Hờn Dỗi

Chương 36




Giọng nói của anh không nhẹ không nặng, đọng lại bên tai cô, khiến cho Quý Thanh Ảnh rung động mãnh liệt.



Cô cảm thấy mình phát điên mất thôi.



Phó Ngôn Trí chỉ cần gọi tên cô như vậy, thì đã có thể khiến cho cô mừng rỡ như điên, nhịp tim đập tăng lên.



Quý Thanh Ảnh không nhịn được, lại đập đầu xuống bàn để hồi phục tinh thần: "Em đây."



Phó Ngôn Trí: "..."



Anh im lặng trong giây lát, giọng nói mang theo ý cười: "Đi ăn cơm đi, cúp máy nhé."



Quý Thanh Ảnh có được thứ mình muốn, cũng không miễn cưỡng nữa.



"Vâng."



Cô liếm môi dưới, nhìn hoa nhài xinh đẹp trước mặt, nhẹ giọng nói: "Để em nói cho anh một chuyện."



"Ừm?" Quý Thanh Ảnh tươi cười xán lạn, ý cười truyền ra từ đáy mắt, đầy ắp cả căn nhà.



Cô nói: "Dỗ tốt lắm, Quý Thanh Ảnh được người nào đó dỗ tốt lắm rồi, cảm ơn."



Phó Ngôn Trí cong khóe môi: "Đi ăn đi."



"Vâng."



Cúp điện thoại.



Quý Thanh Ảnh lấy hoa nhài trên bàn qua ngửi, một mùi hương nhàn nhạt chui vào mũi.



Thật dễ ngửi.



Là mùi hương cô thích.



Cô đứng dậy, tìm một chiếc bình xinh đẹp cắm vào, rồi sau đó mới có thời gian dùng cơm.



Phó Ngôn Trí bảo người dùng hộp giữ nhiệt mang đồ ăn qua đây, đồ ăn vẫn còn nóng, giống như vừa ra khỏi nồi.



Mùi vị rất ngon, khiến cho Quý Thanh Ảnh không tìm thấy từ nào để hình dung.



Cô cảm thấy cơm ngọt, canh ngọt, ngay cả thịt kho tàu cũng ngọt.



Giống như được ngâm trong đường mật, nước đường chảy ra, cô đắm chìm trong đó, cũng thấy tràn đầy ngọt ngào.



Bệnh viện.



Phó Ngôn Trí đứng tại chỗ một lúc lâu, đè nén con ngươi tràn đầy ý cười, cất điện thoại rồi đi tới văn phòng bên kia.



Tô Uyển Oánh đứng đợi ở cửa hồi lâu.



Sau khi nhìn thấy Phó Ngôn Trí rời khỏi canteen, thì cô ta cũng vội vã đi theo.



Sau khi thấy Phó Ngôn Trí gọi điện thoại, cô ta cũng không tiến lên quấy rầy.



Cô ta biết, Phó Ngôn Trí không thích người bất lịch sự thích vô cớ gây sự.



Từ đằng xa, Tô Uyển Oánh nhìn thẳng anh, cô ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Phó Ngôn Trí, nhưng lại có thể mơ hồ cảm giác được.



Dường như anh đang cười, tâm tình thoải mái.



Tô Uyển Oánh nhíu nhíu mày, không hiểu sao cảm giác bất an bỗng từ đâu ùa đến.



Ánh mắt cô ta nóng rực mà nhìn anh, trong mắt là mơ ước xa vời không thể che giấu.



Đợi một lúc lâu thì Phó Ngôn Trí mới đi qua bên này.



Tô Uyển Oánh lập tức đứng thẳng dậy.



"Phó Ngôn Trí."



Lúc anh sắp lướt qua cô ta, cô ta gọi thành tiếng.



Vẻ mặt Phó Ngôn Trí nhàn nhạt nhìn Tô Uyển Oánh: "Bác sĩ Tô có chuyện gì sao?"



Tô Uyển Oánh mím môi, nâng cao tinh thần, nói: "Có, về tình huống của bệnh nhân trước đây ấy, muốn thảo luận với anh một chút."



Phó Ngôn Trí hiểu rõ, không từ chối.



"Vào văn phòng rồi nói."



"Được."



Tô Uyển Oánh cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng.



Cô ta đi theo Phó Ngôn Trí vào phòng, vừa định trở tay đóng cửa, thì Phó Ngôn Trí lãnh đạm nói một câu: "Không cần đóng cửa."



Cô ta sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.



Phó Ngôn Trí nhàn nhạt nói: "Mở ra đi."



"Được."



Tô Uyển Oánh thấy rất khó hiểu, nhưng cũng không suy nghĩ thêm.



Cô ta kéo ghế ra ngồi xuống.



Phó Ngôn Trí hơi nâng mắt, hỏi: "Bệnh nhân nào?"



Tô Uyển Oánh là bác sĩ gây mê, đã cùng hợp tác thực hiện rất nhiều ca mổ với Phó Ngôn Trí.



Nhưng bây giờ, chỉ là một đề tài gợi mở câu chuyện cô ta thuận miệng nói ra lại cứ thế mà sắp bị vạch trần.



"Là bệnh nhân lần trước."



Tô Uyển Oánh ổn định tinh thần, vắt hết chất xám để nói một chút.



Phó Ngôn Trí gật đầu, đầu tiên nói ra nhận định của mình.



Không tới năm phút, Phó Ngôn Trí đã nói rõ mọi vấn đề, thậm chí còn nhắc nhở cô ta cả những vấn đề liên quan.



Nói xong, anh nhìn về phía Tô Uyển Oánh: "Còn vấn đề gì nữa không?"



Tô Uyển Oánh lắc đầu.



Ý của Phó Ngôn Trí rất rõ ràng, anh đang hạ lệnh đuổi khách.



"Đúng rồi bác sĩ Phó này."



Phó Ngôn Trí giương mắt.



Tô Uyển Oánh lại cười nói: "Đêm nay hẳn là anh không phải trực ban nhỉ, vậy có muốn cùng nhau đi ăn một bữa cơm không?"



Phó Ngôn Trí không chút suy nghĩ, trực tiếp từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn."



Nụ cười trên mặt Tô Uyển Oánh cứng đờ, nhìn anh: "Anh bận chuyện gì hả?"



Điện thoại của Phó Ngôn Trí đặt ở trên bàn rung lên.



Anh click mở xem, là tin nhắn Quý Thanh Ảnh gửi tới, là một bức ảnh.



Quý Thanh Ảnh: [Em ăn xong rồi.]



Phó Ngôn Trí hơi cong môi, nhắn lại: [Ừm.]



Anh cất điện thoại, nhìn về phía Tô Uyển Oánh hạ lệnh đuổi khách: "Còn chuyện gì nữa không?"



Mặt Tô Uyển Oánh trắng bệch.



Cô ta mấp máy môi, một lúc lâu cũng không nhả ra được một chữ.



"Không có gì, vậy bác sĩ Phó anh nghỉ ngơi đi."



Phó Ngôn Trí gật đầu: "Xin lỗi."



Đợi Tô Uyển Oánh đi rồi, Từ Thành Lễ cầm hai chai sữa chua từ ngoài bước vào.



Anh ta nghi ngờ: "Cậu nói chuyện gì với bác sĩ Tô vậy?"



Phó Ngôn Trí liếc anh ta.



Từ Thành Lễ cười cười, chỉ chỉ nói: "Sắc mặt của người ta không được đẹp lắm, chẳng lẽ lại bị cậu từ chối à?"



Phó Ngôn Trí trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ tôi phải cho người ta hi vọng à?"



Từ Thành Lễ: "..."



Anh ta bĩu môi, cảm thán: "Haizzz, không biết nên vui hay buồn thay cho bác sĩ Tô đây."



Phó Ngôn Trí không tiếp lời.



Anh hầu như đều chặt đứt hy vọng của những người theo đuổi ngay từ đầu.



Tô Uyển Oánh thì hơi khác một chút, không phải là chưa từng từ chối cô ta, nhưng hai người là đồng nghiệp, lại thường xuyên hợp tác với nhau, có vài lời không thể nói quá mức.



Nhưng anh cảm thấy.





Hẳn là Tô Uyển Oánh sẽ hiểu.



Phó Ngôn Trí không nghĩ thêm về chuyện này nữa.



Anh là người ích kỷ, rất ít khi sẽ vì người không quan trọng mà làm lãng phí thời gian và không gian của mình.



Liên tục hai ngày.



Phó Ngôn Trí đều bận đến mức chân không chạm đất, ngoại trừ một chút thời gian nghỉ ngơi giữa trưa ra, thì hầu như đều không có thời gian rỗi.



Từ Thành Lễ cũng vậy/



Hai ngày nay Quý Thanh Ảnh không tới bệnh viện.



Cô nói với Phó Ngôn Trí là vì phải chuẩn bị cho cuộc thi toàn quốc nên tạm thời không đưa cơm đến bệnh viện được.



Đối với mấy việc đưa cơm thế này, từ trước đến nay Phó Ngôn Trí không để ý lắm.



Nhưng Quý Thanh Ảnh đã nhận được cơm trưa từ một nhà hàng hai ngày liên tiếp.



Là Phó Ngôn Trí, có đi có lại.



Ngày tiếp theo là ngày nghỉ của Phó Ngôn Trí.



Sau khi tan làm, anh dặn dò vài điều cần chú ý về bệnh nhân của mình với Từ Thành Lễ.



Từ Thành Lễ khó hiểu nhìn anh: "Sao trước đây chưa từng thấy cậu nói nhiều như vậy?"



Anh ta nói: "Lỡ như tôi không chữa được, thì lại phải bắt cậu quay lại ấy mà."



Bọn họ vẫn luôn trong tình trạng sẵn sàng làm việc 24/24, không có thời gian nghỉ ngơi chân chính thuộc về mình.



Phó Ngôn Trí nâng mắt: "Phòng ngừa vạn nhất."



Anh nhàn nhạt nói: "Sợ quay lại không kịp."



Từ Thành Lễ nhướng mày, hài hước nói: "Cậu định mai đi du lịch à?"



Phó Ngôn Trí hơi gật đầu: "Ngày mai có việc."



Nghe vậy, Từ Thành Lễ không quá để ý: "Ờ."



Anh ta nói: "Yên tâm đi, có chuyện gì thì còn có tôi và các đồng nghiệp khác ở đây."



"Ừm."



Tuy là nói như thế, nhưng Phó Ngôn Trí vẫn dặn dò thêm mấy câu.



Đợi tới lúc rời đi, khi đến cửa thang máy, Phó Ngôn Trí gặp Triệu Dĩ Đông.



"Bác sĩ Phó tan làm à?"



Phó Ngôn Trí gật đầu.



Người trong thang máy không ít, ngoại trừ hai người họ, thì còn có vài đồng nghiệp khác nữa.



Triệu Dĩ Đông nhìn chằm chằm Phó Ngôn Trí, có chút băn khoăn.



Cô không biết có nên nói dưa mình hóng được cho Phó Ngôn Trí biết hay không.



Quả thật.



Triệu Dĩ Đông thật sự không thích Tô Uyển Oánh, nhưng kiểu nói bậy sau lưng người khác thế này, cô ấy không làm được.



Mặc dù, hình như cũng chẳng phải là nói bậy.



Thang máy người ra người vào.



Triệu Dĩ Đông nghĩ nghĩ, không hiểu sao đã tới bãi đỗ xe ngầm.



Trong thang máy chỉ còn lại cô, Phó Ngôn Trí và vài đồng nghiệp khác.



"Tiểu Đông Nhi, cô định ngồi nhờ xe tôi để về à?"



Triệu Dĩ Đông hoàn hồn, trừng mắt nhìn đồng nghiệp kia: "Nói nhảm cái gì đấy, tôi chỉ đang suy nghĩ vài chuyện thôi."



Đồng nghiệp kia cười cười: "Thật sự không cần đi nhờ xe về hả?"



"Không cần."



Triệu Dĩ Đông nhìn phương hướng Phó Ngôn Trí rời đi, suy nghĩ một chút rồi vẫn gọi anh: "Bác sĩ Phó."



Phó Ngôn Trí quay đầu lại.



Triệu Dĩ Đông nhấp môi dưới, chạy chậm qua: "Tôi muốn nói chuyện này với anh."



Nắng sớm mờ mờ.



Hai ngày nay chất lượng giấc ngủ của Quý Thanh Ảnh không tồi, còn rất sớm cô đã tỉnh giấc.



Cô lấy điện thoại qua nhìn, bên trên có tin nhắn chưa đọc từ Phó Ngôn Trí.



Phó Ngôn Trí: [7 rưỡi qua đây ăn sáng.]



Quý Thanh Ảnh cong cong môi, nhắn lại: [Em dậy rồi.]



Có lẽ là Phó Ngôn Trí đang bận nên không nhắn lại cho cô.



Quý Thanh Ảnh cũng không gấp, nhanh nhẹn bò dậy, bắt đầu đánh răng rửa mặt trang điểm các thứ.



Cô liếc mắt nhìn thời tiết, ba mươi độ, trời này mà ra ngoài chắc chắn là một thử thách siêu khó.



Đánh răng rửa mặt skincare rồi trang điểm xong.



Tác phong của Quý Thanh Ảnh xem như khá là nhanh nhẹn.



Sau khi sửa soạn xong, cô quay đầu nhìn một hàng sườn xám đang treo mà ngẩn người.



Mặc cái nào được bây giờ.



Băn khoăn vài giây, Quý Thanh Ảnh gửi tin nhắn cho Trần Tân Ngữ.



Quý Thanh Ảnh: [Ảnh chụp.jpg.]



Quý Thanh Ảnh: [Tớ mặc cái nào được giờ?]



Trần Tân Ngữ trực tiếp gọi điện thoại cho cô: "Cậu định ra ngoài hẹn hò với bác sĩ Phó à?"



Quý Thanh Ảnh cười cười: "Xem là vậy đi."



Cô hỏi: "Mặc bộ nào cho đẹp bây giờ?"



Trần Tân Ngữ nghe ngữ điệu của cô, "chậc" một tiếng: "Có trang phục nào mà cậu mặc vào xấu chắc? Trọng điểm là hai người muốn đi đâu hẹn hò đó chị hỉu hông?"



Quý Thanh Ảnh: "..."



Cô giao mọi chuyện cho Phó Ngôn Trí sắp xếp, cho nên là cũng không tiện hỏi.



Dường như Trần Tân Ngữ biết cô đang suy nghĩ gì, nhướng mày: "Cậu không biết à?"



"... Ừ."



"Vậy cậu hỏi anh ấy chút rồi hãy quyết định, lỡ như đi chỗ nào đó không thích hợp mặc sườn xám thì sao?"



"Cũng đúng."



Quý Thanh Ảnh nói: "Vậy tớ đi ăn sáng trước, rồi tiện thể hỏi thăm một chút luôn."



Cúp điện thoại.



Quý Thanh Ảnh đi qua nhà đối diện.



Cửa nhà Phó Ngôn Trí đang mở, giống như đang hoan nghênh cô vào nhà vậy.



Cô nhướng mày, vẫn lễ phép gõ cửa sau đó mới đi vào.



Phó Ngôn Trí đang ở trong bếp.



Quý Thanh Ảnh đi vào, thì đập vào mắt là bóng lưng cao rộng của người đàn ông.



Trên người anh vẫn đang mặc quần áo ở nhà, nhìn qua vừa an nhàn vừa thoải mái, còn có cảm giác ôn nhu nói không nên lời.



Nghe thấy tiếng động, Phó Ngôn Trí quay đầu lại nhìn cô.



Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô một lát, rồi chậm rãi rời đi: "Ngồi trước đi."



"Anh có cần em giúp gì không?"



"Không cần."



Phó Ngôn Trí nói: "Sắp xong rồi."



Quý Thanh Ảnh cong cong môi, ngoan ngoãn đáp: "Vâng."




Phó Ngôn Trí tự mình làm bữa sáng.



Cả ngày hôm nay của anh toàn bộ thuộc về Quý Thanh Ảnh.



Đây là phần thưởng của cô.



Phó Ngôn Trí nấu mì, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta thấy khẩu vị tốt hơn nhiều.



Màu sắc tươi tắn, mùi hương lan tỏa bốn phía.



Ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng rực lên, nhịn không được nói: "Bác sĩ Phó, anh là kho báu à?"



Phó Ngôn Trí liếc mắt nhìn cô.



Quý Thanh Ảnh nhận đũa anh đưa cho, đôi mắt tràn đầy ý cười: "Em ăn đây."



"Ừm."



Tay nghề của Phó Ngôn Trí, Quý Thanh Ảnh vẫn luôn biết rõ.



Nhưng ăn mì anh làm, thì vẫn là lần đầu tiên.



Trước đó Quý Thanh Ảnh cảm thấy không quá đói.



Nhưng bây giờ, cô thấy bụng mình đang trống rỗng cần nhanh chóng lấp đầy.



Đến mức cô có thể ăn hết một bát mì siêu to khổng lồ.



Hai người ngồi đối diện với nhau, phòng khách vô cùng yên tĩnh.



Mùi hương đồ ăn phiêu tán, Quý Thanh Ảnh ăn tới mức chóp mũi bắt đầu đổ mồ hôi.



Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Nóng quá."



Phó Ngôn Trí đứng dậy, kéo cửa sổ sát đất phía ban công ra, rồi lại mở điều hòa.



Gió mát thổi tới, làm giảm khí nóng.



Quý Thanh Ảnh cảm thấy cả người thoải mái vô cùng.



Ăn một hồi, Quý Thanh Ảnh đột nhiên nhớ tới một chuyện lớn.



"Phó Ngôn Trí."



Phó Ngôn Trí nhìn cô.



Quý Thanh Ảnh hỏi: "Hôm nay bọn mình đi đâu thế ạ?"



Phó Ngôn Trí ngừng lại, nhàn nhạt nói: "Tạm thời giữ bí mật."



Quý Thanh Ảnh: "..."



Cô bĩu môi.



Phó Ngôn Trí chú ý tới vẻ mặt của cô, ánh mắt ngừng bên má cô.



Vì hơi nóng nên hai gò má trắng nõn trở nên ửng đỏ, giống như đang đỏ mặt, khiến cho cô càng trở nên xinh đẹp.



Phó Ngôn Trí rũ mắt, tầm mắt hạ xuống.



"Đúng rồi."



"Dạ?"



"Không cần mặc sườn xám."



Quý Thanh Ảnh: "..."



Cô chớp chớp mắt, không tin nổi mà nhìn Phó Ngôn Trí: "Em mặc sườn xám xấu lắm sao ạ?"



Phó Ngôn Trí: "... Không phải."



Anh giải thích: "Có thể không được tiện lắm."



Quý Thanh Ảnh nhướng mày, gật đầu đồng ý, càng thêm tò mò với chỗ Phó Ngôn Trí muốn dẫn cô đi.



Sau khi ăn sáng xong.



Cô quay về nhà thay quần áo. Bên này Quý Thanh Ảnh không có nhiều đồ mùa hè lắm.



Quần áo của cô hầu hết là sườn xám, cùng với mấy bộ thường phục mùa xuân.



Mấy hôm trước tới nhà ma, cô mặc quần dài, nhưng mà quá nóng.



Quý Thanh Ảnh tìm một lúc lâu, mới tìm được một bộ đồ phối với nhau nhìn không tệ lắm.



Sau khi thay quần áo xong, Quý Thanh Ảnh còn cố ý gửi cho Trần Tân Ngữ một bức ảnh chụp toàn thân của mình.



Gửi xong, Quý Thanh Ảnh dặm lại lớp trang điểm rồi sửa soạn đồ đạc ra khỏi nhà.



Cô vừa đi ra thì đã thấy người đàn ông đang dựa vào bên cửa.



Hôm nay Phó Ngôn Trí mặc đồ giống như sinh viên vậy.



Khí chất của anh thanh cao lạnh nhạt, thích hợp mặc đồ nhạt màu nhất, hôm nay anh mặc quần áo thoải mái lại càng thêm sạch sẽ sáng sủa, khiến Quý Thanh Ảnh không nhịn được mà rung động.



Sau khi nghe thấy tiếng cửa mở.



Phó Ngôn Trí rời mắt khỏi điện thoại.



Vừa nâng mắt, anh đã sững sờ.



Quý Thanh Ảnh buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay lỡ, phối với một chiếc quần cao bồi màu kem.



Nhìn qua bắt mắt vô cùng.



Xuống chút nữa là đôi chân thon dài lộ ra ngoài không khí, trắng tới mức có hơi chói mắt.



Phó Ngôn Trí hơi dừng lại, ánh mắt dừng trên đùi cô một lát, không lên tiếng.




Nhận thấy sự trầm mặc của anh, Quý Thanh Ảnh nhấp môi dưới hỏi: "Mặc như vậy cũng không được hay sao ạ?"



Cô còn cố ý mặc quần cao bồi chứ không phải váy dài.



Phó Ngôn Trí rời ánh mắt khỏi đùi cô, lại lần nữa nhìn hai má cô.



"Không có."



Giọng nói anh bình tĩnh: "Đi thôi."



"... Vâng."



Đi theo anh xuống tầng rồi lên xe, điện thoại của Quý Thanh Ảnh 'ting ting' liên tục.



Là Trần Tân Ngữ nổ inbox cho cô.



Trần Tân Ngữ: [???]



Trần Tân Ngữ: [Hôm nay cậu cosplay trẻ vị thành niên đấy à? Sao cậu có thể đẹp tới mức quá đáng như vậy được???]



Trần Tân Ngữ: [Thanh Ảnh của tớ quả nhiên vừa ngây thơ thanh thuần vừa rù quyến, đã thế lại còn ngọt ngào nựa!!! Chắc bác sĩ Phó cảm thấy tội lỗi lắm!]



Trần Tân Ngữ: [Đợi tớ lên mạng search thêm mấy lời hường phấn để khen cậu nữa nhoaaaa.]



Quý Thanh Ảnh bị cô ấy chọc cười.



Cô không nhịn được cong cong khóe môi: [Cậu đừng có lố quá như vậy được không?]



Trần Tân Ngữ: [Tớ lố chỗ nào, không tin cậu hỏi Dung Tuyết xem, hoặc là trực tiếp hỏi bác sĩ Phó ấy. Tớ không tin hôm nay bác sĩ Phó nhìn thấy cậu như vậy mà lại không thất thần.]



Nói thật.



Hình như cô ấy nói có chút đúng.



Hằng ngày Quý Thanh Ảnh vẫn luôn thích mặc sườn xám, cho nên luôn có khí chất người đẹp thời dân quốc.



Hôm nay đột nhiên thay đổi style và cách trang điểm, khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy sáng ngời con mắt.



Mặc sườn xám cũng đẹp.



Mà bây giờ cô trang điểm nhàn nhạt, thì lại thấy xinh đẹp kiểu khác.



Cô nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn Phó Ngôn Trí.



"Phó Ngôn Trí."



Phó Ngôn Trí trả lời: "Sao vậy?"



Quý Thanh Ảnh cong cong môi, cố ý hỏi: "Anh có phát hiện ra gì không?"



Phó Ngôn Trí liếc mắt nhìn cô.



Quý Thanh Ảnh kéo kéo áo sơ mi trắng trên người, cười giống hệt hồ ly: "Hôm nay bọn mình mặc đồ cùng tông đấy!"




Phó Ngôn Trí: "..."



"Thế này có được xem là tâm linh tương thông không?"



Phó Ngôn Trí không tiếp lời.



Quý Thanh Ảnh tiếp tục trêu anh: "Sao anh không nói gì thế?"



"Nói gì?"



Quý Thanh Ảnh nghẹn lời, một lúc lâu cũng không nói nên lời: "Anh muốn nói gì thì nói cái đó."



Phó Ngôn Trí "Ừm" một tiếng, nâng mắt: "Không biết nói gì cả."



Quý Thanh Ảnh không nói gì.



Im lặng một lúc.



Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô, ra hiệu: "Đằng sau có đồ ăn vặt và nước đấy."



Quý Thanh Ảnh sửng sốt, lúc này mới quay lại đằng sau nhìn.



Ghế sau quả thật chất một núi lớn đồ ăn vặt này nọ.



Cô hơi ngạc nhiên, nghiêng người lấy một gói đồ. Vừa mở ra, Quý Thanh Ảnh đã bật cười.



"Em là trẻ con à?"



Cô móc trong túi ra một hộp kẹo que, dở khóc dở cười hỏi.



Nói xong, cô lại lấy rất nhiều đồ trong túi ra.



Ngoại trừ kẹo que, còn có thạch trái cây, sữa chua các loại, đều là những thứ mà các bạn nhỏ sẽ thích.



Đương nhiên, đúng là Quý Thanh Ảnh cũng thích thật.



Từ trong sâu thẳm tâm hồn cô, cô vẫn luôn giữ lại những sở thích từ hồi năm tuổi.



Ngoại trừ đồ ăn vặt, Quý Thanh Ảnh còn thấy có một cái giỏ trúc và mũ.



Cô hơi giật mình, cảm thấy hình như mình đoán đúng rồi.



"Bọn mình đi dã ngoại thật hả anh?"



Phó Ngôn Trí dừng lại, thản nhiên nói: "Không khác lắm."



Quý Thanh Ảnh nhướng mày.



Cô đã lâu rồi chưa đi dã ngoại, thứ nhất là không có thời gian, thứ hai là không hội tụ đủ bạn bè.



Lần trước nói sau khi giành giải xong sẽ đi, nhưng cũng vì bị đủ thứ chuyện trì hoãn nên chuyện này cũng không được nhắc lại nữa.



Quý Thanh Ảnh cười khẽ, cầm một cây kẹo que.



"Em nếm thử chút."



"Ừ."



Kẹo que Phó Ngôn Trí mua cho cô, không phải là loại đủ màu sắc đang thịnh hành trên thị trường.



Là kẹo que mà khi cô còn rất nhỏ đã từng ăn qua, kẹo mút Pim Pom*, là một trong những món đồ ăn vặt ưa thích của cô.



Nghĩ nghĩ, cô không nhịn được hỏi: "Sao anh lại mua được cái này vậy?"



Đúng lúc là đèn đỏ, Phó Ngôn Trí giẫm phanh, rũ mắt nhìn ý cười trên mặt cô, nói: "Tiện tay mua."



Quý Thanh Ảnh cười cười, không nhịn được nói: "Trùng hợp thật đấy."



Cô xoay xoay cây kẹo trong tay, chia sẻ sở thích của mình với anh.



"Đồ ngọt em thích nhất chính là kẹo mút Pim Pom này này, nhưng mà bây giờ có ít chỗ bán nữa lắm."



Ánh mắt Phó Ngôn Trí lóe lên, tỏ vẻ đã hiểu.



Quý Thanh Ảnh ăn kẹo, an tĩnh dựa vào lưng ghế, được một lúc lại quay lại nhìn Phó Ngôn Trí, một lúc lại quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.



Từ nội thành đi ra, lại đi thêm một đoạn ngắn đường cao tốc nữa.



Cô nâng mắt, cũng không hỏi nhiều.



Lúc đến địa điểm dự định, Quý Thanh Ảnh đã mơ màng sắp ngủ.



"Tới rồi ạ?"



Sau khi nghe thấy động tĩnh, cô mở mắt ra.



"Ừm."



Phó Ngôn Trí nhìn cô: "Muốn ngủ một lát không?"



"Không cần đâu ạ."



Quý Thanh Ảnh đẩy cửa xe đi xuống, nhìn xung quanh rồi hỏi: "Đây là ----"



Câu nói tiếp theo còn chưa nói ra miệng, thì cô đã nhìn thấy tấm biển cách đó không xa.



Trên đó có viết một hàng chữ.



Nhưng trong chốc lát, lực chú ý của Quý Thanh Ảnh đều dừng trên ba chữ cuối cùng của hàng chữ kia.



- --- Vườn bách thú.



Chỗ anh đưa cô tới, là vườn bách thú.



Quý Thanh Ảnh kinh ngạc không thôi.



Cô trừng lớn mắt nhìn mấy chữ kia, quay đầu lại nhìn anh.



Phó Ngôn Trí rũ mắt, chú ý tới cảm xúc của cô thay đổi, thấp giọng nói: "Thích vườn bách thú không?"



Quý Thanh Ảnh đột nhiên gật đầu, khóe môi mấp máy, một lúc lâu mới nghẹn ngào hỏi một câu: "Sao anh lại muốn đưa em tới đây?"



Phó Ngôn Trí "À" một tiếng, đưa mắt nhìn cô: "Không nghĩ tới hả?"



"Không phải ạ."



Hốc mắt Quý Thanh Ảnh nóng lên, những yếu ớt cô vẫn luôn che giấu, vào giờ phút này đứng trước mặt anh dường như đang bắt đầu phơi bày dưới ánh sáng mặt trời.



Cô lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Em thích lắm."



Cô nhìn về phía Phó Ngôn Trí: "Chỉ là cảm thấy ngoài ý muốn thôi."



Phó Ngôn Trí im lặng không nói gì, một lát sau mới thấp giọng nói: "Lần trước em uống say."



Anh nói: "Trợ lý của em có nói một câu."



Sau khi Dung Tuyết đưa cô vào nhà Phó Ngôn Trí, có vòng lại nói với anh.



Nói rằng Quý Thanh Ảnh sẽ không quậy, chỉ là có thể sẽ ồn ào đòi ăn kẹo các thứ.



Cô ấy còn trực tiếp đưa mấy cây kẹo que cho Phó Ngôn Trí, nói đề phòng Quý Thanh Ảnh quậy lên thì có thể dùng cái này để dỗ cô.



Đương nhiên.



Tối hôm đó, Quý Thanh Ảnh không quậy đòi ăn kẹo.



Nhưng sở thích này của cô, anh lại âm thầm ghi nhớ kỹ.



Anh thật sự không phải là người sẽ ghi nhớ những vụn vặn trong sinh hoạt hằng ngày của người khác.



Dựa vào lời của Diệp Trăn Trăn, là có đôi khi anh lạnh nhạt không giống người thường.



Anh sẽ quên mất sinh nhật của Diệp Trăn Trăn, thậm chí người nhà thích gì, anh cũng không rõ lắm. Dù cho bọn họ có từng nói qua, thì Phó Ngôn Trí cũng sẽ quên mất.



Nhưng đối với những chuyện liên quan đến Quý Thanh Ảnh, lại vô cùng kỳ diệu.



Dù cho chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, thì Phó Ngôn Trí cũng sẽ nhớ kỹ. Không phải là anh cố ý ghi nhớ, chỉ là chỉ cần nghe một lần, là đã có thể khắc ghi trong đầu.



Quý Thanh Ảnh ngơ ngẩn.



Cô đột nhiên nghĩ đến kẹo que vừa ăn.



Trên thế giới này không có nhiều sự trùng hợp như vậy.



Nếu có.



Thì chắc chắn là có người tạo ra vì bạn.



Phó Ngôn Trí chăm chú nhìn hốc mắt đỏ bừng của cô.



Anh cong lưng, giơ tay. Lòng bàn tay lướt qua khóe mắt cô. Giọng nói anh nhẹ nhàng, như đang không biết phải làm sao: "Còn bảo mình không phải là trẻ con."



*Lời em editor: Tặng các chị 1 chương trước khi em bế quan thi ĐH. Nếu rảnh em sẽ đăng thêm chương còn không thì chắc phải đợi đến lúc em thi xong thì các chị mới nhận được thông báo của nhà em ấy.