dịch hỏi.

Quyển Quyển vùng vẫy không muốn được bế, Lâm Tri Dịch đành phải đặt bé xuống, “Sao vậy con?”



“Con tự đi, tay của ba nhỏ đau.”

Trong lòng cậu tràn ngập cảm giác ấm áp, nhưng bỗng biến thành nỗi xót xa vô tận, Lâm Tri Dịch gần như muốn rơi nước mắt. Cậu cúi xuống, vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ của Quyển Quyển rồi ôm bé vào lòng.

Lâm Tri Dịch luôn nhớ lời của Chu Hoài Sinh, “Cái nhất thời bị kích động của em là mang một đứa nhỏ đến thế giới này, để cho nó phải chịu khổ.” Lâm Tri Dịch cũng nhiều đêm trằn trọc với những dằn vặt trong lòng. Quyển Quyển yếu ớt, hay bệnh, nhạy cảm và trưởng thành sớm, tất cả đều là vì cậu.

Nhưng nếu không có đêm đó, liệu sẽ có Quyển Quyển không? Một đứa trẻ hiểu chuyện và đáng yêu như vậy, Quyển Quyển là không thể thay thế.

Quyển Quyển nắm tay không bị thương của Lâm Tri Dịch, đi về phía trạm của Chu Hoài Sinh. Chu Hoài Sinh vẫn chưa trở về, Lâm Tri Dịch ngồi xuống cùng Quyển Quyển vẽ một lúc, Quyển Quyển tô màu một chú chó nhỏ, rồi nghiêng đầu tựa vào Lâm Tri Dịch, “Cha nói con không thể chạm vào cún con.”

“Vì cún con có lông, nếu lông bay vào mũi Quyển Quyển, con sẽ không thoải mái.”

“Dạ.” Quyển Quyển ngoan ngoãn gật đầu.

Quyển Quyển cẩn thận chạm vào tay trái của Lâm Tri Dịch, rồi dựa vào chân cậu, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Chu Hoài Sinh lái xe đến quán trà sữa nơi Tiểu Toàn làm việc, bên cạnh là một cửa hàng gà rán. Người giao hàng vì đợi đồ ăn quá lâu nên đã mất bình tĩnh và xảy ra xung đột với chủ tiệm. Đám đông đã quay video và đăng lên mạng. Khi Chu Hoài Sinh đến nơi, chủ tiệm mặt mày bầm dập, cả hai bên đang chờ cảnh sát đến. Là người chịu trách nhiệm của trạm, Chu Hoài Sinh không muốn chuyện bị làm lớn. Trước khi cảnh sát đến, anh nhanh chóng tiến hành thương lượng với chủ tiệm.

“Tôi là người chịu trách nhiệm của trạm giao hàng này, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi ông. Người giao hàng của chúng tôi quá kích động, đã làm ông bị thương, tiền thuốc men chắc chắn chúng tôi sẽ lo. Mong ông bớt giận, cậu Vương này vừa mới vào làm, nền tảng gần đây mới ra quy định mới, nhận đánh giá xấu không chỉ bị trừ phí giao hàng mà còn bị trừ lương, phạt đến 200 đồng. Ông cũng biết đấy, chúng tôi một ngày chỉ kiếm được hai ba trăm đồng, thật sự là không chịu nổi tiền phạt. Cậu ấy đã sai, chắc chắn phải xin lỗi và chịu trách nhiệm, nhưng mong ông thông cảm cho hoàn cảnh khó khăn này...”

Chủ tiệm thấy Chu Hoài Sinh trông có vẻ thật thà, thêm vào đó lại nói năng lịch sự, hơn nữa việc chậm trễ trong việc giao đồ ăn cũng là do lỗi của mình, nên không muốn làm to chuyện. Ông đồng ý hòa giải, khi cảnh sát đến, vụ việc được giải quyết bằng cách người giao hàng bồi thường tiền thuốc men cho chủ tiệm.

Tiểu Toàn đứng bên cạnh xem, đợi Chu Hoài Sinh ra, liền liên tục khen ngợi: “Anh Hoài Sinh, may mà có anh, nếu không với thái độ của chủ tiệm vừa rồi, chuyện này chắc chắn sẽ làm to.”

“Xung đột là chuyện thường, không có gì to tát đâu.” Chu Hoài Sinh đi đến bên chiếc xe điện.

Tiểu Toàn bước theo, cười tinh quái: “Anh Hoài Sinh, anh đến thành phố lớn rồi, càng ngày càng có phong thái của người thành phố đấy.”

Chu Hoài Sinh bất lực nói: “Làm sao có chuyện đó được? Công việc của em dạo này thế nào?”

“Không tốt lắm, em định làm hết tháng này rồi về nhà ăn Tết. Mẹ em đã tìm cho em một thầy cắt tóc, em sẽ học nghề cắt tóc.”

“Cũng tốt mà.”

Tiểu Toàn cởi bộ đồ thú bông ra, đặt trong quán trà sữa, rồi vội vàng chạy ra: “Anh Hoài Sinh, anh tan làm chưa? Em mời anh ăn tối, à không, giờ gần tám giờ rồi, em mời anh ăn khuya?”

“Không cần đâu, anh không ăn khuya.”

“Ừm, vậy anh đưa em đến chỗ anh làm việc xem sao được không? Em đến Thành phố Vọng lâu rồi mà ngoài quán trà sữa và nhà cậu em, em chưa đi đâu khác.”

Chu Hoài Sinh đồng ý, chiếc đạp điện của anh đã tháo thùng giao hàng, đúng lúc có chỗ trống. “Được thôi.”

Tiểu Toàn lập tức ngồi lên.

“À, anh Hoài Sinh, cho anh biết một tin vui, con trai ông Lưu Tam, Tiểu Bàn, năm nay thi đại học điểm cao lắm, đỗ vào một trường đại học khoa học kỹ thuật ở miền Nam, giỏi cực. Ông Lưu Tam đã tổ chức tiệc mừng rất lâu đấy.”

Chu Hoài Sinh lái xe về phía trạm, nghe vậy cũng vui mừng: “Tiểu Bàn luôn có thành tích tốt, hồi nhỏ đã thông minh rồi.”

“Thật ghen tị, biết thế em cũng cố gắng học lại một năm, không đi học trường nghề, giờ ra trường rồi mà tìm mãi không được việc.”

“Em cũng là đứa trẻ thông minh, học một nghề cũng tốt mà. Anh có một đồng nghiệp, em trai của anh ấy cũng làm việc ở tiệm cắt tóc, mỗi tháng kiếm được hơn chín nghìn đấy.”

“Đó là ở Thành phố Vọng thôi, nơi này kinh tế phát triển, về Nham Đài thì không kiếm được nhiều như vậy đâu. Nhưng dù sao em vẫn sẽ học tốt nghề này,“ Tiểu Toàn thở dài, rồi đột nhiên nói: “Anh Hoài Sinh, khi nào anh rảnh có thể về quê không? Mẹ em hay nhắc đến anh lắm.”

Chu Hoài Sinh im lặng vài giây, “Được, qua Tết anh sẽ về, ở thị trấn mở một quán ăn nhỏ chắc cũng ổn.”

“Hả? Quán ăn nhỏ gì chứ? Đợi đã, anh nói về nghĩa là sao?”

“Quyển Quyển đã có ba nhỏ chăm sóc, anh cũng chẳng giúp được gì. Thay vì để em ấy phải chạy qua chạy lại, anh nghĩ thà buông tay, để con lớn lên trong môi trường đủ đầy thì sẽ tốt hơn.”

“Đợi đã, đợi đã, em chưa hiểu. Anh nói là, anh không cần con nữa sao?”

Lời này như lưỡi dao cứa vào tim Chu Hoài Sinh, “Không phải, chỉ là anh...”

“Anh không thể làm như vậy! Anh Hoài Sinh, anh không nhớ mình đã lớn lên thế nào sao? Anh muốn con mình cũng giống như anh à? Ba em cũng thường xuyên đi làm xa, nhưng mỗi khi Tết đến, ông cũng về nhà, ít nhất gia đình em cũng được đoàn tụ. Anh có thể không ở bên con mỗi ngày, nhưng không thể để con mình thiếu cha.”

Lời của Tiểu Toàn làm Chu Hoài Sinh ngơ ngác một chút, đèn đỏ chuyển sang xanh, anh tiếp tục lái xe đi về phía trước.

“Anh Hoài Sinh, anh có thích Lâm Tri Dịch không?”

“Thích.” Chu Hoài Sinh trả lời mà không suy nghĩ.

“Thích là được rồi, có gì phải phân vân, anh bây giờ rất giỏi đấy, là người chịu trách nhiệm của nhiều người giao hàng, vài năm nữa anh có thể định cư ở Thành phố Vọng rồi.”

Xe chạy đến một giao lộ, Chu Hoài Sinh chỉ vào một tòa nhà cao chót vót ở xa, nói với Tiểu Toàn: “Đó là tòa nhà Đỉnh Thắng.”

Tiểu Toàn nhìn qua, kinh ngạc nói: “Trời ơi! Cao quá!”

“Đó là nơi làm việc của em ấy, tòa nhà đó còn có nhiều chuỗi cửa hàng và khu dân cư khác, tất cả đều là của em ấy.”

Tiểu Toàn hoàn toàn bất ngờ, mất một lúc mới nói lớn: “Thì ra anh đã “nhặt được” một triệu phú, ồ không, không phải triệu, là tỷ phú?”

Chu Hoài Sinh chỉ biết cười mỉm.

“Sao có thể như vậy? Sao lại trở thành như vậy?” Tiểu Toàn không hiểu, cậu gãi đầu nói: “Nếu anh và anh ấy ở bên nhau, anh chắc chắn sẽ rất buồn, nhưng nếu không ở bên nhau, bé con cũng sẽ rất buồn, tình huống rắc rối quá.”

Chu Hoài Sinh im lặng, đến trạm giao hàng rồi dừng lại, “Chỉ là một cái nhà cấp 4, không có gì đáng xem, nhưng bên đối diện mới mở một trung tâm thương mại, em có thể đến đó dạo chơi.”

Tiểu Toàn liên tục lắc đầu, nhìn qua nhìn lại các cửa hàng và toà nhà hai bên, “Không sao, em chỉ xem chút thôi.”

*

Sau khi Chu Hoài Sinh rời đi, máy tính lại kêu phát ra âm báo, Lâm Tri Dịch ngồi lên chỗ của Chu Hoài Sinh, lục ra một biểu mẫu mà cậu đã dạy Chu Hoài Sinh cách làm trước đó.

Chu Hoài Sinh tuân theo hướng dẫn của Lâm Tri Dịch, đánh dấu mười một quy trình và phương pháp kinh doanh.

Lâm Tri Dịch nhớ về việc Chu Hoài Sinh đã sửa đổi tuyến đường giao hàng lần trước, vì vậy cậu đã giúp xử lý một số yêu cầu khẩn cấp. Những phần còn lại, cậu sợ làm sai sẽ Chu Hoài Sinh phải chịu trách nhiệm, nên cậu không dám can thiệp.



May mắn là tay bị bỏng không phải tay phải của cậu.

Sau khoảng nửa tiếng, cậu nghe thấy tiếng Chu Hoài Sinh rút chìa khóa xe điện, Chu Hoài Sinh bước vào phòng, Lâm Tri Dịch chỉ vào màn hình rồi nói: “Em đã giúp xử lý một số yêu cầu thay đổi tuyến đường tạm thời cho anh, anh xem có vấn đề gì không.”

Tiểu Toàn bước vào theo sau, khi cậu ấy nhìn thấy Lâm Tri Dịch, nghĩ đến việc một tỷ phú đang đứng trước mặt mình, đôi mắt của cậu ấy lập tức lóe lên, nhưng cũng hơi lo lắng một chút, vô thức núp ra sau lưng Chu Hoài Sinh, không thể che giấu sự hồi hộp trong lời nói: “Anh Cố, anh cũng ở đây sao!”

Lâm Tri Dịch nhìn khoảng cách giữa hai người, tim cậu cuối cùng cũng rơi xuống, vỡ tan. Cậu vô cảm cười mỉm, đáp lại lời chào hỏi của Tiểu Toàn: “Chào cậu.”

Chu Hoài Sinh cúi người nhìn qua các mục đã xử lý, “Không có vấn đề gì cả, cảm ơn em.”

“Vậy em đi trước.” Lâm Tri Dịch lấy điện thoại, quay lại chào tạm biệt với Quyển Quyển, sau đó liếc nhẹ về phía Tiểu Toàn, rồi rời khỏi trạm.

Chu Hoài Sinh nhìn theo bóng dáng của Lâm Tri Dịch, Tiểu Toàn vỗ nhẹ vai anh, “Nếu thích, sao lại biến mình thành người xa cách như vậy?”

Chu Hoài Sinh không trả lời, anh ngồi xuống và tiếp tục xử lý các yêu cầu mà hệ thống đưa ra. Không lâu sau, có người đến thay anh trực.

Chu Hoài Sinh sắp xếp đồ đạc, giúp Quyển Quyển mặc áo khoác và khăn quàng, rồi đeo dây đeo lưng để anh đeo bé lên lưng. Tiểu Toàn muốn đi đến trung tâm thương mại một chút, nên anh rời đi trước, đưa Quyển Quyển về nhà.

Sau mấy ngày ở biệt thự của Lâm Tri Dịch và phòng cao cấp của bệnh viện, đột nhiên trở về căn hộ thuê ọp ẹp, Chu Hoài Sinh cảm thấy ánh sáng trong nhà trở nên yếu hơn nhiều, cũng không lạ gì khi Quyển Quyển lại thích ở nhà của Lâm Tri Dịch hơn.

Trước khi đi ngủ, Quyển Quyển muốn uống sữa, Chu Hoài Sinh pha một cốc sữa bột rồi đặt trước mặt Quyển Quyển. Quyển Quyển uống một ngụm nhỏ, rồi nhăn nhó với khuôn mặt nhỏ bé, nói là nóng.

“Con đợi một chút nữa.” Chu Hoài Sinh khuấy sữa thêm một chút bằng đũa.

Quyển Quyển ngồi trong chăn, đột nhiên nói: “Hôm nay ba cũng bị bỏng, bởi vì nước trong cốc giữ nhiệt của cha.”

Chu Hoài Sinh trở nên cứng đờ, “Cái gì?”

“Lúc cha đi ra ngoài, cha làm đổ cốc, tay của ba bị bỏng, sau đó ba phải đi mua thuốc từ cô y tá mới hết,“ Quyển Quyển nói, nước mắt bắt đầu rơi, bé quay đầu đi rồi nói một cách tức giận: “Ba bị đau, đau lắm đó.”

Chu Hoài Sinh cố gắng nhớ lại mọi chuyện.

Cái thẻ nhân viên kia.

Chắc là anh vừa rót nước, bận rộn với công việc, nên anh để cốc giữ nhiệt lên trên, lúc đi anh vớ vội cái thẻ đó, không để ý cốc giữ nhiệt đã bị đổ, làm tổn thương tay của Lâm Tri Dịch.

Tay của Lâm Tri Dịch vẫn còn bị thương!

Chu Hoài Sinh không còn muốn chiến tranh lạnh với Lâm Tri Dịch nữa, ôm Quyển Quyển ra khỏi giường, hỏi: “Quyển Quyển đi tìm ba nhỏ với cha được không?”

Quyển Quyển ngay lập tức gật đầu, thậm chí còn chủ động bò đến cuối giường, nhặt quần áo lên mặc vào. Chu Hoài Sinh giúp bé mặc quần, mặc áo khoác ngoài, anh thậm chí quên cả việc tắt đèn, vội ôm Quyển Quyển chạy xuống tầng dưới để lấy xe.

Con chó ngoài sân nghe tiếng động liền sủa hai tiếng.

Đêm khuya gió lạnh, Chu Hoài Sinh không dám chạy xe quá nhanh, bảo vệ khu biệt thự đã quen với Chu Hoài Sinh nên ấn nút điều khiển cho Chu Hoài Sinh đi vào.

Biệt thự của Lâm Tri Dịch tối om, cứ như không có ai ở trong đó, nhưng có một tia sáng màu cam trong phòng khách, có lẽ là đèn sàn.

Chu Hoài Sinh biết mật khẩu cửa, nhưng sau khi vào sân, đi đến cửa, anh vẫn chọn gõ cửa.

Một lúc lâu sau, Lâm Tri Dịch mới đi ra.

Trong nhà còn tối hơn cả ngoài trời, Lâm Tri Dịch nương theo ánh trăng nhìn thấy Chu Hoài Sinh ở ngoài cửa, ngơ ngác hồi lâu như không nhận ra.

“Tay của em sao rồi? Có bị thương nặng không?” Chu Hoài Sinh hỏi.

Sự buồn bã của Lâm Tri Dịch bắt đầu trào lên, nước mắt cuối cùng cũng không thể kìm được mà rơi xuống, cậu nhanh chóng dùng ống tay áo lau đi, kìm nén tiếng nức nở, lắc đầu nói: “Không nặng lắm.”

Chu Hoài Sinh nhìn thấy cậu như vậy, trái tim anh như bị ai bóp chặt, anh không nói gì nữa mà bắt lấy tay Lâm Tri Dịch, nhìn thấy mu bàn tay trái của cậu đỏ bừng, anh nhíu mày thật chặt, “Ngày mai sẽ chắc chắn sẽ bị phồng rộp.”

Anh đặt Quyển Quyển xuống như đặt túi xách, thậm chí còn không tháo dây đeo, chỉ đổi dép xỏ rồi đi vào nhà vệ sinh, lấy một bát nước lạnh mang ra phòng khách. Lâm Tri Dịch ôm Quyển Quyển và đi qua, Chu Hoài Sinh bảo cậu đặt tay vào nước lạnh để ngâm một chút.

Lâm Tri Dịch ngoan ngoãn đặt tay vào.

“Xin lỗi, hôm nay anh không chú ý đến cái cốc giữ nhiệt đang đặt trên thẻ nhân viên,“ Chu Hoài Sinh xin lỗi.

Lâm Tri Dịch lắc đầu, “Không sao đâu.”

Ánh đèn chiếu sáng sườn mặt cậu, vẻ buồn bã của cậu khiến Chu Hoài Sinh càng cảm thấy đau lòng.

“Tiểu Toàn đâu? Cậu ấy còn làm việc ở quán trà sữa không?” Lâm Tri Dịch hỏi.

“Còn. Cuối tháng này em ấy sẽ quay về thôn Nhạn Mông.”

“Còn anh?”

Chu Hoài Sinh im lặng.

Nước mắt của Lâm Tri Dịch rơi xuống chậu, tạo nên những gợn sóng nhỏ. Cậu hỏi: “Anh thật sự hận em đến thế sao?”

“Làm sao anh có thể hận em được? Anh chỉ vẫn chưa thể chấp nhận những chuyện lúc đó.”

“A Hoài, em biết sai rồi.”

“Những việc em đã làm, anh không trách em tí nào cả. Anh chỉ là không thể chịu được khi nhìn con phải chịu bệnh tật như vậy. Em biết em bé của omega và beta sẽ không khỏe mạnh, nhưng em vẫn mang con đến thế giới này. Đó là điều duy nhất anh không đồng ý. Thế nhưng, bây giờ nói những điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Con đã hai tuổi rồi. Chưa đầy hai tháng khi em xuất hiện, thằng bé đã tăng cân nhiều hơn, không bị ốm nhiều như trước nữa, còn trở nên năng động hơn. Anh nên cảm ơn em.”

Lâm Tri Dịch lau nước mắt, nhìn đi chỗ khác.

“Tri Dịch, về vấn đề của đứa nhỏ, hiện tại anh vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết, nhưng về chúng ta...”

“Chu Hoài Sinh, ngày mai chúng ta cùng chụp ảnh gia đình đi.” Lâm Tri Dịch ngắt lời anh.

Chu Hoài Sinh kinh ngạc nhìn Lâm Tri Dịch.

“Nếu chúng ta lại lỡ hẹn, nhiếp ảnh gia sẽ tức giận,“ Lâm Tri Dịch kiềm nước mắt, nhẹ nói, “Chỉ cần đi chụp vài bức ảnh gia đình làm kỷ niệm cho em thôi, được không?”