Hờn Dỗi

Chương 40




Nhận xương sườn chủ quầy đưa qua, Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô.



Quý Thanh Ảnh đối diện với anh, nói thầm: “Em nói thật mà.”



Phó Ngôn Trí cong môi cười: “Còn muốn ăn gì nữa không?”



Quý Thanh Ảnh liếc quanh, có chút phân vân: “Không biết, em ăn gì cũng được.”



“Không có gì đặc biệt muốn ăn à?”



Quý Thanh Ảnh chỉ chỉ vào thịt anh đang cầm trên tay: “Sườn xào chua ngọt đi ạ.”



Hai người tiếp tục đi về phía trước.



Trong siêu thị người không nhiều cũng không ít, thỉnh thoảng sẽ có người dừng ánh mắt trên người Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí.



Quý Thanh Ảnh không cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không nhịn được mà thì thầm với Phó Ngôn Trí.



“Bác sĩ Phó.”



“Ừm.”



“Bên kia có cô gái nhỏ đang nhìn anh kìa.”



Phó Ngôn Trí hơi nâng mắt, đáp lời: “Anh biết.”



“?”



Quý Thanh Ảnh quay đầu, kinh ngạc nhìn anh.



Trong hiểu biết của cô về anh, Phó Ngôn Trí không giống kiểu người sẽ đề cao bản thân như vậy.



“Dạ?”



Quý Thanh Ảnh nhướng mày: “Anh biết?”



Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Không phải người đó ở ngay bên cạnh anh sao?”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Trong chốc lát cô không biết nên nói gì, những ghen tuông giận hờn cô đang giả vờ bị anh nhẹ nhàng phủi đi, khiến cô không cách nào chống đỡ.



Ánh mắt cô đảo quanh, không được tự nhiên “À” một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa.



Sau khi bị Phó Ngôn Trí dễ dàng trêu chọc như vậy, trên đường về Quý Thanh Ảnh trở nên an tĩnh.



Mua đủ đồ rồi, hai người xuống tầng. Để đồ vào ghế sau, Phó Ngôn Trí đột nhiên xoay người nhìn cô: “Chưa về vội.”



Quý Thanh Ảnh chớp mắt, tò mò hỏi: “Còn làm gì nữa ạ?”



“Xuống tầng một xem.”



“Ồ.”



Hai người đi khắp các ngóc ngách của tầng một.



Dưới tầng một chỉ có vài cửa hàng, siêu thị này nằm ở vị trí tốt, cũng rất lớn, nên có thể xem như là một lợi thế.



So sánh mà nói, thì cửa hàng ở tầng một nhìn qua cũng rất xa hoa.



Người đến người đi rất nhiều.



Quý Thanh Ảnh đi theo Phó Ngôn Trí về phía trước, cô nhìn ngó xung quanh một chút, tò mò hỏi: “Anh muốn mua gì thế?”



Vừa dứt lời, bước chân của Phó Ngôn Trí đã dừng lại.



Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu nhìn, bên cạnh bọn họ có một cửa hàng chuyên bán ván trượt.



Cửa hàng được trang trí theo phong cách hắc ám, trên tường treo đầy những ván trượt kiểu dáng không khác nhau là bao, nhưng mỗi cái ván trượt lại mang một sắc thái khác nhau.



Cô sửng sốt, ngơ ngác nhìn đồ vật quen thuộc mà xa lạ trước mắt này.



Cô cắn môi đứng tại chỗ, giọng nói của Phó Ngôn Trí vang lên bên tai: “Vào xem nhé?”



Quý Thanh Ảnh hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh mua cho em hả?”



Phó Ngôn Trí nhìn cô: “Không muốn?”



“Không phải.”



Quý Thanh Ảnh nói: “Nhưng bây giờ em không hợp chơi cái này nữa.”



Cô cũng đã trưởng thành rồi.



Với tính cách bây giờ của Quý Thanh Ảnh, cũng không thích chơi loại trò chơi kích thích thế này.



Khi nhỏ muốn chơi, đơn giản chỉ là vì mọi người ai cũng chơi, nên bản thân cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau.



Phó Ngôn Trí hơi nâng mắt: “Sao lại không hợp?”



Quý Thanh Ảnh nhìn anh, ý tứ rất rõ ràng.



Phó Ngôn Trí chăm chú nhìn cô một hồi, nói: “Không phải trẻ con.”



Quý Thanh Ảnh sửng sốt, vành tai lại bắt đầu nóng lên. Cô ngước mắt nhìn Phó Ngôn Trí, người đàn ông cao lớn đẹp trai, lúc nói lời này, cũng không có gì cảm thấy không ổn.



Dường như đây chính là sự thật hiển nhiên.



Quý Thanh Ảnh cắn môi dưới, đi vào bên trong, “Vậy nếu mua rồi mà không chơi thì có phải lãng phí quá không?”



“Không lãng phí.”



Phó Ngôn Trí đi theo cô chọn đồ, nhàn nhạt nói: “Giữ lại cũng có giá trị.”



Quý Thanh Ảnh cười, không từ chối nữa.



Cuối cùng, Quý Thanh Ảnh chọn một chiếc ván trượt nhìn không đẹp lắm.



Mặc dù không nhất định sẽ chơi lại, nhưng cô tán thành với lời của Phó Ngôn Trí.



Chỉ là giữ lại để trong nhà, đôi khi cô nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Đó là ký ức thuở thơ ấu của cô.



Sau khi về đến nhà.



Quý Thanh Ảnh trực tiếp đi sang nhà Phó Ngôn Trí, anh vào phòng bếp, cô cũng đi theo, “Em rửa rau hộ anh.”



Cửa kính trong phòng bếp được kéo lên, ngăn cách hai người bên trong.



Phòng bếp bên này của Phó Ngôn Trí không lớn cũng không nhỏ.



Hai người ở trong, không gian hoạt động vẫn khá thoải mái.



Cô giúp anh rửa rau và trái cây sạch sẽ, xong rồi cũng không vội đi ra ngoài.



“Đói bụng rồi?”



Phó Ngôn Trí thấp giọng hỏi.



Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Có một chút, chắc khoảng chín giờ bọn mình mới ăn cơm được nhỉ?”



Bây giờ là 7h30.



Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô: “Không có lòng tin về anh như vậy sao?”



Quý Thanh Ảnh: “Nấu ăn mất một tiếng không phải là chuyện bình thường sao ạ?”



“Không cần.”



Anh nhìn cô, đưa trái cây để một bên qua cho cô: “Ăn chút trái cây lót bụng trước, đợi chút là anh nấu xong thôi.”



Quý Thanh Ảnh nhận lấy, ăn một quả nho, nhẹ nhàng nói: “Em ở trong này đợi thêm chút nữa.”



Phó Ngôn Trí không ngăn cản.



Cô nhìn động tác thuần thục của người đàn ông, còn có vẻ mặt bình tĩnh khi anh xào rau, chóp mũi bắt đầu nóng lên.



Thật ra Quý Thanh Ảnh không phải là một người cuồng mặt đẹp, nhưng ở chỗ Phó Ngôn Trí, cô luôn bị vẻ đẹp trai của anh làm cho ngẩn ngơ tới mức không tìm ra phương hướng.



Dường như dù cho anh có làm gì đi chăng nữa cũng đẹp, cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của cô.



Ánh mắt của người bên cạnh quá rõ ràng, khiến Phó Ngôn Trí không có cách nào bỏ qua.



Anh không biết phải làm sao, nghiêng đầu nói: “Ra ngoài chờ anh đi?”



Đôi mắt Quý Thanh Ảnh trong suốt, sáng lấp lánh nhìn anh, trực tiếp từ chối: “Không cần.”



“…”



Động tác của Phó Ngôn Trí quả thật rất mau lẹ.



Trong lúc Quý Thanh Ảnh đang chăm chú nhìn anh, thì món ăn thứ nhất đã nhanh chóng được hoàn thành. Theo đó, món ăn thứ hai rồi đến món ăn thứ ba cũng được bày ra đĩa.



Anh làm ba món mặn một món canh, đều là những món Quý Thanh Ảnh thích ăn.



Phòng khách rộng rãi, hai người ngồi đối diện nhau.



Ánh đèn bao phủ nơi đỉnh đầu, soi sáng màn đêm, bầu không khí ấm áp.



“Nếm thử xem.”



Quý Thanh Ảnh gật đầu, kẹp khúc sườn nếm thử, mơ hồ không rõ nói: “Ngon lắm ạ.”



Bây giờ cô mới phát hiện, dù cơm Phó Ngôn Trí nhờ người đưa tới có sạch sẽ cao cấp thế nào, thì cũng kém so với cơm anh tự tay nấu.



Hai người yên lặng dùng cơm, vô cùng tự nhiên.



Sau khi ăn xong, Quý Thanh Ảnh chủ động cầm bát đũa bỏ vào máy rửa bát, cũng xem như làm một chút chuyện.



Từ phòng bếp đi ra, cô thấy Phó Ngôn Trí đang đưa lưng về phía mình nhận điện thoại.



Cô nghĩ nghĩ, rồi đi tới gần anh.



Nghe được tiếng động sau lưng, Phó Ngôn Trí quay đầu nhìn cô. Hai người im lặng đối diện với nhau, Quý Thanh Ảnh nhấp môi, mấp máy miệng: Em về trước đây.



Phó Ngôn Trí hơi hạ mắt, nói thành tiếng: “Đợi chút nữa.”



Quý Thanh Ảnh sửng sốt.



Lời mẹ Phó ở bên kia điện thoại bị cắt ngang, bà nhướng mày hỏi: “Đợi lát nữa gì?”



Bà hỏi: “Tuần sau là sinh nhật của bà nội, bảo con về nhà ăn cơm lại còn phải đợi nữa hả?”



Phó Ngôn Trí: “… Không phải con nói đợi lát nữa với mẹ.”



Giọng nói của anh lãnh đạm, nhàn nhạt nói: “Con biết rồi, con sẽ về.”



Nghe vậy, mẹ Phó cuối cùng cũng nhận ra chút gì đó: “Con đang ở với bạn hả?”



“Vâng.”



“Bạn là nữ?”



“Vâng.”



Mẹ Phó: “… Ồ.”



Bà cười một tiếng, hừ lạnh nói: “Được rồi, mẹ cúp máy đây.”



Nói xong, bà cũng không chờ Phó Ngôn Trí phản ứng lại, lưu loát cúp điện thoại.



Quý Thanh Ảnh trợn tròn mắt nhìn anh: “Người… người nhà của anh ạ?”



Phó Ngôn Trí gật đầu, không chút giấu giếm: “Mẹ anh.”



Quý Thanh Ảnh “Ồ” một tiếng.



Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Gần đây rất bận sao?”



Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn anh, nghĩ nghĩ: “Có một chút.”



“Cuộc thi lần này bao giờ tổ chức?”



“Tuần tới bắt đầu nộp bản thảo sơ tuyển.”



Cuộc thi thiết kế toàn quốc lần này và cuộc thi của Tam Thanh lần trước không quá khác nhau, nhưng lại thêm một bước.



Vì số lượng thí sinh dự thi quá lớn, nên yêu cầu phải nộp trước một bản thảo sơ tuyển do mình thiết kế, qua vòng tuyển chọn, mới có thể tham gia thi đấu.



Phó Ngôn Trí gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.



Anh rũ mắt, dặn dò nói: “Đừng để bản thân mệt quá.”



Quý Thanh Ảnh cong môi cười, ngước mắt nhìn anh: “Em cảm thấy lời này nên dành cho anh mới phải.”



Theo cô thấy, Phó Ngôn Trí mới là người mệt nhất.



“Anh không sao.”



Anh nhìn Quý Thanh Ảnh, thấp giọng nói: “Ngày mai và ngày kia anh đều đi làm, buổi tối phải trực ban.”




“… Ồ.”



Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt nhìn anh: “Anh nói mấy chuyện này với em làm gì?”



Phó Ngôn Trí cười, hỏi: “Nghe không hiểu?”



Anh nói: “Anh đang báo cáo lịch trình công việc của mình với em.”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Dường như trong lúc vô tình lại bị anh trêu chọc. Cô không biết rốt cuộc Phó Ngôn Trí học mấy chiêu trò này ở đâu, nhưng thật sự, chúng vô cùng hiệu quả với cô.



Nghĩ đến chuyện cô còn bận công việc, Phó Ngôn Trí cũng không nói chuyện với cô lâu.



Không bao lâu, Quý Thanh Ảnh ôm trái tim nhỏ đang đập thình thịch của mình quay về nhà.



Hôm sau, Quý Thanh Ảnh nhận được tin nhắn của Trần Tân Ngữ, hỏi cô có muốn cô ấy mua hộ gì không, cô ấy sắp về rồi.



Quý Thanh Ảnh gửi một danh sách đồ cần mua qua.



Trần Tân Ngữ: [ … Cậu thật sự xem tớ là đại lý đấy à? ]



Quý Thanh Ảnh: [ Đúng rồi đấy, khi nào cậu về thì tớ tới sân bay đón cậu. ]



Trần Tân Ngữ: [ Lái xe tới? ]



Quý Thanh Ảnh: [ Ừ, tới lúc đó tớ mượn xe của Phó Ngôn Trí, có phải đêm mai cậu về không? ]



Trần Tân Ngữ: [ Ừ. ]



Quý Thanh Ảnh cười cười: [ Được rồi, vậy đến lúc đó mình gặp ở sân bay. ]



Trần Tân Ngữ: [ Tớ còn về cùng một người bạn nữa, nên đánh tiếng trước với cậu thế. ]



Quý Thanh Ảnh không nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi: [ Đồng nghiệp à? ]



Nếu cô nhớ không lầm, thì lần này Trần Tân Ngữ đi công tác.



Trần Tân Ngữ: [ Không phải, đến lúc đó cậu sẽ biết. ]



Quý Thanh Ảnh: [ … OK. ]



Cô không có ý định truy hỏi đến cùng.



Nói chuyện với Trần Tân Ngữ xong, Quý Thanh Ảnh tinh thần dồi dào, dọn bàn vẽ tới ban công, bắt đầu thiết kế.



Ánh mặt trời giữa trưa sáng lạn, từ ngoài cửa sổ chui vào, khiến cho ban công càng thêm sáng ngời.



Quý Thanh Ảnh thổi gió, tẩy tẩy xóa xóa, lúc mệt thì ghé lên bàn ngủ một lát.



Biết Quý Thanh Ảnh bận thiết kế, chỉ khi Phó Ngôn Trí tan làm sẽ cùng ăn một bữa cơm với cô, không quấy nhiễu cô nhiều.



Không lâu sau, Quý Thanh Ảnh cuối cùng cũng có một bản thảo thiết kế khiến cô hài lòng.



Cô buồn ngủ không thôi, xoa mắt đi vào phòng ngủ.



Đợi đến lúc cô tỉnh lại, trong điện thoại là mấy tin nhắn Trần Tân Ngữ gửi tới.



Trần Tân Ngữ: [ Trên máy bay khó ngủ quá, đau eo đau lưng, lại còn mất mấy tiếng mới đến. ]



Trần Tân Ngữ: [ Cậu tỉnh ngủ chưa, tớ có thể đợi được cậu tới đây đón tớ không? ]



Trần Tân Ngữ: [ Bây giờ còn ba tiếng nữa là xuống máy bay rồi, bạn yêu của tớ ở nơi đâu? ]



Quý Thanh Ảnh dở khóc dở cười, nhìn thời gian rồi bò dậy, thuận tay gửi lại một tin nhắn cho cô ấy: [ Đây đây, tớ vừa dậy, đợi lát nữa tớ tới sân bay liền. ]



Ngủ một giấc, tinh thần của Quý Thanh Ảnh tốt hơn không ít.



Đến lúc này, cô mới nhớ tới việc mình đã quên nói việc mượn xe với Phó Ngôn Trí.



Nghĩ ngợi một chút, cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Trí.



Có lẽ Phó Ngôn Trí đang bận, nên cho tới khi cô rửa mặt sửa soạn xong, anh vẫn chưa trả lời tin nhắn.



Phân vân vài giây, Quý Thanh Ảnh thay đồ ra ngoài, định trực tiếp tới bệnh viện một chuyến.



Nếu cô nhớ không nhầm, thì hôm nay Phó Ngôn Trí trực ban. Xe anh chắc chắn ở bệnh viện, dù sao cô cũng phải tới đó.



Sau lần Tô Uyển Oánh tìm Quý Thanh Ảnh nói chuyện trước đó, Quý Thanh Ảnh chưa từng tới bệnh viện.



Một khoảng thời gian không tới, khiến cho cô còn có cảm giác xa lạ không nói nên lời,



Lúc Quý Thanh Ảnh bắt xe tới cửa bệnh viện, đúng lúc là giờ các bác sĩ và y tá không phải trực ban tan làm.



Cô còn cố ý tới một nhà hàng gần đây lấy đồ ăn đã đặt trước khi ra ngoài. Sau khi cầm đồ bước vào sảnh lớn, cô đụng phải Lâm Hạo Nhiên, người cô đã lâu không gặp.



Lâm Hạo Nhiên nhướng mày, hơi kinh ngạc với việc cô xuất hiện ở đây: “Người đẹp Quý?”



Quý Thanh Ảnh gật gật đầu, cười cười: “Bác sĩ Lâm, đã lâu không gặp.”



Lâm Hạo Nhiên nhìn túi đồ trong tay cô, thấp giọng hỏi: “Cô tới tìm Phó Ngôn Trí à?”



“Vâng.”



Vừa dứt lời, đồng nghiệp bên cạnh Lâm Hạo Nhiên đã nói: “Người bác sĩ Phó theo đuổi chắc là cô ấy hả?”



Quý Thanh Ảnh ngơ ngác, ánh mắt mờ mịt nhìn hai người họ: “Dạ?”



Vị bác sĩ kia cười nói: “Bác sĩ Phó đang theo đuổi cô đúng không, chuyện này truyền khắp bệnh viện rồi.”



Anh ta nói lời hàm ý sâu xa: “Quả nhiên là đại mỹ nhân, tai nghe không bằng mắt thấy.”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Cô không hiểu gì nhìn Lâm Hạo Nhiên với hi vọng tìm được đáp án.



Phó Ngôn Trí theo đuổi cô?



Đúng là anh đang theo đuổi thật, nhưng vì sao bọn họ lại biết được?



Trong hiểu biết của cô về anh, sẽ không phải là người nói chuyện tình cảm của mình với tứ phương.



Lâm Hạo Nhiên nghi ngờ nhìn cô một hồi, cười hỏi: “Không phải cô không biết đấy chứ?”



Quý Thanh Ảnh: “… Ý anh là sao?”



Lâm Hạo Nhiên cười, đột nhiên hỏi: “Gần đây cô và Phó Ngôn Trí thế nào?”



“… Khá tốt.”




Quý Thanh Ảnh cắn môi: “Sao vậy?”



Lâm Hạo Nhiên dường như đã hiểu ra chuyện gì đó, anh ấy lắc đầu, nói một câu: “Đúng là xảo quyệt thật.”



“…”



Đồng nghiệp bên cạnh tò mò: “Ai xảo quyệt? Cậu nói bác sĩ Phó hả?”



Lâm Hạo Nhiên hoàn hồn, sau khi ý thức được bên cạnh còn có người, cười nói: “Không có gì.”



Anh nhìn về phía Quý Thanh Ảnh, cười nhạt: “Hẳn là cậu ta vẫn đang ở trên tầng, cô đi lên đi, bọn tôi tan làm trước.”



“Được, hai người đi thong thả.”



Quý Thanh Ảnh không hiểu gì mà đi về phía trước.



Đi được một đoạn, cô mơ hồ phát hiện có người quay đầu lại nhìn cô, thậm chí có người lúc nhìn thấy cô còn kinh ngạc, so với những lần tới đây trước thì tần số đều hơn nhiều.



Cô có chút không hiểu nổi, theo bản năng sờ sờ mặt mình.



Chẳng lẽ dính gì sao?



Hay là sườn xám hôm nay mình mặc quá gây sự chú ý?



Chiếc sườn xám hôm nay Quý Thanh Ảnh mặc là chiếc cô mới thu thập nguyên liệu may một khoảng thời gian trước.



Màu đỏ sẫm, chất liệu có hoa văn đặc biệt, có bông hoa đã nở rộ, cũng có những nụ hoa e ấp, nhưng diện tích hoa văn vừa phải chứ không lớn lắm.



So với những bộ sườn xám đơn giản nhã nhặn khác của cô, thì đúng là hơi khoa trương.



Nếu là trước kia, Quý Thanh Ảnh sẽ không mặc chiếc sườn xám nổi bật như vậy tới bệnh viện, lần này chủ yếu là vì Trần Tân Ngữ.



Lúc thay quần áo, Trần Tân Ngữ đột nhiên gửi tin nhắn cho cô, bảo cô mặc một bộ sườn xám nổi bật, để cho cô ấy chỉ cần liếc mắt một cái thôi đã nhìn thấy.



Chiếc sườn xám này từ sau khi may xong cô vẫn chưa từng mặc qua, nên cứ vậy mà chọn nó.



Nghĩ nghĩ, cô cúi đầu nhìn, ngoại trừ hơi gây chú ý một chút ra, thì cũng không có gì không ổn.



Quý Thanh Ảnh ngơ ngác tiến vào thang máy, đi tới tầng làm việc của Phó Ngôn Trí.



Giờ tan tầm, cô cũng không lo lắng sẽ làm chậm trễ công việc của Phó Ngôn Trí, huống hồ cô chỉ tới lấy chìa khóa xe.



Phó Ngôn Trí vừa bận xong, lúc sải bước đến cửa phòng thì thấy có người đang đợi anh.



Là chủ nhiệm khoa và Tô Uyển Oánh.



“Ngôn Trí.”



Chủ nhiệm gọi: “Bận xong rồi hả?”



Phó Ngôn Trí gật đầu: “Chủ nhiệm tìm cháu có việc gì ạ?”



Chủ nhiệm lên tiếng: “Nói mấy câu với cháu về chuyện diễn thuyết, tôi nghe nói cháu định lấy một trường hợp trước đây để thuyết trình phải không?”



Một thời gian nữa Phó Ngôn Trí có một bài thuyết trình chuyên môn. Đó được xem như là cuộc cạnh tranh trong ngành bọn họ.



Mỗi năm đều tổ chức mấy lần, cũng xem như tích lũy thêm kinh nghiệm về học thuật và thực hành.



Vì vậy, việc anh phải chuẩn bị không ít.



Anh gật đầu: “Đúng vậy, chủ nhiệm vào trong ngồi đi.”



“Không cần.”



Chủ nhiệm cười từ chối: “Tôi chỉ tới đây nói vài câu với cháu thôi. Lần diễn thuyết này Uyển Oánh cũng sẽ tham gia, tình huống về ca bệnh kia của cháu, đúng lúc cũng liên quan đến bài thuyết trình của con bé. Bây giờ nó gặp chút vấn đề, tôi nhờ cháu giúp đỡ nó chút, cháu có thời gian không?”



Bố của Tô Uyển Oánh cũng là bác sĩ trong bệnh viện, có quan hệ vô cùng thân thiết với chủ nhiệm khoa của Phó Ngôn Trí.



Tô Uyển Oánh đứng bên cạnh, mím chặt môi nói: “Không có thời gian cũng không sao.”



Phó Ngôn Trí trầm tư vài giây, ngữ khí lạnh nhạt: “Bác sĩ Tô cần tài liệu gì? Bên này tôi có thể cung cấp cho cô.”



Trên phương diện công việc, dù là người Phó Ngôn Trí không hoan nghênh, cũng sẽ dùng thái độ nghiêm túc một trăm phần trăm để đối đãi.



Tô Uyển Oánh đơn giản nói cho anh.



Phó Ngôn Trí gật đầu, đáp lời: “Chút nữa tôi sẽ sửa sang lại rồi gửi cho cô, còn có gì không hiểu thì bàn sau.”



Tô Uyển Oánh gật đầu: “Được.”



Chủ nhiệm nhìn hai người, cười cười: “Vậy được rồi, tôi giao Uyển Oánh cho cháu, tôi đi trước đây.”



Phó Ngôn Trí gật đầu: “Chủ nhiệm đi thong thả.”



Chờ chủ nhiệm rời đi, Phó Ngôn Trí mới chuyển ánh mắt tới người đang đứng chếch mình, vẻ mặt anh lạnh nhạt, không thích cũng không ghét, chỉ đơn giản là làm việc theo lẽ thường.



“Bác sĩ Tô còn việc gì sao?”



“…”



Tô Uyển Oánh nhìn anh, sửng sốt nói: “Giờ không tiện tìm tài liệu sao?”



Phó Ngôn Trí nhíu mày: “Cô rất sốt ruột?”



“Không phải.”



Tô Uyển Oánh vội vàng nói: “Nếu không tiện, thì tôi có thể giúp anh cùng tìm.‘



“Không cần.”



Phó Ngôn Trí không chút nghĩ ngợi từ chối, lãnh đạm nói: “Không cần làm phiền bác sĩ Tô.”



Môi Tô Uyển Oánh mấp máy, muốn nói gì đó rồi lại thôi, bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc.



Là Triệu Dĩ Đông.



“Thanh Ảnh?”



Cô ấy cất cao âm lượng, vô cùng vui mừng nói: “Em tới tìm bác sĩ Phó à?”



Sau khi nghe được cái tên ấy, Phó Ngôn Trí quay đầu lại, nhìn về chỗ rẽ phía hành lang.



Tô Uyển Oánh dừng lại, cũng nhìn theo.



Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa kính, khiến hành lang lạnh như băng của bệnh viện mang thêm chút hơi ấm.



Cô gái cao ráo đứng cách đó không xa, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.




Cách nhau một khoảng xa nên Tô Uyển Oánh không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô. Nhưng cô ta biết, người đó vô cùng xinh đẹp, dù là khí chất hay diện mạo, cũng đều là hàng tuyệt sắc.



Cô ta nhìn nhìn, trong mắt xuất hiện cảm xúc không rõ ràng. Ngay sau đó, cô ta thấy được bóng dáng của Phó Ngôn Trí.



Bàn tay đặt trong túi áo blouse của Tô Uyển Oánh đột nhiên siết chặt, móng tay khảm chặt vào lòng bàn tay.



Cô ta nhìn Phó Ngôn Trí từng bước từng bước tới gần người con gái kia.



Quý Thanh Ảnh đứng tại chỗ không nhúc nhích.



Nói thật, cô không nghĩ vừa ra khỏi thang máy đã thấy một màn như vậy.



Mặc dù cô biết chắc chắn giữa Phó Ngôn Trí và vị bác sĩ kia không có gì, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.



Cảm giác này không thể nói thành lời, chỉ cảm thấy lồng ngực chua xót.



Đang mất tập trung, thì người đàn ông đã đi tới trước mặt cô.



Phó Ngôn Trí kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt nhìn cô từ đầu đến chân, thấp giọng hỏi: “Sao em lại tới bệnh viện? Có chuyện gì sao?”



Quý Thanh Ảnh trừng mắt nhìn anh, rầu rĩ nói: “Không có chuyện gì thì không thể tới sao?”



“Không phải.”



Phó Ngôn Trí giải thích: “Gửi tin nhắn cho anh à?”



“Ừm.”



Quý Thanh Ảnh liếc mắt nhìn cô gái bên kia, vươn tay chọc chọc bả vai anh ý bảo: “Vị bác sĩ bên kia đang còn đợi anh kìa.”



Phó Ngôn Trí đáp lại, nhưng cũng không qua đó. Anh chủ rũ mắt chăm chú nhìn cô, thương lượng với cô: “Vào văn phòng chờ anh một chút nhé? Cô ấy tìm anh lấy tài liệu.”



Quý Thanh Ảnh vừa định động ý, bỗng nhiên nghĩ đến lời nói lần trước của Tô Uyển Oánh.



Nói cô không nên vào trong văn phòng của anh, bởi làm vậy sẽ phá hỏng hình tượng của Phó Ngôn Trí trong lòng người bệnh.



Cô dừng lại, nhấp môi nói: “Không cần, em lên sân thượng chờ anh, lát nữa anh xong việc thì qua đó ăn cơm.”



Nghe lời cô nói, Phó Ngôn Trí chăm chú nhìn cô một lúc lâu, mới thấp giọng đáp lời: “Được, anh lên nhanh thôi.”



“Vâng.”



Quý Thanh Ảnh xoay người đi tới chỗ thang máy, duỗi tay bấm nút.



Vừa ấn xuống, có một người vội vộng vàng vàng chạy đến, là người đầu tiên nhìn thấy cô – Triệu Dĩ Đông.



“Thanh Ảnh!”



Triệu Dĩ Đông kích động nói: “Đã lâu rồi em chưa tới bệnh viện đấy!”



Quý Thanh Ảnh bị cô ấy chọc cười, cong cong môi: “Gần đây em bận quá.”



Cô nhìn Triệu Dĩ Đông: “Đêm nay chị không phải trực ban ạ?”



“Ừ ừ.”



Triệu Dĩ Đông nói: “Đêm nay là đồng nghiệp khác trực ban, chị tan làm đúng giờ.”



Cô ấy nhìn Quý Thanh Ảnh một hồi, gãi gãi đầu hỏi: “Có phải em đau lòng không?”



Quý Thanh Ảnh hơi sửng sốt.



Triệu Dĩ Đông nhanh chóng nói: “Nhưng mà em nghìn lần vạn lần đừng có hiểu lầm gì đấy, giữa bác sĩ Phó và bác sĩ Tô không có chuyện gì hết.”



Cô ấy cười khanh khách: “Cả bệnh viện bọn chị đều biết bác sĩ Phó đang theo đuổi em rồi, bác sĩ Tô chắc cũng sẽ sớm từ bỏ thôi.”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Đây là lần thứ hai cô nghe được lời này.



Cô hơi nhíu mày, tò mò hỏi: “Chuyện bác sĩ Phó theo đuổi em… cả bệnh viện đều biết?”



“Đúng vậy.”



Triệu Dĩ Đông nói: “Chính miệng bác sĩ Phó nói mà.”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Cô nghi ngờ nhìn Triệu Dĩ Đông: “Vì sao ạ?”



Triệu Dĩ Đông cũng ngơ ngác nhìn cô: “Vì sao cái gì?”



Nhưng sau khi nhìn thấy cặp mắt mờ mịt kia của Quý Thanh Ảnh, cô ấy đột nhiên phản ứng lại được: “Chẳng lẽ em không biết gì hả?”



“… Em nên biết gì mới được cơ ạ?”



Triệu Dĩ Đông: “…”



Phó Ngôn Trí và Tô Uyển Oánh trao đổi mấy phút, đến văn phòng cầm điện thoại, sau đó không chút chậm trễ đi lên sân thượng.



Sau khi đi vào thang máy, anh mới phát hiện mình đã quên cởi áo blouse trắng.



Anh duỗi tay cởi bớt khuy áo, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn không ít.



Bầu trời lúc chạng vạng thật đẹp, màu đỏ cam của hoàng hôn nhuộm hồng sắc trời xanh thẳm, những đám mây trắng tinh giờ phút này cũng như được nhuộm màu, trở nên tươi đẹp hơn.



Phó Ngôn Trí vừa ra khỏi thang máy, đã thấy được người đang đưa lưng về phía mình. Cô đang ngắm hoàng hôn.



Nói đây là sân thượng thì cũng không đúng lắm.



Sân thượng bệnh viện không cho phép ai đi lên, đây là một chỗ nghỉ ngơi chỉ có bác sĩ và y tá biết đến, một khoảng sân lộ thiên nhỏ.



Trước đây Quý Thanh Ảnh tới tìm Phó Ngôn Trí, được anh dẫn tới đây nghỉ ngơi.



Nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến, cô nghiêng người quay đầu lại.



Lúc nhìn thấy vạt áo blouse trắng rộng mở của anh, cô mới phát hiện, hôm nay Phó Ngôn Trí thắt cà vạt.



Trang phục thường ngày của anh đều rất đơn giản, trên cơ bản là áo sơ mi và quần dài tối màu. Áo sơ mi thi thoảng sẽ thay đổi màu sắc, hôm nay anh mặc một chiếc màu xám nhạt, phối với cà vạt tối màu.



Khuy áo sơ mi gài cao tới một nửa yết hầu của anh, làm Quý Thanh Ảnh nhìn tới chóp mũi nóng lên.



Rõ ràng chỉ là trang phục vô cùng bình thường, nhưng mặc trên người anh, lại đẹp trai tới mức cô không thể rời mắt được.



Nhận thấy ánh mắt của cô, Phó Ngôn Trí hơi nâng mắt: “Thích?”



Quý Thanh Ảnh hoàn hồn, trừng mắt nhìn anh, mạnh miệng nói: “Không thích!”



Phó Ngôn Trí bật cười, lại gần cô: “Vừa bận xong thì chủ nhiệm đến tìm anh bảo anh tìm tài liệu giúp cô ấy.”







Thật ra Quý Thanh Ảnh cũng không giận, chỉ là cô có chút không thoải mái mà thôi.



Nhưng chút không thoải mái này, lúc Triệu Dĩ Đông nói với cô về tin đồn trong khoảng thời gian này ở bệnh viện, hầu như đã bay biến hết.



Cô ngước mắt, nhìn người đàn ông trước mắt: “Anh giải thích với em làm gì? Em cũng có giận đâu.”



Phó Ngôn Trí khom lưng, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: “Không giận?”



“Vâng.”



Phó Ngôn Trí duỗi tay, véo nhẹ chóp mũi cô, nói: “Vậy được rồi, nhưng những gì nên giải thích thì vẫn nên giải thích.”



Anh cười một cái, thấp giọng nói: “Hỏi anh cái gì cũng được, anh sẽ trả lời.”



Quý Thanh Ảnh “Ừm” một tiếng.



Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người đàn ông trước mắt, vì khoảng cách gần gũi, nên ngũ quan của anh được phóng đại lên, mỗi một chi tiết, đều được ánh hoàng hôn phủ lên một lớp ánh sáng nhu hòa, nhìn qua khiến anh trông dịu dàng hơn vài phần.



Con người anh đen láy sâu thẳm, chỉ chứa mình bóng dáng của cô.



Quý Thanh Ảnh đột nhiên nghĩ tới mấy câu vừa rồi của Triệu Dĩ Đông.



Bác sĩ Phó thay đổi rồi.



Trong nhận thức của mọi người, tính tình anh đột nhiên thay đổi. Nhưng thực ra, anh không thay đổi gì cả. Tính cách anh vẫn lãnh đạm như cũ, vẫn là núi cao tuyết trắng người khác không thể lay động.



Chỉ là, anh thay đổi trong cách bảo vệ Quý Thanh Ảnh mà thôi.



Quý Thanh Ảnh không biết, nếu hôm nay không phải mình tới bệnh viện rồi được Triệu Dĩ Đông kể cho nghe, thì Phó Ngôn Trí cũng sẽ không nói chuyện này với cô hay không.



Cô chưa từng nghĩ tới, Phó Ngôn Trí sẽ vì mặt mũi của cô, vì che chở cô, mà không tiếc kéo cả mình vào để đảo ngược tình thế.



Cô nghĩ tới lời nói của Triệu Dĩ Đông. Lúc mọi người nghe được chuyện Phó Ngôn Trí chủ động theo đuổi người khác, lại còn dù theo đuổi đã lâu mà vẫn không thành công, rất nhiều người đều không tin, thậm chí còn có đồng nghiệp trực tiếp hỏi anh, lời đồn kia có phải sự thật hay không.



Phó Ngôn Trí cũng không có chút không thoải mái hay giấu giếm nào, nghiêm túc nói với bọn họ: “Là thật.”



Anh không phải là người có kiên nhẫn, ngoại trừ đối với bệnh nhân và Quý Thanh Ảnh, tính tình của Phó Ngôn Trí cũng không được xem là tốt lắm, anh trời sinh tâm lạnh tính nhạt, không thích nói nhiều với người khác.



Nhưng trong chuyện này, anh lại kiên nhẫn không thấy phiền mà chứng thực với mọi người.



Nghĩ đến đây, Quý Thanh Ảnh không nhịn được mà nghĩ, cô có tài đức gì, mà có thể được anh đối xử dịu dàng như vậy.



Nhận thấy sự trầm mặc của Quý Thanh Ảnh, Phó Ngôn Trí hạ mắt: “Không vui à?‘



Quý Thanh Ảnh lắc đầu. Cô lui về phía sau một bước, dựa vào cây cột chống, liếm môi hỏi anh: “Anh có nhớ anh còn thiếu em một phần thưởng không?”



Phó Ngôn Trí hơi sửng sốt: “Nhớ rõ.”



Quý Thanh Ảnh giành được hai giải thưởng, Phó Ngôn Trí hứa cho cô hai phần thưởng, 24 giờ lần trước là một, còn một cái cô vẫn chưa nói ra.



Phó Ngôn Trí nhìn cô: “Em nghĩ xong muốn gì rồi à?”



“Vâng.”



Quý Thanh Ảnh nhìn khuôn mặt anh gần mình trong gang tấc, nhẹ giọng hỏi: “Có phải em muốn gì anh cũng đồng ý đúng không?”



Bắt gặp sự né tránh trong ánh mắt cô, Phó Ngôn Trí cố ý hỏi: “Em muốn gì?”



“Anh đồng ý với em trước đi.”



Phó Ngôn Trí dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy cô không nói lý như vậy, là do anh nuông chiều mà thành.



Anh gật đầu, đứng thẳng dậy: “Ừm.”



Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em nói đây.”



Phó Ngôn Trí nhướng mày.



Quý Thanh Ảnh đối diện với anh, từng câu từng chữ nói: “Bây giờ em muốn một người bạn trai, anh có cho không?”



Phó Ngôn Trí sửng sốt.



Anh nhìn bộ dạng mặt đỏ tới tận mang tai của Quý Thanh Ảnh, nhưng vẫn không thể phản ứng lại được.



Có lẽ là do thời gian anh im lặng quá lâu, làm Quý Thanh Ảnh không đợi được.



Cô duỗi tay, nắm lấy cà vạt của Phó Ngôn Trí, khiến anh khom lưng xuống.



Theo bản năng, Phó Ngôn Trí nâng tay phải chống vào cây cột sau lưng cô, cúi đầu nhìn cô.



“Sao…”



Lời còn chưa nói xong, Quý Thanh Ảnh đã nhón chân, hôn lên khóe môi anh.



Không đến một giây, cô liền lùi lại phía sau.



Nếu không phải vành tai và khuôn mặt cô đều đỏ bừng lên, thì thiếu chút nữa Phó Ngôn Trí còn cho rằng đây là ảo giác do anh mệt mỏi quá.



Anh rũ mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, hầu kết nhẹ lăn.



Còn chưa nói gì, Quý Thanh Ảnh đã buông mắt xuống, tiếp tục phản công: “Anh vừa lợi dụng em rồi, chức bạn trai này không muốn làm cũng phải làm.”



“…”



Phó Ngôn Trí nheo mắt, hầu kết lên xuống, giọng nói trầm thêm vài phần: “Đây là phần thưởng em muốn?”



Quý Thanh Ảnh ngước mắt, trợn tròn mắt nhìn anh: “Anh không muốn cho?”



Phó Ngôn Trí hơi dừng lại, bàn tay chống sau vai cô đột nhiên thay đổi vị trí.



Anh đặt tay sau đầu Quý Thanh Ảnh, thấp giọng nói: “Thật sự không phải là phần thưởng cho anh chứ?”



Quý Thanh Ảnh ngơ ngẩn.



Bàn tay anh từ sau đầu cô rời xuống cần cổ thon dài của cô, khiến Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu nhìn anh.



Cô đối diện với ánh mắt sáng quắc của anh, khó hiểu nói: “Em đã nói khen thưởng cho anh bao giờ đâu, nên đương nhiên là phần thưởng của em rồi.”



Phó Ngôn Trí cười thành tiếng: “Được, cho em.”



Anh nghiêng đầu, thân mật ghé sát vào bên tai cô, giọng nói trầm thấp mê hoặc lòng người: “Còn muốn tặng kèm một phần thưởng nữa không?‘



Quý Thanh Ảnh bị hơi thở của anh quấn chặt, tim đập mãnh liệt, hơi thở cứng lại: “Là cái gì…”



Lời nói còn chưa dứt, thì Phó Ngôn Trí cúi đầu, không thể khống chế mà hôn lên môi cô.