Hờn Dỗi

Chương 45




Không ngoài ý muốn, vừa vào nhà ăn, hai người đã thu hút sự chú ý của mọi người.



Lúc nhìn thấy hai người nắm tay, còn có người kinh ngạc hô lên, nói thầm mấy tiếng “Đóa hoa cao lãnh bị bắt lấy rồi.”



Quý Thanh Ảnh cố gắng bỏ qua những ánh mắt đó.



Nhưng sau khi nghe được tiếng kinh hô này, cô không nhịn được mà duỗi tay kéo kéo áo Phó Ngôn Trí.



Anh khom lưng lắng nghe.



Quý Thanh Ảnh nhấp môi, đẩy đẩy cánh tay anh nói: “Đồng nghiệp của anh… cũng hóng chuyện nhỉ.”



Phó Ngôn Trí bật cười, giương mắt nhìn một vòng: “Đúng thật.”



Đây là sự thật.



Một ngày trong bệnh viện có quá nhiều chuyện tiêu cực xảy ra, nhóm y tá bác sĩ cũng không có hạng mục giải trí nào, chỉ có thể tám nhảm với nhau.



Phó Ngôn Trí mặc dù không tham gia, nhưng cũng được nghe qua không ít chuyện.



Quý Thanh Ảnh “À” một tiếng, hơi lo lắng: “Biết vậy thì sáng nay em phải trang điểm thật đẹp rồi mới đến.”



Trước khi cô ra khỏi nhà, chỉ thoa kem chống nắng và kẻ lông mày.



Phó Ngôn Trí dừng lại, nhìn cô: “Không cần.”



“Dạ?”



Quý Thanh Ảnh nhìn anh.



Phó Ngôn Trí cong môi, thấp giọng nói: “Như vậy đã rất đẹp rồi.”



Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, khóe môi không khống chế được mà cong lên.



Hai người thả thính với nhau, mọi người nhìn vào mà thấy chua lòm. Ai có thể ngờ được, khi Phó Ngôn Trí yêu đương lại như thế này.



Sau khi lấy món xong, Từ Thành Lễ và Triệu Dĩ Đông cũng không khách khí mà ngồi cùng bàn với hai người.



“Em họ.”



Từ Thành Lễ sâu kín nhìn cô: “Khổ cho em phải lừa bọn anh.”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Cô khó lòng mà giãi bày.



Phó Ngôn Trí giương mắt, lãnh đạm hỏi: “Cô ấy lừa các người khi nào?”



Từ Thành Lễ nhướng mày.



Phó Ngôn Trí nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, thì là do cậu tự hiểu nhầm.”



Từ Thành Lễ: “…”



Anh ấy cố gắng hồi tưởng lại, hình như là thế thật.



Nghĩ nghĩ, Từ Thành Lễ hơi nghẹn ngào, thở dài một tiếng: “Trách anh trách anh.”



Quý Thanh Ảnh dở khóc dở cười: “Không sao.”



Cô nói: “Cũng do tôi không giải thích.”



Triệu Dĩ Đông “Ai da” một tiếng: “Bây giờ nói rõ ràng là được rồi.” Ánh mắt cô ấy sáng rực lên, nhìn về phía Phó Ngôn Trí: “Bác sĩ Phó, cậu cũng yêu đương rồi, thì bao giờ định mời khách đây?”



Quý Thanh Ảnh tò mò nhìn người đàn ông bên cạnh: “Mời khách?”



Triệu Dĩ Đông giải thích: “Đúng vậy, đây là truyền thống của bệnh viện bọn chị, ai thoát kiếp FA thì đều phải mời khách.”



Rốt cuộc làm nhân viên y tế cũng không dễ dàng gì. Đương nhiên, chủ yếu là để giới thiệu với mọi người, sau này cũng tiện hơn.



Phó Ngôn Trí không từ chối, nhàn nhạt đáp ứng: “Để xem thời gian của mọi người thế nào.”



Từ Thành Lễ “Chậc” một tiếng, không chút khách khí nói: “Y tá Triệu, lúc chọn chỗ đừng khách khí với bác sĩ Phó, ăn cho cháy túi cậu ta đi.”



“Ok.”



Sau giờ cơm trưa, hầu như khắp bệnh viện đều lan truyền một tin tức: Bác sĩ Phó đã theo đuổi được người đẹp, đã vậy còn dẫn đến nhà ăn bệnh viện, tuyên bố chủ quyền.



Lần này, khiến cho những cô gái đang còn lưu luyến Phó Ngôn Trí chặt đứt ý niệm.



Mấy ngày sau, hai người đều bận tối mày tối mặt.



Thời gian gặp mặt mỗi ngày, trên cơ bản đều là lúc Phó Ngôn Trí tan tầm, hoặc là Quý Thanh Ảnh qua ăn cơm cùng anh, hoặc là anh yên tĩnh ngồi cùng Quý Thanh Ảnh một lúc.



Đến hôm tập huấn, Phó Ngôn Trí xin trực ca đêm, rồi đưa cô qua đó.



Sau khi lên xe, Quý Thanh Ảnh còn hơi không nỡ.



Cô không mấy vui vẻ tựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu nhìn anh.



Chú ý tới ánh mắt của cô, Phó Ngôn Trí rũ mắt: “Tâm trạng không tốt?”



Quý Thanh Ảnh: “Vâng.”



Cô nói: “Nửa tháng tới sẽ không được gặp anh.”



Phó Ngôn Trí mỉm cười, thấp giọng đáp lời: “Trong lúc huấn luyện không được dùng điện thoại à?”



Quý Thanh Ảnh lắc đầu: “Hình như chỉ được dùng một tiếng vào buổi tối thôi.”



Cô nói: “Trên thông báo không viết, nhưng em nghe nói vậy.”



Phó Ngôn Trí hơi ngẩn ra, trầm mặc trong giây lát: “Khi nào có thể thì gọi cho anh.”



“Vâng.”



Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận được ánh mặt trời chói chang của ngày hè.



Chăm chú nhìn hồi lâu, cô nhỏ giọng lầm bầm: “Hình như anh chẳng có cảm giác gì cả.”



Ngón tay Phó Ngôn Trí dừng lại, không nói gì.



Không lâu sau, hai người tới nơi tập hợp.



Là một dãy nhà ở vùng ngoại thành, chứ không phải khách sạn. Là đây là cuộc thi toàn quốc, nên ban tổ chức rất coi trọng.



Quý Thanh Ảnh nhìn thời gian, vừa định cởi đai an toàn để xuống xe, thì bị Phó Ngôn Trí kéo lại.



Cô sửng sốt, quay đầu nhìn anh. Vừa ngẩng đầu, thì Phó Ngôn Trí cúi người lại gần, hôn lên môi cô.



Quý Thanh Ảnh hơi ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại, thì giọng nói trầm thấp của người đàn ông mơ hồ truyền đến bên tai cô.



“Mở miệng.”



Khóe miệng qua khẽ nhếch, anh theo đó tiến vào. Đầu lưỡi chui vào khoang miệng cô, tóm lấy lưỡi cô dây dưa, không cho phép cô trốn tránh.



Thế tới của anh rào rạt, như muốn nuốt chửng cô vậy.



Không khí trong xe ngột ngạt, khiến Quý Thanh Ảnh không thở nổi.



Hơi thở của người đàn ông nóng bỏng, phả vào gò má cô, khiến cô không có chỗ trốn.



Cô hơi khó thở, nức nở thành tiếng. Phó Ngôn Trí lui hai bước, chỉ ngậm môi cô. Rồi sau đó, lại thâm nhập lần nữa.



Xâm nhập khắp khoang miệng cô.



Không biết đã hôn bao lâu, Phó Ngôn Trí mới chậm rãi lùi lại.



Hơi thở hai người hòa quyện với nhau thật lâu cũng không tan.



Quý Thanh Ảnh vừa mở mắt, đã nhìn thấy vết son môi dính trên môi anh.



Đôi môi vốn nhạt màu, giờ phút này lại hồng nhuận ẩm ướt khi màu đỏ thẫm bị phai bớt, vô cùng hấp dẫn người khác.



Lên trên nữa, là đôi con ngươi sâu không thấy đáy của anh. Đôi mắt sâu thẳm, cảm xúc không rõ, bên trong chỉ phản chiếu thân ảnh của một mình cô.



Cô ngơ ngác nhìn thẳng, chậm rãi bình ổn hơi thở.



Đột nhiên, Phó Ngôn Trí lại lần nữa tới gần, cúi đầu cọ cọ chóp mũi cô, giọng nói khàn khàn: “Còn cần anh chứng minh nữa không?”



“Dạ?” Quý Thanh Ảnh nhất thời không phản ứng lại được, nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt anh, thì cô bỗng hiểu ra.



Cô dừng lại, duỗi tay ôm cổ anh, hôn hôn cằm anh, “Muốn nữa.”



Phó Ngôn Trí thỏa mãn cô.



Nụ hôn này, như đang đòi trước phần của nửa tháng tới.



Nhiệt độ trong xe dần tăng cao.



Cửa sổ xe đóng chặt, không ai có thể nhìn thấy người bên trong xe đang làm gì.



Vị trí của Quý Thanh Ảnh thay đổi, từ ghế phụ thành ngồi trên đùi Phó Ngôn Trí, hai người ôm hôn nhau, khó lòng xa cách.







Chờ tới lúc Quý Thanh Ảnh xuống xe, hai má cô hồng hồng, son môi được lau sạch, trông vô cùng kiều diễm ướt át.



Cô cúi đầu, vội vàng kéo vali đi vào trong trại huấn luyện.



Cô không cho Phó Ngôn Trí đưa mình vào, Phó Ngôn Trí nghẹn lời, hạ cửa xe nhìn bóng dáng cô đi xa, sau đó mới không nhanh không chậm dùng ngón tay sờ sờ môi.



Quá trình huấn luyện còn bận rộn hơn nhiều so với tưởng tượng của Quý Thanh Ảnh.



Đã lâu lắm rồi cô không tham gia các cuộc thi chính quy thế này, nên có rất nhiều kiến thức cần tiếp thu.



Mặc dù không phải giao nộp điện thoại cho ban tổ chức, nhưng cô cũng không có thời gian liên lạc với Phó Ngôn Trí.



Mỗi ngày phải đi học từ 8 giờ sáng, sau khi học xong giáo viên sẽ giao bài tập, ngày hôm sau phải nộp lại.



Ngoại trừ việc này ra, còn phải học hỏi những cái mới như xu hướng thời trang đang thịnh hành trên thị trường những năm gần đây, hay như xu hướng yêu thích của người tiêu dùng,…



Kiến thức nền của Quý Thanh Ảnh mặc dù không tồi, nhưng cũng có nhiều chỗ cần bổ sung.



Cô biết kiến thức của mình không đủ, nên càng cố gắng tiếp thu, bổ sung, để nắm bắt kịp thời.



Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng một cái đã hết một tuần.



Tuần tiếp theo, thử thách càng khó khăn hơn.



Ngoại trừ phải hoàn thành bài tập giáo viên giao mỗi ngày, mỗi thí sinh còn phải nộp một phần bản thảo thiết kế mới.



Trên cơ bản, não bộ của bọn họ phải hoạt động hết công suất.



Ba ngày cuối cùng, Quý Thanh Ảnh nghe nói đến việc đổi giáo viên.



Nghe nói sẽ có vài nhà thiết kế nổi danh trên trường quốc tế tới giảng bài, không ít học viên kích động không thôi.



Lúc chạng vạng, mọi người tụ tập ở nhà ăn ăn cơm.



Quý Thanh Ảnh nghe tiếng thảo luận của người bên cạnh, bắt đầu thất thần.



“Thanh Ảnh.”



“Thanh Ảnh.”




Người bên cạnh gọi cô mấy tiếng.



Quý Thanh Ảnh hoàn hồn, ngước mắt nhìn về người phía đối diện: “Hả?”



Cô cười cười: “Sao vậy?”



Hứa Băng Oánh nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Cô không tò mò à?”



Quý Thanh Ảnh sửng sốt, mỉm cười nói: “Tò mò chứ, tôi đang nghe mọi người nói chuyện mà.”



Hứa Băng Oánh chống cằm, cảm thán: “Hi vọng thần tượng của tôi có thể tới quá đi mất, nhưng tôi lại cảm thấy không có khả năng.”



Người bên cạnh tò mò: “Thần tượng cô là ai vậy?”



Nghe vậy, Hứa Băng Oánh nhướng mày nói: “Chu Chỉ Lan á.”



Vừa dứt lời, xung quanh người sau nối câu người trước: “Ấu mài gót! Thần tượng của tôi cũng là bà ấy đấy.”



“Thật thế á?”



Hứa Băng Oánh kích động nói: “Bà ấy là nhà thiết kế tôi bội phục nhất đấy, không chỉ thiết kế mới mẻ độc đáo, mà quan trọng nhất là bà ấy còn làm vẻ vang ngành thiết kế chúng ta nữa.”



Chu Chỉ Lan là một trong những nhà thiết kế hàng đầu trong ngành.



Trên trường quốc tế có rất ít người công nhận các tác phẩm của các nhà thiết kế quốc nội, vì cảm thấy họ luôn quá gò bó, không đổi mới theo xu hướng cũng như giới hạn quá hẹp.



Nhưng tác phẩm của Chu Chỉ Lan thì chưa bao giờ phải chịu những nghi ngờ đó.



Bà là một nhà thiết kế Hoa kiều, từ trong nước đến ngoài nước, mỗi một tác phẩm thiết kế của bà, đều đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.



Quan trọng hơn nữa là, từ khi bà nổi danh đến nay, đã sắp hai mươi năm, nhưng những tác phẩm của bà vẫn được đón nhận và yêu thích như cũ.



Dường như, bà luôn luôn có ý tưởng mới, luôn luôn có thể khiến mọi người phải rửa mắt mà nhìn.



Lúc bà vừa bước chân lên sàn diễn quốc tế, từng bị đặt nghi vấn.



Có rất nhiều người không tin vào năng lực của bà.



Nhưng bà từng bước phá vỡ nhận thức của mọi người về bà, cũng đánh vỡ nhận thức của thế giới về ngành thiết kế thời trang Trung Quốc.



Nhà thiết kế Trung Quốc, cũng có người tài giỏi. Thậm chí, thiết kế của họ còn về đề tài lịch sử, cũng bắt kịp xu hướng, không bao giờ lỗi thời.



Người bên cạnh gật đầu: “Tôi cũng thích bà ấy nhất, bà ấy chính là thần tượng của tôi đó.”



Một người khác cũng nhập hội: “Lần này bà ấy sẽ đến à?”



“Không có khả năng lắm, những cuộc thi quốc tế thì còn có khả năng, nhưng loại thi đấu trong nước thế này, có lẽ sẽ không mời được bà ấy.”



“Nhưng trước đây không phải có hotsearch nói Địch Gia sẽ tài trợ cho cuộc thi này à, bà ấy hiện nay là giám đốc thiết kế của tổng công ty Địch Gia, không chừng vì nhiệt độ cuộc thi mà sẽ về nước ấy chứ.”







Tiếng bàn luận bên tai không ngừng nghỉ, Quý Thanh Ảnh mặt không đổi sắc nhai đồ ăn trong miệng.



Đột nhiên, Hứa Băng Oánh gọi cô: “Thanh Ảnh, thần tượng của cô là ai?”



Bàn tay cầm đũa của Quý Thanh Ảnh dừng lại, ngước mắt nhìn cô ấy: “Không có.”



“Ớ?” Hứa Băng Oánh sững sờ, hoài nghi nhìn cô: “Cô không thích cô Chu à?”



Quý Thanh Ảnh mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Cũng bình thường.”



Cô bưng khay đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi nên về phòng học trước đây, mọi người từ từ ăn nhé.”



Nói xong, cô cũng không quan tâm mọi người nghĩ thế nào về cô, trực tiếp rời đi.



Mọi người sửng sốt một chút, nhỏ giọng thì thầm: “Tâm trạng Quý Thanh Ảnh không tốt lắm nhỉ?”



Sau khi ra khỏi nhà ăn, Quý Thanh Ảnh cũng không về phòng học ngay.



Cô đột nhiên muốn đi dạo xung quanh.



Môi trường nơi tập huấn lần này rất tốt.



Ban đêm yên tĩnh, xa rời thành phố ồn ào. Đôi khi còn có thể nghe thấy tiếng ve và tiếng chim.



Ánh đèn dưới tầng hơi tối, mang đến cảm giác mông lung.



Quý Thanh Ảnh đi hai ba bước, rồi quay đầu lại nhìn cái bóng của mình bị kéo dài ra, đi tới đi lui hai vòng. Cuối cùng vẫn không nhịn được, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Trí.



Cô có lịch trình làm việc của Phó Ngôn Trí, hôm nay anh lại phải trực ban.



Quý Thanh Ảnh: [ Anh hết bận chưa? ]



Phó Ngôn Trí vừa hết bận, lúc đang định gửi tin nhắn cho Quý Thanh Ảnh, thì cô đã nhắn trước.



Anh nhìn mãi mấy chữ trên màn hình, không chút suy nghĩ mà gọi sang cho cô.



“Alo.” Quý Thanh Ảnh nhận điện thoại, giọng nói rầu rĩ.



Phó Ngôn Trí đáp lời, vừa cởi áo blouse trắng vừa hỏi: “Em ăn cơm chưa?”



“Em ăn rồi.”



Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời đêm. Ở vùng ngoại thành, có thể nhìn thấy rõ sao trời xuyên qua tầng mây.



Cô chăm chú nhìn một lúc, lẩm bẩm: “Chỗ em bên này có sao, chỗ anh có không?”



Phó Ngôn Trí dừng lại, kéo cửa chớp ra nhìn: “Không có.”



“Ồ.”




“Chỉ có ánh trăng thôi.”



Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, cười nói: “Chỗ em cũng có.”



Phó Ngôn Trí “Ừm” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Vậy ánh trăng có nói với em rằng…”



“Gì ạ?” Cô buồn cười hỏi: “Ánh trăng cũng nói chuyện được cơ ạ?”



“Được.”



Anh để điện thoại lại gần, thấp giọng nói: “Anh nhớ em.”



Quý Thanh Ảnh ngơ ngẩn.



Giọng nói của Phó Ngôn Trí truyền qua điện thoại, nên nghe vào tai có cảm giác khá trầm.



Nhưng ngoài ý muốn, điều này lại khiến tai cô nóng rực lên.



Cô sờ sờ vành tai nóng bỏng, nhìn vầng trăng trên bầu trời cao: “Ánh trăng có nói với anh rằng em cũng vậy không?”



Phó Ngôn Trí cười nhẹ: “Có.”



Không hiểu sao, tâm trạng không tốt của Quý Thanh Ảnh bay biến hoàn toàn.



Phó Ngôn Trí có một loại ma lực với cô. Mỗi khi tâm trạng không tốt, chỉ cần nghe thấy giọng của anh, thì cô sẽ cảm thấy dễ chịu ngay lập tức.



Im lặng một lát, Phó Ngôn Trí thấp giọng hỏi: “Gặp phải vấn đề nan giải gì à?” Quý Thanh Ảnh tìm ghế dài ngồi xuống, đáp lời: “Chuyện này cũng không được xem là vấn đề nan giải.”



Cô nói: “Chỉ là em nghe thấy tên của một người không muốn nghe thôi.”



Phó Ngôn Trí dừng lại.



Quý Thanh Ảnh cười cười, nói ngắn gọn: “Lần trước đang định nói với anh thì bị bác sĩ Từ cắt ngang.” Cô nhấp môi, nói: “Nguyên nhân em không thích tham gia thi đấu, một là vì chuyện xảy ra thời đại học, một là vì mẹ em.”



Cô bỏ qua chuyện thời đại học, nhẹ giọng nói: “Lúc em năm tuổi thì ba em qua đời.”



Phó Ngôn Trí không lên tiếng.



Quý Thanh Ảnh nói: “Mẹ em là một nhà thiết kế, là người có tài năng bẩm sinh.”



Lúc đầu, mẹ của Quý Thanh Ảnh chỉ làm việc ở Giang Thành.



Bà làm việc cho một công ty thiết kế rất có danh tiếng, nhưng bà không thỏa mãn với hiện trạng.



Nhưng vì gia đình trói buộc, nên bà không có cách nào ra nước ngoài.



Sau khi ba của Quý Thanh Ảnh qua đời, bà bắt đầu hành động.



Bà bỏ lại Quý Thanh Ảnh, ra nước ngoài.



Một năm đầu, bà sẽ thường xuyên gửi quà cho Quý Thanh Ảnh, cũng sẽ gọi điện cho cô.



Nhưng mỗi khi Quý Thanh Ảnh hỏi bà bao giờ về, thì bà đều nói bận, không có thời gian.



Sau này, ngay cả điện thoại bà cũng không có thời gian gọi.



Đợi tới khi Quý Thanh Ảnh lớn lên mới biết được, bà đã tái hôn, gả cho một người ngoại quốc.



Khi đó cô đã hiểu chuyện, đối với chuyện Chu Chỉ Lan tái hôn, có khổ sở, nhưng cũng hiểu được cho bà.



Mấy năm tiếp theo, Quý Thanh Ảnh thường sẽ trộm tới quán net, tìm những tin tức liên quan đến bà.



Cô đọc rất nhiều.



Những tin tức truyền thông khen ngợi thiết kế của bà xuất sắc thế nào, rồi bà tài năng thế nào. Cũng đọc những tin tức về cuộc sống riêng tư của bà, nói bà đã ly hôn với người chồng thứ hai.



Sau khi ly hôn không lâu, bà lại có bạn trai mới. Sự nghiệp lên như diều gặp gió, thiết kế của bà cũng ngày càng được công chúng biết đến rộng rãi, giải thưởng nhận được ngày càng nhiều.



Thậm chí còn trở thành giám đốc của một tập đoàn xa xỉ phẩm nổi tiếng, trở thành vị giám đốc Hoa kiều đầu tiên của tổng công ty Địch Gia.



Truyền thông luôn đưa tin về sự nghiệp cũng như đời tư của bà.



Nhưng chưa có một ai nhắc tới cuộc hôn nhân đầu tiên của bà, cũng không có ai biết rằng, bà còn có một người con gái.







Quý Thanh Ảnh rất ít khi nhớ lại chuyện trong quá khứ, nhưng hôm nay có chút không khống chế được.



Cô ngẩng đầu, liên tục chớp mắt nhìn lên trời: “Em nói chuyện này với anh, không phải là muốn anh đau lòng cho em.”



Cô nói: “Chỉ là em không nhịn được thôi. Hai ngày trước bà ngoại báo tin cho em, nói rằng bà ấy quay lại rồi.”



Phó Ngôn Trí thu mắt, yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại, không nói nên lời.



Trước đây anh đã từng suy đoán, nguyên nhân Quý Thanh Ảnh yếu ớt mẫn cảm như vậy có khả năng liên quan đến gia đình, nhưng anh cũng không biết cụ thể.



Giờ phút này, bên tai đều là những lời vừa rồi của cô.



Cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để nói ra, nhưng anh biết, những năm tháng dài đằng đẵng ấy của cô, cô độc biết nhường nào.



Khi họp phụ huynh, các bạn cùng lớp khác đi cùng bố mẹ, còn cô chỉ lẻ loi một mình.



Thậm chí khi người khác hỏi về bố mẹ cô, cô cũng không có cách nào nói ra sự thật.



Ba qua đời, mẹ thì bỏ lại cô rời đi.



Tất cả những chuyện này, đều nói với cô rằng, cô là một đứa trẻ không được chào đón, không có ai yêu thương cô.



Nếu yêu cô, thì họ đã không rời đi.



Qua hồi lâu, Phó Ngôn Trí mới khàn giọng đáp: “Anh biết.”




Anh lặp lại: “Anh biết.”



Sau khi nói ra, Quý Thanh Ảnh nhẹ nhõm không ít.



Mấy năm nay, cô đều rất cẩn thận tránh đọc những tin tức liên quan đến Chu Chỉ Lan.



Không vì lý do gì khác, chỉ là không muốn bản thân khó xử. Nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh được.



Bên kia Phó Ngôn Trí im lặng một lát, lại lần nữa lên tiếng.



Giọng nói của anh mang theo cảm giác trấn an và ấm áp, truyền tới chỗ cô.



“Không sao, sau này có anh rồi.” Anh nói: “Anh sẽ không rời đi.”



Quý Thanh Ảnh “Vâng” một tiếng, xoa xoa sống mũi chua xót: “Em biết.”



Cô nói: “Anh không nỡ.”



Phó Ngôn Trí thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy.”



Sao anh nỡ bỏ lại một người như cô được.



Quý Thanh Ảnh không quá chìm đắm trong tâm trạng bi thương, cũng không muốn Phó Ngôn Trí khó chịu theo mình.



Trầm mặc một hồi, cô chủ động chuyển đề tài: “Anh ăn cơm chưa?”



“Chưa.”



Quý Thanh Ảnh sửng sốt, nhìn giờ: “Đến giờ mà vẫn chưa ăn á?”



Cô nói: “Vậy anh mau ăn đi, em phải về phòng học rồi.”



Phó Ngôn Trí thấp giọng đáp lời: “Được, điện thoại anh luôn mở nguồn, hết bận thì nhớ báo với anh một tiếng.”



“Vâng.”



Cúp điện thoại, Quý Thanh Ảnh ngồi dưới tầng hóng gió đêm, sau đó quay lại phòng học.



Cô điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục tập trung học tập.



Cô bên này bận như vậy, nhưng bên Phó Ngôn Trí thì tốt hơn một chút.



Không có tình huống đặc biệt ngoài ý muốn, thì kỳ thật trực ban cũng không mệt lắm.



Anh nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, đưa mắt nhìn bữa tối đặt một bên, không có khẩu vị.



Phó Ngôn Trí suy tư một lát, rồi gọi điện cho mẹ Phó.



Mẹ Phó đang tản bộ với ba Phó, lúc nhìn thấy thông báo cuộc gọi, bà nhướng mày, nói với Phó Chính: “Con anh chắc chắn lại có việc tìm em giúp đỡ ấy mà.”



Phó Chính: “…”



Ông bật cười: “Chắc là liên quan đến bạn gái nó.”



Trong trí nhớ của hai người, Phó Ngôn Trí lớn như vậy, số lần anh tìm bọn họ giúp đỡ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.



Lần trước, là vì vé vào xem thi đấu.



Mẹ Phó lắc đầu, ghét bỏ nói: “Con trai có bạn gái, giống như bát nước đổ đi.”



Phó Chính: “…”



Vừa nói chuyện, mẹ Phó vừa nhận điện thoại.



“Alo.” Bà cố ý hỏi: “Phó Ngôn Trí, tìm mẹ có chuyện gì?”



Phó Ngôn Trí: “…Mẹ.”



Mẹ Phó bật cười: “Sao vậy, con gọi cho mẹ chắc chắn là chẳng có chuyện gì tốt đẹp.”



Bà nói: “Con nói nhanh đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc mẹ và ba con tản bộ.”



“…”



Phó Ngôn Trí không nói gì, im lặng một lát rồi hỏi: “Trước đây con nghe Diệp Trăn Trăn nói, hình như mẹ vừa nhận một lời mời của cuộc thi nào đó phải không?”



Mẹ Phó hừ một tiếng: “Là Cuộc thi thiết kế toàn quốc, ngày mai phải qua đó, sao vậy?”



Phó Ngôn Trí hơi dừng lại, thấp giọng hỏi: “Mẹ có tiện dẫn theo một trợ lý không?”



Mẹ Phó: “…Là con hả?”



“Vâng.”



Mẹ Phó kinh ngạc nhướng mày, đối mắt với Phó Chính: “Vì sao? Mai con không cần nghỉ ngơi à?”



Phó Ngôn Trí đáp: “Con chỉ qua xem một lát thôi.”



Mẹ Phó không trả lời. Loại huấn luyện kiểu này, không có gì là bất tiện cả. Chỉ cần các học viên có thời gian là có thể tự do hoạt động sau giờ học.



Chẳng qua là việc học tập và bài tập của mọi người khá nặng, nên không ai sẽ dùng khoảng thời gian quý báu ấy để đi chơi cả.



Mẹ Phó nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Bạn gái con xảy ra chuyện gì à?”



“Không ạ.”



Mẹ Phó: “…”



Bà nghẹn lời, hết chỗ nói, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Không nhìn ra đấy, thì ra con dính bạn gái con thế.”



Phó Ngôn Trí không phản bác.



Mẹ Phó cũng biết tính cách của con trai mình, anh không phải là người tình nguyện giải thích nhiều.



Bà trầm ngâm vài giây, thấp giọng nói: “Được rồi, mai mẹ bảo trợ lý qua bệnh viện đón con.”



“Được ạ.”



Phó Ngôn Trí “Ờ” một tiếng: “Còn chuyện gì nữa không?”



Phó Ngôn Trí dừng lại, thấp giọng nói: “Mẹ, cảm ơn.”



“…Buồn nôn quá, cúp máy đây.”



Phó Ngôn Trí nhìn cuộc gọi bị ngắt, cười bất đắc dĩ.



Sáng hôm sau.



Trại huấn luyện nghênh đón chủ tịch tập đoàn Tam Thanh.



Lúc Quý Thanh Ảnh đến phòng học mới biết, Hứa Băng Oánh ngồi cạnh cô, nói mấy tin cô ấy hóng được cho cô.



“Cô biết không, vị chủ tịch Tam Thanh này ấy, trâu bò cực.”



Quý Thanh Ảnh cầm bản phác thảo, cúi đầu suy nghĩ: “Ừ, sao lại nói vậy?”



Hứa Băng Oánh nói: “Bà ấy là nữ.”



Cô ấy nói: “Nhưng mà bà ấy ít khi lộ diện lắm, rất nhiều việc đều là do phó tổng giám đốc bên đó ra mặt xử lý. Lần này cũng là vì cổ vũ các nhà thiết kế thế hệ mới nên mới đến.”



Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh nhướng mày, tỏ vẻ đã hiểu: “Ồ.”



Cô nói: “Chờ mong thật đấy, trước đây tôi có đọc được một tin tức, hình như bà ấy xuất thân từ nhà thiết kế chuyên nghiệp đúng không?”



“Đúng rồi á.”



Hai người nhỏ giọng thì thầm, đột nhiên nghe được tiếng hô kinh ngạc.



Quý Thanh Ảnh theo bản năng ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người phụ nữ trên bục, cô sửng sốt.



Người này… Nếu cô nhớ không nhầm, thì hình như cô đã từng gặp qua ở đâu đó rồi.



Diệp Thanh nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng ở chỗ cô một lát, cười nói: “Chào mọi người, tôi là Diệp Thanh.”



Sau khi tự giới thiệu xong, Diệp Thanh cũng không trì hoãn, bắt đầu giảng bài.



Công việc một nhà thiết kế phải làm, không chỉ đơn giản là thiết kế một sản phẩm. Mà còn phải nắm bắt được văn hóa đại chúng hiện nay, thậm chí phải có hiểu biết nhất định về một giai đoạn văn hóa thì mới phát triển tốt hơn được.



Diệp Thanh là một người quản lý, nhưng cũng là một nhà thiết kế.



Bà rất giỏi trong việc kết hợp hai lĩnh vực này lại với nhau, nên giảng giải cho những nhà thiết kế trẻ về nhu cầu và sở thích của mọi người hiện nay là gì.



Vì là tiết học do Diệp Thanh giảng dạy, nên hôm nay bàn học trong phòng học là loại bàn học bình thường ở trường học.



Quý Thanh Ảnh ngồi ở hàng ghế sau, nghiêm túc chăm chú nhìn màn hình lớn trên bục giảng, thường xuyên ghi chép lại những điều quan trọng vào sổ ghi chú.



Đang viết, thì bên cạnh có một bóng người đổ xuống.



Cô không quá để ý, nghĩ rằng có lẽ là bạn học nào đó đến muộn.



Đột nhiên, có một cơn gió từ bên ngoài thổi vào.



Khi gió thổi vào, mang theo mùi hoa nhàn nhạt. Không phải là mùi hoa quá nồng, mà là mùi hương cô quen thuộc.



Tay cầm bút viết của Quý Thanh Ảnh dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn sang bên cạnh.



Vừa xoay đầu, đập vào mắt cô là một đôi mắt hẹp dài với đôi con ngươi đen như mực tàu.



Cô ngơ ngẩn, cứ ngơ ngác nhìn thẳng anh như vậy. Một hồi lâu vẫn không phản ứng được.



Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô, gõ gõ lên mặt bàn cô: “Chú ý nghe giảng nào.”



Khóe môi Quý Thanh Ảnh giật giật, một lúc lâu cũng không nghẹn ra được một chữ.



Cô quay đầu, nhìn về phía bục giảng. Diệp Thanh vẫn đang giảng bài.



Quý Thanh Ảnh chết máy chép tiếp hai dòng tốc ký, rồi lại xoay đầu lần nữa.



Sao Phó Ngôn Trí lại ở đây?



Một lát sau, trước mặt cô có một mảnh giấy, bên trên viết —- chú ý nghe giảng trước đã.



Quý Thanh Ảnh không nhịn được, cúi đầu viết: Sao anh lại tới đây.



Phó Ngôn Trí: Ừm, tới học cùng em.







Hết tiết học, đợi sau khi mọi người đều đã thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng, Quý Thanh Ảnh mới nghiêm túc nhìn người đàn ông bên cạnh: “Sao anh… Lại đột nhiên đến đây?”



Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô, cười khẽ: “Không nghĩ rằng anh sẽ đến?”



Quý Thanh Ảnh lắc đầu.



Phó Ngôn Trí duỗi tay, xoa xoa đầu cô: “Tối hôm qua anh đã nói với em rồi.”



“Dạ?” Quý Thanh Ảnh mờ mịt nhìn anh.



Anh cúi đầu, chạm nhẹ vào môi cô, giọng nói trầm thấp: “Quên rồi?”



Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, chủ động vòng tay lên cổ anh: “Không quên.”



Tối qua anh nói —- Nhớ cô.