Edit: phuong_bchii
_______________
Cả người Nguyễn Đào đều mềm nhũn không nhấc nổi chút sức, Tô Mạn cũng không dám ôm quá chặt, trang phục diễn trên người cô còn có hơi bẩn.
Lúc trước ôm Nguyễn Đào đã ở trong một khu xanh hóa, tối hôm trước Hải Thị mới tí tách rơi một cơn mưa nhỏ, bùn đất trong khu xanh hóa đều ẩm ướt, không ít lá cây còn kèm sương sớm.
Lúc Tô Mạn ôm Nguyễn Đào cũng không để ý đến trang phục diễn bị lá cây cào xước, trên người đều là bùn, còn có một ít máu trên người Nguyễn Đào.
Đường Diệp nói rất đúng, cô mới là người tiều tụy nhất.
Tuy Nguyễn Đào bị thương nằm ở trên giường, nhưng quá trình nàng hôn mê cũng đang nghỉ ngơi, ngủ rất ngon, nghĩ đến về sau sắc mặt tốt hơn nhiều so với Tô Mạn.
Trên mặt nàng là tái nhợt yếu ớt, đáy mắt Tô Mạn xanh đen một mảng, trông rất dọa người.
Giống như đã lâu không ngủ.
Nguyễn Đào cảm giác trên cổ mình có chút nước đọng, chất lỏng nóng hổi từ trên mặt Tô Mạn chảy xuống mặt nàng, theo cổ nàng chảy vào trong áo, làm áo bệnh nhân trên người nàng đều ướt một vũng.
Nước mắt rõ ràng là nhiệt độ cơ thể người, lại khiến Nguyễn Đào cảm thấy rất nóng, giống như những giọt nước mắt kia có thể làm cho làn da của nàng cũng cháy lên, khiến cho trái tim Nguyễn Đào cũng nóng lên theo.
Nguyễn Đào sờ sờ mặt Tô Mạn, ướt sũng, nàng có chút đau lòng, cố sức mở một nụ cười.
"Chị sợ lắm phải không? Có phải ba em cũng sợ chết khiếp không?"
Trong mơ nàng thấy được bóng dáng Nguyễn Danh Thành ôm nàng, Nguyễn Danh Thành không đáng tin cũng là thật sự không đáng tin, lúc con nhà mình rơi xuống nước còn ở trong góc bàn chuyện làm ăn với người ta.
Nhưng khi nghe có người gọi ông nói Nguyễn Đào rơi xuống nước, cả người Nguyễn Danh Thành đều ngây dại, ly rượu trên tay trực tiếp rơi xuống đổ xuống quần.
Đó là bộ âu phục Nguyễn Danh Thành thích nhất, bình thường rất trân quý.
Khi ông bế Nguyễn Đào chạy đến bệnh viện, mặt mày tái nhợt, bước chân giống như cũng có chút phù phiếm, gần như là mắt thường cũng có thể thấy được sợ hãi.
Ông sợ Nguyễn Đào cũng sẽ rời bỏ ông.
Bộ âu phục kia sau đó khẳng định là không dùng được nữa, nhưng Nguyễn Danh Thành cũng không thèm liếc mắt nhìn âu phục của mình một cái, mỗi ngày trông chừng ở trước mặt Nguyễn Đào, lúc nàng phát sốt còn có một buổi tối nhìn thấy Nguyễn Danh Thành lén khóc.
Khi đó nàng mới biết được, thì ra ba yêu mình như vậy, sợ hãi như vậy, sợ hãi sẽ mất nàng.
Tô Mạn khẳng định, cũng rất sợ hãi phải không?
Giọng nàng còn có chút khàn khàn, nói chuyện không có sức lực gì Tô Mạn không dám để nàng mệt mỏi, vội vàng bảo nàng nằm ngay ngắn, chính mình kéo khăn giấy đến lau mặt.
Đợi bác sĩ và các y tá trùng trùng điệp điệp đến rồi lại đi, chính miệng nghe được Nguyễn Đào không có vấn đề gì lớn, lại dưỡng sức một chút là có thể xuất viện, sống lưng Tô Mạn liền thả lỏng một chút.
Cô còn đang lo lắng cho nàng.
Tô Mạn lại dò hỏi bác sĩ nửa ngày về ăn uống sinh hoạt thường ngày của Nguyễn Đào, mới trở lại trong phòng bệnh ngồi xuống.
Cô mở hộp đồ ăn Đường Diệp mang tới múc ra một chén cháo, nhẹ giọng nói: "Ba em biết em tỉnh rồi, đang trên đường đến đây, ngày hôm qua ông ấy luôn ở cục cảnh sát xử lý chuyện này, em cũng biết người bắt cóc em là Sóc đúng không? Camera hành trình của xe cũng có đủ chứng cứ, hơn nữa ở cổng bệnh viện có người qua đường quay lại được, cũng đủ định tội bọn chúng rồi."
"...... Tại sao lại có người bắt cóc còn để lại camera hành trình?"
Tô Mạn không ngờ Nguyễn Đào chú ý đến lại là cái này, cô có chút bất lực nhảy ra ngoài.
Nhưng lại vô cùng may mắn, Nguyễn Đào luôn luôn là tính cách tâm đại lại tiêu sái như vậy, nàng sẽ không vì chuyện này mà để lại bóng ma tâm lý, cái này không thể tốt hơn.
Nguyễn Đào lại chú ý tới Tô Mạn chỉ nói Nguyễn Danh Thành, không nói chính mình.
Nhưng mà không cần trả lời, dù là cảnh tượng mà Nguyễn Đào nhìn thấy trước khi mất đi ý thức hay Tô Mạn trước mặt nàng bây giờ, đều đủ chứng minh cô lo lắng cho mình bao nhiêu.
Tô Mạn trước mắt, so với lúc hát dưới chân cầu vượt còn chật vật hơn rất nhiều, cô còn như vậy ở trong bệnh viện đi tới đi lui, một chút cũng không coi bản thân mình ra gì.
Tô Mạn chậm rãi đút Nguyễn Đào ăn nửa chén cháo rồi thu lại, tránh cho nàng thoáng cái ăn quá nhiều lại không thoải mái.
Cháo hầm rất mềm, cháo trộn thịt băm nấu ra dầu gạo, vừa thơm vừa ngọt.
Nguyễn Đào nhìn Tô Mạn, ý bảo cô ăn cơm.
"Chị cũng chưa ăn cơm mà phải không? Chị mau ăn đi."
Tô Mạn ăn nửa chén cháo với thìa và bát của nàng, ăn sạch sẽ trước mặt Nguyễn Đào, Nguyễn Đào mới buông tha cho cô.
"Em biết là Sóc làm, nhưng mà em và hắn không đến mức có thù hận lớn như vậy chứ? Còn nói muốn chụp ảnh khỏa thân của em, a, thật kinh tởm."
Tô Mạn chưa xem qua camera hành trình ở chỗ cảnh sát, nghe Nguyễn Đào nói những lời này mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Trên mặt cô mắt thường cũng có thể thấy được xuất hiện hổ thẹn với tự trách.
"Xin lỗi, Đào Đào. Nếu chị cùng em đi thăm Khanh Vân, nếu không phải chị cãi nhau với em ở phim trường, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy."
Giọng cô nghe có vẻ ủ rũ và đầy tự trách, nhưng tất cả những lời trách cứ đó đều hướng về phía bản thân cô.
Nguyễn Đào có chút không đành lòng, trên thực tế không có liên quan gì đến Tô Mạn, sao lại đến phiên chị ấy xin lỗi mình chứ?
"Không liên quan đến chị, bọn chúng khẳng định đã sớm theo dõi em, chỉ chờ lúc em lạc đàn, ở cửa bệnh viện mới dám ra tay với em, nghĩ lại thì nếu em ở nhà của em, cũng không có ai nhìn thấy, báo cảnh sát nói không chừng cũng không kịp nữa."
Nàng đang an ủi Tô Mạn, tiếp đó Nguyễn Đào lại nói: "Nhưng cãi nhau với em vẫn là lỗi của chị, nhưng mà, nể tình lúc trước chị đã cứu em, xí xóa cho đấy."
Cô Nguyễn luôn ân oán rõ ràng, rất rộng lượng.
Tô Mạn có chút kinh ngạc, hiển nhiên cũng quên mất chuyện Nguyễn Đào nói.
Nguyễn Đào dương dương đắc ý lắc lắc cái đầu: "Lần này là chị quên rồi sao? He he, lúc chị mới về nước có phải đã cứu một đứa bé rơi xuống nước trong hồ bơi nhà chị không? Là bé á. Hơn nữa em mới 13 tuổi chị đã hôn em, có phải đã sớm có mưu đồ bất chính với em rồi không?"
Tô Mạn nghe được nửa câu đầu ngược lại nhớ tới có chuyện này, nghe được nửa câu sau lại có chút sốt ruột.
Cô nhìn Nguyễn Đào, có chút không biết nói gì: "...... Lúc đi học chị từng nhận được huy hiệu việc nghĩa chính trực của trường."
"Cái gì?! Ý là chị còn không biết đã hôn bao nhiêu người rồi!"
"...... Hô hấp nhân tạo và hôn là hai việc khác nhau."
"Em mặc kệ em mặc kệ, chị cặn bã chị gạt người chị là người xấu, chị đã sớm ba chiều bốn lả lơi ong bướm, hừ!"
Tô Mạn có chút buồn cười nhìn Nguyễn Đào, cô quả thật đã quên chuyện đó, chỉ là nhớ mang máng ở bữa tiệc đã cứu một cô bé rơi xuống nước, ngược lại là ấn tượng cha của đối phương để lại cho Tô Mạn khắc sâu hơn một chút.
Tô Mạn khi đó, chưa từng có cảm thụ qua ấm áp gia đình, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thì ra trên thế giới này, không chỉ có lợi ích.
Mà còn có yêu thương thật lòng.
Tô Mạn bây giờ mới biết thì ra người lúc đó là Nguyễn Danh Thành và Nguyễn Đào, ấn tượng mà hai cha con để lại cho cô chính là... người cha không đáng tin cậy lắm, con gái cũng rất có thể tìm đường chết.
Nhưng vẫn không cách nào bỏ qua tình yêu của bọn họ, ngay cả Tô Mạn hiện tại nhớ tới cảnh tượng lúc đó, cũng có thể nhớ lại khuôn mặt thất hồn lạc phách của Nguyễn Danh Thành, cùng hai tay có chút run rẩy.
Lông mi cô khẽ run rẩy, nhìn về phía Nguyễn Đào: "Ba em rất yêu em."
Nguyễn Đào đương nhiên biết: "Em cũng yêu ba em."
Nàng ở trong mơ thấy được cảnh tượng bị mình quên mất, cũng nhớ lại rất nhiều chuyện, thấy được quá khứ, từ một góc nhìn của Thượng Đế thấy được những chuyện cũ và tình ý bị nàng quên đi.
Nàng nhìn về phía Tô Mạn, trên gương mặt mềm mại mang theo chút rặng mây đỏ, giống như tim cũng đập nhanh hơn, nhưng nàng vẫn gằn từng chữ, kiên định mở miệng.
"Tô Mạn, em cũng yêu chị, rất yêu chị."