Hờn Dỗi

Chương 48




Nói rồi, anh trực tiếp kéo Quý Thanh Ảnh vào lòng, cúi đầu thám thính nơi cần cổ cô, thấp giọng hỏi: “Em vừa xịt nước hoa à?”



Hơi thở ấm áp của anh phả lên da thịt của Quý Thanh Ảnh, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy như bị mèo cào.



Cô theo bản năng “Vâng” một tiếng, mơ hồ không rõ giải thích: “Là ở cửa hàng…”



Còn chưa nói hết lời, Phó Ngôn Trí đột nhiên mút nhẹ da thịt nơi cổ cô, khiến cô theo bản năng nhẹ rên một tiếng.



Anh chậm rãi di chuyển xuống dưới, tiếp tục hỏi: “Xịt cho anh ngửi hả? Hm?”



Anh cố ý đè nặng âm cuối, âm thanh phát ra từ nơi cổ họng khiến toàn thân Quý Thanh Ảnh mềm nhũn.



Người này, thật sự quá xấu xa rồi.



Quý Thanh Ảnh mím chặt môi, cố gắng không để bản thân nhanh chóng phát ra âm thanh đầu hàng.



Cô thấp giọng phản bác: “Nào có.”



Cô giương mắt nhìn anh, đôi mắt ướt át đầy hơi nước: “Xịt thử ở cửa hàng mà.”



Phó Ngôn Trí nhướng mày: “Không phải là cố ý xịt cho anh ngửi à?”



Quý Thanh Ảnh: “… Anh đừng có ảo tưởng như vậy.”



Nghe vậy, Phó Ngôn Trí cong môi, trầm ngâm một lát rồi nói: “Không phải em bảo em có mua sao?”



“… Dạ?” Quý Thanh Ảnh nhìn anh: “Anh muốn thử hả?”



Ánh mắt Phó Ngôn Trí sáng quắc nhìn cô, nhắc nhở: “Muốn ngửi trên người em.”



“…”



Hai câu này nghe qua thì không thấy khác nhau lắm. Nhưng sau khi suy ngẫm kĩ thì mới hiểu được ý nghĩa sâu xa ở bên trong.



Quý Thanh Ảnh hờn dỗi liếc mắt nhìn anh: “Em vẫn chưa tắm, chút nữa cho anh ngửi sau.”



Phó Ngôn Trí đồng ý: “Được.”



Hai người đứng trong phòng bếp cũng không chim chuột gì nữa, chủ yếu là vì đói.



Tốc độ nấu cơm của Phó Ngôn Trí khá nhanh, không bao lâu sau thì ba món mặn một món canh được bày lên bàn.



Trong lúc anh đang xào rau, Quý Thanh Ảnh mở cửa sổ sát đất ra, để cho gió đêm thổi vào. Cơn gió như thổi qua mặt hồ, làm gợn lên con sóng tình trong nhà, làm tình yêu nảy sinh.



Lúc ăn cơm, Quý Thanh Ảnh cảm thấy hơi mất tự nhiên.



Nhưng sau khi nghĩ lại, lại cảm thấy cũng không có vấn đề gì. Cô đã nhận định anh là người sẽ đi cùng mình đến cuối đời này, nên sớm hay muộn thì cô cũng thuộc về anh mà thôi.



Tay nghề nấu nướng của Phó Ngôn Trí rất tốt, Quý Thanh Ảnh vô cùng thích ăn đồ anh nấu.



Đang ăn, Phó Ngôn Trí đột nhiên hỏi một câu: “Hôm nay em gặp phải chuyện gì sao?”



Quý Thanh Ảnh dừng tay, ngước mắt nhìn anh: “Biểu hiện của em rõ đến vậy sao?”



Phó Ngôn Trí nhìn cô, hơi lắc đầu: “Không.”



Anh đã quen quan sát vẻ mặt của cô.



Khi Quý Thanh Ảnh không vui thì cô sẽ không thích nói chuyện, cảm xúc trên mặt cũng rất nhạt nhòa, đương nhiên không phải là kiểu cố ý làm mặt lạnh, mà là kiểu rầu rĩ, khi cô thi thoảng nhớ đến chuyện không vui, thì khóe miệng sẽ rũ xuống, ngay cả đôi mắt hồ ly xinh đẹp kia cũng sẽ mất đi một chút ánh sáng.



Quý Thanh Ảnh nhìn thẳng anh, nhướng mày hỏi: “Vậy sao anh biết em không vui?”



Phó Ngôn Trí nhìn cô, vẫn không lên tiếng.



Quý Thanh Ảnh chống cằm nhìn anh cười một cái: “Đúng vậy.”



Cô nói: “Gặp phải mẹ em, em quên mất không nói với anh, hôm qua lúc thi đấu, bà ấy cũng có mặt.”



Phó Ngôn Trí rũ mắt, gắp đồ ăn để vào trong bát của cô, ngữ khí ôn hòa hỏi: “Có nói gì với em không?”



Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Có, nhưng đó đều không phải là những thứ em muốn nghe.”



Cô nói: “Em và bà ấy không hòa hợp với nhau.”



Phó Ngôn Trí bắt đầu nhét đồ ăn vào miệng cô, giọng nói trầm thấp: “Vừa ăn vừa nói.”



Quý Thanh Ảnh bật cười, hờn dỗi liếc nhìn anh: “Được.”



Cô hé miệng nhận lấy đồ ăn anh đút cho mình, cười khanh khách nói: “Em chắc chắn sẽ không vì bà ấy mà không có khẩu vị đâu.”



“Ừm.”



Quý Thanh Ảnh “Dạ” một tiếng, bắt đầu mở công tắc nói.



Cô nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Thật ra cũng chưa nói gì với nhau cả, bà ấy muốn nói chuyện với em, nhưng em không muốn nghe.”



Cô nhấp môi: “Trước đây, bà ấy từng về nước hai lần, nhưng em cũng chưa từng gặp lại bà, bà ấy gọi điện cho em em cũng không nhận.” Cô dừng lại, chậm rãi nói: “Bởi vì hai lần bà ấy về nước kia, đều không phải vì em.”



Quý Thanh Ảnh là một người rất tích cực, chỉ cần một lần Chu Chỉ Lan về nước vì cô thôi thì cũng đủ làm cô mềm lòng rồi, thậm chí có khả năng theo thời gian, cô sẽ tha thứ cho những gì bà đã làm trước đây.



Nhưng bà chưa từng làm vậy vì cô.



Bà chưa một lần về nước vì cô, dù là lần này, thì vẫn là vì công việc của bà như cũ.



Nhớ tới đây, có chút khó chịu, nhưng dường như cũng không quá khó chịu như trong tưởng tượng.



Cô nhìn vào đôi mắt đầy cảm xúc của Phó Ngôn Trí, cười cười: “Anh đừng thấy đau lòng cho em.” Cô nhẹ giọng nói: “Em đã tự mình vượt qua được.”



Phó Ngôn Trí không lên tiếng, chỉ xoa đầu cô, như đang tiếp thêm sức mạnh cho cô.



Quý Thanh Ảnh cười, nghĩ nghĩ nói: “Bà ấy thật sự không thay đổi chút nào.”



Vẫn ích kỷ như vậy.



Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, nhìn về phía Phó Ngôn Trí: “Anh biết hôm nay gặp mặt, câu đầu tiên bà ấy nói với em là gì không?”



Không đợi Phó Ngôn Trí lên tiếng, cô nhỏ giọng nói một câu: “Em và bà ấy đã lâu không gặp, nhưng câu đầu tiên bà ấy nói không phải là nói em đã trưởng thành rồi, cũng không phải khen em được lọt vào vòng thi thứ ba, mà là nói thiết kế của em có vấn đề.”



Nhiều năm như vậy, đều là Quý Thanh Ảnh một mình đi qua tháng năm. Kỳ thật cô đã không còn ôm hi vọng về Chu Chỉ Lan từ lâu.



Lúc cô cần tình yêu của bà nhất, thì bà không ở bên cạnh, bây giờ bà quay về, thì cô cũng không thiếu gì nữa.



Nhưng tóm lại, ai cũng có một chút tham lam.



Cô cũng không ngoại lệ.



Đương nhiên, cô cũng không nghĩ tới chuyện muốn Chu Chỉ Lan phải thế này thế kia. Những chuyện bà ấy đã làm, cô không có cách nào tha thứ.



Cô chỉ cảm thấy trái tim giá lạnh, bà ấy đã không cần mình thì thôi, kết quả lại còn tới chỉ trích cô không tốt.



Cô biết về phương diện thiết kế cô không bằng bà ấy, nhưng đó không phải là lý do hay cách thức để bà ấy mở lời với cô.



Quý Thanh Ảnh, vô cùng không thích.



Cả chiều nay cô cũng không biểu hiện rõ ràng, là do cô không có thói quen tâm sự những chuyện này với người khác.



Làm vậy sẽ khiến cô cảm thấy mình ra vẻ yếu đuối.



Mặc dù Trần Tân Ngữ biết rất nhiều chuyện của cô, nhưng cô không muốn đem những chuyện này ra nói để rồi cuối cùng khiến Trần Tân Ngữ cũng thấy khó chịu với cô.



Nhưng bây giờ Phó Ngôn Trí vừa hỏi, Quý Thanh Ảnh đã muốn nói ngay.



Giống như chỉ có nói ra, thì cô mới có thể thoải mái.



Phó Ngôn Trí dừng lại, một tay ôm cô vào lồng ngực.



Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, nuốt nước mắt vào trong, rầu rĩ nói: “Em không muốn khóc đâu.”



“Anh biết.” Anh ngồi bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Ở chỗ anh em có thể khóc thoải mái.”



Quý Thanh Ảnh nắm lấy quần áo anh, rầu rĩ “Dạ” một tiếng: “Thật ra em đã tự vượt qua được rồi.” Cô cắn môi, thấp giọng nói: “Chỉ là lúc nhớ tới thì vẫn cảm thấy khó chịu.”



Anh duỗi tay, nhéo nhéo thịt trong lòng bàn tay cô, thấp giọng hỏi: “Vì sao không nói với anh?”



Quý Thanh Ảnh “À” một tiếng, cọ cọ vào cổ anh, nhẹ giọng nói: “Em sợ anh đang bận mà.”



Phó Ngôn Trí hơi dừng lại, không lên tiếng.



Anh nghiêng đầu, hôn lên má cô: “Anh xin lỗi.”



Quý Thanh Ảnh cười cười, quay đầu nhìn anh: “Sao anh lại nói xin lỗi với em? Đó là công việc của anh mà.”



Cô nói: “Em thích thái độ nghiêm túc với công việc này của anh.”



Giọng nói của Phó Ngôn Trí hơi khàn khàn, nặng nề đáp lại một tiếng.



Quý Thanh Ảnh dụi đầu vào hõm cổ anh: “Lúc anh làm việc không cần lo lắng cho em đâu.” Cô trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Nhưng giờ thì em muốn anh dỗ em một chút.”



Phó Ngôn Trí nhìn cô, khàn giọng đáp lời: “Được, em muốn dỗ thế nào?”



“…”



Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh không mấy vui vẻ mà bĩu môi: “Chuyện này cũng phải để em dạy sao, tự anh biết lấy chứ.”



Phó Ngôn Trí cười nhẹ, chỉ vào đồ ăn trước mặt: “Ăn cơm trước đã, lát nữa sẽ dỗ em.”



“Ồ.”



Quý Thanh Ảnh nói: “Được rồi, em cho anh chút thời gian suy nghĩ đấy.”



Phó Ngôn Trí cong môi, duỗi tay xoa đầu cô: “Được, cảm ơn bạn gái đã khoan dung độ lượng.”



Hai người lại anh anh em em một hồi mới miếng được miếng mất mà ăn xong cơm tối.



Sau khi ăn cơm xong thì vẫn còn sớm.



Đúng lúc điện thoại của Phó Ngôn Trí vang lên, Quý Thanh Ảnh giục anh nhanh chóng đi nhận điện thoại, còn mình thì thu dọn bát đũa bỏ vào máy rửa bát.



Dọn dẹp một hồi, Quý Thanh Ảnh kéo áo của Phó Ngôn Trí, nói bằng khẩu hình: Em qua bên nhà một lát.



Phó Ngôn Trí gật đầu.



,



Sau khi quay về nhà mình, Quý Thanh Ảnh mới nhớ ra cô quên không cầm theo quần áo mới mua hôm nay về, lại vòng lại xách những túi đồ đó qua đây.



Cô mua không ít đồ, tất cả đều là quần áo.



Trong đó còn có cả quần áo cô mua cho Phó Ngôn Trí.



Quý Thanh Ảnh tháo mác quần áo của mình ra, sau khi ném vào máy giặt mới đi vào phòng tắm.



Tốc độ tắm rửa của cô không nhanh nhưng cũng không chậm.



Nhưng đêm nay, thì vô cùng chậm chạp, đợi tới lúc cô tắm xong ra ngoài, thì thấy có một người đang ngồi trong phòng khách.



Quý Thanh Ảnh sửng sốt, nhìn thấy Phó Ngôn Trí đã thay đồ ngủ, đuôi lông mày hơi nhướng lên: “Sao anh nhanh vậy?”



Phó Ngôn Trí hơi nhíu mày: “Hả?”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Sau đó cô mới bất giác phát hiện, câu nói vừa rồi của mình có gì sai sai.



Cô cắn môi, dời mắt đi chỗ khác, cười cười: “Không phải.”



Cô dở khóc dở cười, ngồi xuống cạnh anh: “Em mua quần áo cho anh.”



Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô, nhìn chăm chú tới mức vành tai cô hơi đỏ lên, anh mới thấp giọng hỏi lại: “Mua cho anh?”



“Vâng.”



Quý Thanh Ảnh cong môi, khuôn mặt tràn ngập vẻ vui sướng: “Để em đi lấy, anh thử xem thế nào.”



“…Được.”



Quý Thanh Ảnh mua cho anh hai chiếc áo sơ mi và hai chiếc cà vạt.



Cô vô cùng thích nhìn Phó Ngôn Trí mặc áo sơ mi và thắt cà vạt, hiệu ứng thị giác vô cùng tốt.



Dáng người anh cao gầy thẳng tắp, khiến cho người ta khó mà rời mắt được.



Quý Thanh Ảnh nghĩ tới hình ảnh lần trước mình nhìn thấy ở bệnh viện, ngẩng đầu nhìn anh: “Lần trước, sao anh lại thắt cà vạt?”



Phó Ngôn Trí ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới lần trước trong lời cô là lần nào.



Anh cong môi, nhân lúc nhận lấy cà vạt trong tay cô, thì rũ mắt nhìn một lát, cuối cùng cũng như hiểu ra gì đó.



“Thích anh đeo cà vạt?”



Quý Thanh Ảnh không chút do dự gật đầu: “Vâng.”



Cô nói: “Rất đẹp trai.”



Phó Ngôn Trí nhướng mày: “Chỉ ‘rất’ thôi?”



Quý Thanh Ảnh nghẹn lại, không hiểu sao đột nhiên anh lại tự luyến như vậy. Cô dở khóc dở cười nói: “Vô cùng đẹp trai.”



Cô nhìn anh, đôi mắt lấp lánh: “Anh có muốn giờ thử luôn không?”



Phó Ngôn Trí không nhịn được mà bật cười: “Được.”



Anh dừng lại, thấp giọng nói: “Qua bên kia đi.”



“Được ạ.”



Quý Thanh Ảnh khom lưng cầm điện thoại trên sô pha lên, theo bản năng đi cùng anh.



Sau khi đi được hai bước, Phó Ngôn Trí đột nhiên hỏi: “Nước hoa đâu?”



“…”



Gió đêm hiu hiu thổi, mang theo nhiệt độ của ngày hè, nhưng không khiến người ta cảm thấy khó chịu.



Sáng nay khi Quý Thanh Ảnh tỉnh lại đã kéo rèm cửa ra. Ánh trăng xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào, đọng lại trên thân hai người trong phòng.



Bọn họ đứng đối diện nhau, người đàn ông đã thay trang phục phần trên bằng một chiếc áo sơ mi màu đen.



Trong nháy mắt Phó Ngôn Trí bước ra ấy, ánh mắt Quý Thanh Ảnh ngay lập tức sáng lên.



Cô nhìn anh không rời mắt, bày tỏ sự yêu thích của mình.



Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô, cảm thấy buồn cười: “Thích?”



“Vô cùng thích.”



Trong tay Quý Thanh Ảnh vẫn đang cầm cà vạt, cô đưa cho anh: “Anh mà thắt thêm cà vạt nữa thì sẽ càng đẹp trai hơn.”



Phó Ngôn Trí nhướng mày, một tay kéo cô vào lồng ngực, cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi cô, giọng nói nặng nề: “Không phải nên là em nên đeo cho anh sao?”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Cô ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, đôi mắt mở lớn: “Ồ.”



Cô nói: “Vậy để em đeo cho anh.”



Kỳ thật Quý Thanh Ảnh chưa từng thắt cà vạt cho bất kỳ người đàn ông nào, nhưng vì lý do nghề nghiệp, nên cô vẫn có thể thuần thục thắt cà vạt.



Người đàn ông đứng thẳng, mặc dù phía dưới vẫn đang mặc quần ở nhà, nhưng cũng hoàn toàn không thể che giấu vẻ đẹp trai anh tuấn của anh.



Đường nét khuôn mặt anh rõ ràng tinh xảo, mặt mày thâm thúy. Khi anh không nói lời nào, thì khí chất vô cùng mạnh mẽ.



Quý Thanh Ảnh thắt cà vạt cho anh xong thì lùi lại hai bước để quan sát.



Phó Ngôn Trí nhìn cô, đôi mắt mang theo ý cười: “Hài lòng chưa?”



Quý Thanh Ảnh gật đầu, vẻ vui mừng lộ rõ trên mặt: “Vô cùng hài lòng.”



Cô cười nói: “Ánh mắt của em tốt thật.”



Phó Ngôn Trí đáp lời, yết hầu nhấp nhô lên xuống: “Ừm.”



Kỳ thật anh rất ít khi làm người mẫu cho người khác nhìn, càng không thích thử quần áo, nhưng nếu Quý Thanh Ảnh thích, thì anh sẽ phối hợp.



Quý Thanh Ảnh nhìn một lúc, thưởng thức đủ rồi mới lên tiếng: “Được rồi, cái còn lại cũng cùng kích thước nên anh không cần thử nữa.”



Phó Ngôn Trí nhíu mày: “Sau đó thì sao?”



Quý Thanh Ảnh không rõ lý do nhìn anh, mở to mắt: “Anh không đi thay áo ngủ sao?”



Phó Ngôn Trí không lên tiếng, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn cô.



Ngoài cửa sổ có một cơn gió thổi qua, thổi tung góc rèm thành gợn sóng.



Bất ngờ không kịp đề phòng, Quý Thanh Ảnh bị kéo vào lồng ngực của Phó Ngôn Trí. Hơi thở của anh tiến lại gần, ánh mắt nặng nề nhìn cô, cúi đầu nói bên tai cô: “Ừm, ai thắt cà vạt cho anh…”



“…Dạ?”



Trong giọng nói của Phó Ngôn Trí mang theo ý cười, ám chỉ rõ ràng: “Thì người đó giúp anh cởi ra.”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Anh dựa vào gần, không biết là cố ý hay vô tình mà dán sau vành tai mẫn cảm của cô, bị hơi thở ấm áp đánh úp, Quý Thanh Ảnh có chút chịu không nổi.



Cảm giác tê dại khiến cô mặt đỏ tim đập.



Cô cắn môi, ổn định tinh thần: “…Vâng.”



Cô kéo cà vạt của Phó Ngôn Trí, giọng nói mềm mại: “Được, em cởi ra cho anh.”



Con ngươi Phó Ngôn Trí đè nặng ý cười, quang minh chính đại để cho cô cởi.



Ánh mắt của anh quá mức trắng trợn và nóng bỏng, khiến Quý Thanh Ảnh không kiềm chế được mà run tay.




Rõ ràng… cô cũng không phải là cô gái nhỏ hay thẹn thùng hay gì.



Cô hít sâu một hơi, ngón tay kéo chỗ nút thắt cà vạt, thẳng một đường, thành công kéo được hơn phân nửa.



Cô nhìn khuôn mặt của người đàn ông cách mình khoảng hơn nửa đầu người, lắp bắp nói: “Sao anh cao vậy?”



Phó Ngôn Trí nhíu mày: “Em có thể bảo anh khom lưng.”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Cô nghẹn lời, nghe theo lẽ phải: “Vậy anh cúi người xuống đi.”



Phó Ngôn Trí phối hợp cúi thấp người xuống.



Sau khi cởi cà vạt xong, thì cô muốn lùi lại ngay lập tức. Nhưng còn chưa kịp lùi lại, thì cổ tay đã bị anh bắt lấy.



Rồi sau đó, anh đặt tay cô lên hầu kết mình, đó là chỗ khuy áo trên cùng của chiếc áo sơ mi.



Ngón tay Quý Thanh Ảnh cứng đờ, không tự chủ được mà sờ nhẹ lên hầu kết đang chuyển động lên xuống của anh.



Ánh mắt Phó Ngôn Trí trầm xuống, nhưng cũng không ngăn cản động tác của cô.



Hai người im lặng đối mắt với nhau, ánh trăng bên ngoài cửa sổ như lén lút trốn vào sau tầng mây, khiến bầu trời bên ngoài tối hơn nhiều.



Anh duỗi tay, ôm lấy vòng eo cô, kéo cô vào trong lồng ngực mình, giọng nói khàn khàn như ngậm đường, mơ hồ không rõ dừng bên tai cô.



“Muốn giúp anh cởi ra không?”



Quý Thanh Ảnh “Ưm” một tiếng: “Được.”



Ngón tay cô run rẩy, bắt đầu cởi từng chiếc khuy áo cho anh. Từng cái từng cái, rõ ràng không có gì khó khăn, nhưng lại mất rất nhiều thời gian.



Đến khi chiếc khuy áo cuối cùng được cởi ra, nụ hôn của Phó Ngôn Trí cũng theo đó rơi xuống.



Anh cúi đầu, đầu lưỡi đảo qua rang môi của cô, bắt lấy đầu lưỡi cô dây dưa.



Quý Thanh Ảnh ngửa đầu, đôi tay nắm chặt quần áo của anh, không rõ ràng đáp lại.



Nhưng thế tới của anh quá mạnh mẽ. Không lâu sau, cô vô lực mà nức nở, ngay cả đầu lưỡi cũng thấy đau.



Tấm rèm không biết đã bị kéo lên từ khi nào, người đàn ông nghiêng người đỡ cô.



Trong lúc ý loạn tình mê, Quý Thanh Ảnh mở mắt nhìn khuôn mặt của người đàn ông.



Đôi mắt vốn dĩ lạnh nhạt thờ ơ của anh giờ đã nhuốm màu dục vọng. Trong con ngươi sâu thẳm như có xoáy nước, cuốn cô vào đó, không cách nào rời đi.



Cô lắng nghe tiếng hít thở của anh bên tai, bỗng cảm thấy thực tế.



Cô nghĩ tới lời đồn trong bệnh viện.



Núi băng bị hòa tan rồi. Anh trở thành một người đàn ông bình thường.



Mà người đàn ông này, vì cô mà thay đổi.



Nghĩ đến đây, vòng tay đang ôm lấy cổ anh của Quý Thanh Ảnh càng thắt chặt hơn, chủ động hôn lên khóe môi anh.



Hành động này đổi lấy nụ hôn càng sâu hơn của Phó Ngôn Trí.



Đầu lưỡi hai người dây dưa, lòng bàn tay anh nóng lên, đốt cháy da thịt cô.



Trong phòng chỉ có tiếng hít thở không đều xen kẽ của hai người.



Môi anh du tẩu trên má cô, sau đó đến bên tai, rồi một đường đi xuống…



Mỗi nơi anh đi qua đều dấy lên từng hồi run rẩy trong cô.



Cô cảm nhận được đôi môi của Phó Ngôn Trí, cảm nhận được nhiệt độ từ đôi môi anh, cảm nhận được cả những nụ hôn của anh.



Lông mi cô run lên, cả người căng cứng, có cảm giác căng thẳng không nói nên lời.



Cô có thể cảm nhận được đôi tay của người đàn ông đang du tẩu trên cơ thể mình.



Cảm giác khác lạ khiến cơ thể cô nổi lên phản ứng.



Tình cờ mở mắt ra, khi cô nhìn thấy vẻ mặt của anh, thì có cảm giác không nói nên lời.



Là thỏa mãn, rồi dường như có thêm gì khác nữa.



Người đàn ông bình tĩnh tự tại thường ngày giờ phút này như đã xé bỏ lớp mặt nạ ngụy trang của anh, trở nên mạnh mẽ đầy tính xâm lược.



Cũng trở nên vô cùng bá đạo.



Động tác của anh vừa cẩn thận vừa dịu dàng, âm thanh cúi đầu dỗ dành của anh vang vọng trong căn phòng.



Vành tai và tóc mai của hai người chạm vào nhau rồi cùng dán tại một chỗ, nói những lời yêu thương vốn không nói nên lời. Quý Thanh Ảnh chưa từng thấy một Phó Ngôn Trí dịu dàng như vậy, một Phó Ngôn Trí như vậy khiến cô không tự chủ được mà trầm luân.



Trầm luân trong sự dịu dàng của anh, trầm luân trong hết thảy những hành động của anh.



Quân lính tan rã, cô hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt.



Người đàn ông này, dường như sinh ra để khắc chế mình. Chính là loại tương sinh tương khắc khiến cô vui sướng.







Không biết đã qua bao lâu, Phó Ngôn Trí đột nhiên dán lại bên tai cô nói một câu: “Đừng sợ.”



Giọng nói của anh trầm thấp như đang ngậm đường, nhẹ nhàng thì thầm bên tai khiến người ta không thể cự tuyệt.



Quý Thanh Ảnh không lên tiếng, chỉ vòng tay ôm cổ anh, cảm nhận hơi thở của anh.



Trong căn phòng yên tĩnh, ánh đèn dường như bắt đầu lay động, lúc mờ lúc tỏ, làm nổi bật bóng dáng của hai người. Trong một khoảnh khắc, Quý Thanh Ảnh cảm thấy ngay cả tiếng gió cũng biến mất, bên tai chỉ có tiếng hít thở không đều của người đàn ông trước mặt, khiến vành tai cô nóng lên, khiến cô khó có thể tự kiềm chế, trầm luân trong thế giới do anh tạo ra.



Tất cả những gì cô cảm nhận được, đau đớn hay vui sướng, đều là do anh tạo ra.



Không biết đã qua bao lâu, Phó Ngôn Trí đột nhiên vén mấy lọn tóc ướt đẫm dính trên trán cô sang hai bên, giọng nói khàn khàn: “Sao lại…”



Những chữ tiếp theo còn chưa nói ra miệng thì Quý Thanh Ảnh đã chặn môi anh lại.




Phó Ngôn Trí cúi đầu cười, đảo khách thành chủ, sát lại gần cô.



Đêm nay, Quý Thanh Ảnh giống như đóa hoa bị gió thổi bay xuống mặt hồ, theo làn sóng mà nhấp nhô phiêu đãng, theo làn sóng mà dao động… Cô căn bản không thể tự điều khiển được bản thân.



Tất cả, đều giao cho người đàn ông cô thích, cô yêu.



Đến lúc sau, ý thức của Quý Thanh Ảnh cũng không còn rõ ràng nữa.



Cô chỉ mơ hồ nhớ được Phó Ngôn Trí ôm cô vào phòng tắm, lúc ra ngoài, anh thay khăn trải giường, sau đó ôm cô nằm lên.



Trong phòng tràn ngập một mùi vị không thể miêu tả thành lời, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta mơ màng.



Nằm xuống giường lần nữa, Quý Thanh Ảnh cảm thấy thân thể dường như không còn là của mình nữa.



Cô tự nhận thể lực của mình cũng không tệ lắm, nhưng không nghĩ tới…



Phó Ngôn Trí sát lại gần, ôm cô vào ngực, hôn lên gò má cô: “Ngủ đi.”



Quý Thanh Ảnh không lên tiếng, chỉ tự giác dụi đầu vào lồng ngực anh, nặng nề chìm vào giấc ngủ.



Đến sáng sớm, Quý Thanh Ảnh mơ hồ cảm giác được Phó Ngôn Trí rời giường, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, hoàn toàn không có sức lực mở mắt ra.







Lúc Quý Thanh Ảnh tỉnh lại, toàn thân đau nhức.



Cô nằm lại trên giường một lúc lâu, làm vài động tác giãn cơ, mới có thể gian nan đứng lên.



Sau khi vào phòng tắm, cô mới nhìn thấy trên người mình đang mặc một chiếc áo rộng thùng thình.



Không phải là áo ngủ của cô, mà là sơ mi của Phó Ngôn Trí.



Màu đen.



Trông khá giống với chiếc áo hôm qua cô mua, nhưng lại không phải cái đó.



Cô nhìn bản thân trong gương hồi lâu, trong đầu hiện lên cảnh tượng kiều diễm đêm qua. Từng cảnh từng cảnh, giống như thước phim quay chậm, nhắc nhở cô những chuyện đã xảy ra đêm qua.



Mặt cô đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, cô nâng tay, nhẹ nhàng kéo thấp cổ áo xuống một chút.



Không ngoài ý muốn, trên xương quai xanh tất cả đều là dấu vết người đàn ông để lại.



Đợi tới khi Quý Thanh Ảnh tắm rửa xong đi ra ngoài, Phó Ngôn Trí đã xuất hiện trong phòng.



Nghe thấy tiếng động, Phó Ngôn Trí quay đầu lại nhìn.



Tóc tai Quý Thanh Ảnh vẫn còn lộn xộn, gương mặt trắng nõn, làn da cũng trắng, chiếc áo sơ mi màu đen lại càng làm tôn lên màu trắng của làn da cô.



Áo sơ mi chỉ dài tới đùi, xuống chút nữa là đôi chân trắng dài thẳng tắp.



Ánh mắt của Phó Ngôn Trí tối đi vài phần, vẫn chưa quên cảm giác đôi chân này vòng lấy eo mình tối qua.



Anh nâng mắt, tầm mắt dừng trên khuôn mặt cô.



Quý Thanh Ảnh mặt đỏ tới mang tai, ngượng ngùng nói: “Anh đừng nhìn.”



Phó Ngôn Trí đứng dậy, đến gần trước mặt cô: “Có ổn không?”



“Dạ.”



Mặt cô nóng lên, dựa đầu vào vai anh yêu cầu: “Anh đừng nhìn nữa là em ổn liền.”



Phó Ngôn Trí cười nhẹ, hôn lên vành tai cô: “Ừm, ăn cơm trưa trước đã.”



“Cơm trưa?”



Phó Ngôn Trí “Ừm” một tiếng: “Mười hai giờ rồi.”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Ngồi trước bàn ăn, Quý Thanh Ảnh rũ mắt nhìn đồ ăn trên bàn: “Anh dậy lúc mấy giờ?”



Phó Ngôn Trí đưa chén canh cho cô, rồi mới nói: “Bảy giờ,”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Cô nhận lấy bát sứ, nhấp một ngụm canh, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói một câu: “…Bác sĩ các anh, thể lực đều tốt như vậy sao?”



Vừa dứt câu, Quý Thanh Ảnh đối diện ngay với ý cười như có như không trong mắt Phó Ngôn Trí.



Mặt cô nóng lên, dời tầm mắt: “Em chỉ là thuận miệng nói thôi.” Cô nhỏ giọng nói: “Có phải sáng nay anh đi ra ngoài không?”



“Ừm.”



Phó Ngôn Trí nhìn cô: “Em cảm nhận được à?”



Quý Thanh Ảnh: “Anh cho em liều thuốc như thế thì sao em không cảm nhận được.” Não cô nhất thời nảy ra một câu: “Hơn nữa em cũng không thật sự ngủ say như chết.”



Huống hồ, cô còn cảm nhận được Phó Ngôn Trí hôn cô.



Phó Ngôn Trí nhìn dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của cô, có chút không nhịn được mà cười thành tiếng.



Anh hắng giọng, dỗ dành: “Tối qua anh không chú ý lực đạo.”



“…”



“Đừng nói nữa.”



Quý Thanh Ảnh không nhịn được mà đạp anh một cái: “Bác sĩ Phó anh xấu lắm.”



Làm gì có ai ngày hôm sau còn nhắc đến loại chuyện này! Quý Thanh Ảnh tự nhận da mặt mình lúc theo đuổi anh rất dày, nhưng cô không nghĩ tới, người này da mặt còn dày hơn cô, cái gì cũng nói được, chuyện gì cũng làm được.



Ma xui quỷ khiến, cô lại nhớ tới những chuyện anh làm đêm qua.



Quả nhiên, Trần Tân Ngữ nói rất đúng, người chơi hệ cấm dục một khi đã mở khóa cấm thì cơ thể mỏng manh này của cô căn bản là chịu không nổi.



Hơn nữa… Phó Ngôn Trí thật sự là không thầy dạy cũng tự hiểu.



Nghĩ rồi, cô quay đầu nhìn về phía Phó Ngôn Trí: “Bác sĩ các anh…”



Phó Ngôn Trí nhướng mày; “Sao?”



Quý Thanh Ảnh đỏ mặt, nói không rõ: “Có phải đều nghiên cứu qua về phương diện này không?”



Nghe vậy, Phó Ngôn Trí cố ý hỏi: “Phương diện nào?”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Cô không nên hỏi mới phải.



Phó Ngôn Trí nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, thấp giọng cười: “Bọn anh hiểu khá rõ về cấu tạo cơ thể con người.”



Quý Thanh Ảnh: “…Ồ.”



Cô không hỏi thêm.



Sau khi ăn cơm trưa xong, Quý Thanh Ảnh cũng không muốn làm gì cả.



Cô cảm thấy mình phải nghỉ ngơi lấy sức một ngày, à không một tuần mới được.



Cô lười biếng nằm trên sô pha nghỉ ngơi, Phó Ngôn Trí dọn dẹp xong cũng ngồi xuống cạnh cô.



“Mệt à?”



“Cũng không phải.” Vẻ mặt Quý Thanh Ảnh uể oải nói: “Chỉ là không có sức lực.”



Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô: “Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi?”



“Dạ.”



Cô duỗi tay kéo quần áo anh, đề nghị: “Tối nay anh muốn đi xem phim không?”



“Được.”



Anh nhéo tay cô: “Anh đọc sách với em.”



Quý Thanh Ảnh gật đầu.



Hai người ngồi ở phòng khách, không biết trời mưa từ khi nào, tiếng mưa rơi tí tách, nghe đến là vui tai.



Quý Thanh Ảnh híp mắt nghỉ ngơi một lát, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt.



Phó Ngôn Trí không rời đi, trực tiếp ngồi trên sô pha làm gối đầu hình người cho cô.



Giờ phút này, người đàn ông chuyên chú đọc sách trên tay, rõ ràng chỉ là một hình ảnh rất bình thường, nhưng lại khiến Quý Thanh Ảnh có cảm giác mặt đỏ tim đập.



Mỗi động tác của anh đều có sức hấp dẫn đối với cô.



Nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của anh, không hiểu sao cô lại nghĩ tới đêm qua.



Người đàn ông ở trên người cô, mồ hôi từ trán chậm rãi chảy dọc theo sườn mặt anh, chảy xuôi qua cằm… rồi nhỏ giọt trên người cô.



Cảm giác gợi cảm không thể miêu tả thành lời đó hoàn toàn đối lập với dáng vẻ thanh lãnh lạnh lùng lúc này của anh.



Nghĩ nghĩ, trên mặt Quý Thanh Ảnh lại lần nữa xuất hiện mấy rặng mây đỏ.



Đang thất thần, thì Phó Ngôn Trí đột nhiên cúi đầu nhìn cô.



Ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Cô nghiêng đầu, không định để ý đến anh.



“Không phải anh đang đọc sách sao, nhìn em làm gì?”



Phó Ngôn Trí duỗi tay, nhéo nhéo má cô: “Ừm.”



Anh nói: “Có người nhìn anh quá trắng trợn, khiến anh không có cách nào lờ đi được.”



Quý Thanh Ảnh không nói gì.



Trầm mặc một lát, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Những người khác thì sao?”



“Hm?” Phó Ngôn Trí không hiểu nhìn cô.



Quý Thanh Ảnh chậm rãi ngồi dậy khỏi sô pha, đến cạnh anh nói: “Ánh mắt những người khác nếu cũng trắng trợn nhìn anh như thế, thì anh cũng sẽ phản ứng như vậy sao?”



Đuôi lông mày Phó Ngôn Trí hơi nhướng lên, hỏi lại: “Người khác nào?”



Quý Thanh Ảnh: “…Anh biết rõ còn cố hỏi.”



Phó Ngôn Trí cười khẽ một tiếng, cúi đầu cọ cọ chóp mũi của cô, nói: “Những người khác là Quý Thanh Ảnh sao?”



“…Không phải.”



“Ừm.” Phó Ngôn Trí thấp giọng đáp lời: “Vậy thì sẽ không.”



Anh há miệng ngậm lấy vành tai cô, giọng nói trầm thấp: “Chỉ có ánh mắt của Quý Thanh Ảnh, anh mới không thể lờ đi được.”



Thân mình Quý Thanh Ảnh run lên, đẩy đẩy anh: “Thật sao?”



Phó Ngôn Trí ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào ánh mắt cô, không nhanh không chậm nói: “Tối qua còn chưa đủ để chứng thực hay sao?”



Quý Thanh Ảnh: “…Anh đừng có mà giở trò lưu manh.”



Phó Ngôn Trí cười cười, nhắc nhở cô: “Ai mới là người hay giở trò lưu manh đây?”



Quý Thanh Ảnh hờn dỗi liếc mắt nhìn anh: “Anh.”



Phó Ngôn Trí kéo tay cô lại gần, tìm kiếm môi cô rồi hôn lên lần nữa, dụ dỗ nói: “Ừm, vậy bây giờ anh định giở trò lưu manh, được không? Hm?”



Vành tai Quý Thanh Ảnh tê dại, dựa lên vai anh đáp lại: “…Ừm.”