Hôm Nay Chúng Ta Sẽ Chia Tay

Chương 29: Chương 29




Trong lúc nghỉ giải lao giữa buổi chụp, Trì Y Y lấy điện thoại ra xem, thấy Triệu Hi gọi cho cô vài cuộc thì cảm thấy kỳ quái.



Cô lo lắng cô ấy xảy ra chuyện nên lập tức gọi lại.

Triệu Hi nhanh chóng nghe máy, vội vàng nói: “Y Y, cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi.



Mau về huyện đi, bà nội tớ nói bà nội cậu đột nhiên ngất xỉu, giờ đang ở bệnh viện!”

Tim Trì Y Y giật nảy, nắm chặt điện thoại nôn nóng hỏi: “Bà nội cậu có nói tình hình thế nào không?”

“Bà nói đang cấp cứu, giờ vẫn chưa biết tình hình cụ thể.”

Trì Y Y cảm thấy hơi lạnh xông thẳng vào người, cô nhắm mắt lại ổn định tinh thần, “Giờ tớ về ngay.”

Cúp máy, Trì Y Y lập tức tìm người phụ trách chụp hình nói rõ tình hình, lại xin nghỉ với trưởng bộ phận người mẫu.



Vì là việc gấp, trưởng bộ phận xin ý kiến của Tôn Nhất Mạn, tuy buổi chụp còn chưa kết thúc nhưng vẫn cho cô nghỉ.

Trì Y Y không về ngõ Du Dân thu dọn đồ đạc.



Cô mang theo thẻ căn cước, đặt vé tàu qua mạng rồi lái xe đến thẳng nhà ga.

Cô mua vé chạy vào thời gian gần nhất, sau khi đến trạm vừa đúng lúc soát vé.



Từ Ngọc Thành đến huyện Tiểu Trì mất gần 2 tiếng đi đường, càng tới gần huyện càng nhiều đường hầm, điện thoại bị mất tín hiệu liên tục.

Trì Y Y không kịp biết tình hình của bà cụ, ngồi trên xe mà lòng như có lửa đốt, hận không thể mọc cánh bay thẳng đến bệnh viện.

Lúc tới huyện Tiểu Trì đã quá trưa, xuống xe ở trạm dừng, Trì Y Y đón một chiếc taxi, giục tài xế đi nhanh.



Cô gọi điện thoại cho bà nội Triệu Hi, biết bà nội mình đã qua giai đoạn nguy hiểm, được chuyển đến phòng bệnh, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Tới bệnh viện, Trì Y Y chạy đến khu nội trú, đi thang máy lên tầng ngoại khoa tim, tìm được phòng bệnh thì đẩy cửa đi vào.

Bà nội Triệu Hi nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy khẽ nói: “Y Y về rồi à.”

Trì Y Y gật đầu, cô đến gần, nhìn bà cụ đang hôn mê ở trên giường, mặt đầy vẻ lo lắng sốt ruột, “Bà nội cháu… sao rồi ạ?”

“Bà ấy lên cơn đau tim, bác sĩ nói tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng nhưng phải nằm viện theo dõi thêm mấy ngày nữa.”

“Mấy năm sau phẫu thuật bà cháu vẫn khỏe mạnh, sao tự nhiên lại phát bệnh ạ?”

“Ôi, cơ thể người già, không nói chính xác được.”

Trì Y Y cúi đầu nhìn bà cụ đeo mặt nạ dưỡng khí, luôn cảm thấy bà còn già hơn nhiều so với trong cuộc gọi video vào mấy hôm trước, cả người héo hon đến mức như chỉ còn lại bộ xương bọc da.

Vành mắt cô nóng lên, khụt khịt mũi.

“Y Y, cháu đừng quá lo lắng, bác sĩ nói đã qua giai đoạn nguy hiểm nhất rồi.”

Trì Y Y gật đầu, cô nghĩ bà nội Triệu Hi đã ở phòng bệnh trông cả một buổi sáng, nhất định là mệt mỏi, lập tức nói: “Bà ơi, bà về nghỉ ngơi đi, ở đây có cháu trông là được ạ.”

“Một mình cháu có được không?”

“Được ạ.”

“Ừ, thế bà đi về trước, buổi tối bà mang thức ăn tới nhé.”

Buổi chiều có một mình Trì Y Y ở trong phòng bệnh trông.



Bà cụ tỉnh lại một lần, nhưng tinh thần vẫn chưa mấy tỉnh táo.

Buổi tối, bác sĩ quay lại phòng bệnh, kiểm tra xong nói tình hình đã ổn định, Trì Y Y cuối cùng cũng thả lỏng tâm trạng một chút.



Bà nội Triệu Hi mang thức ăn tới, cô ăn qua loa mấy miếng rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị sẵn sàng để thức đêm.

Cô mở giường gấp trong phòng bệnh ra, mới trải thảm lên, điện thoại trong túi đã rung bần bật.

Lục Cạnh gọi điện thoại tới, Trì Y Y liếc mắt nhìn bà cụ một cái, nghe máy rồi đi ra ngoài.

“Sao em còn chưa về, tăng ca à?” Lục Cạnh lập tức hỏi.



Trì Y Y biết tối nay anh nhất định lại chạy đến ngõ Du Dân, phát hiện cô không ở đó nên mới gọi điện tới hỏi thăm.

Cô đóng cửa phòng bệnh, lên tiếng trả lời anh: “Em về huyện Tiểu Trì.”

Lục Cạnh im lặng một lát, “Sao đột nhiên về quê?”

“Bảo Trân nằm viện.”

“Nằm viện? Tình hình có nghiêm trọng không?”

“Bác sĩ nói tạm thời không gặp nguy hiểm, nhưng vẫn phải nằm viện theo dõi mấy ngày.”

“Giờ một mình em ở bệnh viện trông bà à?”

“Vâng.” Trì Y Y dừng lại, xong lại lập tức nói: “Em không sao, giờ tình hình của Bảo Trân đã ổn định, em không bận gì, một mình cũng có thể xử lý được.”

Lục Cạnh ở đầu bên kia im lặng vài giây, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

“Đi nghỉ đi, đừng nghĩ ngợi nhiều, có việc gì thì gọi cho anh.”

“Vâng.”

Cúp máy, Trì Y Y đứng ở ngoài cửa một lát, cô bị nghiện thuốc lá, rất muốn hút một điếu.



Nhưng bà cụ cần có người trông, cô không dám ra ngoài nên đành phải thôi.



Trong phòng bệnh có hai cái giường, giường còn lại không có ai, bệnh viện ở huyện nhỏ không thể lớn bằng ở thành phố.



Tối nay bác sĩ có nói, nếu hai ngày nữa mà tình hình không cải thiện thì phải chuyển bà cụ vào bệnh viện trong thành phố.

Trì Y Y không yên tâm nên không dám ngủ, cứ một lúc lại đứng dậy nhìn bà cụ, xác nhận bà ngủ yên mới an tâm.

Thời gian chậm rãi trôi qua trong bóng đêm, Trì Y Y không hề buồn ngủ.



Mùa thu trên phố núi càng lạnh hơn, cô đắp chăn mỏng, trên người mãi không ấm nổi.

Ban đêm yên lặng, khu nội trú im ắng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân điều dưỡng đi kiểm tra phòng trên hành lang.

Trì Y Y mở to mắt nhìn trần nhà, bỗng cảm giác điện thoại đặt ở bên gối rung lên.



Cô hoàn hồn, sờ soạng bên gối, cầm điện thoại mở màn hình sáng lên.

Lục Cạnh nhắn tin hỏi cô: Ngủ chưa?

Trì Y Y trả lời: Chưa ạ.

Lục Cạnh như đã soạn xong chữ từ lâu, cô vừa gửi đi, tin nhắn của anh đã lập tức tới: Em ở phòng nào tầng nào?

Trì Y Y sửng sốt, chợt bật người ngồi dậy, nhìn tin nhắn anh gửi, vài giây sau mới phản ứng lại.

Cô gửi số tầng và số phòng bệnh cho Lục Cạnh, vén chăn đứng dậy, khom lưng nhìn bà cụ một cái, nghe nhịp thở của bà ổn định mới đi ra khỏi phòng.

Trì Y Y đứng dựa ở cửa phòng bệnh, không bao lâu đã nhìn thấy Lục Cạnh đi từ chỗ rẽ tới, cả người bụi bặm mệt mỏi.

Trong lòng cô động một cái, đứng thẳng người, chờ anh đến gần mới hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Anh không yên tâm nên tới xem một chút.” Giọng Lục Cạnh tự nhiên, anh nhìn vào trong qua cửa sổ phòng bệnh, hỏi: “Bà em sao rồi?”


“Ngủ rồi, giờ tình hình tương đối ổn định.”

“Vậy là tốt rồi.” Lục Cạnh nhìn Trì Y Y, “Có muốn chuyển viện không? Tới Hiệp Hòa hoặc Tỉnh Lập, để anh sắp xếp.”

Trì Y Y lắc đầu, “Giờ sức khỏe Bảo Trân rất yếu, chuyển viện vất vả lắm.



Ý bác sĩ ở đây là cứ theo dõi hai ngày trước đã, hai ngày sau nếu tình hình không cải thiện mới chuyển đến bệnh viện lớn.”

Lục Cạnh gật đầu, “Vậy nghe lời bác sĩ.”

Anh hơi ngứa họng, quay đầu đi ho nhẹ một tiếng.

Trì Y Y nhìn sắc mặt anh mỏi mệt thì trong lòng hiểu rõ.



Tối nay từ lúc kết thúc cuộc gọi đến bây giờ cũng mới được 3 tiếng, anh biết tin sau đó lập tức chạy tới đây.



“Anh đi tàu tới à?”

“Ừ, khá nhanh.”

“Không phải anh còn phải đi làm sao?”

“Anh xin nghỉ rồi.”

“Phiền phức quá.”

“Không sao.” Lục Cạnh nói: “Một mình em không xoay sở được.”

Lục Cạnh biết lúc nói chuyện điện thoại là Trì Y Y đang cậy mạnh.



Người già nằm viện, một mình cô vừa phải chăm sóc người bệnh vừa phải làm thủ tục, phải trông nom bên giường bệnh lại phải xử lý đủ thứ việc vặt vãnh linh tinh, nhất định không có cách nào phân thân.

Lục Cạnh lần mò vào phòng bệnh nhìn bà cụ một cái, sau khi ra ngoài thì nói với Trì Y Y: “Thảm mỏng quá, để anh đi mua chăn cho em.”

“Không cần đâu.”

“Trời lạnh, em ốm ra đấy thì sao trông bà được?”

Trì Y Y mím môi, Lục Cạnh quyết đoán nói: “Chờ anh.”

Bên ngoài bệnh viện có siêu thị, trong siêu thị có bán chăn đệm chuyên đi kèm với giường gấp.



Lục Cạnh mua một cái, nhân thể mua chút đồ dùng sinh hoạt.

Anh trở lại bệnh viện, trải đệm chăn xong, lại trông bà cụ một lát, chờ Trì Y Y về mới đi ra phòng bệnh.

Trì Y Y về từ phòng giặt đồ ở cuối hành lang, trả lại bật lửa và thuốc lá cho Lục Cạnh.

Lục Cạnh nhận lấy rồi đút vào túi, ngước mắt nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, khẽ nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút, anh ở ngay khách sạn đối diện bệnh viện, có việc gì thì gọi điện cho anh.”

Trì Y Y gật đầu.

Thời gian không còn sớm, Lục Cạnh không ở lâu nữa, dặn dò mấy câu rồi đi luôn.

Trì Y Y nhìn theo bóng lưng lẻ loi xa dần của Lục Cạnh dưới ánh đèn mờ tối.



Đêm thu se lạnh, nhưng cô lại cảm thấy khắp người ấm áp.

.

Ngày hôm sau tình hình của bà cụ đã chuyển biến tốt hơn một chút, sau khi tỉnh lại đã nhận ra mọi người, cũng có thể nói mấy câu.



Có điều cơ thể còn rất yếu, cần phải tĩnh dưỡng.

Trên cơ bản Trì Y Y vẫn luôn túc trực trong phòng bệnh.




Lục Cạnh mang ngày ba bữa cơm cho cô, ban ngày còn có thể thay cô, để cô ra ngoài đi lại hít thở.

Trì Y Y cảm thấy có Lục Cạnh ở bên đã nhẹ nhàng hơn không ít.



Có người giúp cô làm thủ tục nhập viện, có người mang đồ ăn thức uống, lúc buồn chán sẽ có người nói chuyện cùng, lúc muốn hút thuốc còn có người trông bà cụ giúp cô.

Sang ngày thứ ba, bà cụ tỉnh táo hơn, tình trạng sức khỏe cũng tốt hơn hai ngày trước rất nhiều.



Buổi sáng bác sĩ tới thăm bệnh, nói tình huống xấu nhất không xảy ra, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể xuống giường.

Trái tim lơ lửng của Trì Y Y cuối cùng cũng rơi xuống đất, đến buổi trưa cũng thấy thèm ăn, nhìn người cũng thoải mái nhẹ nhõm hơn.

Buổi chiều, Lục Cạnh ở lại bệnh viện chăm sóc bà cụ, Trì Y Y tới khách sạn anh ở để tắm rửa thay quần áo, cả người sạch sẽ thoải mái đến bệnh viện.



Lúc lên tầng, cô y tá ở phòng y tá chào cô, còn trêu chọc cô tìm được anh bạn trai vừa đẹp trai vừa chu đáo.





Cô cười một tiếng, không phủ nhận.

Tới cửa phòng bệnh, Trì Y Y đang định đẩy cửa đi vào đã nghe thấy tiếng nói chuyện của bà cụ nhà mình, cô chợt dừng lại theo bản năng.

“… Bà già cả rồi, cơ thể càng ngày càng tệ, không trông mong sống lâu trăm tuổi, sống lâu trái lại thành phiền phức.



Cho dù lúc này ra đi cũng không có gì hối tiếc, chỉ là không yên tâm về Y Y.



Từ nhỏ con bé đã không có bố mẹ, giờ bà mất thì chỉ còn lại một mình con bé thôi.”

“Tuy có lúc con bé không quá nghe lời, nhưng bà biết con bé hiểu chuyện.



Lúc tốt nghiệp cấp ba, nó sợ trở thành gánh nặng của bà nên đi làm sớm.



Con gái nhà người khác có bố yêu mẹ thương, còn con bé, còn nhỏ tuổi đã phải chịu nhiều khổ cực, con bé không nói ra nhưng bà biết hết.”

“Cháu ở bên con bé một năm, chắc cũng biết tính nó, tính tình không được tốt, nhưng lòng dạ tốt.



Phiền cháu bao dung nó nhiều hơn, có cháu ở bên cạnh con bé bà rất yên tâm.”

“Bà biết người trẻ các cháu có suy nghĩ của riêng mình, không thích người lớn quản lý, nhưng tình trạng cơ thể bà có lẽ không chống đỡ được bao lâu.



Giờ tâm nguyện duy nhất của bà chính là có thể nhìn thấy Y Y tìm được một người tốt, lấy một người đàn ông tốt.



Như vậy cho dù bà ra đi, con bé cũng có chỗ nương tựa.”

Trong phòng yên tĩnh vài giây, sau đó giọng nói trầm thấp của Lục Cạnh vang lên.



Vừa trịnh trọng vừa chân thành, anh nói: “Bà yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Nghe được lời hứa của anh, Trì Y Y hơi hoảng hốt.




Cô buông tay nắm cửa ra, xoay người dựa vào tường, trong lòng không hiểu sao lại chùng xuống.

Lúc trước bà cụ cũng chỉ giục kết hôn, hôm nay rõ ràng là bức hôn, ai ốm yếu thì có lý.



Giờ bà ốm đau trên giường, cho dù trong lòng Lục Cạnh không nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng cũng sẽ nhận lời làm theo ý bà cụ, anh là bị đạo đức trói buộc.

Trì Y Y đứng ngoài cửa khoảng năm phút, chờ cảm xúc ổn định mới hít sâu một hơi, vờ như không có việc gì đẩy cửa vào.

Chạng vạng tối, Triệu Hi tới bệnh viện, cô ấy lo lắng một mình Trì Y Y không xoay sở được.



Dạy tiết cuối cùng của thứ sáu xong, cô ấy lập tức mua vé về huyện Tiểu Trì.



Cô ấy vừa đến bệnh viện, Trì Y Y đã bảo Lục Cạnh về Ngọc Thành.

Hai ngày nay thường xuyên có người gọi điện thoại tìm Lục Cạnh.



Trì Y Y nhìn thấy, cô biết anh bận việc, không thoát thân được.



Giờ Triệu Hi đã tới, ở bệnh viện không cần nhiều người như vậy, cô vừa hay bảo anh trở về lo công việc của mình.

Tình hình của bà cụ đã có chuyển biến tốt, Trì Y Y còn có bạn tốt ở bên.



Dự án trong tay Lục Cạnh đang lúc bước vào thời điểm mấu chốt, nghỉ hai ngày đã là châm chước, nếu vẫn không quay về nhất định sẽ làm chậm thời hạn công trình.



Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định về Ngọc Thành trước.


Triệu Hi ở lại bệnh viện chăm sóc bà cụ, Trì Y Y cùng Lục Cạnh đón xe đến nhà ga.



Lục Cạnh mua vé tàu buổi tối, lúc đến trạm vẫn còn hai mươi phút nữa mới đến giờ soát vé, anh không vào trạm luôn mà chờ ở đại sảnh trước quầy bán vé, muốn ở bên Trì Y Y thêm một lát.

“Hôm nay anh đi hỏi bác sĩ, ông ấy nói bà em đã qua cơn nguy kịch, ở lại viện quan sát thêm mấy ngày, nếu không có việc gì là có thể xuất viện.” Lục Cạnh nói.

“Vâng.”



Lục Cạnh thấy vẻ mặt cô không tốt thì an ủi: “Đừng quá lo lắng, có việc gì cứ gọi điện cho anh.”

Trì Y Y ngẩng đầu nhìn Lục Cạnh, ánh mắt miêu tả xương chân mày của anh, càng nhìn càng cảm thấy anh giống người trong lòng mình.

Trong một mối quan hệ tiêu khiển, nếu có một bên thật sự động lòng sẽ không tránh khỏi việc phá hỏng quy tắc trò chơi, quá không biết điều.



Ngay từ đầu khi qua lại với Lục Cạnh, Trì Y Y đã biết bản thân mình đi vào ngõ cụt.



Giờ bọn họ đã sắp chạy tới cuối ngõ, cô không muốn nhìn thấy bóng lưng anh quay đầu rời đi.



Nếu cứ tiếp tục kéo dài, cô cũng không còn là Trì Y Y thoải mái phóng khoáng nữa.

Cô ngước mắt nhìn số hiệu chuyến tàu chạy trên bảng thông tin trong quầy bán vé.



Những chuyến tàu này sẽ đến những điểm đến khác nhau vào thời gian khác nhau, những người trên xe cũng đi về những hướng khác nhau, mỗi người một ngả.

Nhà ga là nơi thích hợp nhất để nói lời chia tay.



Ở đây, những cảm xúc biệt ly, những muộn sầu không hợp lý cũng sẽ trở nên hợp lý.

Trong mắt Trì Y Y chiếu rọi ánh sáng xanh đỏ, ánh nhìn ảm đạm mịt mù.



Sau một lúc lâu cô mở miệng hỏi: “Lục Cạnh, tại sao lúc trước anh đồng ý qua lại với em?”

Lục Cạnh hơi giật mình, không biết tại sao Trì Y Y lại đột nhiên hỏi vấn đề này.



Anh cúi đầu nhìn kỹ biểu cảm của cô, muốn nhìn thấu ý tứ và thái độ của cô.

Trì Y Y không quan tâm tới câu trả lời của Lục Cạnh, cũng có thể trong lòng cô đã dựng sẵn một đáp án từ lâu, cho nên anh có trả lời hay không cũng không quan trọng.

Cô cười nhạt, nghiêng đầu nhìn anh, “Một năm nay chúng ta ở bên nhau vẫn ổn chứ?”

Lục Cạnh nhìn ánh mắt cô dần trở nên phức tạp, gật đầu, “Ừ.”

“Tuy thời gian chúng ta ở bên nhau không nhiều lắm, nhưng ở bên cạnh anh rất vui vẻ, thật sự đó.” Trì Y Y cười cong mắt, nhìn Lục Cạnh nói: “Tuy anh không thường xuyên ở Ngọc Thành, nhưng em nghĩ đến chuyện bạn trai em là người Ngọc Thành thì lập tức cảm thấy thành phố này rất thân thuộc, rất có niềm tin để ở lại.”

Lục Cạnh nhìn cô chằm chằm, nhíu mày, hỏi: “Sao đột nhiên nói những thứ này?”

“Không sao cả, chỉ là cảm thấy con người anh quá tốt, ở xa như vậy còn chạy tới giúp em.



Anh rất trọng tình trọng nghĩa, nhưng còn em, từ trước đến giờ chưa từng giúp anh cái gì, không xứng làm bạn gái của anh.”

Lục Cạnh lờ mờ cảm thấy Trì Y Y không thích hợp, nhưng biểu cảm của cô vẫn như bình thường, nét mặt cũng không có gì khác lạ, giống như chỉ thuận miệng cảm thán mấy câu mà thôi.

Trong nhà ga vang lên tiếng loa phóng thanh, Trì Y Y ngước mắt nhìn Lục Cạnh, đôi mắt hơi lóe lên, nói: “Đến giờ soát vé rồi, anh vào đi.”

Ánh mắt Lục Cạnh nặng trĩu, nhìn Trì Y Y không dời.

“Mau vào đi, chuyến xe cuối cùng rồi, đừng để lỡ chuyến.”

Loa lại vang lên lần nữa, Lục Cạnh hơi nhúc nhích người, giọng ngập ngừng, “… Anh đi đây, có việc gì nhớ gọi cho anh.”

Trì Y Y cười với anh một cái.

Lục Cạnh xoay người đi vào cổng, sau khi quét thẻ căn cước để vào nhà ga, anh còn quay đầu nhìn Trì Y Y.



Cô nhấc tay vẫy vẫy với anh, còn hô một câu, nhìn khẩu hình miệng là “Hẹn gặp lại”, anh nâng tay xem như đáp lại.

Trì Y Y nhìn theo Lục Cạnh đi vào trạm, chờ anh lên thang cuốn, bóng dáng biến mất ở sảnh chờ trên tầng hai mới thu lại nụ cười, ánh mắt mang theo nét cô đơn.

Cô đứng trong sảnh bán vé, mãi đến khi chuyến tàu Lục Cạnh đi dừng soát vé ở trên màn hình mới xoay người, bước ra khỏi nhà ga.

Đêm lạnh đìu hiu, gió thu dữ dằn, nhiệt độ lại hạ thấp.

Trì Y Y ra khỏi nhà ga, rụt cổ lại, không nhịn được phải quấn chặt áo gió trên người.



Cô ngửa đầu nhìn màn trời, mây mù dày đặc, không có một ngôi sao nào.

Cô mím môi dưới, lấy điện thoại từ trong túi ra, do dự một lát mới bấm một dãy số.

Trì Y Y nghĩ Lục Cạnh đã giúp cô nhiều như vậy, vậy cô sẽ thành toàn cho thanh danh tốt của anh, buông tha anh xem như là một sự báo đáp.



Mối quan hệ hoang đường này bắt đầu từ cô, vậy cũng nên kết thúc bởi cô.

Chuông điện thoại vang lên ba tiếng, đã được kết nối.

Trì Y Y nghe tiếng đoàn tàu gào thét nơi xa, chớp chớp mắt giống lúc đó đưa ra lời đề nghị qua lại, cười nói: “Lục Cạnh, chúng ta chia tay đi.”