Hờn Dỗi

Chương 35




Cô ngẩn ngơ, hơi thở cứng lại.



Cô nhìn người đàn ông khi ngồi xổm vẫn để lại bóng lưng với độ cong đẹp đẽ, hơi ngạc nhiên.



Không thấy động tĩnh của cô, Phó Ngôn Trí quay đầu lại nhìn: "Không muốn tôi giúp?"



Quý Thanh Ảnh đối mắt với anh, nhấp môi dưới: "Không ạ."



Phó Ngôn Trí không nói nữa, cũng không thúc giục.



Im lặng một lát, Quý Thanh Ảnh chậm rãi ngả người lên lưng anh.



Tấm lưng của người đàn ông còn dày rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, loại cảm giác an toàn không thể nói rõ được này, làm cho trái tim cô vững vàng trở lại.



Chỉ một với chiêu nhỏ, Quý Thanh Ảnh phát hiện ra mình đã được người ta dỗ xong.



Thật ra, những lời mà Tô Uyển Oánh nói kia, không phải không ảnh hưởng tới Quý Thanh Ảnh.



Không những vậy, lại còn là ảnh hưởng rất lớn nữa.



Lúc ấy ở bệnh viện, sở dĩ cô có thể khéo léo đáp trả lại như vậy, thậm chí còn ứng xử vô cùng lễ phép, một phần là vì cô ta là đồng nghiệp của Phó Ngôn Trí, cô không muốn dùng những suy nghĩ tồi tệ nhất để suy đoán lòng người. Một phần là cô cảm thấy những gì Tô Uyển Oánh nói cũng đúng.



Mặc dù Quý Thanh Ảnh vẫn luôn cho rằng, bác sĩ cũng là con người, không bị công việc đột xuất ngăn cản, thì cũng sẽ được nghỉ ngơi giữa trưa, cũng có thể cùng người thân, thậm chí là bạn bè cùng ăn bữa cơm, tâm sự trò chuyện.



Nhưng trong suy nghĩ của phần lớn mọi người, thì cảm thấy bác sĩ chính là thần tiên, bọn họ không nên có thời gian cá nhân.



Quý Thanh Ảnh không tán thành điều này.



Dù là bất cứ ai.



Bác sĩ hay y tá cũng không thật sự là một thiên sứ vô dục vô cầu, bọn họ có thể hoàn hảo về mọi mặt, thậm chí ngay cả thời gian nghỉ trưa cũng dùng để giải đáp thắc mắc của bệnh nhân. Đó là trách nhiệm của bọn họ, nhưng không phải ai cũng bắt buộc phải tuân theo.



Cả buổi chiều, Quý Thanh Ảnh suy nghĩ rất nhiều.



Cô là một người suy nghĩ đơn giản, cộng thêm các lý do khác nữa, khiến tính cách của cô không tốt lắm.



Cô suy nghĩ, liệu có phải mình thật sự không nên như vậy hay không.



Dù cho bản thân cô cho rằng, mình không làm chậm trễ công việc của Phó Ngôn Trí, cũng chưa bao giờ chiếm dụng thời gian làm việc của anh, nhưng tóm lại, vẫn có chút để ý.



Lúc cô ở cùng với Diệp Trăn Trăn, cũng được nghe rất nhiều chuyện liên quan tới Phó Ngôn Trí.



Biết được năm đó một mình anh đã chống lại gánh nặng thế nào để chọn nghề nghiệp bác sĩ này.



Cũng biết rất rõ anh nhiệt tình yêu thương nghề nghiệp này nhiều đến thế nào, nghiêm túc với nghề nghiệp này thế nào.



Vậy nên cô tỉnh táo lại.



Sau khi ngẫm lại, cô lại thấy hơi khổ sở. Rõ ràng mình cũng không làm sai gì cả, nhưng lại cảm thấy mình tội ác tày trời.



Giống như một người phụ nữ xấu xa làm chậm trễ sự phát triển của Phó Ngôn Trí.



Nhưng bây giờ.



Sự khổ sở cô đè nén trong lòng, hầu như đã biến sạch.



Cô ghé vào tấm lưng của anh, cách lớp quần áo mỏng manh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.



Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông còn cao hơn so với tưởng tượng của cô nhiều, cách hai lớp vải áo, cuồn cuộn truyền về phía cô.



Từ ngực lan đến toàn thân.



Phó Ngôn Trí.



Dường như lúc nào cũng có cách đánh bay mọi mù mịt trong lòng cô.



Khiến tâm trạng của cô chuyển từ mây đen thành nắng sáng.



Nghĩ nghĩ, Quý Thanh Ảnh hít sâu một hơi, lại gần phần gáy lộ ra ngoài của anh, hơi thở nhẹ nhàng dừng trên gáy anh.



Phó Ngôn Trí dường như hơi dừng lại, trong lúc Quý Thanh Ảnh còn chưa phát hiện, anh đột nhiên nói một câu: "Ôm chặt."



".... Dạ."



Cô chậm rì rì đưa hai cánh tay vốn để trên bả vai anh vòng qua cổ anh.



Cô nghiêng đầu, ngửi thấy mùi hương mát lạnh trên người anh.



Bước đi của Phó Ngôn Trí vô cùng vững vàng.



Ánh hoàng hôn dừng nơi đường chân trời, làm nổi bật cảnh vật bên dưới, bóng dáng hai người chồng lên nhau, để lại dấu vết từng nơi hai người đi qua.



Bọn họ dùng một phương thức khác để ôm nhau.



Đi rồi lại đi, Quý Thanh Ảnh hạ mắt.



Cô chăm chú nhìn sườn mặt và bên cổ mà Phó Ngôn Trí để lại cho mình.



Cổ anh thon dài, làn da trắng sáng, nhìn qua đẹp không nói nên lời.



Từ cằm hướng lên trên, các đường nét mịn màng. Ánh hoàng hôn dừng trên sườn mặt anh, vòng sáng màu nóng ấm làm cho khuôn mặt anh càng thêm nhu hòa.



Lại hướng lên trên nữa.



Quý Thanh Ảnh dừng trên vành tai anh. Cô nhấp môi dưới, chóp mũi để sau cổ áo sơ mi của anh, nhẹ giọng nói: "Phó Ngôn Trí."



"Ừm?"



Quý Thanh Ảnh im lặng cong môi, nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh nóng lắm không?"



Giọng nói của Phó Ngôn Trí vẫn bình tĩnh như cũ: "Sao?"



Quý Thanh Ảnh cười, cọ cọ sau lưng anh, đơn giản nói: "Anh nóng đến mức vành tai cũng đỏ luôn rồi kìa."



Ngữ điệu của cô nhẹ nhàng, không cần nhìn thì Phó Ngôn Trí cũng biết giờ phút này đôi mặt hồ ly lộng lẫy kia của cô đang lộ ra vẻ giảo hoạt và trêu chọc.



Người trên lưng cũng không yên.



Hầu kết Phó Ngôn Trí lên xuống, giọng nói trầm thấp: "Ừ, đúng là nóng thật."



Quý Thanh Ảnh: "..."



Cô còn định nói chuyện, thì Phó Ngôn Trí đột nhiên nói: "Đừng lộn xộn."



"... Dạ."



Quý Thanh Ảnh lúng ta lúng túng: "Được ạ."



Từ bên kia đi tới chỗ đỗ xe, có hơi xa.



Khách đi đường đi qua đều quay đầu lại nhìn hai người.



Dù thấy nhưng lại cũng không thể nói gì.



Im lặng một lát, Quý Thanh Ảnh tiếp tục tìm chuyện để nói: "Em hỏi anh một vấn đề nhé."



Không đợi Phó Ngôn Trí trả lời, Quý Thanh Ảnh nói thẳng: "Anh cũng dỗ người khác như vậy sao?"



Phó Ngôn Trí: "..."



Anh dừng lại, hỏi ngược lại: "Tôi là người tùy tiện như vậy sao?"



Quý Thanh Ảnh lắc đầu: "Không phải."



Đây là điều đương nhiên.



Đôi mắt Quý Thanh Ảnh cong cong, nở nụ cười, nói: "Vậy trước đây anh từng nói chuyện yêu đương với ai chưa?"



"Sao?'



Quý Thanh Ảnh ghé sát lại vành tai anh, hơi thở ấm áp của cô phả vào đó, nhỏ giọng thì thầm: "Mấy người Trăn Trăn đều bảo anh chưa từng yêu đương. Vậy nếu anh chưa từng thì sao lại có thể làm tốt như vậy chứ?"



"Làm tốt cái gì?"



Phó Ngôn Trí nhàn nhạt hỏi.



Quý Thanh Ảnh sâu sắc cảm thấy anh đang cố ý, cô nói làm tốt chuyện gì chẳng lẽ anh còn không biết hay sao?



Nhưng vào giờ phút này, cô lại cam lòng nhảy vào cái hố anh đào ra.



"Chính là giỏi dỗ người khác đó."



Phó Ngôn Trí nhướng mày, giọng nói nhuốm ý cười: "Khen tôi?"



Quý Thanh Ảnh "Vâng" một tiếng, cọ vào cổ anh: "Cũng có thể nói như vậy."



Phó Ngôn Trí đáp lời, bình tĩnh nói: "Không có."



Quý Thanh Ảnh "Ồ" một tiếng, lại sát lại bên tai anh: "Trùng hợp quá, em cũng là lần đầu."



Phó Ngôn Trí: "..."



Ở nơi Quý Thanh Ảnh không nhìn thấy, Phó Ngôn Trí im lặng cong khóe môi.



Nói xong, Quý Thanh Ảnh lại vội vàng bổ sung: "Đương nhiên, chỉ là em thuận miệng hỏi một chút thôi, không phải là em để ý mấy chuyện này đâu."



Đàn ông ở tuổi này của Phó Ngôn Trí, lại còn là kiểu đàn ông ưu tú như vậy, dù là đã từng nói chuyện yêu đương thì cũng là bình thường.



Cô nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: "Trước đây em cảm thấy mắt nhìn người của em quá tốt."



Phó Ngôn Trí: "Bây giờ thì sao?"



Quý Thanh Ảnh cười, hơi thở phất qua vành tai anh, đè nén trái tim đang nhảy nhót trong lồng ngực, từng câu từng chữ nói: "Bây giờ thì cảm thấy đây là sự thật hiển nhiên luôn."



Phó Ngôn Trí cười một cái.



Hai người chậm rãi đi tới bãi đỗ xe.



Diệp Trăn Trăn chờ lâu tới mức định đi vệ sinh, nhưng cô bé vừa đẩy cửa ra định bước xuống xe thì nhìn thấy hai người cách đó không xa.



Trong nháy mắt, tay Diệp Trăn Trăn bị cánh cửa xe mà cô bé đóng lại trong vô thức đè lên.



"A a a a a a......"



Cô hít hà một hơi, khuôn mặt biến dạng.



Nhưng mà bây giờ ai rảnh lo chuyện đau hay không đau.



Diệp Trăn Trăn kéo cửa kính xe xuống, nhanh chóng click mở camera, nhắm vào hai người cách đó không xa chụp vài bức ảnh, rồi gửi cho một người.



Diệp Trăn Trăn: [Bác!!! Bác sắp có con dâu rồi!!!]



Diệp Trăn Trăn: [Bác! Anh cháu thật sự thông suốt rồi, ước nguyện sinh nhật năm nay của bác có thể thay đổi được rồi.]



Sau khi gửi xong, Diệp Trăn Trăn mới đau đớn bỏ điện thoại xuống, giơ ngón tay vô cùng đáng thương của mình lên xem.



Sưng lên rồi.



Cô bé chỉ là một người truyền tin giỏi giang thôi mà, cũng có dễ dàng gì đâu!



Đến bên cạnh xe, Phó Ngôn Trí mới thả Quý Thanh Ảnh xuống.



Anh gõ gõ cửa sổ xe, thấy người bên trong một lúc lâu cũng không có động tĩnh.



Diệp Trăn Trăn ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt nhìn về phía hai người: "Anh, đàn chị Quý, hai người chậm chạp quá."



Phó Ngôn Trí lạnh nhạt liếc nhìn cô bé.



Quý Thanh Ảnh cười: "Mệt sao?"



Diệp Trăn Trăn gật đầu, lập tức tỉnh táo lại: "Á, em đi vệ sinh cái đã, hai người chờ em một lát."



Nói xong, cô bé chạy nhanh như chớp.



Nhìn bóng lưng của Diệp Trăn Trăn một lúc lâu, Quý Thanh Ảnh khó hiểu nói: "Không phải Trăn Trăn vừa mới tỉnh ngủ sao?"



Vừa tỉnh ngủ đã tỉnh táo được như vậy thì cũng thật giỏi quá!



Phó Ngôn Trí hơi nâng mắt, nghĩ tới biểu cảm vừa rồi của Diệp Trăn Trăn, thuận miệng nói: "Có thể."



Quý Thanh Ảnh: "..."



Phó Ngôn Trí nhàn nhạt nói: "Lên xe trước đi."



Hai người ngồi vào trong xe.



Quý Thanh Ảnh cúi đầu nhìn điện thoại, Trần Tân Ngữ gửi tin nhắn cho cô.



Là mẫu đơn đăng ký cho Cuộc thi nhà thiết kế thời trang toàn quốc.




Cuộc thi của Tam Thanh cô cũng tham gia rồi thì không có lý do gì không tham gia cuộc thi toàn quốc cả.



Huống hồ có rất nhiều bóng ma nếu không đối mặt, thì cả đời sẽ không bao giờ tan đi.



Quý Thanh Ảnh: [Được, lát nữa về nhà tớ điền form sau.]



Trần Tân Ngữ: [Còn nữa, trước đây tớ đăng ký thi bên Tam Thanh hộ cậu ấy, thì có lập một mail, hôm nay có người gửi mail nói không liên lạc được với cậu, muốn phỏng vấn cậu một chút, cậu nghĩ sao?]



Quý Thanh Ảnh: [Phỏng vấn tớ làm gì?]



Trần Tân Ngữ: [Tốt xấu gì cậu cũng là người đoạt giải nhất cuộc thi của Tam Thanh, cậu nói xem phỏng vấn cậu làm gì?]



Quý Thanh Ảnh: [Không đi đâu, chả có gì tốt để phỏng vấn cả.]



Trần Tân Ngữ: [OK.]



Phó Ngôn Trí quay đầu lại nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Nghĩ kỹ rồi sao?"



"Dạ?"



Quý Thanh Ảnh sửng sốt, vài giây sau mới phản ứng được anh đang nói đến chuyện gì.



Cô chớp chớp mắt, gật đầu nói: "Nghĩ kỹ rồi." (Nhắc cho ai cũng quên giống em thì anh Phó đang hỏi chị Quý về vụ phần thưởng á!)



"Bao giờ thì anh được nghỉ?"



Phó Ngôn Trí nhướng mày.



Quý Thanh Ảnh cười: "Em muốn một ngày của anh."



Nghe vậy, Phó Ngôn Trí nhìn cô.



"Đây là phần thưởng em muốn?"



Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Vâng."



Cô nhìn Phó Ngôn Trí, nhấp môi dưới nói: "Có phải hơi quá hay không?"



"Không có."



Phó Ngôn Trí nhìn cô qua kính chiếu hậu, nhàn nhạt nói: "Một ngày là đủ rồi?"



Quý Thanh Ảnh: "..."



Cô trầm mặc một lát, nhìn thẳng anh nói: "Em muốn tiến hành theo trình tự ấy, lỡ như anh bị dọa chạy mất thì phải làm sao bây giờ?"



"..."



Phó Ngôn Trí không nhịn được, nghiêng người cong môi cười.



"Muốn làm gì?"



Nói đến chuyện này, ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng rực lên. Cô đúng lý hợp tình nói: "Anh sắp xếp đi."



Phó Ngôn Trí khó hiểu.



Quý Thanh Ảnh chống cằm nói: "Em chỉ cần một ngày của anh thôi, nhưng lại không biết muốn làm gì cả, cho nên anh sắp xếp đi được không?"



Logic này.



Trong lúc nhất thời Phó Ngôn Trí không biết phải phản bác lại thế nào.



"Muốn ra ngoài chơi không?"



"Cũng được, có nhiều chỗ em vẫn chưa đi lắm."



Phó Ngôn Trí hiểu rõ, bổ sung: "Ngày kia tôi được nghỉ."



Trên đường trở về.



Hai người Quý Thanh Ảnh và Diệp Trăn Trăn ngồi nói chuyện phiếm với nhau ở ghế sau, đều nói những chuyện liên quan đến thiết kế.



Sau khi nhắc đến Cuộc thi Nhà thiết kế thời trang toàn quốc, Diệp Trăn Trăn hưng phấn không thôi.



"Đàn chị Quý, chắc là chị sẽ tham gia đúng không?"



Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Ừ."



Ánh mắt Diệp Trăn Trăn sáng lên, kích động nói: "Vậy đến lúc đó em và anh trai sẽ tới xem chị nha."



Quý Thanh Ảnh nhướng mày, ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Phó Ngôn Trí: "Không biết đến lúc đó anh em có thể tới hay không."



Diệp Trăn Trăn không chút nghĩ ngợi, nói thẳng: "Anh ấy có thể xin nghỉ mà, chẳng nhẽ bệnh viện thiếu anh ấy thì không làm việc được chắc?"



Phó Ngôn Trí: "..."



Quý Thanh Ảnh: "..."



Lời nói như thế, không hiểu sao nghe vào tai lại thấy có chút không đúng.



Đúng lúc là thời gian ăn tối.



Ba người cùng nhau đi ăn cơm.



Sau khi ăn xong, Phó Ngôn Trí đưa Diệp Trăn Trăn về trước, sau đó hai người mới về nhà.



Lúc đến cửa nhà, Phó Ngôn Trí đột nhiên gọi cô lại.



Quý Thanh Ảnh kinh ngạc quay đầu lại: "Sao vậy ạ?"



Ánh mắt Phó Ngôn Trí dừng trên gò má cô, sau một lúc lâu mới thu mắt lại: "Không có gì."



"..."



Quý Thanh Ảnh không hiểu.



Cô nhìn thẳng vào anh một lúc, ánh mắt đùa giỡn: "Thật sự không có chuyện gì cả ạ?"



Cô nói: "Nếu thật sự có chuyện gì cần nói, em có thể đứng đây cả đêm cũng được."



Phó Ngôn Trí: "..."



Anh duỗi tay, nhéo nhéo má cô, giọng nói trầm thấp: "Nghỉ ngơi sớm một chút, có việc thì gọi điện thoại cho tôi."




"...Ồ."



Quý Thanh Ảnh đột nhiên cười cười, đôi mắt cong cong: "Được."



Sau khi về phòng.



Quý Thanh Ảnh lập tức đi vào phòng tắm, đứng trước gương treo rửa mặt, cô nhìn chằm chằm người trong gương hồi lâu, im lặng cong cong môi.



Cô biết cuối cùng Phó Ngôn Trí cũng có chút ý với cô.



Đêm nay.



Quý Thanh Ảnh ngủ khá ngon.



Có một loại cảm giác an toàn không nói nên lời, bao bọc cả người cô trong phạm vi an toàn đó, khiến cả thân thể lẫn tâm hồn cô được thả lỏng.



Bệnh viện ngày hôm sau.



Bận rộn cả buổi sáng, Từ Thành Lễ đã lâu không đi làm, có hơi không quen.



Anh ta lấy tay xoa cổ, nhìn về phía người bên cạnh: "Phó Ngôn Trí, đi ăn cơm không?"



Phó Ngôn Trí còn chưa nói gì, Triệu Dĩ Đông đang tìm đồ trong phòng làm việc của bọn họ đã trả lời trước: "Bác sĩ Từ, bác sĩ Phó có người đưa cơm cho rồi."



Từ Thành Lễ: "...Ai?"



Anh ta buông mi, đột nhiên nghĩ tới: "Em họ cậu lại tới đưa cơm cho cậu à?"



Phó Ngôn Trí mắt cũng chưa nâng.



Triệu Dĩ Đông quái lạ quay đầu lại, nhìn chằm chằm Từ Thành Lễ vài giây: "Em họ?"



Từ Thành Lễ không rõ ra làm sao, khịt mũi nhìn về phía Triệu Dĩ Đông: "Sao vậy, y tá Triệu quên mất vị em họ xinh đẹp của chúng ta rồi à? Vừa rồi người cô nhắc đến không phải là em họ à?"



Triệu Dĩ Đông chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ đến chuyện Quý Thanh Ảnh không phải là em họ của Phó Ngôn Trí, Từ Thành Lễ cũng không biết.



Lúc cô nói thân phận của mình cho mọi người, Từ Thành Lễ đúng lúc đang ra ngoài học tập. Truyện Teen Hay



Nghĩ nghĩ, Triệu Dĩ Đông nhìn cười, cũng không định nói sự thật cho anh ta.



"Là là là, là em họ."



Từ Thành Lễ nhìn nụ cười của cô ấy, rất là khó hiểu.



"Bác sĩ Triệu, có phải cô có chuyện gì gạt tôi không?"



Triệu Dĩ Đông trừng lớn mắt: "Tôi làm gì có, bác sĩ Từ, cậu đừng có vu oan cho tôi."



Từ Thành Lễ vừa định mở miệng, bỗng nhiên bắt gặp Phó Ngôn Trí đang nhìn điện thoại.



anh ta nhướng cằm: "Nhìn gì đấy?"



Phó Ngôn Trí không để ý đến anh ta.



Anh ta nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có chút sai sai.



"Không có gì."



Phó Ngôn Trí cởi áo blouse trắng trên người ra, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."



"Đi đâu?"



"Ăn cơm."



Hai người Từ Thành Lễ và y tá Triệu kinh ngạc liếc nhìn nhau.



Triệu Dĩ Đông sửng sốt, kinh ngạc nói: "Bác sĩ Phó, trưa nay Thanh Ảnh không tới à?"



"Ừm."



Ánh nắng giữa trưa gắt vô cùng, chiếu xuống cành lá thưa thớt quanh bệnh viện.



Trên đường đi, Từ Thành Lễ mơ hồ cảm thấy có chút sai sai.



Anh ta ghé mắt, nhìn về phía người trầm mặc ít lời: "Sao tôi cảm thấy, hai người đang gạt tôi chuyện gì đó."



Ánh mắt Phó Ngôn Trí cũng không thèm nâng, hờ hững nói: "Thật à?"



Từ Thành Lễ: "..."



"Tôi đang hỏi cậu đấy, đừng có hỏi ngược lại tôi."



Anh ta đau tim vài giây, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi cậu đang chờ tin nhắn à?"



Phó Ngôn Trí liếc mắt nhìn anh ta: "Tò mò hại chết con mèo."



Từ Thành Lễ: "..."



Hai người đi vào canteen.



Từ Thành Lễ đã lâu chưa xuất hiện, có không ít đồng nghiệp tới chào hỏi, hàn huyên với anh ta.



Phó Ngôn Trí đang xếp hàng ở phía trước, thì điện thoại trong túi rung lên.



Anh dừng lại, click mở.



Quý Thanh Ảnh: [Bác sĩ Phó, hôm nay em dậy muộn nên không đến bệnh viện.]



Ngón tay Phó Ngôn Trí hơi ngừng lại, nhắn lại một câu: [Ừ, vừa dậy sao?]



Quý Thanh Ảnh: [Vâng.]



Phó Ngôn Trí: [Ừm.]



Phó Ngôn Trí nhìn chằm chằm giao diện không có thêm bất cứ tin nhắn mới nào, suy nghĩ một lát, cầm điện thoại đi ra ngoài.



...



Canteen từ trước đến giờ luôn náo nhiệt.



Dù Phó Ngôn Trí không nói nhiều lắm, nhưng cũng không ngại chuyện bên cạnh có nhiều người.



Sau khi ăn cơm xong, anh nói với đồng nghiệp nhiệt tình bên cạnh một câu: "Tôi đi trước."




Từ Thành Lễ và mấy người khác anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.



Anh ta nhíu mày, nói một câu: "Tâm trạng của bác sĩ Phó không tốt lắm thì phải?"



Đồng nghiệp bên cạnh cười cười: "Hôm nay cậu ấy không có đại mỹ nhân bên cạnh, tâm trạng không tốt cũng là chuyện thường tình."



Nghe vậy, Từ Thành Lễ nhướng mày: "Đại mỹ nhân gì?"



"Ô, cậu vẫn chưa biết à?"



Từ Thành Lễ: "..."



"Chính là có một đại mỹ nhân theo đuổi bác sĩ Phó ấy, mấy ngày gần đây ngày nào cũng cùng xuất hiện ở canteen với bác sĩ Phó, hai người nhìn qua xứng đôi lắm."



"Đúng đúng đúng, trong khoảng thời gian này hai người này đều trở thành cảnh đẹp trong nhà ăn bệnh viện chúng ta đấy."



Từ Thành Lễ không thể tin nổi mà trừng lớn mắt: "Phó Ngôn Trí ở cùng với nữ giới á?"



"Đúng vậy."



Đồng nghiệp cười: "Cây vạn tuế của bệnh viện chúng ta cuối cùng cũng nở hoa rồi."



Từ Thành Lễ: "..."



Sau khi gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Trí, Quý Thanh Ảnh có chút hối hận.



Có phải cô nói hơi thẳng quá không nhỉ?



Nhưng nếu không tìm cớ như vậy, cô sẽ lại không nhịn được mà chạy tới bệnh viện.



Cô gục đầu xuống bàn, thở dài bất lực.



Mây mù đã tan, nhưng có vài lời thi thoảng vẫn còn văng vẳng bên tai cô, nhắc nhở cô phải chú ý.



Quyết định này, là sau khi Quý Thanh Ảnh đã suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra.



Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau.



Đúng thật là cô sợ sẽ phá hủy hình tượng của Phó Ngôn Trí trong lòng mọi người, mặc dù có khả năng là anh sẽ chẳng thèm để ý.



Vậy nên sau khi bị Tô Uyển Oánh nhắc nhở, Quý Thanh Ảnh không có cách nào lại hoàn toàn lờ đi.



Ngồi trước bàn làm việc, Quý Thanh Ảnh nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, nhịn xuống việc gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Trí.



Cô quay đầu nhìn đồng hồ, nhanh lên chút đi.



Quý Thanh Ảnh xoa xoa mắt, đứng dậy đi tới phòng bếp.



Hôm trước Dung Tuyết và Trần Tân Ngữ đi siêu thị mua không ít đồ, nhét đầy tủ lạnh nhà cô.



Quý Thanh Ảnh nhìn chằm chằm vào rau củ trái cây trong tủ lạnh vài giây, khom lưng lấy một túi sủi cảo đông lạnh ra.



Vừa lấy ra thì chuông cửa vang lên.



Quý Thanh Ảnh kinh ngạc đi ra mở cửa.



Cửa vừa mở ra, một người lớn lên vô cùng xinh đẹp đang đứng ở cửa.



"Xin chào, cô là tiểu thư Quý Thanh Ảnh đúng không ạ?"



Quý Thanh Ảnh gật đầu.



Người tới cười cười, đưa túi trong tay cho cô: "Đây là cơm hộp anh Phó bảo tôi đưa cho cô."



Ánh mặt trời ngoài cửa sổ khá đẹp.



Sau khi Quý Thanh Ảnh tỉnh giấc, đã kéo toàn bộ rèm cửa trong phòng khách ra.



Ánh mặt trời theo đó mà chiếu vào, thắp sáng cả căn phòng.



Cũng làm tăng nhiệt độ trong nhà, gió theo đó thổi vào cũng nóng lên.



Nhưng thật ra Quý Thanh Ảnh cũng không thèm để ý.



Cả buổi sáng cô chỉ may sườn xám, không quá để ý tới vấn đề nhiệt độ này.



Nhưng bây giờ, cô cảm thấy dường như toàn thân mình đều nóng lên.



Một nguồn nhiệt không nói nên lời, từ lòng bàn chân lan ra, cho tới lồng ngực, khiến nhịp tim của cô tăng lên.



Cô rũ mắt, nhìn đồ mới lấy từ trong túi ra.



Ngoài trừ hai món mặn một món canh, còn có một món ngọt tráng miệng.



Và cả một đóa hoa nhài nở rộ.



Quý Thanh Ảnh chưa từng nghĩ tới.



Phó Ngôn Trí sẽ bảo người đưa cơm cho cô, lại còn có hoa nữa.



Cô nhìn chằm chằm đồ trước mặt một hồi lâu, không nhịn được gọi điện cho anh.



Đầu bên kia rất nhanh đã kết nối được, một giọng nói quen thuộc truyền vào tai cô.



"Alo."



"Sao anh... " Quý Thanh Ảnh mím môi: "Lại tặng đồ cho em?"



Phó Ngôn Trí đứng ở hành lang bệnh viện, cảm nhận được sự quạnh quẽ vào giữa trưa, nhàn nhạt nói: "Không định ăn cơm?"



Quý Thanh Ảnh: "Vâng."



Cô nói: "Nhưng mà em không nghĩ là anh sẽ đưa cơm cho em."



"Ừm." Phó Ngôn Trí nhàn nhạt nói: "Có qua có lại."



Quý Thanh Ảnh: "... Ồ."



Nghe anh nói vậy khiến lòng người không vui nổi.



Cảm xúc của cô vẫn còn chưa lên men, bên tai lại lần nữa truyền đến giọng nói dễ nghe của người đàn ông: "Không phải với ai cũng có qua có lại."



Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh im lặng cong môi, cố ý hỏi: "Vậy thì với ai anh mới có qua có lại?"



Phó Ngôn Trí hỏi lại: "Em đoán xem?"



"Hả?" Quý Thanh Ảnh không nhịn được cười: "Nhưng mà, em chưa từng tặng hoa cho anh bao giờ."



Phó Ngôn Trí cười một cái.



Thanh âm tê dại đập vào tai cô, làm cho trái tim Quý Thanh Ảnh cũng không khống chế được mà đập nhanh hơn, vành tai cũng đỏ lên trong nháy mắt.



"Anh cười cái gì?"



"Hoa là để xin lỗi."



Quý Thanh Ảnh ngơ ngẩn.



"Xin lỗi?"



Phó Ngôn Trí không nhanh không chậm nói: "Ừm."



Quý Thanh Ảnh không hiểu ra làm sao: "... Vì sao anh lại muốn xin lỗi em?"Phó Ngôn Trí trực tiếp nhắc nhở: "Hôm qua."



Nghe vậy, trái tim Quý Thanh Ảnh nhảy lên một cái. Chẳng lẽ Phó Ngôn Trí biết được cuộc đối thoại ngày hôm qua giữa cô và bác sĩ kia?!



Hay là chuyện khác?



Cô nuốt nước bọt, không rõ lý do: "Hôm qua làm sao?"



Phó Ngôn Trí đột nhiên cười cười: "Sao lại ngốc vậy?"



Quý Thanh Ảnh: "... Em không ngốc."



Phó Ngôn Trí bật cười, cũng không quan tâm việc cô có ngốc thật hay không.



Anh bất đắc dĩ nói: "Có vẻ hôm qua vẫn chưa dỗ tốt được người nào đó."



"Bùm" một cái, Quý Thanh Ảnh đột nhiên cảm thấy vành tai cô, thậm chí là cả thân thể cô đều không còn là của mình nữa.



Lực chú ý của cô đều dồn hết vào một câu nói kia của Phó Ngôn Trí.



Bên tai cô dường như đang có pháo hoa nở rộ, đủ loại màu sắc làm cô choáng váng không tỉnh táo lại được.



Trái tim đập liên hồi. Vì những lời này của anh, vì anh.



Cô cảm thấy mình thiếu oxi mất thôi.



Khóe môi cô giương lên thật cao, làm thế nào cũng không áp xuống được.



Quý Thanh Ảnh ngồi xếp bằng trên thảm, gõ đầu lên bàn trà bằng đá cẩm thạch một lát mới lấy lại được tinh thần.



Sau khi nghe được tiếng vang rất nhỏ, Phó Ngôn Trí nhíu mày: "Em đang làm gì vậy?"



"Đập đầu."



Phó Ngôn Trí: "... Đập đầu?"



"Vâng."



Phó Ngôn Trí buồn cười, dường như có thể tưởng tượng ra hình ảnh cô lúc làm những việc này.



Anh cong môi: "Ăn cơm trước đi."



"Không đâu."



Quý Thanh Ảnh kiêu ngạo nói: "Anh còn chưa nói cho em biết, người nào đó là ai."



"..."



"Không đoán được à?"



Phó Ngôn Trí phối hợp diễn kịch với cô.



"Vâng."



Quý Thanh Ảnh đúng lý hợp tình nói: "Anh nói em ngốc mà, người ngốc thì làm sao mà đoán được."



Phó Ngôn Trí không biết phải làm sao, dung túng nói: "Được, nói cho em biết."



"Vậy anh mau nói đi."



"Quý Thanh Ảnh."



"Dạ?"



Quý Thanh Ảnh theo bản năng đáp lại.



Phó Ngôn Trí ngừng lại, giọng nói trầm thấp, hàm chứa ý cười: "Tôi nói."



Quý Thanh Ảnh muốn đập đầu điên cuồng, adrenalin* trong người cô đang không ngừng tăng cao.



*Adrenalin: là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.



Không biết vì sao, cô cảm thấy dường như Phó Ngôn Trí thay đổi rồi.



Thay đổi thành kiểu gì không thay đổi.



Lại cứ thay đổi thành kiểu cô càng ngày càng thích.



"Không được."



Quý Thanh Ảnh được voi đòi tiên, nói: "Anh lặp lại lần nữa đi."



"Phó Ngôn Trí."



Giọng nói của cô mềm mại, cảm xúc bị anh tác động, làm nũng nói: "Anh lặp lại lần nữa đi được không?"



Phó Ngôn Trí vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Sao em có thể vô lại như vậy?"



Quý Thanh Ảnh "Vâng vâng" thừa nhận: "Em vô lại thế đấy."



Phó Ngôn Trí: "..."



Anh không có cách nào khác, giọng điệu mềm mỏng, dung túng cho sự vô lại của cô: "Quý Thanh Ảnh."