Hôm Nay Chúng Ta Sẽ Chia Tay

Chương 28: Chương 28




Sau tết Trùng Dương, thời tiết Ngọc Thành chuyển lạnh, về đêm và sáng sớm nhiệt độ đều dưới 20 độ.



Cây cối bên đường tuy chưa ngả màu vàng nhưng mùa thu đã tới rồi, người đi trên đường đều thay áo ngắn tay, quần đùi thành những bộ quần áo ấm áp.

Ngành trang phục phải đi trước đón đầu, vừa sang thu, đã bắt tay vào chuẩn bị quần áo mùa đông cho quý sau.



Ngay sau khi bộ sưu tập thời trang thu của VINE được tung ra không lâu, bộ phận kế hoạch và bộ phận tuyên truyền đã khua chiêng gõ trống lập kế hoạch cho mùa đông.

Bộ phận người mẫu xem như trực thuộc bộ phận tuyên truyền, Trì Y Y là một thành viên của bộ phận người mẫu, hàng ngày phải chụp khá nhiều ảnh.



Trước đây cô đã làm việc vặt ở VINE gần một năm, mặc dù khối lượng công việc gia tăng nhưng cô vẫn gánh vác được.

Lúc nghỉ giải lao trong buổi chụp hình sáng, Trì Y Y về phòng nghỉ.



Cô lấy bình giữ nhiệt từ trong túi ra, Tiểu Y cùng là người mẫu ở một bên nhìn thấy thì cười trêu chọc: “Cô lại mang bình giữ nhiệt cơ đấy, bên trong không phải pha cầu kỷ chứ?”

Trì Y Y hơi quẫn, bởi vì Tiểu Y nói đúng rồi.

“Mấy hôm trước còn cùng nhau đi bar, sao giờ đã bắt đầu dưỡng sinh rồi? Người nhà bảo cô mang đi à.”

“Cũng không phải.” Trì Y Y khụ một tiếng, cố làm ra vẻ tự nhiên, “Tới tháng, bạn trai bảo mang đi.”

“Ái chà, rắc cơm chó cơ đấy.” Tiểu Y đưa mắt ra hiệu, “Lần trước bạn trai cô tới đón, tôi nhìn từ xa, có vẻ rất đẹp trai, lần sau có cơ hội thì dẫn đến gặp mặt nhé.”

Trì Y Y gật đầu đồng ý, cô uống chút nước ấm nhuận giọng, lấy điện thoại ra nhìn một cái.



Lục Cạnh nhắn tin cho cô, hỏi hôm nay cô còn khó chịu không.

Tối qua Trì Y Y đau bụng kinh, dọa Lục Cạnh sợ hết hồn, mỗi tháng cứ vào ngày thứ hai của kỳ kinh là cô đều đau bụng.



Lần đầu tiên anh ở bên cô vào kỳ kinh, không biết việc này nên bị dọa một trận, lập tức rút chìa khóa xe đòi đưa cô đi bệnh viện cấp cứu.



Cô phải khuyên can mãi, cộng với giải thích một trận anh mới từ bỏ, cuối cùng ôm cô rồi che bụng dưới giúp cô cả một đêm.



Sáng nay trước khi ra ngoài còn nhét bình giữ nhiệt vào trong túi cô, cũng không biết anh tìm được phương thuốc cổ truyền ở đâu, bên trong còn thả cẩu kỷ.

Phải nói, dạo này Lục Cạnh càng ngày càng quen tay.

Trì Y Y chụp ảnh bình giữ nhiệt rồi gửi cho anh, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Mọi người biết gì chưa, chị Mạn chia tay với bạn trai rồi.” Trong lúc nghỉ ngơi, Tiểu X nói.

“Thật hay giả vậy?” Tiểu Y nghe thấy có drama, lập tức rướn người đến tiếp lời, “Chia tay với vị thiếu gia nhà họ Triệu kia á?”

“Ừ, chia tay rồi.”

Trì Y Y sững người, quay đầu nói: “Chắc tin giả thôi, hôm trước tôi còn nhìn thấy bạn trai chị ấy tới đón mà.”

“Chính xác 100% luôn, chia tay ngay hôm Tết Trùng Dương.” Tiểu X đè thấp giọng nói: “Người trong vòng của bọn họ đều biết, việc này là bạn trai tôi nói cho tôi, tuyệt đối đáng tin.”

Trì Y Y biết Tiểu X qua lại với bạn trai kiểu rắn vào chuột ra*.



Tiểu Y nói cô ta bám vào người giàu, làm người tình.



Không biết chuyện này có đúng hay không, nhưng việc bạn trai cô ta có tiền là đúng.



Trì Y Y thường thấy có siêu xe tới đón tiểu X, lâu lâu cô ta lại đổi túi xách hàng hiệu, đều nói là bạn trai tặng.



* Rắn vào chuột ra: chỉ kiểu quan hệ mờ ám, lén lút, không công khai

Nếu là tin tức của người trong vòng, vậy chuyện Tôn Nhất Mạn chia tay có mấy phần là thật.

Trì Y Y giật mình ngồi yên tại chỗ, không biết tại sao trong lòng chợt thấy trống trải.

“Không phải đâu, tôi nghe nói bọn họ qua lại rất lâu rồi, sao nói chia tay là chia tay ngay được.”

“Tình cảm không phải là chuyện quanh co vòng vèo sao, cứ tan tan hợp hợp, có mấy đôi có thể đi đến cuối cùng chứ.”

“Lúc chị Mạn sáng lập ra VINE nhà họ Triệu đã giúp đỡ rất nhiều, nếu không sẽ không được thuận lợi như vậy.



Giờ không có nhà họ Triệu làm sân sau… công ty sẽ không có vấn đề gì chứ?” Tiểu Y chợt có chút lo lắng.

“Ai biết được, vẫn nên tính toán sớm chút.”

Các cô đang trò chuyện, cửa phòng nghỉ chợt bị mở từ bên ngoài.



Nhìn thấy người tới, Tiểu Y và Tiểu X đều im bặt.

Tôn Nhất Mạn đứng ở cửa, ánh mắt lướt qua một vòng, cười hỏi: “Đang nói chuyện gì mà vui thế?”

Trì Y Y nghe thấy tiếng Tôn Nhất Mạn, lập tức hồi phục tinh thần.



Tiểu X và Tiểu Y thấy Tôn Nhất Mạn thì cực kỳ lúng túng và chột dạ, không dám nói thật rằng các cô ấy đang tám chuyện của người ta.



Cuối cùng vẫn là Tiểu Y nhanh nhạy, chỉ vào bình giữ nhiệt của Trì Y Y nói: “Bọn em đang nói về bạn trai Y Y, đúng chuẩn bạn trai mẫu mực thời đại mới, biết cơ thể Y Y không thoải mái còn pha nước cẩu kỷ cho cô ấy.”

Tôn Nhất Mạn nhìn Trì Y Y, nụ cười nhạt dần.



Cô ta im lặng vài giây mới mở miệng: “Y Y, em chụp hình xong thì tới tìm chị nhé.”

Trì Y Y sửng sốt, không rõ nguyên do nhưng vẫn gật đầu một cái.

Tôn Nhất Mạn đi rồi, Tiểu X và Tiểu Y đều thở phào nhẹ nhõm.



Tiểu Y cúi đầu nhìn về phía Trì Y Y, “Chị Mạn tìm cô làm gì thế?”

Trì Y Y lắc đầu, “Tôi cũng không biết.”

“Không phải là…” Tiểu Y muốn nói lại thôi, liếc Trì Y Y một cái, nuốt lời nói xuống.

Trì Y Y biết Tiểu Y muốn nói gì, vừa rồi cô còn lo lắng công ty không có nhà họ Triệu nâng đỡ sẽ không trụ vững được.



Tôn Nhất Mạn lại tìm cô vào đúng lúc này, cô lập tức nghĩ rằng mình sẽ bị cho nghỉ việc.

Cũng không phải không có khả năng, dù sao cô có thời gian ký hợp đồng ngắn nhất và thâm niên ít nhất.

Trong lòng Trì Y Y hơi hỗn loạn, không rõ là lo lắng vì công việc hay cái khác, đúng lúc lão Khổng gọi người vào chụp.




Cô thở dài, đè cảm xúc xuống, đi ra khỏi phòng nghỉ và nhanh chóng tiến vào trạng thái công việc.

Kết thúc buổi chụp hình sáng, Trì Y Y vẫn nhớ lời nói của Tôn Nhất Mạn.



Cô thay quần áo, đi thang máy lên phòng làm việc ở trên tầng, chào hỏi với trợ lý của Tôn Nhất Mạn một tiếng rồi gõ cửa văn phòng.

“Mời vào.”

Trì Y Y đẩy cửa vào, gật đầu với Tôn Nhất Mạn, “Chị Mạn.”

“Y Y tới à, ngồi đi.”

“Chị Mạn, chị tìm em có chuyện gì thế?” Sau khi ngồi xuống, Trì Y Y hỏi thẳng.



“Không có chuyện gì đặc biệt cả, em đã ký hợp đồng với công ty một thời gian, chị cũng chưa thể quan tâm chu đáo cho em nên muốn tìm thời gian trò chuyện với em một chút.” Tôn Nhất Mạn dừng lại, hỏi: “Thế nào, vẫn thuận lợi chứ?”

“Thuận lợi ạ, đều là người từng hợp tác nên đã sớm hòa nhập với nhau.”

“Vậy là tốt rồi, chị chỉ sợ sau khi em ký hợp đồng lại không thích ứng được.”

“Không đâu, khả năng thích ứng của em rất mạnh.”

Tôn Nhất Mạn gật đầu, bỗng than nhẹ một tiếng, giọng mang mác buồn: “VINE hiện đang trong giai đoạn phát triển quan trọng, trong tương lai sẽ có một khoảng thời gian tương đối khó khăn, có lẽ sẽ càng vất vả hơn trước, em phải chuẩn bị tốt tâm lý.”

Trì Y Y nghĩ đến lời nói vào buổi sáng của Tiểu X thì mím môi, thử hỏi: “Chị Mạn, công ty… Đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Đầu tiên Tôn Nhất Mạn im lặng, sau đó thở dài, cười khổ nói: “Chắc em đã nghe nói Triệu Vũ đã giúp chị rất nhiều lúc mới thành lập VINE, thương hiệu có thể thành công, không thể không nhắc đến công lao của anh ta.”

“Hai người…”

“Chị và anh ta chia tay rồi.”

Tin tức của Tiểu X được đương sự chứng thực.



Trì Y Y hoảng hốt trong giây lát, ấp úng nói: “Sao lại thế ạ, hôm Tết Trùng Dương…”

“Chính ngày đó chia tay, anh ta ngoại tình.”

Trì Y Y cứng họng.

Tôn Nhất Mạn ngược lại rất bình tĩnh, “Thật ra chị và anh ta đã không còn tình cảm từ lâu, chẳng qua là còn chút ràng buộc lợi ích.



Nhưng có điều, chia tay như bây giờ cũng tốt.”

“Thật ra trong lòng chị…”

Giọng Tôn Nhất Mạn rầu rĩ, Trì Y Y chú ý thấy cô ta luôn vuốt ve cổ tay phải.



Trước kia cô đã phát hiện cổ tay phải cô ta có một vết sẹo mờ, nhưng cô nghĩ đây là chuyện riêng nên chưa từng hỏi tại sao lại có vết sẹo này.

“Thôi, đều là việc riêng, làm em chê cười rồi.” Tôn Nhất Mạn thấy Trì Y Y nhìn tay phải mình thì lập tức thu tay lại, biểu cảm trở về như bình thường, vẫn là kiểu dáng trước sau như một, “Chị sẽ xử lý tốt chuyện với Triệu Vũ, sẽ không để VINE bị liên lụy, tiếp theo công ty sẽ bận một thời gian.



Sở dĩ chị nói chuyện này với em là vì cảm thấy rất có lỗi với em, mới ký hợp đồng với em mà đã khiến em bị liên luỵ rồi.”

Trì Y Y ngẩng đầu, giữa cô và Tôn Nhất Mạn không thể nói là thân quen, an ủi trái lại như thể cố làm ra vẻ.



Cô suy nghĩ một chút, đành phải nói: “Chị Mạn, em có thể làm tốt, chị đừng lo lắng.”


Ánh mắt Tôn Nhất Mạn dừng trên mặt Trì Y Y, một lát sau mới cười nói: “Cảm ơn em, Y Y.”

.

Buổi tối tan làm, Trì Y Y trở về ngõ Du Dân, gặp Lý Trạch Vi ở đầu ngõ cũng lười không thèm chào hỏi.



Cả buổi chiều cô đều uể oải ỉu xìu, không vực dậy nổi tinh thần.

Lục Cạnh nhắn tin nói đêm nay không tới, Trì Y Y nghĩ thầm anh thật đúng là vẽ vời thêm chuyện.



Anh cùng lắm là ở lại chỗ cô mấy buổi tối, cũng không phải ở chung, có tới hay không cần gì phải thông báo với cô.

Trì Y Y mặt vô cảm trả lời một chữ “Vâng”.



Cô ném điện thoại sang một bên, đổ xiêu đổ vẹo trên sô pha, thẫn thờ nhìn chằm chằm bộ đồ ngủ của Lục Cạnh ở mép giường.



Căn phòng này giờ đã có hơi thở của Lục Cạnh, có thể nhìn thấy dấu vết anh để lại ở khắp mọi nơi.



Anh xâm nhập vào cuộc sống của cô, Trì Y Y cảm thấy đây không phải là một hiện tượng tốt.

Cô ngồi rũ rượi trên sô pha, Triệu Hi gọi điện thoại hẹn cô ra ngoài ăn cơm cô cũng không có hứng thú.



Cô kết luận nguyên nhân khiến tâm trạng mình không tốt là do đến tháng.

Mạnh Bình tới gõ cửa nói tối nay nấu một nồi lẩu nhỏ, mời cô cùng ăn.



Trì Y Y không mấy hứng thú, nhưng người là sắt cơm là thép, thân thể còn đang đổ máu, cô cũng không muốn ngược đãi chính mình, cuối cùng vẫn lên tinh thần đi sang nhà đối diện.

“Bạn trai cô còn chưa đi làm về à?” Mạnh Bình hỏi.

Trì Y Y cụp mắt nghịch viên thả lẩu trong bát, giọng ỉu xìu, “Hôm nay anh ấy không đến chỗ tôi.”

“Thất vọng hả?”

Trì Y Y cười giễu, “Tôi có gì phải thất vọng, anh ấy tới hay không thì tùy.”

Mạnh Bình nhìn cô, “Mạnh miệng.”

“Thật mà.” Trì Y Y nhíu mày, cầm chiếc đũa chọc thủng một viên bò viên, cô nhìn chằm chằm nước thịt chảy ra, “Tôi và anh ấy chỉ kết bạn vui đùa chút thôi, không coi là thật.



Không phải lúc trước cô cũng nói tôi và anh ấy giống bạn giường hả.”

“Lúc trước là tôi phán đoán sai lầm, nếu là “bạn giường” thì nhanh – gọn – lẹ hơn hai người nhiều, xuống giường mặc quần áo xong là giải tán, ai về nhà nấy.” Mạnh Bình thả rau vào nồi, nói tiếp: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy kiểu… Cặp đôi - bạn giường như hai người.”

Trì Y Y bật cười, cảm thấy định nghĩa “Cặp đôi – bạn giường” này khá chuẩn.

“Nhìn hai người có vẻ rất phù hợp, nghiêm túc mà nói, không chừng thật sự có thể tu thành chính quả.”

Trì Y Y cười một tiếng, như là tự giễu, “Không đâu.”

Mạnh Bình hỏi cô: “Cô không thích anh ta chút nào sao?”


Trì Y Y do dự một chút, chỉ trong hai giây, Mạnh Bình như đã khám phá ra gì đó, nhếch mày cười nói: “Nếu thật sự không có một chút tình cảm nào thì sẽ không ở bên nhau lâu như vậy.



Trên đời này có nhiều đàn ông và phụ nữ như vậy, nhưng không phải cứ tùy tiện một người đàn ông và một người phụ nữ là có thể yêu nhau, có thời gian của ai mà không quý giá chứ?”

“Cô như thế, bạn trai cô cũng thế.” Mạnh Bình nói.

Trì Y Y bỗng ngẩng đầu, biểu cảm ngơ ngác, như không hiểu rõ lời Mạnh Bình nói.

Mạnh Bình thấy mặt cô ngu ngơ, thầm nghĩ cô gái ngốc này thật sự rơi vào lưới tình rồi.



Cô ấy khẽ lắc đầu một cái, làm rõ những lời vừa rồi, nói đầy chắc chắn: “Giống như cô nói, cả cô và anh ta đều cảm thấy tình cảm này sẽ không lâu dài.



Nhưng đến bây giờ hai người vẫn chưa tay, điều này thật ra đã nói rõ vấn đề.”

Trong tai Trì Y Y vang lên một tiếng “Đinh” thật dài, vẻ mặt hoảng hốt.

“Có thích hay không, đi hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao.” Mạnh Bình nói.



Sau khi từ nhà Mạnh Bình về, Trì Y Y suy nghĩ không ngừng, bên trái một ý nghĩ, bên phải một ý nghĩ.



Cô bị Mạnh Bình trêu chọc đến mức sinh ra suy nghĩ không thiết thực rằng Lục Cạnh thích mình.

Cô không thích kiểu hoài nghi, đưa đi đưa lại không chắc chắn này, trên không ra trên dưới không ra dưới.



Chẳng thà cứ một lòng cảm thấy Lục Cạnh không thích mình giống như lúc trước, anh ở bên cạnh chỉ để làm cho thân thể cô được thoải mái mà thôi.

Đầu óc Trì Y Y bị lôi kéo kịch liệt.




Cô dứt khoát cắn răng một cái, mặc áo khoác đi ra ngoài, đón chiếc taxi đi thẳng về khu Nhai Tâm.

Vào giờ cao điểm buổi chiều, nội thành đông nghịt xe cộ, đường tắc cứng.



Từ khu phố cũ đến khu phố mới, Trì Y Y phải ngồi xe hơn nửa tiếng mới đến được đích.



Cô vào khu nhà, lên tầng, đến ngoài chung cư của Lục Cạnh, giơ tay trực tiếp ấn mật khẩu mở cửa.

Cửa vừa mở, ánh đèn phòng khách hắt ra, Trì Y Y thấy đèn sáng thì biết người đã về.

Lục Cạnh đang thay quần áo, nghe ngoài cửa có tiếng động, ra khỏi phòng nhìn thấy Trì Y Y thì hơi kinh ngạc nói: “Sao em lại tới đây?”

Trì Y Y đổi giày, vừa ngẩng đầu đã nhíu mày, càng kinh ngạc hỏi ngược lại: “Mặt anh sao thế?”

Lục Cạnh không được tự nhiên quay đầu đi, ho nhẹ một tiếng, ậm ờ nói: “Không sao.”

“Em xem nào.”

Trì Y Y bước nhanh tới, Lục Cạnh quay mặt đi, bị hai tay cô vặn lại.

Cô thấy trên mặt anh bầm một mảng, nhìn không giống như bị thương ở công trường, cô nhíu chặt chân mày, hỏi anh: “Anh đánh nhau sao?”

Lục Cạnh hơi lúng túng, kéo tay cô xuống, xem như cam chịu.

“Với ai?”

Lục Cạnh bị vạch trần, cũng không giấu giếm nữa, anh sờ miệng vết thương, nói: “Triệu Vũ.”

Trì Y Y sửng sốt, “Bạn trai cũ… của chị Mạn?”

“Em biết cô ấy đã chia tay?”

“Vâng, hôm nay chị ấy nói với em.”

Lục Cạnh nhắc tới Triệu Vũ với giọng điệu rất tệ, “Tôn Nhất Mạn nói anh ta chim chuột với một cô hotgirl mạng.



Hôm nay anh đi bàn chuyện công việc, đúng lúc gặp anh ta, anh không làm phiền anh ta, anh ta lại tìm anh gây chuyện trước.”

Trì Y Y im lặng vài giây mới nói: “Triệu Vũ thì sao, anh có đánh anh ta không?”

“Chắc anh ta sẽ mất một thời gian không gặp được người khác.”

Lúc Lục Cạnh nói chuyện thì nhếch khóe miệng, chân mày siết chặt.

“Cần đi bệnh viện kiểm tra không?”

“Vết thương nhỏ thôi.” Lục Cạnh hoàn toàn không để ý.

Trì Y Y nhìn khóe miệng bầm tím của anh, mím môi dưới, nói: “Anh tốt với chị Mạn thật đấy.”

Lục Cạnh cảm thấy nghe lời này cứ không được tự nhiên, trái lại cũng không phải vì người nói, mà vì chính những lời này.

“Trước kia cô ấy từng giúp anh.”

Lục Cạnh xoay người vào phòng, mặc áo lên, đồng thời nói: “Lúc mẹ anh bị bệnh cảm xúc rất không ổn định, nhưng nghe Tôn Nhất Mạn đánh đàn sẽ trở lại bình thường.



Cô ấy thường tới nhà chơi với mẹ anh, hai người họ xem như vừa là thầy vừa là bạn.



Có Tôn Nhất Mạn ở cùng mẹ, áp lực của ông bà ngoại anh giảm đi rất nhiều.”

“Có một lần mẹ anh cãi nhau với Lục Dĩ Hằng, bị kích thích nên không khống chế được cảm xúc.



Bà đã ném vỡ cốc, muốn dùng mảnh thủy tinh để cắt cổ tay, là Tôn Nhất Mạn ngăn lại, trên cổ tay phải của cô ấy có một vết sẹo là do lần đó để lại.”

Trì Y Y thật sự sững sờ tại trận.

Cô nhớ tới biểu cảm vừa hoài niệm vừa mê đắm của Tôn Nhất Mạn khi vuốt ve vết sẹo vào sáng nay, và cả lời nói còn dang dở vào lúc đó của cô ta, giờ nghĩ đến lại thấy có tầng ý tứ sâu xa khác.

Trì Y Y cảm thấy những suy đoán không đáng tin trước đây của mình dường như đã được chứng thực, thứ cô cho là ảo giác hóa ra lại là sự nhạy bén của trực giác.

“Còn cả…” Lục Cạnh vốn muốn nhắc tới chuyện công việc của Trì Y Y, suy nghĩ một chút lại thôi.



Anh không muốn làm cô cảm thấy đều là vì anh nên Tôn Nhất Mạn mới ký hợp đồng với cô, lại khiến cô cảm thấy có gánh nặng với anh.

“Tóm lại, anh nợ ân tình của Tôn Nhất Mạn, có thể trả thì sẽ trả.”

Lục Cạnh nói tùy ý, nhưng Trì Y Y nghe vào tai lại thấy rất trịnh trọng.

Cô nghĩ Lục Cạnh và Tôn Nhất Mạn có mối liên hệ như vậy, cũng khó trách anh tình sâu nghĩa nặng với cô ta, mà Tôn Nhất Mạn đối với anh dường như cũng không đơn giản chỉ là bạn bè.

Lục Cạnh liếc nhìn mặt mình trong gương trên tủ quần áo, nghĩ đến cái gì đó bèn quay đầu hỏi: “Sao tối nay em qua đây?”

Trì Y Y ôm câu hỏi tới, bây giờ cho dù không hỏi thì trong lòng cô cũng đã có câu trả lời.

Cô hoàn hồn, tháo tóc ra, tùy tiện tìm cớ, “À, chỗ em mất điện.”