Hôm Nay Chúng Ta Sẽ Chia Tay

Chương 27: Chương 27




Tết Trùng Dương cũng là tết người cao tuổi.



Buổi sáng Trì Y Y đã gọi điện về cho bà nội, cô không thể về nhà ăn tết nên đặt cơm của một quán ăn ở huyện Tiểu Trì, để người ta mang đến nhà.

Buổi tối, Lục Cạnh đưa Trì Y Y về Bắc Sơn, ăn bữa cơm như thường lệ.



Sau khi ăn xong anh bị ông cụ Thẩm gọi vào phòng đọc sách, một mình Trì Y Y ở phòng khách cùng bà cụ Nhạc.

Trì Y Y không phải người rụt rè, cô không sợ người lạ, ở cùng ai cũng có thể nói chuyện đôi câu.



Nhưng bản lĩnh này của cô đã bị phong ấn ngay khi vừa bước vào biệt thự, có lẽ là do hoàn cảnh, căn biệt thự lớn này tự nhiên có lực uy hiếp.



Cô luôn có chút mất tự nhiên khi đối mặt với ông bà ngoại Lục Cạnh, lúc này ở một một mình với bà ngoại anh lại càng cảm thấy áp lực.

“Tới ăn trái cây đi cháu.” Bà cụ Nhạc gọi cô.

Trì Y Y vội gật đầu dạ một tiếng, cô cầm tăm chọc một miếng táo, nhai từ từ, cũng không biết nên nói gì.

“Lần trước cháu tới nhà, bà cũng chưa được trò chuyện nhiều với cháu.” Bà Nhạc nhìn Trì Y Y, dừng lại một chút rồi hỏi: “Cháu là người Trì Thành, tới Ngọc Thành làm việc sao?”

Trì Y Y gật đầu, “Cháu tới đây khoảng một năm trước ạ.”

“Người nhà cháu không tới đây à?”

“Không ạ.” Trì Y Y nói: “Bà nội cháu không muốn tới đây, bà thích ở nhà một mình hơn.”

“Thế bố mẹ cháu…”

“Bố mẹ cháu mất trong tai nạn xe, giờ trong nhà chỉ còn cháu và bà nội ạ.”

Bà cụ Nhạc hơi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Trì Y Y không khỏi dâng lên trìu mến, “Chắc cháu đã chịu nhiều khổ cực nhỉ.”

Trì Y Y sợ nhất là người khác thương cảm mình, lập tức thẳng eo nói: “Thật ra cũng khá tốt, tuy bố mẹ cháu mất sớm, nhưng ông bà nội không để cháu chịu khổ.”

Bà cụ Nhạc gật đầu, không nhắc đến chuyện đau lòng nữa, ngược lại hỏi: “Cháu và Tiểu Cạnh quen biết một năm, cũng yêu nhau được một năm à?”

Về cơ bản, Trì Y Y và Lục Cạnh đã qua lại trước cả khi biết rõ nhau.



Mối quan hệ này bắt đầu rất tùy tiện, nếu nói thật, người thế hệ trước nhất định không chấp nhận nổi.

Cô suy nghĩ một chút, gói ghém sự thật, “Năm ngoái cháu và Lục Cạnh gặp nhau một lần ở huyện Tiểu Trì.



Anh ấy từng giúp cháu, sau đó lại gặp nhau ở Ngọc Thành, cảm thấy rất có duyên nên thử ở bên nhau ạ.”

Bà cụ Nhạc hiểu ra, “Một mình cháu ở nơi đất khách, bình thường Tiểu Cạnh bận rộn, luôn chạy đến nơi khác, cũng không chăm sóc được cho cháu.”

“Cháu ra xã hội sớm, đã quen tự thân vận động, dốc sức làm việc, không cần người chăm sóc ạ.”

Bà cụ Nhạc cười nhạt rồi gật đầu một cái, lại bảo Trì Y Y ăn trái cây.

Trì Y Y lại đâm một miếng táo để trong miệng nhai, cứ ăn mà không biết mùi vị gì.

Bà ngoại Lục Cạnh không hỏi những câu lắt léo, cũng không làm khó cô, trái lại cực kỳ khách sáo với cô.



So sánh với Tôn Nhất Mạn thì ít đi sự quen thuộc gần gũi, lại nhiều thêm vài phần xa cách và khách sáo.



Trì Y Y nghĩ đây có lẽ là sự tu dưỡng của phần tử trí thức, cho dù không thích cô, cũng sẽ có lễ có nghĩa, sẽ không làm người ta khó xử.



Lục Cạnh ở thư phòng nói chuyện với ông ngoại xong, đi xuống nhìn thấy Trì Y Y đang chán nản lật xem một quyển tạp chí, anh đi qua hỏi: “Bà ngoại đâu?”

Trì Y Y quay đầu lại, “Bà đang gói thức ăn cho anh, giống hệt Bảo Trân nhà em, mỗi lần em về là bà đều phải nhét một đống thức ăn cho em, cứ như em ở bên ngoài không tìm được đồ ăn ấy.”

Lục Cạnh cười, “Người già đều như vậy.”

Bà cụ Nhạc chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho Lục Cạnh, bà và ông cụ Thẩm cùng tiễn người ra đến ngoài cửa.



Nhìn bóng lưng đôi nam nữ trẻ tuổi nắm tay nhau đi, bà Thẩm không khỏi thở dài.

“Sao mà thở ngắn than dài thế.” Ông Thẩm hỏi.

Không có người ngoài, bà cụ Nhạc nói lời thật lòng, “Cô bé này xinh đẹp, lòng dạ không xấu, tính tình thẳng thắn, cũng có thể chịu khổ, nhưng mà…”

Ông Thẩm hỏi: “Bà chê trình độ học vấn của người ta không cao à?”

“Tuy tôi là học giả cao tuổi, nhưng còn không đến mức cổ hủ, sẽ không chỉ lấy trình độ học vấn để đánh giá người khác, chỉ là…” Bà cụ Nhạc cau mày nói: “Ông nói xem, một đôi tình nhân mà không có sự đồng điệu về tâm hồn thì sao có thể thành chứ?”

Cách khoảng không, ông cụ Thẩm giơ tay chỉ chỉ bà cụ Nhạc, cười nói: “Tật xấu của nhà văn là hình tượng hóa lên đúng không? Với lại, sao bà biết Tiểu Cạnh và Y Y không có sự đồng điệu về tâm hồn? Nó nói với tôi, ở chung với Y Y rất hòa hợp, theo tôi thấy, không nhất định phải tương đương về học thức thì mới có sự đồng điệu.”

“Đúng là miệng của dân khoa học tự nhiên.” Bà cụ Nhạc mắng một câu, sau lại khẽ than một tiếng, nói: “Con bé còn ít tuổi, tính tình vẫn chưa ổn định.



Nghe Nhất Mạn nói nhân duyên của con bé rất tốt, cũng rất ham chơi, tôi cũng không phản đối bọn trẻ tìm thú vui lúc yêu đương.



Nhưng Tiểu Cạnh không còn nhỏ nữa, Cẩn Du mất sớm, tôi không thể không suy nghĩ nhiều thay nó.”

“Tôi vẫn cảm thấy Nhất Mạn thích hợp với Tiểu Cạnh hơn.



Dù sao chúng ta cũng nhìn con bé lớn lên, hiểu tận gốc rễ, tôi nhìn Nhất Mạn sẽ luôn nhớ tới Cẩn Du.” Bà Nhạc nói đến đây, đáy mắt hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.

“Bà là quá nhớ con gái.” Ông cụ Thẩm khẽ an ủi, lại khuyên nhủ: “Chúng ta tìm cháu dâu, chứ không phải tìm con gái, con gái chỉ có một, cho dù giống đi nữa thì cũng không phải con bé.



Bà không thể tìm bóng dáng của con bé ở trên người người khác, cũng không thể áp đặt ý muốn của mình lên người Tiểu Cạnh.”

Ông cụ Thẩm đỡ bà cụ Nhạc vào biệt thự, “Chuyện tình cảm chúng ta không tiện can thiệp, trong lòng Tiểu Cạnh có chừng mực, bà cứ yên tâm đi.”



Lục Cạnh để Trì Y Y lên xe trước.



Anh mở cốp xe, đặt đồ trong tay vào rồi mới lên xe.

Ra khỏi biệt thự, cuối cùng Trì Y Y cũng thả lỏng.



Cô hạ lưng ghế, dựa ra sau, lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn.

Dạo trước, nhiếp ảnh gia Lý Dạng đã gửi lời mời đến Trì Y Y thông qua chị A, rằng muốn chụp một bộ ảnh chân dung miễn phí cho cô.



Ban đầu Trì Y Y rất ngạc nhiên, dù sao cô chỉ là một người mẫu nhỏ không có tên tuổi, mà Lý Dạng chính là một nhiếp ảnh gia có danh tiếng cao ngất.

Lý Dạng là nhiếp ảnh gia thế hệ mới, gần hai năm trong giới nhiếp ảnh, cô ấy chỉ chụp phụ nữ.



Có lẽ vì lý do phụ nữ hiểu rõ phụ nữ hơn, cùng với việc trân trọng và thưởng thức vẻ đẹp của người cùng giới, những người phụ nữ dưới ống kính của cô ấy luôn có vẻ đẹp khác biệt.

Trì Y Y chấp nhận lời mời kết bạn của Lý Dạng.





Hai người trò chuyện một lát, thế mới biết Lý Dạng tình cờ nhìn thấy ảnh của cô trên tạp chí, cảm thấy có cảm giác như mang theo câu chuyện nên mới tìm cô đặt lịch hẹn.



Ánh mắt của người làm nghệ thuật đều khá độc đáo, Trì Y Y không biết cái gì gọi là “Cảm giác như mang theo câu chuyện”, theo cách hiểu của cô chính là ăn ảnh.

Lý Dạng mời chân thành, Trì Y Y cũng không từ chối.



Chụp ảnh chân dung không vì mục đích thương mại, cô cũng không lấy tiền, chỉ đơn giản là chụp để chia sẻ, không tính là vi phạm hợp đồng.



Hơn nữa mượn nền tảng của Lý Dạng để tăng độ nhận diện, trái lại có thể trở thành xuất phát điểm cho việc tuyên truyền thương hiệu.

Sau khi Trì Y Y đồng ý lời mời của Lý Dạng, nhân ngày hôm qua được nghỉ ngơi, cô lập tức đi chụp hình.



Lý Dạng có đoàn đội riêng, trang điểm, kiểu tóc và quần áo đều được chuẩn bị đầy đủ.



Cô đi chụp một ngày, chụp liên tiếp vài bộ ảnh, hôm nay Lý Dạng đã gửi cho cô một bộ ảnh đã hoàn thành trong số đó.

Không thể không thừa nhận Lý Dạng thật sự giỏi về khoản chụp hình phụ nữ.



Trì Y Y nhìn ảnh, dường như hơi hiểu ra “Cảm giác như mang theo câu chuyện” là cái gì.

Trong lúc dừng đèn đỏ, Trì Y Y đưa điện thoại cho Lục Cạnh, ý bảo anh, “Nhìn ảnh chân dung hôm qua em chụp nè.”

Lục Cạnh nhận điện thoại xem vài bức ảnh.



Ảnh như được chụp trong một ngôi nhà ngói cổ, khung cảnh cổ kính, sắc thái nồng nàn, mang chút hơi thở sa sút, chán chường của văn nghệ, như một thước phim điện ảnh.

Trong mắt anh không nhìn thấy cái khác, chỉ có thể nhìn thấy Trì Y Y.



Hoặc ngoái đầu nhìn lại, hoặc cúi đầu, hoặc cầm hoa cười khẽ, hoặc ngơ ngác nhìn trời, mỗi một cử chỉ và hành động đều có nét quyến rũ vô ngần.

Trong ảnh, cô mặc váy hai dây mày xanh đậm, thân hình nom rất gầy.




Hai dây áo nhỏ xíu màu xanh lá treo trên vai như lung lay sắp đổ, càng tôn lên xương quai xanh mỏng manh.



Quan trọng nhất là, dưới váy cô trống không, hai viên nhỏ nhô lên rất bắt mắt, đầy tràn dục vọng.

Lục Cạnh nhìn chằm chằm vào bức ảnh cô tựa ở cửa hút thuốc thêm hai giây, cuối cùng đầu ngón tay động một cái, gửi tất cả mấy bức ảnh đó sang điện thoại của anh.

“Anh làm gì thế?” Trì Y Y hỏi.

“Thay ảnh mới.”

Trì Y Y nghĩ đến chuyện anh đã làm với ảnh của mình lúc trước, không nhịn được giật điện thoại lại, trợn mắt lườm anh một cái, mắng: “Trong đầu anh không thể chứa mấy thứ lành mạnh sao?”

Cô thuật lại lời của Lý Dạng cho anh nghe: “Đây là nghệ thuật, là gợi cảm, không phải sắc dục!”

Lục Cạnh cười nhạo, lười biếng nói: “Ở trong mắt đàn ông, sắc dục là gợi cảm, gợi cảm cũng là sắc dục.”

Nhất là khi nhìn người phụ nữ trong lòng.



Đèn xanh sáng lên, Lục Cạnh giẫm chân ga, hỏi cô: “Sao đột nhiên lại chụp ảnh chân dung?”

“Có người mời chụp thì em đi.” Trì Y Y hỏi: “Đẹp không?”

“Đẹp.”

“Ảnh này sẽ đăng lên mạng.”

Chân mày Lục Cạnh nhíu chặt, nhưng cũng không nói gì.

“Anh không có gì muốn nói à?”

Lục Cạnh liếc cô một cái, “Em còn muốn anh nói gì?”

“Em tưởng anh sẽ phản đối.”

“Anh phản đối có tác dụng sao?”

“Không có.”

Lục Cạnh nói: “Vậy vô nghĩa còn gì.”

Trì Y Y liếc anh, “Em cứ tưởng anh sẽ không đồng ý cho em chụp kiểu ảnh này.



Lần trước mặc đồ lót sexy anh đã phản ứng rất kịch liệt, còn mắng em một trận nữa.”

Chuyện lần trước đúng là Lục Cạnh đuối lý, nhưng anh vẫn muốn nói rõ ràng đạo lý trong đó cho cô.

“Không phải anh phản đối em làm người mẫu nội y, cái anh phản đối là việc em đi bàn chuyện hợp tác với đàn ông một mình, còn là buổi tối.



Lần trước là em nhanh nhạy, nhưng em không thể lần nào cũng gặp may mắn được.”

“Anh còn nói em ba ngày hai bữa gặp đàn ông.”

“Em ——” Lục Cạnh vốn muốn nói rõ với cô về chuyện tặng hoa và ăn đồ Tây, sau khi bình tĩnh nghĩ lại, anh cảm thấy không cần thiết phải lôi chuyện cũ ra.




Gần đây Trì Y Y đã thành thật an phận hơn nhiều, anh không muốn lại làm ầm lên khiến đôi bên cùng khó chịu.

Anh thở chậm một hơi, lấy lùi làm tiến, “Em không có thì tốt.”

Lục Cạnh nói như vậy, Trì Y Y lại chột dạ.



Thời gian trước cô ăn cơm cùng Lâm An, thật sự là lòng không yên ổn.

Cô ho nhẹ một tiếng, chủ động dẫn dắt chuyển đề tài, nheo mắt nhìn anh, “Thật sự không để ý việc em làm người mẫu nội y tình thú hả?”

Lục Cạnh không đáp.

“Thật sự không để ý?”

Lục Cạnh bình tĩnh trả lời cô: “Giờ em đã ký hợp đồng với Tôn Nhất Mạn, đừng nghĩ mấy thứ linh tinh nữa.”

Trì Y Y cười nhạo, trong lòng thầm phì nhổ, đàn ông thối nói một đằng làm một nẻo, rõ ràng là để ý còn giả vờ rộng lượng.

Cô khẽ ngâm nga bài hát, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng không tệ.

Lục Cạnh liếc mắt nhìn cô, khóe miệng cong lên.

Có rất nhiều người ra ngoài chơi vào buổi tối tết Trùng Dương, xe cộ trên đường đông vô kể.



Từ Bắc Sơn trở lại nội thành bị tắc đường rất nhiều lần, cả đường đi đi dừng dừng, lúc về đến ngõ Du Dân đã là 11 giờ đêm.

Lục Cạnh đỗ xe ở bãi đỗ xe gần ngõ Du Dân, Trì Y Y quay đầu nhìn anh, “Tối nay anh lại ở chỗ em à?”

“Ừ.”


“Anh ở đến nghiện rồi hả, chung cư sang xịn mịn không ở lại chạy đến chen chúc ở đây.



Anh ở công trường quen rồi nên không ngủ được ở chỗ thoải mái sao?”

“Giờ về khu Nhai Tâm lại bị tắc đường, ngày mai anh phải đi làm, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”

Lục Cạnh nói như thật, người đã tới rồi, Trì Y Y cũng không thể đuổi về.





Cô tháo dây an toàn, nhắc nhở anh: “Hôm nay em đến tháng.”

“Biết rồi.” Lục Cạnh hất cằm với cô, “Em đi lấy đồ ở trong cốp xe ra đi.”

Trì Y Y xuống xe, đi đến đuôi xe mở cốp xe ra, sau đó ngơ ngẩn.

Trong cốp xe ngoài đồ bà ngoại Lục Cạnh gói cho anh ra, còn có một bó hoa.



Không phải hoa hồng đỏ tầm thường cũng không phải hoa cúc phù hợp với ngày lễ, mà là một bó hoa “Nhân dân tệ”, hồng đến chói mắt.

Lục Cạnh đi đến bên cạnh Trì Y Y, thấy cô nhìn ngây người thì cười một tiếng rồi nói: “Lấy ra đi.”

Trì Y Y quay đầu lại, lưỡng lự hỏi: “Tặng em?”

“Không thì sao?”

“Tại sao tặng em…” Trì Y Y không tìm được danh từ riêng thích hợp để chỉ bó hoa này, đành phải chỉ chỉ nói: “Cái này?”

Lục Cạnh cười, “Anh biết em không thích hoa gì cả, chỉ thích hoa ‘ có tiền ’ thôi.”

Trì Y Y khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ anh còn rất hiểu cô.

Cô khom lưng ôm bó hoa, cúi đầu đếm thử, mỗi đóa hoa là 10 tệ, giá trị của bó hoa này không nhỏ.

“Sao đột nhiên lại tặng tiền cho em?” Trì Y Y nghi ngờ.

“Muốn tặng thì tặng thôi.” Lục Cạnh đóng cốp xe lại, tùy ý nói.

Trì Y Y nhìn anh, vẫn nghi ngờ đầy mặt.



Cô luôn cảm thấy Lục Cạnh lấy lòng vô cớ, nhất định là lòng dạ không tốt.

Lục Cạnh quay đầu, đối diện đôi mắt cô, biết hôm nay nếu không đưa ra một lời giải thích thì cô sẽ không nhận bó hoa này.

Lần trước Trì Y Y mua quyển sách cổ kia đã tốn không ít tiền.



Khoảng thời gian này anh vẫn luôn nghĩ phải bù tiền cho cô, nhưng nếu nói thật nhất định cô sẽ không cần.



Trì Y Y thích tiền, nhưng cũng rất có nguyên tắc, quyển sách đó là cô chủ động tặng, cô sẽ không nhận tiền của anh, cho nên anh mới suy nghĩ chiêu này.

“Em coi như quà tết đi.”

Trì Y Y nhíu mày, “Tết người cao tuổi anh tặng em quà làm gì?”

Lục Cạnh nghẹn một cái, nhanh chóng tiếp lời, “Coi như anh tặng trước cho em quà tết Trùng Dương năm 100 tuổi.”

Trì Y Y bị lời nói không đàng hoàng của anh chọc cười, cô cầm hoa nói: “Em không thèm sống lâu như vậy đâu, đến một trăm tuổi, nhất định xấu hoắc à.”

Lục Cạnh buồn cười trước luận điệu vớ vẩn của cô, phụ họa hỏi: “Vậy em muốn sống đến bao nhiêu tuổi?”

Trì Y Y còn nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới nói: “70 là đủ rồi.”

“Ít quá, ít nhất cũng phải 80, yên tâm đi, cho dù bảy tám chục tuổi thì em cũng là bà cụ xinh đẹp.” Lục Cạnh ôm vai Trì Y Y ra khỏi bãi đỗ xe, vừa đi vừa nói: “Hoa này coi như quà anh tặng em vào Tết Trùng Dương năm 80 tuổi, sang năm anh lại tặng em quà năm 79 tuổi.”

Trì Y Y vốn muốn nói bọn họ có thể không còn ở bên nhau vào những năm sau.



Nhưng bầu không khí đêm nay rất tuyệt, cô không muốn làm mất hứng nên nuốt lại lời này.

Cô quay đầu nhìn Lục Cạnh, mi mắt cong cong cười nói: “Lục Cạnh, cuối cùng anh cũng có chút dáng vẻ của con nhà giàu rồi.”

“Không thích à?” Lục Cạnh cụp mắt nhìn cô.

“Thích chứ, có tiền ai mà không thích.” Trì Y Y cười cong mắt, thật sự cảm thấy vui vẻ.



Cô nghĩ không cần phải suy nghĩ những chuyện quá lâu dài, cứ đơn thuần hưởng thụ một phần hạnh phúc trước mắt này cũng không tệ.

Lục Cạnh nhìn cô nói cười thoải mái, cả người hiện ra sự hài lòng thỏa mãn, trong lòng cũng thấy đủ.

Anh nghĩ, cứ giữ nguyên hiện trạng giống như bây giờ, không tiến không lùi cũng rất tốt, ít nhất anh còn có thể ở bên cạnh cô.