Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 130: Hình như là chuẩn bị hôn môi




Edit: phuong_bchii

________________

Đây là Nguyễn Đào sau khi biết mình thích Tô Mạn, lần đầu tiên gọi tên Tô Mạn.

Nàng luôn dùng mấy cái xưng hô lạ lùng, cô Tô cũng được, chị Tô cũng được, nhưng rất ít khi gọi cả tên lẫn họ Tô Mạn.

Giống như gọi tên của cô, cũng sẽ lộ ra một ít tâm sự.

Tô Mạn cả người đều ngơ ra, cô nhìn Nguyễn Đào, giống như có chút không biết làm sao, cả người đều sửng sốt. Trên mặt đều là biểu cảm không thể tin, giống như không ngờ Nguyễn Đào sẽ nói "yêu" mình.

Tình yêu cô khao khát, hóa ra cũng sẽ đến bên cạnh cô.

Gió ngoài cửa sổ thổi bay rèm cửa sổ phòng bệnh, trong không khí kèm theo mùi nước khử trùng dày đặc làm cho người ta khó chịu.

Hỗn hợp trên bệ cửa sổ đặt một ít mùi thơm không biết là hoa gì, hết thảy đi vào trong xoang mũi có chút yếu ớt của Nguyễn Đào.

Trên bệ cửa sổ bày một ít lẵng hoa, hẳn là sau khi nàng bị bắt cóc xảy ra tai nạn xe đã có người đến thăm.

Nguyễn Đào vốn còn nhìn chằm chằm Tô Mạn, lại không nhịn được, hắt xì một cái.

Tô Mạn định thần lại, sợ nàng bị cảm, vội vàng xoay người đóng cửa sổ lại.

Nguyễn Đào lại chú ý tới tai Tô Mạn có hơi đỏ, tay của cô hình như cũng có hơi run.

Nguyễn Đào vốn còn đang chờ xem phản ứng của cô, nhưng sau khi nhìn thấy những thứ này lại cảm thấy mỹ mãn, giống như nàng thấy được trên người Tô Mạn có từng mảnh từng mảnh pháo hoa nổ tung, thắp sáng lên một đêm tối âm trầm, toàn bộ thế giới đều là đèn đuốc rực rỡ, đều là ánh sáng lộng lẫy.

Nguyễn Đào vốn cho rằng đã biết cảm xúc của Tô Mạn, kết quả lúc bị cô nhìn về phía mình vẫn cảm thấy tình ý nóng bỏng lại nồng cháy thiêu đốt đến.

Tô Mạn quay lại, trên mặt đều là vui sướng, là vui sướng không chút che giấu, giống như là sóng triều đếu bao phủ cô và Nguyễn Đào trong đó.

Cô nhìn về phía Nguyễn Đào, thành kính tới cực điểm cúi người, giống như Nguyễn Đào là bảo bối của cô.

Giọng nói của cô vang lên bên tai Nguyễn Đào, từng câu từng chữ, mang theo sức mạnh khiến người ta cam tâm tình nguyện đắm chìm trong đó.

"Chị cũng yêu em, vẫn yêu em, chỉ yêu em, yêu em nhất."

Cho dù Nguyễn Đào từ nhỏ đã quen được yêu thương, vẫn bị tình ý sâu đậm của Tô Mạn làm cho chấn động.

Nàng cảm giác trong lòng mình giống như có rất nhiều côn trùng nhỏ đang cào, nhịn không được muốn hôn người trước mặt một cái, đều cho cô trái tim của mình.

Nàng mới vừa kề sát vào Tô Mạn, môi hai người còn chưa chạm nhau, chợt nghe thấy trước cửa phòng bệnh truyền đến một tiếng "Cạch".

Nguyễn Đào giật mình, Tô Mạn đứng dậy nhìn sang, mới phát hiện là Nguyễn Danh Thành té ngã ở cửa phòng bệnh.

Bourne phía sau ông mỉm cười đỡ ông dậy, có chút áy náy cười cười với Tô Mạn và Nguyễn Đào, dịu dàng phủi bụi trên người Nguyễn Danh Thành.

Bệnh viện rất sạch sẽ, phong trần mệt mỏi trên người Nguyễn Danh Thành, hoàn toàn là do mấy ngày nay bôn ba ở đồn cảnh sát.

Ông nghe nói Nguyễn Đào đã tỉnh lại, gần như là xuống xe một đường chạy tới bệnh viện, kết quả liền thấy đầu Tô Mạn và Nguyễn Đào sáp cùng một chỗ, giống như chuẩn bị hôn môi......

Hình như chuẩn bị hôn môi......

Chuẩn bị hôn môi......

 Hôn môi......

Nguyễn Danh Thành trượt lòng bàn chân, nếu không có Bourne vẫn còn ở phía sau ông cách đó không xa, sợ rằng một khúc xương già cõi cũng sẽ gãy mất mấy cái.

Ông cùng tay cùng chân đi tới bên cạnh Nguyễn Đào, sờ sờ cái trán nàng, vừa cười nhìn về phía Tô Mạn: "Cảm ơn cô, hay là cô...... đi thay quần áo tắm rửa nghỉ ngơi trước đi? Ở đây có tôi là được."

Xem như là lệnh đuổi khách không cao minh lắm, có điều bộ quần áo hiện tại của Tô Mạn quả thật không thỏa đáng, cô nhìn Nguyễn Minh một cái, lại nhìn Nguyễn Đào một cái, trấn an cười cười với Nguyễn Đào rồi rời đi.

Chu đáo như Tô Mạn, đương nhiên biết Nguyễn Danh Thành hiện tại khẳng định có rất nhiều lời muốn nói với Nguyễn Đào, cô cũng vui lòng cho việc này tiện lợi.

Huống chi tình cảnh vừa rồi, trái tim Nguyễn Danh Thành chịu không nổi cũng là bình thường.

Ánh mắt Nguyễn Đào đuổi theo bóng lưng Tô Mạn, cho đến khi không nhìn thấy nữa mới có chút thu lại lưu luyến.

Nguyễn Danh Thành nhìn thấy động tĩnh liếc mắt đưa tình của hai người này, cộng thêm vẻ mặt trông mòn con mắt của Nguyễn Đào, làm sao mà không biết đây là xảy ra chuyện gì.

Ông có chút chua chát nhìn Nguyễn Đào: "Con gái ngoan, đầu còn đau không? Cái trán bị đụng phải, ui cha miệng vết thương này, con yên tâm, ba chắc chắn sẽ không để con để lại sẹo, bác sĩ cũng nói sẽ không để lại sẹo, con gái ngoan của ba nhất định sẽ xinh đẹp sáng ngời."

Nguyễn Đào sờ sờ băng gạc trên trán, ngược lại không cảm thấy có gì.

Trán nàng bị cửa sổ xe thủy tinh cắt rách một chút, băng bó một chút là được rồi, cánh tay với trên đùi cũng đều là vết thương ngoài da.

"Ba, con không sao, những người đó đã xử lý xong hết chưa ạ? Bọn chúng tại sao lại muốn ra tay với con? Nói cho hợp lý thì tên Sóc gì đó, cho dù muốn trả thù, cũng nên trả thù Bách Văn Viễn chứ? Ý con không phải nói nên bắt cóc Bách Văn Viễn, chỉ là con và hắn hình như không có thù oán lớn như vậy? "

Đây là Nguyễn Đào nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải, chính là Sóc. Sao lại có thù hận lớn như vậy đối với mình.

Nguyễn Danh Thành nhắc tới chuyện này trên mặt liền tắt nụ cười, trong mắt ông hiện lên một tia tàn ác, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con gái ngoan, con chuột chết kia đều là bị sai khiến, bên cảnh sát đã tra được là có một tài khoản gửi cho hắn hai triệu, bảo hắn tìm người bắt cóc con, người mở tài khoản kia, là mẹ của Hoàng Nhiễm Nhiễm."

"Hả? Mẹ Hoàng Nhiễm Nhiễm bắt cóc con làm gì?"

"Không phải mẹ cô ta, mà là chính cô ta, tấm thẻ đó mặc dù đứng tên mẹ Hoàng Nhiễm Nhiễm, nhưng thực ra đều do cô ta sử dụng, chuột chết cũng thừa nhận đều là Hoàng Nhiễm Nhiễm tìm hắn."

Nguyễn Đào không ngờ thù hận của Hoàng Nhiễm Nhiễm đối với mình hóa ra đã sâu đến mức như vậy, nhưng ngẫm lại cô ta còn có thể làm được chuyện fan cuồng của Tô Mạn, có thể làm được chuyện này cũng không phải không thể tưởng tượng.

"Không đúng a, sao con nhớ lần trước Tô Mạn không phải đã kiện Hoàng Nhiễm Nhiễm và Sóc ròi sao? Chẳng phải hành vi cuối cùng của bọn họ đã cấu thành phạm tội rồi sao? Không bị bắt à?"

"Đừng nói nữa, bọn nó được người ta bảo lãnh, còn có người gây áp lực cho Tô Mạn để Tô Mạn rút đơn kiện, Tô Mạn ngược lại vẫn không đồng ý, có điều bọn nó cũng có thời gian trốn tránh pháp luật, mới lợi dụng sơ hở ra tay với con. Những chuyện này con không cần quan tâm, ba sẽ xử lý thật tốt, lần này nhất định để cho hai đứa nó ở trong tù đạp máy may mấy năm, không, phải thật nhiều năm!"

Đạp máy may gì gì đó, quả thật rất thích hợp với Hoàng Nhiễm Nhiễm và Sóc.

Nguyễn Đào không ngờ còn có nhiều ẩn khúc như vậy, Tô Mạn quả thật cũng không có nhắc tới chuyện này.

"Ai bảo lãnh bọn họ vậy ạ?"

Nguyễn Danh Thành mắt: "Cũng không có gì, là chủ của câu lạc bộ Bách Văn Viễn bảo lãnh, không muốn chuyện này ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của câu lạc bộ, cho nên muốn giải quyết riêng, vấn đề không lớn, pháp vụ bên phía ba sẽ xử lý."

Pháp vụ của tập đoàn Nguyễn Thị thì miễn chê, năng lực nghiệp vụ nổi tiếng trong giới luôn mạnh mẽ.

Lại lải nhải nói nửa ngày, Nguyễn Đào mới có chút hiểu mở miệng nói: "Ba?"

Ánh mắt Nguyễn Danh Thành có chút mơ hồ, ông nhìn Bourne vẫn ngồi bên cạnh chờ ông, trên mặt đối phương vẫn là nụ cười ôn hòa lại thong dong, trông không hiểu sao làm cho người ta nghĩ tới từ năm tháng tĩnh lặng này.

Nguyễn Danh Thành trút giận, đành phải nhỏ giọng nói: "...... Ba nói ba không đồng ý, có tác dụng không?"

Nguyễn Đào kiên định phản bác: "Đương nhiên là không."

"...... Ba là ba của con!"

"Con biết, nhưng nếu ba phản đối, con chính là ba của ba."

"......"

Nguyễn Danh Thành một lần nữa được hiếu thảo.

"Ba muốn suy nghĩ. "

"Cho ba thời gian một phút."

Nguyễn Danh Thành có chút phiền não gãi gãi tóc, diện tích màu trắng giữa hai bên tóc mai càng nhiều một chút, Nguyễn Đào cũng nhớ ra, hình như ông đã già hơn một chút rồi.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Đào lại đưa tay ôm ông, trấn an vỗ vỗ lưng ông.

"Con hiện tại rất tốt, ba à, Tô Mạn rất yêu con, con cũng rất yêu chị ấy, bọn con nhất định sẽ sống thật tốt, ba tin không?"

Nguyễn Danh Thành không nói gì, cũng đưa tay vỗ vỗ lưng Nguyễn Đào, một lúc lâu sau mới vùi vào mái tóc mềm mại của Nguyễn Đào, ngoài lạnh trong nóng mở miệng.

"Ba không tin người khác, nhưng ba tin con gái ngoan của ba."

Nguyễn Đào vui mừng xoa xoa đầu ông.