Edit: phuong_bchii
________________
Nguyễn Đào bị bắt cóc và tai nạn xe lập tức tạo lên sóng to gió lớn, cảnh sát cũng lập tức đưa ra thông báo, khu bình luận lập tức bị đẩy lên.
【Hi vọng Nguyễn Đào bình an! Cái này cũng quá đáng sợ rồi!】
【Ôi vãi, có ai chú ý tới video cảnh sát công bố không, người lái xe kia có phải là Sóc không?】
【Sóc không phải lúc trước cũng vì theo dõi Tô Mạn mà bị Tô Mạn kiện sao?】
【6666 rốt cuộc là ai thả Sóc ra? Cảnh sát nên điều tra rõ.】
Chỉ một lát sau trên Weibo trực tiếp bị những từ khóa hot search này luân hãm, đều là yêu cầu điều tra rõ Sóc, còn có hy vọng Nguyễn Đào bình an.
Nguyễn Đào ngủ no rồi, lại cùng Nguyễn Danh Thành nói chuyện rất lâu mới bảo người về nghỉ ngơi, ngược lại lúc hai người chuẩn bị rời đi, Bourne nhìn Nguyễn Đào.
"Ông ấy rất lo lắng cho con, xem video trên mạng, nhận được điện thoại của cảnh sát, lại sắp khóc đến nơi rồi."
Đây cũng không khoa trương, là chuyện Nguyễn Danh Thành có thể làm được, Nguyễn Đào gần như có thể tưởng tượng bộ dạng của ông, nhưng lại nhịn không được phì cười một tiếng.
Trên mặt Nguyễn Danh Thành không nhịn được, khuôn mặt già nua đỏ bừng, vội vàng kéo Bourne đi.
Sau khi bọn họ đi về, Nguyễn Đào mới nhớ tới lên Weibo xem một chút.
Trên điện thoại di động của nàng chất đầy tin nhắn, nhưng lượng pin thế mà lại đầy, nghĩ chắc là Tô Mạn đã giúp nàng sạc pin trong lúc ngủ.
Nguyễn Đào trả lời từng tin nhắn bạn bè gửi tới, lại mở Weibo.
Bài đăng mới nhất trên tài khoản Weibo của nàng chính là ảnh chụp chung với Khanh Vân ở bệnh viện, Khanh Vân trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, giống như còn vô cùng kiên cường viết "Tôi rất ổn".
Nguyễn Đào ngược lại tràn đầy sức sống, trên đầu còn đeo một cái nơ bướm rất đáng yêu, khuyên tai đều là hình dạng nơ bướm.
Số lượng bình luận ở khu bình luận Nguyễn Đào chưa thấy qua nhiều, cơ bản đều là hy vọng Nguyễn Đào bình an, muốn nghiêm trị hung thủ các loại, phần nhiều vẫn là lo lắng cho nàng.
Bất kể là fan của nàng hay là người qua đường xem những video kia, đều là có ý tốt.
Nguyễn Đào suy nghĩ một chút, chụp một tấm ảnh tự sướng, bỏ thêm một ít biểu cảm đáng yêu, mới đăng lên.
@Nguyễn Đào: [Chia sẻ hình ảnh]
Tin nàng đăng lên trên cơ bản đã được người theo dõi phát hiện tin tức của nàng, vội vàng đến vây quanh nàng, liền thấy Nguyễn Đào đăng một tấm tự sướng, tuy rằng không nói gì, nhưng từ trong ảnh ngược lại thấy trạng thái tinh thần rất tốt, chính là trên trán dán một miếng băng gạc, khiến nàng trông có chút tội nghiệp.
Đang yên đang lành đi bệnh viện thăm một người bạn, lại gặp tai bay vạ gió như vậy, mặc kệ là ai cũng phải nói một câu Nguyễn Đào quá thảm.
【Hu hu hu không sao là tốt rồi tôi khóc muốn chết TAT】
【Hu hu hu tôi cũng khóc muốn chết, may mắn không sao, bọn bắt cóc khốn kiếp! Cảnh sát nhất định phải nghiêm trị đó!】
【Đào Đào nghỉ ngơi nhiều vào nha, không sao cục cưng dán băng gạc cũng rất đáng yêu! Mẹ vĩnh viễn yêu con!】
Nguyễn Đào không ngờ mình bây giờ thế mà còn có fan mama, trong lúc nhất thời tâm trạng có chút bất ổn.
Nghĩ đến có fan hướng về phía nàng hô to, mẹ yêu con!
Nguyễn Đào liền cảm thấy nổi da gà.
Nàng chọn một số bình luận của fan trả lời vài câu, liền cảm thấy hơi buồn ngủ.
Nguyễn Đào thuận tay đóng Weibo lại, tìm được video phim Tô Mạn mà nàng đã lưu lại trước đó để xem.
Nửa sau cơ bản đều là 《Xuân Sơn Tỉnh》, thật ra Nguyễn Đào chưa xem hết trailer《Xuân Sơn Tỉnh》, bởi vì cảnh sau là cảnh hôn của Tô Mạn và Tiêu Đình Chi, Nguyễn Đào cảm thấy có chút xem không nổi.
Nhưng bây giờ nàng lại muốn xem một chút.
Ở trong giấc mơ của nàng, từ góc nhìn của Thượng Đế nhìn thấy Tô Mạn làm hô hấp nhân tạo cho mình, còn có thể cảm thấy trong lòng lộp bộp, như thể nàng cũng bị nước trong bể bơi làm ngạt thở, cho dù nàng biết đó thậm chí không tính là hôn, nhiều lắm chỉ là hành động dũng cảm làm việc nghĩa.
Nhưng trong phim của Tô Mạn và Tiêu Đình Chi thì khác, hai người bọn họ đều là diễn viên vô cùng ưu tú, lúc diễn một vai đều có đủ bản lĩnh để khán giả cảm thấy gặp được bản thân người kia.
Nếu từ trong mắt người đứng xem nhìn một chút tình ý trong mắt Tô Mạn, có phải sẽ không giống nhau hay không?
Nguyễn Đào thừa nhận hành vi như vậy của mình nhiều ít có chút ngược đãi.
Dù sao nhìn bạn gái mình cùng người đàn ông khác quay cảnh hôn...... Thấy thế nào cũng có chút kinh khủng.
Rõ ràng trong phòng bệnh hiện tại chỉ còn lại có một mình Nguyễn Đào, hết lần này tới lần khác nàng cứ cảm thấy mình hiện tại giống như đang vụng trộm.
Không hiểu sao lại chột dạ.
Hiệu ứng âm thanh và tổng thể quay phim của 《Xuân Sơn Tỉnh》 không thể nói là tinh xảo, hiệu ứng đặc biệt trực tuyến, non xanh trùng điệp, đình đài lầu các đều từng bước từng cảnh, chỉ nhìn màn hình nhỏ bên trong điện thoại, cũng có thể tưởng tượng nếu nhìn thấy cảnh tượng này ở rạp chiếu phim, khẳng định là một bữa tiệc thị giác vô cùng chấn động.
Nội dung cốt truyện phía trước rất nhanh liền kéo qua, phía sau chính là nam nữ chính hôn môi trong chiến hỏa bốn bề là địch, thật ra cảnh này không dễ quay lắm, lúc ấy trên mặt hai người đều có không ít huyết tương.
Nhưng cảnh hôn này, vẫn làm cho Nguyễn Đào xem đến đỏ mặt tim đập, giống như mình cũng bị người trong phim lây nhiễm, cảm nhận được tình ý kinh tâm động phách của bọn họ.
Không thể không nói, diễn viên đẳng cấp quả thật có sức thể hiện không giống nhau.
Nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ tích cực của Tô Mạn khi quay phim, Nguyễn Đào lại có chút chua xót.
Không biết cảnh này, bọn họ quay bao nhiêu lần!
Trong lúc Nguyễn Đào còn đang bĩu môi tức giận bất bình, cửa phòng bệnh lại lặng lẽ bị đẩy ra, một người cũng mặc quần áo bệnh nhân từ bên ngoài đi vào, vừa đề phòng có y tá phát hiện cậu hay không, vừa vừa ngẩng đầu liền thấy Nguyễn Đào trừng mắt nhìn mình, Khanh Vân thiếu chút nữa bị dọa đến té ngửa.
Cậu run rẩy một cái, cả người đều không ổn.
"Cậu cậu cậu, cậu tỉnh rồi?"
Mặt Nguyễn Đào không chút thay đổi gật đầu.
Khanh Vân nhanh chóng đi đến bên cạnh nàng, hỏi han ân cần hơn nửa ngày, đến lúc sau mới cúi đầu, ánh mắt đều đỏ một vòng.
"Đều là lỗi của tôi, nếu cậu không đến thăm tôi, cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này, may mắn không có chuyện gì lớn, nếu không chú Nguyễn khẳng định sẽ chiên tôi mất."
Nguyễn Đào thật đúng là theo lời cậu suy nghĩ: "Thịt chó chiên? Không ngon đâu, khẩu vị hơi nặng. Tôi thích ăn đùi gà chiên, làm ơn rắc chút thì là."
Khanh Vân: "......"
Có chuyện gì vậy? Cậu rõ ràng còn đang tự trách được chứ?!
Nguyễn Đào đương nhiên biết cậu có ý gì, trên thực tế đây đã là người thứ ba tới nói xin lỗi nàng.
Nhưng đây cũng không phải lỗi của Tô Mạn, không phải lỗi của Nguyễn Danh Thành, lại càng không phải lỗi của Khanh Vân, bọn họ đều là vì yêu nàng, mới vì tự trách đến trước mặt nàng thừa nhận sai lầm, Nguyễn Đào có thể cảm nhận được loại cảm xúc này.
"Được rồi, được rồi, tôi hiện tại cũng đâu có sao, hơn nữa cậu ngẫm lại đi, tốt xấu gì cũng là cửa bệnh viện đúng không, nếu lần sau ở cửa nhà tôi, vậy nói không chừng tôi lạnh lẽo cũng không ai biết."
"Cậu nói bậy bạ gì vậy? Còn lần sau nữa, cậu thật sự là cái gì cũng dám nói! Lúc này đây liền hù chết chúng tôi, tối hôm qua tôi cả đêm cũng không ngủ được hu hu hu."
Nguyễn Đào vốn muốn an ủi Khanh Vân, lại không ngờ người này thế mà lại khóc ở trước mặt mình.
"Được rồi được rồi, Cẩu Tử, còn khóc nữa là không lịch sự, mau cút đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Nàng hạ lệnh đuổi khách, Khanh Vân cũng không dám ảnh hưởng nàng nghỉ ngơi, đành phải vừa đi vừa khóc, cảnh tượng này trông có vẻ cay mắt......
Đương nhiên cũng không phải cay mắt, dù sao Khanh Vân vẫn là idol đang hot, khuôn mặt là không thể chê.
Nhưng nàng muốn yên tĩnh một chút, trong quá trình chờ Tô Mạn, nàng cũng muốn yên tĩnh một chút.
Thật ra Nguyễn Đào đối với tình cảm của mình vẫn có chút đoán không ra, lúc trước đối đãi với Tô Mạn có đôi khi nàng cũng sẽ cảm thấy là bởi vì bị sắc đẹp của Tô Mạn mê hoặc, hiện tại mới đột nhiên hiểu được, nàng thật sự yêu Tô Mạn, yêu con người cô.
Lúc nàng bị bắt cóc, phản ứng đầu tiên của Nguyễn Đào chính là muốn tự cứu mình, không muốn làm Tô Mạn lo lắng, nếu như cô biết những chuyện này, nhất định sẽ rất khó chịu rất tự trách.
Có người nói rằng khi bạn bắt đầu bao dung và hiểu tất cả cảm xúc của một người, chính là bạn đang rơi vào bể tình của người ấy.
Hiện tại Nguyễn Đào mới biết, nàng vẫn cố sức gõ cửa tòa tháp trên lòng Tô Mạn, nhưng không phát hiện thì ra chính nàng đã sớm bị Tô Mạn bắt được, ngã vào trong vực sâu của cô.
Tháp cao không còn tồn tại, có đều là biển sâu tình yêu.
Tô Mạn đẩy cửa ra đi vào thì thấy Nguyễn Đào đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Sao vậy? Nghĩ cái gì mà xuất thần thế?"
Nguyễn Đào quay đầu lại, cười nói: "Đang nhớ chị."