Hờn Dỗi

Chương 46




Hai người gần sát lại nhau, trong mắt chỉ có người đối diện.



Người trong phòng học đều đã rời đi, nên căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.



Quý Thanh Ảnh có thể cảm nhận được hơi thở của Phó Ngôn Trí dừng trên mặt mình, khiến cô thấy hơi ngứa.



Theo bản năng cô muốn đưa tay lên gãi, thì Phó Ngôn Trí đã nâng tay, vén mấy lọn tóc bị rối của cô ra sau tai.



Bàn tay anh mang theo hơi ấm, thiêu đốt cô như bị điện giật.



Lông mi Quý Thanh Ảnh rung lên, không nhịn được hôn nhẹ lên môi anh.



Phó Ngôn Trí cười nhẹ, đảo khách thành chủ mà ngậm lấy môi cô, nói khẽ bên tai cô: “Chỗ này không thích hợp.”



“…”



Sau khi rời khỏi phòng học, Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn anh: “Sao bỗng nhiên anh lại tới đây?”



Cô hiếu kỳ hỏi anh: “Ý em là anh vào bằng cách nào.”



Phó Ngôn Trí nắm tay cô đi xuống cầu thang, thấp giọng trả lời: “Ừm, anh đi cửa sau.”



“…Hả?”



Phó Ngôn Trí nhìn cô, giải thích: “Anh đến cùng mẹ anh.”



Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, động não một chút rồi hỏi: “Mẹ anh là nhân viên trong lần tập huấn này của bọn em ạ?”



Phó Ngôn Trí hơi dừng lại, cúi đầu nhìn cô: “Có thể xem là vậy.”



Ánh mắt anh sáng quắc mà chăm chú nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Có muốn gặp bà ấy không?”



“…”



Quý Thanh Ảnh trầm mặc trong chốc lát, đưa mắt nhìn anh hồi lâu, có cảm giác căng thẳng không nói nên lời.



Phó Ngôn Trí nhéo nhéo thịt trong lòng bàn tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Căng thẳng à?”



“Vâng.” Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Để lần sau đi ạ.”



Cô cắn môi: “Đột ngột quá.”



Phó Ngôn Trí gật đầu, trấn an cô: “Được.”



Đột nhiên anh cười: “Đừng căng thẳng như vậy, mẹ anh thích em lắm.”



“Dạ?”



Quý Thanh Ảnh nhìn anh, có chút tò mò: “Sao anh lại nói vậy?”



Phó Ngôn Trí vừa định nói gì đó, thì có một giọng nói gần đó truyền đến.



Quý Thanh Ảnh theo bản năng buông tay anh ra. Việc trộm thân mật với bạn trai trong kỳ huấn luyện thế này, không thích hợp để cho người khác biết.



Nhìn bàn tay trống rỗng, Phó Ngôn Trí hơi nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của cô.



Người bên kia là Diệp Thanh và hai vị quản lý trại huấn luyện, cũng là người bên ban tổ chức.



Quý Thanh Ảnh chào hỏi với từng người.



Diệp Thanh hơi mỉm cười, gật gật đầu: “Vẫn chưa đi ăn cơm à?”



Quý Thanh Ảnh đáp lời: “Bây giờ đi ạ.”



Diệp Thanh gật đầu, đột nhiên nhìn về phía Phó Ngôn Trí, cười hỏi: “Vị này …”



Bà cố ý nói: “Cũng là học viên của kỳ huấn luyện này à?”



Phó Ngôn Trí: “…”



Quý Thanh Ảnh sửng sốt, vội vàng nói: “Không phải ạ.”



Cô cười có lỗi: “Anh ấy là bạn của cháu ạ.”



Nghe vậy, Diệp Thanh hiểu rõ gật gật đầu, đè nén ý cười nơi đáy mắt: “Ồ vậy à.”



Bà tỏ vẻ đã hiểu, nói: “Vậy cháu nói chuyện với bạn tiếp đi, bọn cô đi trước đây.”



“Vâng, mọi người đi thong thả ạ.”



Đến khi Diệp Thanh và mấy người khác đi rồi, Quý Thanh Ảnh mới thả lỏng được.



Không hiểu sao, khi cô đối mặt với Diệp Thanh lại có cảm giác căng thẳng không nói nên lời. Quý Thanh Ảnh nhíu mày suy nghĩ, có thể là vì khí thế của Diệp Thanh quá lớn, hoặc có thể là vì cảm giác sùng bái của cô với Diệp Thanh.



Quý Thanh Ảnh đi chậm lại, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Anh có muốn ăn cơm cùng em không?”



Phó Ngôn Trí hơi dừng lại, duỗi tay nhéo nhéo mặt cô: “Có tiện không?”



Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt.



Phó Ngôn Trí lắc đầu, thấp giọng nói: “Không ăn cơm cùng em được, anh có mang ít đồ cho em, để ở phòng bảo vệ, khi nào em hết bận thì nhớ qua đó lấy.”



“…Được.”



Quý Thanh Ảnh không nhịn được, duỗi tay ôm anh: “Anh phải đi rồi à?”



Phó Ngôn Trí gật đầu, duỗi tay xoa đầu cô: “Không muốn anh đi à?”



“Vâng.” Ở phương diện này, từ trước tới nay Quý Thanh Ảnh đều rất thành thật: “Còn những ba ngày nữa cơ.”



Phó Ngôn Trí cong môi, đôi tay đặt lên vai cô, đối diện với cô, giọng nói trầm thấp: “Ừm, sau khi về sẽ tính sổ với em sau.”



“…Dạ?”



Quý Thanh Ảnh ngơ ngác nhìn anh: “Tính sổ chuyện gì cơ?”



Phó Ngôn Trí cười như không cười nhìn cô, cũng không nói gì.



Vì để không làm chậm trễ thời gian, Phó Ngôn Trí đưa cô tới cửa nhà ăn thì rời đi luôn.



Lúc tới cửa, Quý Thanh Ảnh mới nhớ ra mình đã quên một chuyện rất quan trọng.



“À đúng rồi.”



Cô nhìn về phía Phó Ngôn Trí: “Mẹ anh là ai vậy?”



Có thể giúp Phó Ngôn Trí tự do ra vào đây, thì năng lực còn rất lớn.



Vừa dứt lời, điện thoại của Phó Ngôn Trí rung lên, anh không để tâm nhìn qua, là tin nhắn cười nhạo mẹ anh gửi qua.



Diệp Thanh: [ Phó Ngôn Trí con có phải không biểu hiện tốt không, cho nên ngay cả bạn gái con cũng không thừa nhận của con luôn. ]



Phó Ngôn Trí nhìn vẻ mặt của cô, rồi đưa điện thoại đến trước mặt cô.



Quý Thanh Ảnh cúi đầu, thì ngay lập tức thấy được tin nhắn kia.



Ngay lập tức não cô trở nên trống rỗng, mờ mịt nhìn Phó Ngôn Trí: “…Đây là?”



“Tin nhắn của mẹ anh.”



Quý Thanh Ảnh lại nhìn lên trên, chỗ ghi chú viết rất rõ ràng — Diệp Thanh.



Sau khi ăn cơm trưa xong rồi trở về phòng học, Quý Thanh Ảnh liên tiếp thất thần.



Hứa Băng Oánh nói chuyện cùng cô, kéo kéo áo cô: “Thanh Ảnh.”



“Hả?”



Hứa Băng Oánh nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Cô sao vậy, sao thất thần mãi thế?”



Quý Thanh Ảnh im lặng một lát, ghé đầu lên bàn, rầu rĩ nói: “Không có gì.”



Cô nói: “Chỉ là tôi đang nghĩ đến một chuyện vô cùng mất mặt thôi.”



Hứa Băng Oánh: “…Chuyện gì?”



Quý Thanh Ảnh không muốn nói nhiều.



Cô hoàn toàn không thể nào quên đi chuyện xảy ra ở cửa nhà ăn vừa rồi.



Sau khi biết mẹ của Phó Ngôn Trí chính là Diệp Thanh, Quý Thanh Ảnh thiếu chút nữa là lên cơn đau tim.



Vẻ mặt cô thay đổi liên tục, khóe môi giật giật, hồi lâu cũng không thốt ra được một chữ.



Phó Ngôn Trí thì ngược lại, không chỉ chăm chú nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của cô, mà còn đổ thêm dầu vào lửa.



Biết cô không thể nào tiêu hóa nổi tin tức này, Phó Ngôn Trí còn khom lưng ghé sát vào tai cô, cười như không cười nhắc nhở cô: “Muốn biết anh định tính sổ chuyện gì với em không?”



Thân mình Quý Thanh Ảnh cứng đờ, lập tức phản ứng lại được.



Cô vậy mà nói dối trước mặt mẹ của bạn trai rằng — Phó Ngôn Trí chỉ là bạn của cô.



Nghĩ đến đây, Quý Thanh Ảnh muốn giải thích, nhưng bị Phó Ngôn Trí cự tuyệt.



Đôi mắt anh hàm chứa ý cười, giọng nói trầm thấp, ẩn chứa hàm ý rõ ràng: “Ở đây không tiện.”



Chỉ vì một câu này của Phó Ngôn Trí, mà trong đầu Quý Thanh Ảnh nảy ra hơn một trăm phương pháp ‘tính sổ’ mà chỉ ở nhà mới tiện. Trong lúc nhất thời, trái tim không có cách nào bình tĩnh được.



Nghĩ đến đây, mặt Quý Thanh Ảnh lại đỏ lên.



Cô lắc đầu với Hứa Băng Oánh, nhẹ giọng nói: “Không có gì, tôi muốn yên tĩnh một lát thôi.”



Hứa Băng Oánh: “…Ok.”



Buổi chiều vẫn là Diệp Thanh giảng bài như cũ.



Trong tiết học, Quý Thanh Ảnh luôn có thể bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của Diệp Thanh dừng trên người mình. Cô bối rối vô cùng, chỉ có thể không ngừng tự nói với mình rằng —- không sao hết không sao hết, sếp Diệp là người rộng lượng, chắc chắn sẽ không so đo với mình đâu.



Sau khi tự thôi miên bản thân một hồi, trong lòng Quý Thanh Ảnh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.



Buổi tập huấn buổi chiều kết thúc, Quý Thanh Ảnh thu dọn đồ đạc đi xuống tầng, lúc tới phòng bảo vệ để lấy đồ Phó Ngôn Trí để lại cho cô, còn tình cờ gặp Diệp Thanh và trợ lý đang định rời đi.



Hai người đối mặt với nhau, ánh mắt Diệp Thanh dừng trên bình giữ nhiệt trên tay cô, không chờ cô mở miệng, bà liền mỉm cười nói: “Đây là canh gà dì giúp việc trong nhà hầm, giúp bồi bổ cơ thể, cháu uống nhiều một chút.”



Khuôn mặt Quý Thanh Ảnh trong nháy mắt đỏ lên, lắp bắp lên tiếng: “…Sếp Diệp.”



Diệp Thanh bật cười: “Tan học rồi, gọi bác là được rồi.”



Bà dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Quý Thanh Ảnh, đưa ra lời mời: “Nếu có thời gian thì tới nhà bác chơi, giờ bác có việc, đành đi trước đây.”



“Vâng ạ.”



Đến khi Diệp Thanh đi rồi, Quý Thanh Ảnh ổn định nhịp tim, rồi chậm chạp đi về ký túc xá.



Trong bình giữ nhiệt ngoài canh gà Diệp Thanh vừa nói ra, thì còn có ba cây kẹo mút Pim Pom và một tờ giấy ghi chú.



Cô sửng sốt, lấy tờ giấy ra đọc. Bên trên viết: Mỗi ngày một cây, ăn hết là được về nhà.



Quý Thanh Ảnh ngơ ngẩn, nhìn mấy chữ viết mạnh mẽ có lực trên giấy, nhịp tim hẫng một nhịp.



Dường như Phó Ngôn Trí luôn luôn dùng những phương pháp độc đáo của riêng anh để cho Quý Thanh Ảnh cảm giác an toàn không nói nên lời.



Cô nhìn ba cây kẹo mút kia hồi lâu, không chút suy nghĩ bóc một cây bỏ vào miệng.



Ăn xong cây này, thì chỉ còn hai ngày nữa, là cô có thể về nhà.



Ngày huấn luyện cuối cùng, nhưng cũng không hẳn là vậy.



Bọn họ được yêu cầu trong thời gian một ngày, phải hoàn thành một tác phẩm cho vòng thi đấu này.



Đề bài rất chung chung, chỉ là dùng nguyên liệu xung quanh, có thể thiết kế được cái gì thì thiết kế cái đó.



Hơn nữa, vì là cuộc thi giữa tất cả các học viên, nên toàn bộ quá trình đều được quay chụp lại.



Ban đầu Quý Thanh Ảnh cũng từng phỏng đoán, huấn luyện lần này có khả năng chỉ đơn giản hết tiết là kết thúc.



Chắc chắn cuối cùng sẽ có cuộc thi để loại bớt người.



Cô nhìn vải dệt bên cạnh, vải mỗi học viên có đều giống nhau, đều là màu trắng thuần.



Còn việc thiết kế ra sản phẩm thế nào, thì phải dựa vào năng lực của mỗi người.



Đầu tiên Quý Thanh Ảnh phác họa ý tưởng, sau đó mới lấy thuốc nhuộm bên cạnh để nhuộm vải.



Không có ai sẽ thực sự dùng vải màu trắng thuần để may đồ, mỗi học viên đều sẽ cố gắng thể hiện điểm mạnh của mình.



Quý Thanh Ảnh từng học qua về lĩnh vực này nên cũng khá rõ việc chia tỉ lệ thuốc nhuộm.



Mỗi người đều giành giật từng phút giây để hành động, một khắc cũng không dám chậm trễ.



Thời gian nhanh chóng trôi đi, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng trân quý.



Quý Thanh Ảnh phối màu nhuộm xong, sau đó cắt tấm vải trên tay, bắt đầu nhuộm.



Chỉ trong chốc lát, vòng thi đã đến những giây phút cuối cùng.



Mười phút cuối, Quý Thanh Ảnh đặt kim chỉ trong tay xuống.



Cô đã làm xong.



Không lâu sau, có một cố vấn xuất hiện.



Là cố vấn, cũng là một trong số những giám khảo của vòng thi thứ hai.



Ông nhìn xung quanh một vòng, ra hiệu: “Đã hết giờ.”



Mọi người đặt đồ vật trong tay xuống.



Ông cười cười, chỉ chỉ nói: “Người mẫu cũng đã tới rồi, mọi người để người mẫu thay đồ đi.”



“Vâng.”



Mọi người đáp lời.



Sau khi nhìn thấy tác phẩm của Quý Thanh Ảnh, Hứa Băng Oánh không nhịn được mà kinh ngạc hô lên: “Lạy chúa tôi, tác phẩm của cô đẹp quá đi Thanh Ảnh ơi.”



Quý Thanh Ảnh cười nhạt nhòa, nhìn cô ấy: “Của cô cũng rất tuyệt.”



Những nhà thiết kế có thể trụ lại đến vòng này, thì thực lực đều không thể khinh thường.



Quý Thanh Ảnh thiết kế một chiếc sườn xám màu xanh lục.



Không phải là màu sáng, mà là màu xanh thẫm, dù không có hoa văn điểm xuyết, nhưng lại hơn hẳn khi điểm xuyết thêm hoa văn vào.



Lúc người mẫu thay đồ xong đi ra, không ngoài ý muốn đều khiến mọi người chú ý.



Vài phút trước khi show diễn bắt đầu thì Chu Chỉ Lan mới đến, nhưng bà cũng không lộ diện.



Bà không phải giám khảo của vòng thi này, bà chỉ đồng ý lời mời qua đây lộ mặt rồi chuyện trò vài câu.



Nhìn tác phẩm của các nhà thiết kế mới, vẻ mặt bà rất lạnh nhạt, không có cảm giác đẹp đến ngỡ ngàng, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.



Cho tới khi nhìn thấy chiếc sườn xám màu xanh lục kia, bà mới ngồi ngay ngắn lại.



Tổng giám đốc Triệu chịu trách nhiệm tiếp đãi bà bên cạnh nhìn theo ánh mắt bà, rồi cũng bị làm cho kinh ngạc bởi vẻ đẹp của nó.



“Tác phẩm này…” Ông vuốt cằm nói: “Khá thú vị.”



Chu Chỉ Lan không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn bộ sườn xám kia hồi lâu.



Tổng giám đốc Triệu đưa mắt nhìn bà: “Cô Chu, cô cảm thấy thế nào?”



Chu Chỉ Lan cúi đầu, mở tư liệu trong tay ra, sau khi nhìn thấy cái tên quen thuộc, ánh mắt bà lóe lên, nói ngắn gọn: “Cũng không tệ lắm.”



Tổng giám đốc Triệu cười: “Đúng nhỉ, nhà thiết kế này rất có thiên phú, nhưng tôi đã từng điều tra qua, hình như cô ấy chỉ có hứng thú với sườn xám thôi.”



Chu Chỉ Lan “Ừm” một tiếng, đưa mắt nhìn ông ấy: “Sao lại nói như vậy?”




Tổng giám đốc Triệu mỉm cười, giải thích: “Cô cũng biết đấy, nếu chỉ theo đuổi một phong cách, thì trên con đường thiết kế này sẽ không đi xa được.”



Ông nâng cằm, chỉ vào tác phẩm của Quý Thanh Ảnh, nói: “Sườn xám chỉ được một bộ phận nhỏ yêu thích, chứ không phải là xu hướng, với thị trường hiện nay mà nói, thì không có quá nhiều ưu thế.”



Thương nhân, chỉ xem trọng lợi ích.



Mà sườn xám thực sự chỉ được một bộ phận nhỏ chú ý. Ấn tượng của rất nhiều người về nó là trói buộc, là khuôn phép, là kiểu dáng không thay đổi. Ngoài những thứ này ra, thì có rất ít người cảm thấy sườn xám có thể biến đổi đa dạng.



Chu Chỉ Lan ở trong ngành này nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng hiểu được đạo lý này.



Bà không lên tiếng một lát, nhàn nhạt nói: “Để xem các tác phẩm đằng sau xem.”



Sau khi toàn bộ các tác phẩm được trình diễn xong, chiếc sườn xám màu xanh lục của Quý Thanh Ảnh không ngoài ý muốn nhận được nhiều yêu thích của mọi người nhất.



Vòng loại này, loại đi một số lượng lớn học viên, đến cuối cùng chỉ còn mười sáu người.



Sau khi kết quả được công bố, có người đau lòng tiếc nuối rời đi, có người lại vô cùng phấn khích.



Chỉ cần là thi đấu, thì đều sẽ có kết quả như vậy.



Hứa Băng Oánh đứng cạnh Quý Thanh Ảnh, hạ thấp giọng hỏi: “Thanh Ảnh, hình như cô không hào hứng lắm nhỉ?”



Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn cô ấy, nói ngắn gọi: “Không, trong tôi rất phấn khích.”



Hứa Băng Oánh: “…”



Cô ấy bật cười, nói: “Chiếc sườn xám cô thiết kế kia đẹp thật đấy, tôi cũng thích lắm.”



“Cảm ơn.”



Hai người đang trò chuyện, thì vị giám khảo phía trước đột nhiên hô lên một tiếng, rồi nói vài câu khách sáo.



“Chúc mừng mọi người đã lọt vào vòng thi đấu thứ ba, vòng thi tiếp theo, cạnh tranh sẽ càng khốc liệt hơn, hi vọng mọi người sẽ càng cố gắng nhiều hơn.”



Cuối cùng, ông cười nói: “Nhưng cùng với đó, những người có thể trụ lại, thì tương lai sẽ càng tốt đẹp hơn.”



Mọi người vỗ tay. Ông cười cười: “Hôm nay, chúng tôi đã chuẩn bị cho những học viên trụ lại được một niềm vui bất ngờ.”



Mọi người mở to mắt, tò mò hỏi: “Niềm vui bất ngờ gì cơ?”



Vị giám khảo cười, nói thẳng: “Giới thiệu cho mọi người một vị tiền bối mà tôi quen biết.”



Vừa dứt câu, Hứa Băng Oánh đột nhiên nắm chặt quần áo Quý Thanh Ảnh, kích động không thôi: “AAAA Thanh Ảnh cô nói xem liệu có phải là thần tượng của tôi đến không?”



Quý Thanh Ảnh còn chưa kịp lên tiếng, thì nghe bạn học bên cạnh kinh ngạc hô lên.



Cô nhìn theo ánh mắt của mọi người, thì thấy một người đang đi lên sân khấu.



Bà mặc một bộ tây trang màu đen cắt may vừa vặn, tư thế hiên ngang, lên trên nữa, là một gương mặt ưa nhìn mà tất cả mọi người đều quen thuộc.



Bà có đường nét khuôn mặt rõ ràng, là một người đẹp không tuổi.



Giữa hai lông mày có nếp nhân, nhưng cũng không làm mất đi sự thu hút của bà với mọi người. Ngược lại, còn cảm thấy vẻ đẹp lắng đọng của thời gian ở bà.



Xuyên qua thời gian, có thể nhận ra dáng vẻ đẹp đến mức khiến người khác ngỡ ngàng của bà khi còn trẻ.



Quý Thanh Ảnh đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng giờ đây khi tận mắt nhìn thấy bà, thì nội tâm vẫn không khỏi kích động.



Mí mắt cô khẽ run, chậm rãi rũ mắt xuống.



Vì sự xuất hiện của Chu Chỉ Lan, tất cả học viên đều không kìm nổi sự kích động của mình mà hô thành tiếng.



Ồn ào một hồi lâu, cuối cùng mọi người mới yên tĩnh lại.



Chu Chỉ Lan đứng đối diện với bọn họ, dịu dàng cười nói: “Chào mọi người, tôi là Chu Chỉ Lan.”



“Chào cô Chu!”



“Cô Chu cô là thần tượng của em đấy ạ!”



Chu Chỉ Lan mỉm cười: “Cảm ơn sự yêu thích của mọi người.”



Bà nhìn xung quanh một vòng, tầm mắt dừng ở người ngồi ở sườn ngoài hồi lâu, mới chuyển ánh mắt đi chỗ khác: “Rất vui khi được gặp mọi người, chúc mừng mọi người…”



Sau đó bà nói gì, trên cơ bản Quý Thanh Ảnh cũng không biết.



Cô cúi đầu nhìn mũi chân, có cảm giác chua xót không nói nên lời.



Dựa vào đâu mà bà có thể không chút để ý xuất hiện như vậy, khiến cuộc sống của cô đảo loạn.



Sau khi kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc rời đi.



Vòng thi tiếp theo sẽ diễn ra sau một tuần nữa. Vòng thi thứ ba và trận chung kết đều sẽ được tổ chức công khai.



Quý Thanh Ảnh vừa thu dọn đồ đạc xong, thì tiếng chuông điện thoại vang lên.



Cô đưa mắt nhìn, là một dãy số xa lạ.



Quý Thanh Ảnh hơi dừng lại, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, rồi kéo vali xuống tầng.



Hứa Băng Oánh rời đi cùng cô.



“Thanh Ảnh, cậu gọi xe à?”



Quý Thanh Ảnh lắc đầu, thấp giọng nói: “Bạn tôi tới đón, còn cô thì sao?”




Hứa Băng Oánh cười cười: “Người nhà tôi tới đón.”



Hai người nói cười xuống lầu, khi đến đại sảnh tầng một, thì ngoài ý muốn gặp được Chu Chỉ Lan.



Ánh mắt Hứa Băng Oánh sáng rực lên, thì thầm với Quý Thanh Ảnh: “Cô nói xem nếu giờ tôi qua đó xin cô Chu chữ ký thì liệu cô ấy có cho tôi không?”



Quý Thanh Ảnh nâng mắt nhìn, nhàn nhạt nói: “Khả năng là có đấy.”



Trong nháy mắt, Hứa Băng Oánh tự tin hẳn: “Tôi đi đây.”



“…Ừ.” Quý Thanh Ảnh không chần chờ: “Bạn tôi đang đợi, tôi đi trước nhé.”



“Ok.”



Nói xong, Quý Thanh Ảnh định rời đi bằng hướng khác.



Còn chưa đi ra ngoài, cô đã bị gọi lại.



“Thanh Ảnh.”



Bước chân Quý Thanh Ảnh hơi dừng lại, đầu cũng không quay lại mà rời đi.



Hứa Băng Oánh kinh ngạc nhìn Quý Thanh Ảnh đã đi xa, kinh ngạc nói: “…Cô Chu, cô gọi Thanh Ảnh có chuyện gì sao?”



Chu Chỉ Lan nhíu mày, không tiếp lời.



Rồi bà chuyển ánh mắt lên người Hứa Băng Oánh, cười hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”



Hứa Băng Oánh “Á” một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Cô Chu, em rất thích cô, cô có thể cho em xin chữ ký được không ạ?”



Chu Chỉ Lan gật đầu: “Đương nhiên rồi.”



Sau khi ký xong, Chu Chỉ Lan không ngoài ý muốn từ trợ lý mình biết được người đã đi rồi.



Bà “Ừm” một tiếng, duỗi tay xoa xoa mi tâm: “Được rồi, về thôi.”



Đúng lúc hôm nay là thứ bảy, nên Trần Tân Ngữ đã sớm chờ cô ở cổng trại huấn luyện.



Nhìn thấy Quý Thanh Ảnh vội vàng chạy ra, cô ấy nhướng mày, vô cùng kinh ngạc.



“Phía sau có người đuổi theo cậu à?”



“Không có.”



Quý Thanh Ảnh nhìn cô ấy: “Lên xe, đi thôi.”



Trần Tân Ngữ: “…”



Xe chạy được một đoạn dài, trong thời gian chờ đèn đỏ, cô ấy quay đầu nhìn người bên cạnh: “Thi không tốt à?”



“Không phải.”



Quý Thanh Ảnh nhìn cây long não bên đường hồi lâu. Vào ngày hè, vùng đất dưới tán cây long não là nơi trú nắng thích hợp nhất trên đường.



Lá cây to lớn, xanh um tươi tốt nên có thể cản được rất nhiều ánh nắng mặt trời, trên mặt đất cũng loang lổ bóng lá.



Lúc bị gió thổi qua, bóng cây đung đưa, lòng người cũng đung đưa.



Quý Thanh Ảnh chăm chú nhìn hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Bà ấy quay lại rồi.”



Trần Tân Ngữ phải mất một lúc mới phản ứng lại được: “Ai?”



“Mẹ tớ.”



Trần Tân Ngữ sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô: “Hả?” Cô ấy dừng lại, nghĩ tới phản ứng vừa rồi của cô: “Cậu gặp rồi à?”



Quý Thanh Ảnh “Ừ” một tiếng.



Trần Tân Ngữ nhìn vào hai mắt cô, môi mấp máy.



Cô ấy im lặng một lát, rồi hỏi: “Vậy giờ cậu định thế nào?”



Quý Thanh Ảnh còn đang nhìn cảnh ngoài cửa sổ, trầm mặc một chút rồi nói: “Không định thế nào cả.”



Trần Tân Ngữ không nói gì, cũng không biết nên làm thế nào để an ủi cô.



Cô ấy đáp lời, nhẹ giọng nói: “Nếu không vui thì lúc nào tìm tớ nói chuyện phiếm cũng được.”



Quý Thanh Ảnh bật cười, cong cong môi: “Được.”



Cô hỏi: “Trì Lục đi rồi à?”



“Ừ, vừa đi hai ngày trước.”



Trần Tân Ngữ nói: “Nhưng trước lúc đi cậu ấy có nói sau này sẽ thường xuyên về nước.”



Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh nhướng mày: “Thật á?”



“Ừ.”



Hai người trò chuyện từ chuyện này sang chuyện khác, Quý Thanh Ảnh cũng dần quên đi chuyện liên quan đến Chu Chỉ Lan.



Sau khi đưa cô về nhà, Trần Tân Ngữ ăn cơm tốt với cô rồi mới rời đi.



Quý Thanh Ảnh nhìn điện thoại, ngoại trừ mấy cuộc gọi nhỡ, thì còn có tin nhắn Phó Ngôn Trí gửi tới, nói anh hơi bận, không biết khi nào mới tan làm, dặn cô nghỉ ngơi sớm một chút.



Quý Thanh Ảnh chăm chú nhìn mấy tin nhắn kia, rồi nhắn lại: [ Ok. ]



Lúc Phó Ngôn Trí về đến nhà, đã gần 12 giờ.



Tới lúc gần tan làm, bệnh viện tiếp nhận một bệnh nhân cần cấp cứu, nên anh phải theo vào phòng phẫu thuật.



Lúc đến cửa nhà, anh đưa mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt đối diện, không có ánh đèn lộ ra khỏi khe cửa, có lẽ cô đã ngủ rồi.



Anh click mở điện thoại, đọc tin nhắn Quý Thanh Ảnh gửi, sau đó mới đẩy cửa vào nhà.



Sau khi vào nhà, Phó Ngôn Trí vào phòng bếp uống nước, rồi mới đi vào phòng định tắm rửa.



Trong phòng vô cùng im ắng, ngoại trừ tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, thì trong nhà yên tĩnh vô cùng.



Đẩy cửa phỏng ra, anh nâng tay bật công tắc đèn âm tường lên.



Đèn vừa sáng, anh đã chú ý đến thứ đang cuộn tròn như quả bóng trên giường.



Ánh mắt Phó Ngôn Trí hơi dừng lại trên giường, rồi không chút do dự tắt đèn đi.



Người trên giường không có phản ứng, hẳn là đang ngủ say.



Anh đứng tại chỗ một lúc lâu, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ mà nhìn cô.



Cả người Quý Thanh Ảnh rúc ở trong chăn, chỉ lộ ra một chút phần tóc. Anh rũ mắt, chăm chú nhìn vẻ mặt khi ngủ của cô hồi lâu, trong lòng cảm thấy mềm mại vô cùng.



Chờ tới khi Phó Ngôn Trí đến phòng dành cho khách tắm rửa xong quay lại, thì người trên giường vẫn đang ngủ như cũ.



Anh cẩn thận xốc chăn lên, vừa xốc lên, thì người trên giường cũng có phản ứng.



Quý Thanh Ảnh trở mình, vẫn còn ngái ngủ mà xoa xoa đôi mắt, ngước nhìn anh: “Anh về rồi,”



Phó Ngôn Trí đáp lại: “Ừm.”



Trong phòng không bật đèn, nên Quý Thanh Ảnh cũng không nhìn rõ được vẻ mặt của anh.



Cô theo bản năng đứng dậy, dang hai tay với anh: “Giờ là mấy giờ rồi?”



Phó Ngôn Trí bế cô lên, trầm giọng nói: “Mười hai rưỡi rồi.”



Quý Thanh Ảnh mơ mơ màng màng “Ồ” một tiếng: “Muộn vậy rồi cơ à.”



“Ừ.”



Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô: “Sao lại sang đây?”



Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh tỉnh táo lại một chút, nâng mắt nhìn anh: “Anh bảo, ba ngày nữa gặp lại.”



Nói rồi, cô mở mắt nhìn anh: “Anh không muốn em qua đây à?”



Phó Ngôn Trí không lên tiếng.



Quý Thanh Ảnh không mấy vui vẻ bẹp miệng, vô cùng tủi thân nói: “Thế giờ em về nhà… hic…”



Còn chưa nói hết câu, cả người cô đã bị đè lại trên giường, những nụ hôn mãnh liệt rơi xuống, khiến Quý Thanh Ảnh không thở nổi.



Nụ hôn của Phó Ngôn Trí mang theo tính công kích, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.



Anh ngậm lấy môi cô hôn mút mơn trớn, cạy lấy đầu lưỡi cô, rồi càng hôn mãnh liệt hơn. Quý Thanh Ảnh bị đau nên nức nở, hoàn toàn không thể phản kháng được.



Toàn thân cô đều vô lực, mềm như bông rồi hóa thành nước, chỉ có thể nắm chặt áo của người đàn ông.



Nhiệt độ cơ thể của Phó Ngôn Trí còn cao hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, xuyên qua lớp quần áo mỏng manh mà truyền đến cô, khiến Quý Thanh Ảnh cũng cảm thấy cơ thể mình nóng như lửa đốt.



Cho tới khi cô không thở nổi nữa, Phó Ngôn Trí mới buông môi cô ra, nhưng lại bắt đầu hôn lên chỗ khác.



Sống mũi, khuôn mặt… rồi cả vành tai.



Anh ngậm lấy vành tai cô liếm nhẹ, khiến Quý Thanh Ảnh không khống chế được mà run rẩy một chút, nức nở ra tiếng.



Không biết đã hôn bao lâu, bàn tay của Phó Ngôn Trí ôm chặt lấy thân thể cô, rồi dừng lại.



Sau khi cảm nhận được động tác của anh, Quý Thanh Ảnh mờ mịt mở mắt ra.



Hai người im lặng đối diện nhau, thở dốc.



Đột nhiên, Phó Ngôn Trí lại cúi đầu hôn cô, nhưng giờ đây, anh vô cùng dịu dàng, như thể đang dỗ dành cô.



Anh hôn một đường xuống dưới, khi anh dừng ở chỗ xương quai xanh của cô, thân thể Quý Thanh Ảnh run lên, vòng tay lên cổ anh gọi: “Phó Ngôn Trí…”



Phó Ngôn Trí hôn từng cái từng cái lên xương quai xanh của cô, rồi mới thấp giọng trả lời: “Anh đây.”



Quý Thanh Ảnh có cảm giác căng thẳng không nói nên lời, các đầu ngón chân cuộn vào nhau, có chút không chịu nổi anh dụ dỗ như vậy.



Cô mơ hồ nói: “Ngứa.”



Giọng nói cô mềm nhũn, vang lên bên tai Phó Ngôn Trí, giống như đang quyến rũ anh.



Anh lại ngậm môi cô, tay không khống chế được mà du ngoạn trên người cô. Sau khi cảm nhận được thân thể cô căng cứng, Phó Ngôn Trí không nhịn được mà bật cười.



Quý Thanh Ảnh ngơ ngác mở mắt nhìn anh: “…Sao anh lại cười?”



Phó Ngôn Trí cúi đầu, hai tay chống hai bên kẹp cô ở giữa, cũng không giải thích. Anh cúi đầu, một lần nữa hôn lên môi cô, khàn giọng hỏi: “Đêm nay ngủ bên này à?”