Hờn Dỗi

Chương 39




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong nháy mắt ấy, Quý Thanh Ảnh bỗng cảm thấy trong quán ăn này chỉ có hai người bọn họ. Bên tai cô, chỉ có âm thanh của mình anh.



Ánh đèn ấm áp phác họa khuôn mặt của người đàn ông, nhìn qua vừa lạnh nhạt vừa ôn nhu.



Cô chăm chú nhìn khuôn mặt của Phó Ngôn Trí, liếm môi nói: “Chỉ sợ anh thấy phiền thôi.”



Phó Ngôn Trí buồn cười nhìn cô: “Sẽ không.”



Quý Thanh Ảnh lại lần nữa cảm thấy bất an: “Anh chắc chắn sẽ không chứ?”



Phó Ngôn Trí không lên tiếng, chỉ nhìn thẳng cô. Dưới ánh đèn, trong đôi con ngươi ấy chỉ có hình dáng của cô.



Quý Thanh Ảnh cảm thấy, cô dường như bị ánh mắt này của Phó Ngôn Trí trêu chọc.



Cô nhấp một ngụm trà chanh để hạ nhiệt, cũng không hỏi sâu thêm nữa. Có vài câu trả lời, hiểu ở trong lòng là được rồi.



Thời gian tiếp sau đó, cô hưởng thụ sự phục vụ tận tình của Phó Ngôn Trí.



Sau khi ăn xong, điện thoại của Quý Thanh Ảnh liên tục rung lên.



Cô nhíu mày, đưa mắt nhìn: “Dung Tuyết gửi tin nhắn cho em.”



Nói rồi, cô click mở.



Vừa mở ra, tin nhắn của Dung Tuyết nối đuôi nhau mà tới, cách màn hình điện thoại Quý Thanh Ảnh vẫn cảm nhận được sự kích động của cô nàng.



Dung Tuyết: [Chị Thanh Ảnh!!! Em vừa hóng được tin siêu hot này!!! Nghe nói sau cuộc thi toàn quốc năm nay thì những người tham gia có thể nhận được thư mời của nhà họ Địch đó chị!!!]



Dung Tuyết: [Aaaaaa chính là nhà họ Địch ở tít trên đỉnh đó chị!]



Dung Tuyết: [Ngoại trừ mấy cái này, lần này họ còn tài trợ cho cuộc thi toàn quốc nữa!]



Dung Tuyết: [Em còn hóng được tin rằng nhiều nhà thiết kế đăng ký tham gia cũng chỉ vì thư mời của nhà họ Địch thôi đấy.]



Quý Thanh Ảnh sửng sốt.



Cô rũ mắt nhìn từng tin nhắn của Dung Tuyết gửi đến, thất thần.



Nhận thấy sự im lặng của cô, Phó Ngôn Trí rũ mắt hỏi: “Sao vậy?”



Quý Thanh Ảnh hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không có gì ạ.”



Cô nâng mắt nhìn anh, nhấp môi: “Cô bé đang nói về chuyện công việc thôi ạ.”



Quý Thanh Ảnh: [Ừ, chị biết rồi.]



Dung Tuyết: [Chị Thanh Ảnh, sao chị chẳng kích động chút nào cả vậy!!!]



Quý Thanh Ảnh: [Em còn chưa xác minh mà đúng không? Bây giờ kích động, nhỡ bên tài trợ không có nhà họ Địch thì chẳng phải sẽ thất vọng à?]



Dung Tuyết: [Hình như vậy thật QAQ, vậy để em bình tĩnh lại. Nhưng em thấy chuyện này nếu đã truyền ra ngoài rồi, thì chắc chắn không phải là tin vịt đâu!]



Quý Thanh Ảnh: [Ờ.]



Có lẽ đã nhận ra sự lạnh nhạt của Quý Thanh Ảnh, Dung Tuyết cẩn thận nhắn một câu: [Chị Thanh Ảnh, sao em cảm giác được chị không vui lắm ạ? Chị không thích show diễn của nhà họ Địch ạ?]



Quý Thanh Ảnh nhìn tin nhắn này của cô ấy thật lâu, gõ lại hai chữ: [Không phải.]



Nhưng cô cũng không nói rõ là không phải cô không vui hay không phải cô không thích show diễn của nhà họ Địch.



Ra khỏi quán ăn, vẫn còn sớm.



Vừa đầu tối, trên đường người đến người đi, gió cũng ngừng.



Xung quanh là những tòa nhà cao tầng, những trung tâm mua sắm, vô cùng náo nhiệt.



Trên đường đi, có thể thấy ánh đèn trên các tòa nhà biến đổi, còn có tiếng loa từ quảng trường cách đó không xa.



Quý Thanh Ảnh hưởng thụ hơi thở sinh hoạt buổi đêm, trên mặt là ý cười nhạt nhẽo: “Bây giờ đi về ạ?”



Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô hồi lâu, thấp giọng nói: “Không muốn đi chỗ khác à?”



Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn anh, đôi mắt lóe sáng: “Em nghe nói gần đây có một quảng trường, tối nào cũng có người thi trượt ván.”



Phó Ngôn Trí vẫn nhìn cô: “Hứng thú với trượt ván?”



Quý Thanh Ảnh hơi gật đầu: “Cũng không phải, chỉ là em muốn xem thôi.”



“Vậy thì đi thôi.”



Kỳ thật Phó Ngôn Trí cũng chưa đi dạo xung quanh khu này bao giờ. Thứ nhất là không có thời gian, hơn nữa đàn ông đàn ang như anh một mình tản bộ thì cũng khá dị.



Hai người không nhanh không chậm đi trên đường, chỉ qua một con phố là đến quảng trường.



Ở đây hầu hết là thanh niên, còn có một ít trẻ con.



Lúc hai người đi đến, đúng lúc nhìn thấy một đám người đang thi đấu. Bọn họ đứng trên ván trượt, di chuyển rất tự nhiên thành thục.



Thiếu niên trên sàn đấu đôi khi còn phô diễn kỹ thuật điêu luyện, khí phách hăng hái khiến cho quần chúng vây xem liên tục hét chói tai.



Quý Thanh Ảnh yên lặng nhìn.



Phó Ngôn Trí cũng không quấy rầy cô, anh một tay cắm vào túi, đứng bên trái cô, thỉnh thoảng nhìn tình hình trong sân, nhưng ánh mắt anh hầu như mọi lúc đều dừng trên người Quý Thanh Ảnh.



Im lặng một lúc, Quý Thanh Ảnh đột nhiên nói: “Khi còn nhỏ em cũng đã từng học qua.”



Phó Ngôn Trí: “Ừ” một tiếng: “Lúc mấy tuổi?”



“Lúc em bảy tám tuổi.” Cô cười cười: “Lúc đó trong trường có rất nhiều bạn chơi ván trượt, em cũng quấn lấy bà ngoại đòi bà mua cho em một cái.”



Phó Ngôn Trí hơi dừng, tiếp lời cô: “Sau đó thì sao?”



Sau đó, Quý Thanh Ảnh nghĩ lại chuyện quá khứ, bỗng chốc cười cười. Không có ai dạy cô cả.



Bà ngoại tuổi đã lớn, không có cách nào cùng cô chơi loại vận động hao phí thể lực thế này. Những bạn học khác đều được bố mẹ dạy cho, còn Quý Thanh Ảnh chỉ có thể tự mình mày mò.



Cô bị ngã rất nhiều lần, đầu gối trầy da tróc vảy, máu chảy đầm đìa.



Cô sợ bà ngoại đau lòng, nên không dám để cho bà biết, toàn giấu bà cầm tiền mừng tuổi đi mua thuốc.



Nhưng cô sợ đau, không thể mạnh tay, khiến cho vết thương thật lâu cũng không khép miệng được.



Sau này bị bà ngoại nhìn thấy, bà liền không cho Quý Thanh Ảnh chơi nữa. Bà đau lòng.



Nhưng lúc đó, Quý Thanh Ảnh đang học trung học rồi.



“Không có sau đó.”



Quý Thanh Ảnh nhìn anh: “Em chỉ là tự mua tự học thôi, học không được nên cũng không chơi nữa.”



Phó Ngôn Trí hơi ngẩn người, sau khi nhìn cô thật lâu, thấp giọng hỏi: “Đau không?”



“Dạ?”



Cô hoảng hốt, sa vào đôi đồng tử sâu thăm thẳm của anh.



Phó Ngôn Trí lặp lại lần nữa, “Khi vừa bắt đầu học có phải thường bị ngã không?”



“Vâng.”



“Đau không?”



Quý Thanh Ảnh ngơ ngẩn. Đã lâu lắm rồi chưa có ai hỏi cô vấn đề này.



Bà ngoại đau lòng cô, ôm cô an ủi.



Nhưng Quý Thanh Ảnh rất kiên cường, cô không rơi nước mắt trước mặt bà ngoại, ôm đầu gối nói mình không sao, cô không đau.



Sau đó, có vài bạn học biết cô cũng chơi trượt ván, thì cũng chỉ qua loa tìm hiểu vài câu, kèm theo một chút kinh ngạc.



Nói không nghĩ tới cô sẽ chơi trượt ván, họ cảm giác cô không giống người sẽ thích trò này lắm.



Nhưng chưa có ai từng hỏi, lúc cô học bị ngã, có đau không.



Quý Thanh Ảnh phát hiện, cô thật sự giỏi che giấu.



Cô vẫn luôn cho rằng mình rất kiên cường, nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy không phải.





Thực ra cô cũng vô cùng yếu ớt.



Trước đôi mắt kia của Phó Ngôn Trí, cô dỡ xuống toàn bộ phòng bị và ngụy trang, nhẹ giọng nói: “Rất đau.”



“Có khóc không?”



Quý Thanh Ảnh: “… Không khóc.”



Cô liếc mắt nhìn Phó Ngôn Trí, cười nói: “Em kiên cường lắm đấy.”



Nói xong, cô nhìn người đàn ông đang trầm mặc: “Sao anh không nói gì thế?”



Phó Ngôn Trí đáp lời: “Không biết nói gì cả.”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Cô không nói gì, đang định hỏi anh không có lời gì định nói với em à, thì Phó Ngôn Trí đột nhiên hạ thấp người xuống.



“Đêm nay anh có thể xin một chút lợi ích được không?”



“Dạ?”



Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn anh.



Phó Ngôn Trí khom lưng, từng câu từng chữ nói rõ ràng: “Được chứ?”



Hơi thở của anh tiến lại gần, khiến mặt của Quý Thanh Ảnh không khống chế được mà đỏ lên.



Cô chớp chớp mắt, vừa định hỏi anh là lợi ích gì. Phó Ngôn Trí đột nhiên duỗi tay, ôm cô vào ngực.



Tay anh, còn nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cô. Như đang trấn an cô bạn nhỏ cứ bị đau là khóc của nhiều năm trước.



Cả người Quý Thanh Ảnh căng thẳng.



Phó Ngôn Trí cũng không làm hành động gì khác thường, chỉ ôm cô một cái rồi thôi.



Lúc anh buông Quý Thanh Ảnh ra, cô còn nghe được một câu.



“Sau này, không cần kiên cường như vậy nữa đâu.”



Đêm đó.



Quý Thanh Ảnh mơ thấy người mà mình rất ít khi mơ thấy.



Bà thay đổi rất nhiều, lại giống như chưa từng thay đổi gì cả.



Bà xuất hiện nơi góc rẽ, dáng vẻ thướt tha mềm mại đến gần cô, ngồi xổm trước mặt cô, duỗi tay lau nước mắt trên mặt cô đi, dịu dàng hỏi cô: “Sao lại khóc rồi?”



Quý Thanh Ảnh không nói gì, nước mắt không khống chế được lại chảy xuống.



Bà nói: “Có phải vì nhớ mẹ không?”



Nói xong, bà lại sờ sờ đầu Quý Thanh Ảnh, nói với cô: “Được rồi, sau này mẹ sẽ không đi nữa, Tiểu Ảnh của mẹ không khóc nữa nha.”



Quý Thanh Ảnh nhìn bà, vui vẻ đến ngoài tưởng tượng, hỏi dồn: “Thật ạ?”



“Thật.”



Bà dỗ dành Quý Thanh Ảnh.



Rồi cảnh trong mơ lại chuyển tới ngày bà ấy rời đi.



Bà không mang theo quá nhiều đồ vật, chỉ có một chiếc vali. Bà nói với Quý Thanh Ảnh rằng, bà có quá nhiều việc còn chưa làm, nên phải đi làm trước, Tiểu Ảnh ngoan ngoãn đi học nha, đợi mẹ hết bận rồi sẽ về thăm con.



Hoàng hôn nơi trấn nhỏ vô cùng đẹp đẽ, mỗi ngày sau khi tan học, thì Quý Thanh Ảnh đều cầm chiếc ghế nhỏ của mình ra ngồi đợi trước cửa. Chào hỏi hàng xóm xong, sau đó sẽ không biết mệt mỏi mà ngóng chờ góc rẽ đầu ngõ.



Cô cứ chờ cứ chờ, xuân đi đông lại tới.



Gió mùa đông lạnh run người, bà ngoại và hàng xóm xuất hiện trước mặt cô, mọi người đưa cô về phòng, vì bên ngoài lạnh quá.



Cô không muốn.



Phát sốt phải đến bệnh viện, cô mới không thể không từ bỏ việc mỗi ngày ngồi đợi trước cửa.



Rồi sau này, sợi dây kết nối đó bỗng nhiên bị đứt. Giống như con diều bay lượn trên không trung, một khi bay đi rồi, thì sẽ không trở lại nữa.



Dù có trở lại, thì nó cũng không phải là cánh diều thuở ban sơ cô muốn nữa.







Lúc Quý Thanh Ảnh tỉnh lại, thì sờ thấy nước mắt trên khuôn mặt mình.



Cô duỗi tay, mở đèn bàn, rồi chậm rãi ngồi dậy.



Cô duỗi tay xoa xoa đôi mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc cô đi ngủ đã quên không kéo rèm, vì vậy ánh trăng theo đó mà chui vào, nhuộm vàng khắp căn phòng.



Thật ra đã rất lâu rồi Quý Thanh Ảnh không nghĩ tới, cũng không mơ thấy người kia.



Nhưng gần đây, thỉnh thoảng lại đụng đến những chuyện trong quá khứ.



Cô bất đắc dĩ thở dài, xốc chăn lên xuống giường.



Sau khi vào phòng tắm rửa mặt, Quý Thanh Ảnh liếc mắt nhìn đồng hồ, ba giờ sáng.



Cô lại quay về phòng ngủ, nhưng lại không thấy buồn ngủ.



Quý Thanh Ảnh đột nhiên lười biếng, cô không muốn động đậy chút nào.



Cô cầm điện thoại, theo bản năng search tin tức về Cuộc thi thiết kế toàn quốc. Click mở Official Weibo, bài viết được ghim đầu trang chính là thời gian và điều kiện để đăng ký tham gia.



Có rất nhiều bình luận, Quý Thanh Ảnh mở xem. Nhưng cô không đoán được là, bình luận hot nhất lại là bình luận hai ngày trước.



Bình luận đó hỏi Official Weibo rằng cuộc thi thiết kế lần này, có phải nhà họ Địch và mấy nhãn hiệu cao cấp kia đều tài trợ không, có phải họ định nhân dịp này để chọn ra những tài năng xuất sắc không?



Official Weibo chỉ trả lời bằng một icon

, không rõ ý gì.



Bên dưới còn có rất nhiều người reply, đại đa số đều là tin sốt dẻo.



Ngón tay Quý Thanh Ảnh dừng trên màn hình hồi lâu, rồi vẫn click back lại màn hình chính.



Vừa thoát ra, điện thoại đột nhiên rung lên.



Trần Tân Ngữ: [??? ]



Quý Thanh Ảnh: [? ]



Trần Tân Ngữ: [ Sao cậu còn chưa đi ngủ? ]



Quý Thanh Ảnh: [ …Sao cậu biết được hay thế? ]



Trần Tân Ngữ nhìn giao diện Weibo, nhắc nhở cô: [ Cậu vừa nhấn like một bài viết trên Weibo kìa, đúng lúc tớ thấy được thôi. ]



Quý Thanh Ảnh: [ … ]



Trần Tân Ngữ cũng không dông dài với cô, trực tiếp gọi điện thoại sang.



“Cậu lại mất ngủ à?”



Quý Thanh Ảnh cọ đầu vào gối, đáp lời: “Cũng không phải là mất ngủ, chỉ là tớ vừa tỉnh khỏi cơn mơ thôi.”



Trần Tân Ngữ ngẩn ra, nhấp môi, dùng giọng điệu khẳng định nói: “Mơ thấy mẹ cậu à?”



“Ừ.”



Nghe giọng nói của cô, Trần Tân Ngữ đột nhiên cũng có chút khó chịu.



“Mơ thấy gì về bà ấy?”



Quý Thanh Ảnh nhìn trần nhà, nhẹ nhàng chớp mắt: “Mơ thấy bà ấy quay về, sau đó lại rời đi.”



Nói xong, cô cười cười: “Không nói chuyện này nữa, còn cậu bao giờ mới về thế, muộn thế rồi còn chưa đi ngủ nữa.”



Trần Tân Ngữ: “Bên này bọn tớ vẫn đang là buổi tối thôi đấy!”



Hai ngày trước cô ấy phải ra nước ngoài công tác, đến giờ còn chưa về.



Quý Thanh Ảnh “À” một tiếng, ngọt ngào nói: “Vậy bao giờ cậu về thì báo tớ, tớ tới đón cậu.”



“Ok luôn.”



Trần Tân Ngữ nói: “Cậu với bác sĩ Phó thế nào rồi?”



Quý Thanh Ảnh không chút suy nghĩ, trực tiếp thuật lại một lần những lời Phó Ngôn Trí đã nói với cô cho Trần Tân Ngữ.



Sau khi nghe xong, Trần Tân Ngữ thong thả nhả ra hai chữ: “Đỉnh vãi.”



Quý Thanh Ảnh: “…”



“Bác sĩ Phó hiểu chuyện quá đi mất!”



Quý Thanh Ảnh “à” một tiếng, dài giọng: “Nhưng thật ra tớ thấy cũng chẳng cần thiết.”



Trần Tân Ngữ nhướng mày: “Cậu không muốn anh ấy theo đuổi cậu hả?”



“Ừ, ai theo đuổi ai cũng như nhau thôi mà.”



Trần Tân Ngữ cười: “Đó là cậu nghĩ thế thôi, chứ người khác có nghĩ vậy đâu.”



Cô ấy nói: “Có nhiều người ấy à, họ cảm thấy con gái nên rụt rè mới tốt, chứ không nên quá chủ động. Trong tình yêu người chủ động theo đuổi sẽ dễ dàng phải chịu nhiều tổn thương hơn, cũng sẽ làm bên nam ít trân trọng mình hơn.”



Cô ấy trầm mặc một lát, dùng suy nghĩ của mình để phân tích.



“Có lẽ bác sĩ Phó đã nghĩ tới chuyện này, nên mới giao quyền chủ động vào tay cậu. Anh ấy theo đuổi cậu, theo đuổi bao lâu, đều do cậu quyết định.”



Trần Tân Ngữ cảm khái: “Bác sĩ Phó đây là suy nghĩ cho tương lai, anh ấy muốn cậu cảm thấy, anh ấy thực sự nghiêm túc với cậu.”



Thật ra Quý Thanh Ảnh đều hiểu hết.



Cô nhẹ nhàng đáp lời: “Cậu nói xong tớ lại cảm thấy tớ càng thích anh ấy nhiều hơn.”



Trần Tân Ngữ: “…”



Cô cạn lời, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ gọi tới không phải là để ăn cơm tró!”



Quý Thanh Ảnh bật cười.



Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, nghĩ đến việc cô không ngủ được, nên Trần Tân Ngữ cũng hăng say tám nhảm với cô.



Cho đến khi cô ấy thực sự không chịu được nữa thì hai người mới cúp điện thoại.



Quý Thanh Ảnh vẫn vui vẻ như cũ. Cô buông điện thoại ra, đi vào phòng làm việc.



Mỗi khi tâm trạng không tốt, Quý Thanh Ảnh đều có thể có nhiều linh cảm hơn. Những linh cảm vừa mới mẻ vừa độc đáo.



Có đôi khi, cô cũng không biết thói quen này là tốt hay không tốt.



Mấy ngày sau, Quý Thanh Ảnh vẫn luôn bận bịu với đơn đặt của khách hàng và thiết kế mới, nên trên cơ bản cô cũng không tới bệnh viện.



Phó Ngôn Trí nói được thì làm được, thật sự lo cơm ngày ba bữa cho cô.



Khi không có thời gian, thì anh sẽ nhờ người giao đồ ăn tới.



Nếu tan làm đúng giờ, anh sẽ dẫn Quý Thanh Ảnh ra ngoài ăn, đôi khi còn tự mình xuống bếp.



Anh nói theo đuổi, thì thật sự theo đuổi. Ngoại trừ ngày ba bữa cơm, còn thường xuyên tặng quà cho cô, thuần thục đến mức không giống người lần đầu theo đuổi người khác chút nào.



Hôm nay lúc anh tan làm, Quý Thanh Ảnh nhận được một tin nhắn.



Phó Ngôn Trí: [ Có muốn đi siêu thị không? ]



Ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng lên, không chút do dự: [ Có, anh tan làm rồi ạ? ]



Phó Ngôn Trí: “Ừm, ở nhà chờ anh.”



Quý Thanh Ảnh bấn loạn: [ Em xuống cửa tiểu khu đợi anh. ]



Cất điện thoại, Quý Thanh Ảnh vui vẻ thay quần áo đi ra ngoài.



Thời tiết ngày càng nóng, Quý Thanh Ảnh cũng mặc ngày càng ít. Đương nhiên, cũng không phải chỉ có mình cô.



Lúc Phó Ngôn Trí nhanh chóng đến tiểu khu, liếc mắt một cái đã thấy người đang đứng ven đường.



Cô mặc một bộ sườn xám nhìn qua không giống sườn xám lắm, vải ren màu trắng, vạt hơi ngắn, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.



Còn chưa chạy xe tới trước mặt cô, Phó Ngôn Trí đã thấy có một người đàn ông xa lạ đang tới gần cô.



Anh nhìn nhìn, híp nửa mắt.







Quý Thanh Ảnh nhìn người xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt này, hơi nhíu mày rồi dịch sang bên cạnh.



“Xin chào.”



Người đàn ông chào hỏi với cô: “Người đẹp đang đợi người hả?”



Quý Thanh Ảnh gật đầu.



Người đàn ông nhìn bộ dáng lãnh đạm của cô, tiếp tục hỏi: “Có tiện kết bạn với tôi không?”



Quý Thanh Ảnh vừa định trả lời, thì cách đó không xa truyền đến âm thanh quen thuộc.



“Không tiện.”



Cô quay đầu, Phó Ngôn Trí đã soải bước tới bên cạnh cô.



Ánh mắt anh lạnh như băng mà nhìn người đàn ông bên cạnh Quý Thanh Ảnh, trực tiếp kéo cô đến cạnh mình.



Người đàn ông kia sửng sốt, nhìn thấy Phó Ngôn Trí đột nhiên xuất hiện, xấu hổ cười: “Thật xin lỗi.”



Anh ta vì thấy Quý Thanh Ảnh đã đợi hồi lâu mà vẫn chưa thấy ai đến, nên mới ôm một chút hi vọng tới đây thử vận may. Ít khi thấy được người đẹp, ai mà không muốn tới làm quen.



Nhưng nếu người ta đã có đối tượng, thì anh ta cũng không dây dưa nữa.



Người đàn ông đi rồi, Quý Thanh Ảnh bị Phó Ngôn Trí kéo lên xe.



Sau khi lên xe, cô đưa mắt quan sát cái người đang tỏa ra khí lạnh từ đầu đến chân kia, rồi nhịn cười quay đầu đi.



Phó Ngôn Trí khởi động xe, im lặng một hồi mới hỏi: “Sao lại xuống dưới trước rồi?”



“… À.” Quý Thanh Ảnh đáp lời: “Em sửa soạn xong là xuống luôn,ở nhà chờ, lại còn tốn công anh phải đi lên một chuyến, quá phiền phức.”



Phó Ngôn Trí nhìn cô, thản nhiên nói: “Không phiền.”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Cô cười, gật đầu nói: “Ồ, anh không muốn em chờ anh à?”



Nói xong, cô cười nhạt nhìn Phó Ngôn Trí, cố ý nói: “Hay là nên nói, anh không muốn em đứng ven đường để người khác lại gần làm quen?”



Phó Ngôn Trí: “…”



Quý Thanh Ảnh nhìn sườn mặt tĩnh lặng của anh, trong đôi mắt là ý cười nở rộ: “Bác sĩ Phó, anh đang ghen hả?”



“…”



Trong xe im lặng một hồi, ngay khi Quý Thanh Ảnh nghĩ rằng anh sẽ không trả lời mình, thì anh đột nhiên nói: “Anh không được ghen à?”



Quý Thanh Ảnh không nói gì.



Phó Ngôn Trí liếc mắt nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh: “Người anh thích bị người lạ tiếp cận, anh không ghen thì người nên luống cuống sẽ là cô ấy mới phải.”



“…”



Người anh thích.



Lực sát thương của ba chữ này quá lớn, như một hòn đá ném xuống mặt hồ yên ả, khiến lòng Quý Thanh Ảnh gợn sóng, quay cuồng không tìm được phương hướng, chứ đừng nói đến việc tiếp tục trêu chọc Phó Ngôn Trí.



Khuôn mặt Quý Thanh Ảnh hơi đỏ lên, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó tăng cao. Cô nhấp môi dưới, khóe môi giật giật, một hồi lâu cũng không nói được chữ nào.



Lúc đến bãi đỗ xe của siêu thị, cô mới quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh lặp lại lần nữa đi.”



Phó Ngôn Trí đang đỗ xe, thuận miệng nói: “Lặp lại lần nữa cái gì?”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Đây rốt cuộc là thật sự không biết hay là giả vờ không biết đây?



Cô không nói lời nào.



Nhận thấy sự trầm mặc của cô, Phó Ngôn Trí đỗ xe xong, tay vẫn đang đặt trên vô lăng, khóe miệng ngậm ý cười nhìn cô: “Muốn anh lặp lại lần nữa chuyện gì?”



Ý cười trong lời anh, không phải Quý Thanh Ảnh không nhận ra.



Cô xấu hổ, biết anh đang chọc mình. Nghĩ nghĩ, Quý Thanh Ảnh trừng anh: “Không có gì, anh không biết thì thôi.”



Cô muốn đẩy cửa xuống xe, nhưng đẩy ra mới phát hiện cửa xe vẫn đang khóa.



“Anh mở cửa xe ra đi.”



Cô theo bản năng quay đầu lại, đột nhiên không kịp đề phòng, Phó Ngôn Trí nghiêng người nhích lại gần. Hơi thở ấm áp của cô dừng lại trên gương mặt anh.



Khoảng cách này, gần quá rồi. Gần đến mức nếu Quý Thanh Ảnh mở miệng nói chuyện, cũng có thể hôn được anh.



Thân mình cô cứng đờ, theo bản năng rụt người lại.



Cô hồi hộp liếm môi dưới, lúng ta lúng túng nói: “Phó Ngôn Trí, anh muốn…”



Hai chữ ‘làm gì’ còn chưa nói ra miệng, bàn tay Phó Ngôn Trí nâng lên đã hạ xuống. Một tiếng vang nho nhỏ đã kéo suy nghĩ khác thường của Quý Thanh Ảnh trở lại.



Cô ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi con ngươi đầy ý cười của Phó Ngôn Trí: “Sao lại quên cởi đai an toàn rồi.”



Rõ ràng chỉ là một câu nói vô cùng đứng đắn, nhưng từ miệng anh nói ra, không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy nó không đứng đắn chút nào.



Người này đang trêu chọc cô.



Quý Thanh Ảnh chán nản, bị anh trêu đùa đến mức mặt đỏ tai hồng, tim đập mãnh liệt.



Cô hờn dỗi liếc anh, thẹn quá hóa giận nói: “Còn không phải tại anh cả à!”



Phó Ngôn Trí cười khẽ, không rõ lý do hỏi: “Trách anh chuyện gì?”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Anh nhìn vẻ mặt của Quý Thanh Ảnh, nghiêng đầu cong môi: “Đợi chút nữa hãy xuống xe.”



“Hả?” Quý Thanh Ảnh hoàn hồn, kinh ngạc nói: “Vì sao?”



Vừa dứt lời, Phó Ngôn Trí đã đẩy cửa xe bên phía anh rồi đi xuống.



Quý Thanh Ảnh nhìn anh đi vòng qua đầu xe sang bên phía mình, sau đó dừng lại. Giây tiếp theo, anh nâng tay kéo cửa xe bên này của cô ra.



Ánh mắt hai người giao nhai, trong mắt Phó Ngôn Trí hiện lên ý cười, đưa tay về phía cô.



Quý Thanh Ảnh nhìn, trong đầu nảy ra một ý nghĩ không quá chân thật.



Cô còn chưa kịp bắt lấy, đã nghe thấy người đàn ông trước mặt nói: “Cho anh cơ hội đi.”



Quý Thanh Ảnh trả lời theo bản năng: “Cơ hội gì cơ?”



Anh cười cười, từng câu từng chữ rõ ràng nói: “Cơ hội mở cửa xe cho người mình thích.”



“Bùm” một tiếng, đầu Quý Thanh Ảnh như bốc cháy. Chúng tự châm ngòi rồi bùng nổ, như pháo hoa sáng rực nở rộ trong đầu cô, khiến cô không thể khống chế.



Ngay sau đó, Quý Thanh Ảnh liền ý thức được cảm giác tê dại truyền đến từ cổ tay, rồi truyền tới tứ chi, tới lục phủ ngũ tạng, cuối cùng dừng lại nơi lồng ngực cô.



Quân lính của cô tan rã không còn manh giáp.



Cô ngây ra như phỗng mà nhìn Phó Ngôn Trí, không dám cử động.



Một lát sau, trước mặt cô xuất hiện một bàn tay. Phó Ngôn Trí rũ mắt, thấp giọng nói: “Không được sao?”



Quý Thanh Ảnh nhấp môi, chậm rãi nâng tay lên.



Cửa xe đóng lại, cô cứ như vậy mà đi theo Phó Ngôn Trí đang đi phía trước.



Sau khi đi vài bước như rối gỗ, cô mới đưa mắt nhìn người bên cạnh, lẩm bẩm: “Anh cố ý chứ gì?”



Nói xong, cô kéo kéo áo Phó Ngôn Trí: “Bắt đầu từ khi nào?”



Phó Ngôn Trí siết chặt bàn tay cô, hiểu được ý tứ trong lời cô.



Bắt đầu từ khi nào thì thích cô.



Thật ra anh cũng từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng không tìm được đáp án.



Giống như ngay từ đầu, Phó Ngôn Trí đã không có biện pháp nào với cô.



Nhưng dung túng ban đầu chỉ là hữu hạn, rồi điểm mấu chốt của anh dần dần bị cô phá vỡ. Thậm chí khi đối mặt với Quý Thanh Ảnh, anh cũng sẽ không có điểm mấu chốt nữa.



Dù cô có làm gì đi chăng nữa, thì dường như anh đều chấp nhận được.



Phó Ngôn Trí không phải là người chậm hiểu, anh biết được mình đối xử khác biệt với cô là vì lý do gì.



Nhưng trong chuyện tình cảm này, anh tương đối thận trọng. Với anh, nếu đã bắt đầu thì sẽ không có kết thúc.



Nhưng dần dần, Phó Ngôn Trí phát hiện mình nghĩ sai rồi.



Tình cảm thực sự sẽ không chịu khống chế, anh không có cách nào khống chế được. Nếu nhất định phải nói ra mình thích cô lúc nào, thì sẽ không có thời gian cụ thể. Nhưng anh biết, có một phần là vì những lời nói kia của Triệu Dĩ Đông làm anh thay đổi ý nghĩ ban đầu.



Chỉ vài chữ ấy, cũng khiến anh nghĩ đến bộ dạng tủi thân của Quý Thanh Ảnh. Anh có thể trực tiếp cảm nhận được, anh không nỡ để cô chịu bất cứ tổn thương nào.



Dù là người khác đáng giá thế nào, thì anh cũng không quan tâm.



Cô nên tự tin, tươi đẹp như đóa hướng dương, chứ không phải là trạng thái vô lực phản bác khi bị công kích.



Anh không muốn nhìn thấy sự chân thành của cô bị người ta đập nát, bị đánh giá không đáng một đồng.







Anh cúi đầu, con ngươi sâu thẳm đen như mực dừng trên người cô.



Quý Thanh Ảnh cảm nhận được ánh mắt cực nóng của anh, có chút hồi hộp không nói nên lời: “Phó Ngôn Trí.”



“Ừ.”



Anh thấp giọng trả lời: “Không biết.”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Anh đột nhiên cười cười: “Suy nghĩ một lúc vẫn không tìm được đáp án.”



Cô không nói gì một hồi lâu, chỉ có thể nói: “Thôi vậy.”



Phó Ngôn Trí nhìn cô đang bĩu môi, cong môi cười: “Có người quá bá đạo.”



“Dạ?” Quý Thanh Ảnh ngây ngốc nhìn anh.



Phó Ngôn Trí nhìn bóng hình phản chiếu trên thang máy, giọng nói trầm thấp lại ẩn chứa vẻ không biết phải làm sao: “Khiến anh không có cách nào.”



Không có cách nào bỏ qua, cũng không có cách nào không thích cô.



Vừa dứt lời, thang máy đã đến nơi.



Phó Ngôn Trí đi lấy xe đẩy.



Quý Thanh Ảnh sờ sờ mặt, phát hiện nhiệt độ thân thể mình lại tăng cao rồi.



Cô đi theo Phó Ngôn Trí, lúc lơ đãng nâng mắt, thấy được khuôn mặt đỏ bừng của mình phải chiếu trên kệ để hàng.



Đỏ hồng như người say rượu vậy.



Cô chớp chớp mắt với kệ hàng trước mặt, cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình sai rồi.



Cô không phải giống người say rượu, mà cô say rượu thật.



Cô uống phải một loại rượu có tên là “Phó Ngôn Trí”, so với những loại rượu cô đã từng uống trước đó, còn khiến cô dễ dàng yêu thích, dễ dàng say mê hơn.



Đờ đẫn đi theo Phó Ngôn Trí, lúc nhìn anh nói với chủ quầy muốn mua xương sườn, Quý Thanh Ảnh hoàn hồn, nhón chân phản kích bên tai anh: “Anh còn bá đạo hơn.”



Làm em từ lần đầu gặp anh, trái tim đã chạy theo anh mất.