Hờn Dỗi

Chương 47




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“…”



Cả người Quý Thanh Ảnh lại đỏ hồng lên như tôm luộc.



Cô ngước mắt nhìn anh, rơi vào cặp mắt đen như mực của anh.



Thân thể cô cứng đờ, vừa định nói gì đó, thì Phó Ngôn Trí đã tiến lại gần hôn lên mặt cô, thấp giọng nói: “Không làm gì cả, chỉ ôm em ngủ thôi.”



Cánh tay đang treo trên cổ anh của Quý Thanh Ảnh giật giật, chủ động hôn lên cằm anh, giọng nói mềm mại: “Làm gì… cũng được mà.”



Phó Ngôn Trí ngẩn ra, sau khi nương theo ánh trăng mà nhìn thấy rõ cần cổ đỏ hồng của cô, anh thấp giọng cười.



Anh cúi người hôn xuống dưới, giọng nói khàn khàn hỏi: “Em chắc chắn?”



Quý Thanh Ảnh không lên tiếng, chỉ là cánh tay đang vòng qua cổ anh lại càng siết chặt.



Phó Ngôn Trí hôn cô thật lâu, bàn tay cũng du tẩu khắp người cô… Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng tăng cao.



Đột nhiên, anh dừng lại.



Ánh mắt Quý Thanh Ảnh mê mang mà nhìn anh.



Hầu kết của Phó Ngôn Trí chuyển động lên xuống, hôn nhẹ lên đôi mắt cô, ôm cô thay đổi tư thế, thấp giọng nói: “Không có thứ kia.”



“…”



Mặt Quý Thanh Ảnh đỏ bừng lên, rúc đầu vào trong lồng ngực anh, cảm nhận được phản ứng của thân thể anh, nhỏ giọng hỏi: “…Vậy anh có ổn không?”



Phó Ngôn Trí duỗi tay, nhéo nhéo vòng eo nhỏ nhắn của cô, nhíu mày nói: “Không ổn lắm.”







Ánh trăng như nước, khiến người ta mê muội.



Gió thổi làm lay động cành lá ven hồ, gió thổi qua những khóm hoa, gió lùa vào căn phòng đầy hơi nóng.



Thân thể của Quý Thanh Ảnh hơi căng cứng, chỉ cảm thấy dường như thân thể không còn thuộc về mình nữa.



Tay cô… lại càng như không thuộc về cô nữa.



Cô ngả đầu vào hõm cổ của Phó Ngôn Trí, đôi môi lơ đãng cọ qua da thịt anh. Mà Phó Ngôn Trí cũng tựa lên vai cô, hơi thở phả bên tai cô, khiến nơi ấy nóng lên như sắp cháy bỏng.



Trên trán cô có mồ hôi, dinh dính không quá thoải mái. Mà thứ cô nắm trong tay, lại càng khiến bàn tay cô nóng lên như phải bỏng.



Tay cô có hơi mỏi, vùi đầu cắn nhẹ lên bả vai anh, rầu rĩ hỏi: “…Sao lâu như vậy rồi mà còn chưa ổn vậy?”



Chuyện này còn mệt hơn so với việc cô phác thảo thiết kế.



Hơi thở của Phó Ngôn Trí thô nặng không đều, khàn khàn “Ừ” một tiếng như có như không.



Anh cọ cọ lên vành tai cô, hé miệng hôn nhẹ lên đó.



Thân mình Quý Thanh Ảnh cứng đờ, chỉ cảm thấy hối hận. Đáng lẽ ra cô không nên đề xuất làm vậy mới phải.



Nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng cao, ngay cả gió từ bên ngoài thổi vào cũng mang theo hơi nóng.



Thật lâu thật lâu sau, lông mi Quý Thanh Ảnh nhẹ run, quét qua cần cổ anh, nghe tiếng anh hít thở, cô cũng cảm thấy mình thật sự không chịu nổi nữa rồi.



Khi cô lơ đãng nâng mắt lên nhìn, thì thấy được vẻ mặt của Phó Ngôn Trí, là hưởng thụ, là động tình trầm luân.



Xuống chút nữa, cô thấy hầu kết anh lên xuống nhấp nhô. Cô hơi ngừng lại, rồi hé miệng ra cắn nhẹ lên hầu kết của anh.



Phó Ngôn Trí rên nhẹ một tiếng.



Lại không biết đã qua bao lâu, thân thể của Quý Thanh Ảnh đột nhiên cứng đờ, cũng quên mất phải phản ứng.



Phó Ngôn Trí mở mắt ra, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi mắt cô, nghiêng người cầm khăn giấy giúp cô lau tay.



Cô rũ mắt, đôi môi mím chặt, mặt đỏ tai hồng nhìn động tác của anh.



Đến khi anh lau xong, Phó Ngôn Trí trực tiếp ôm người lên: “Đi rửa tay nhé?”



Quý Thanh Ảnh không nhúc nhích, vùi đầu vào lòng anh hừ một tiếng: “Vâng.”



Phó Ngôn Trí thỏa mãn cười một cái, hôn lên khuôn mặt đỏ hồng của cô, rồi ôm người vào phòng tắm.



Quý Thanh Ảnh nhìn động tác của anh, nhìn đôi tay đẹp đẽ của bác sĩ ngoại khoa kia của anh xuyên vào làn nước, nắm lấy tay cô rửa sạch. Từng ngón từng ngón, anh rửa rất chậm rãi, giống như đang rửa một loại đồ vật dễ hỏng nào đó.



Ánh đèn trong phòng tắm khiến hai người có thể nhìn rõ được vẻ mặt của đối phương.



Quý Thanh Ảnh chăm chú nhìn bàn tay hai người hồi lâu, đến nỗi sau khi anh rửa xong rồi lau khô, cô mới nghiêng người ôm lấy anh.



Phó Ngôn Trí cười khẽ một tiếng, giọng nói khàn khàn kề sát vào tai cô: “Thẹn à?”



Quý Thanh Ảnh đấm nhẹ lên bả vai anh, không tiếp lời.



Phó Ngôn Trí cong môi, cũng không trêu cô nữa.



Sau khi lên giường nằm lại hồi lâu, Quý Thanh Ảnh thấy khát nước.



Chuyện vừa rồi khiến cô hao tổn hết sức lực, miệng đắng lưỡi khô.



“Em muốn uống nước.”



Phó Ngôn Trí đứng dậy rót nước cho cô.



Sau khi lăn lộn một hồi, chờ tới khi Phó Ngôn Trí nằm xuống, cô liền tự giác chui vào lồng ngực anh.



Cô thích mùi hương trên người Phó Ngôn Trí, thích vòng ôm của anh, cũng thích cảm giác an toàn anh mang lại cho cô.



Phó Ngôn Trí duỗi tay, xoa xoa tóc cô: “Bây giờ ngủ nhé?”



“Vâng.” Quý Thanh Ảnh đáp lời: “Ngày kia anh mới được nghỉ ạ?”



Phó Ngôn Trí “Ừ” một tiếng: “Ngày kia sẽ ở cùng với em.”



Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Được ạ.”



Hôm sau, lúc Phó Ngôn Trí tỉnh dậy, Quý Thanh Ảnh vẫn đang ngủ.



Khi cô ngủ trông giống như một đứa trẻ, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn. Trên thực tế, cô thật sự cũng rất ngoan.



Anh thu mắt, chăm chú nhìn vẻ mặt khi ngủ của Quý Thanh Ảnh hồi lâu, sau đó mới đứng dậy đi tới phòng dành cho khách để đánh răng rửa mặt.



Sau khi sửa soạn xong, Quý Thanh Ảnh cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.



Phó Ngôn Trí cũng không muốn đánh thức cô dậy, anh duỗi tay sờ sờ má cô, sau đó đi tới phòng bếp.



Lúc Phó Ngôn Trí đến bệnh viện, đúng lúc gặp phải ttl.



ttl đỗ xe xong thì quay đầu nhìn anh một cái, nhướng mày: “Chào buổi sáng.”



Phó Ngôn Trí gật đầu: “Chào buổi sáng.”



“Hi vọng hôm nay sẽ nhẹ nhàng hơn so với hôm qua.”



Phó Ngôn Trí mỉm cười: “Ừm.”



Anh dừng lại, thấp giọng nói: “Người bệnh ngày hôm qua, nếu ban ngày không có phản ứng gì, thì đêm nay cậu trực đêm nhớ để ý một chút.”



ttl lười biếng gật đầu, kéo dài giọng: “Ok.”



Anh ấy nghe Phó Ngôn Trí nói chuyện, đột nhiên hỏi: “Hôm nay tâm trạng của cậu khá tốt nhỉ?”



Phó Ngôn Trí dùng mắt ý dò hỏi.



— Làm sao cậu biết.



ttl cười nhạo một tiếng: “Quá rõ ràng luôn.”



Anh ấy hạ thấp giọng, tò mò hỏi: “Đại mỹ nhân về rồi à?”



Phó Ngôn Trí: “…”



Về chuyện đại mỹ nhân không có nhà, đương nhiên không có khả năng Phó Ngôn Trí tuyên truyền khắp bệnh viện.





Chỉ là mấy hôm trước, khi Triệu Dĩ Đông ăn cơm cùng mấy người họ thuận miệng cảm khái đã lâu rồi cô ấy chưa được gặp Quý Thanh Ảnh, bèn hỏi người nhà của đại mỹ nhân là Phó Ngôn Trí rằng khi nào thì cô ấy đến bệnh viện nữa.



Vốn dĩ cô ấy cho rằng, Phó Ngôn Trí sẽ không phản ứng. Nhưng không ngờ rằng, anh nghiêm túc nói, đợi khi nào cô hết bận quay về, nếu cô đồng ý thì sẽ dẫn cô tới.



Lần này, Triệu Dĩ Đông phát huy tối đa năng lực bà tám của mình, chỉ trong nháy mắt đã đào ra được hành tung của Quý Thanh Ảnh.



Nói tóm lại, đồng nghiệp trong khoa bọn họ đều biết, đại mỹ nhân của bác sĩ Phó hiện đang không có nhà, vậy nên phải cố gắng không được chọc bác sĩ Phó tức giận, bởi vì đàn ông dục cầu bất mãn rất đáng sợ.



ttl nhìn vẻ mặt của anh, thì biết mình đã đoán đúng rồi.



Anh ấy cười một tiếng: “Rốt cuộc cậu cũng giống người bình thường rồi.”



Phó Ngôn Trí nâng mắt, vẫn không tiếp lời.



Lời này nghe vào tai, không giống lời khen lắm.



ttl cũng không cần anh đáp lại, anh ấy cười hỏi: “Chuẩn bị bài thuyết trình đến đâu rồi?”



Phó Ngôn Trí trả lời: “Cũng tàm tạm rồi.”



ttl vỗ lên bả vai anh, “Cố lên, tôi nghe nói Lưu Mãn bên kia đang rất cố gắng để giành vị trí thứ nhất đấy. Cậu đừng để vị trí thứ nhất năm nay bị thay đổi.”



Hằng năm trong bệnh viện đều tổ chức những cuộc thi khác nhau, mặc dù chuyên môn và công việc của mọi người đều giống nhau, nhưng tính cạnh tranh cũng không thấp.



Không có ai không muốn trèo lên cao, tất cả mọi người đều muốn.



Phó Ngôn Trí và Lưu Mãn vừa được hai người đề cập đến lần lượt đến thực tập ở bệnh viện, sau đó đều ở lại công tác.



Bắt đầu từ khi đó, giữa hai người không hiểu sao có quan hệ cạnh tranh.



Phó Ngôn Trí không xem Lưu Mãn là đối thủ, nhưng Lưu Mãn lại xem anh là đối thủ.



Mỗi lần có tranh cử hay hạng mục nào đó, nếu Phó Ngôn Trí tham gia, thì Lưu Mãn cũng sẽ tham gia.



Nhưng đáng tiếc, mặc dù Phó Ngôn Trí không có lòng háo thắng nhưng nghiệp vụ cũng như kiến thức chuyên môn của anh đều rất tốt, vậy nên mấy năm nay, hai người thi đấu với nhau, Phó Ngôn Trí luôn đứng đầu, còn Lưu Mãn chỉ đứng thứ hai.



ttl không có suy nghĩ gì về mấy cuộc thi thế này, coi như kết quả không được như ý, thì anh ấy cũng không quá cảm thấy thất vọng, suy nghĩ rất thoáng. Nhưng vì quan hệ giữa anh ấy và Phó Ngôn Trí khá tốt, nên Lưu Mãn cũng nhân đó xem anh ấy là đối thủ cạnh tranh luôn.



Phó Ngôn Trí dò xét nhìn anh ấy: “Không phải cậu cũng muốn tham gia à?”



ttl đột nhiên cười một tiếng: “Tôi đăng ký cho đủ quân số thôi.”



Phó Ngôn Trí hé môi, vừa định nói chuyện thì điện thoại trong túi rung lên.



Anh cúi đầu nhìn, là ảnh chụp Quý Thanh Ảnh gửi tới. Cô chụp bữa sáng anh làm cho cô.



Quý Thanh Ảnh: [ Em bắt đầu ăn sáng đây. ]




Phó Ngôn Trí cong môi nhắn lại: [ Anh vừa tới bệnh viện. ]



Quý Thanh Ảnh: [ Dạ. ]



ttl lơ đãng quét mắt nhìn một cái, vô cùng hôm mộ “chậc” một tiếng: “Đóa hoa cao lãnh bây giờ có độ ấm rồi.”



Phó Ngôn Trí: “…”



Anh cất điện thoại, đẩy cửa vào văn phòng: “Làm việc đi.”



ttl không tiếp tục trêu chọc hóng hớt nữa, cũng tiến vào trạng thái làm việc.



Quý Thanh Ảnh thật sự rất buồn ngủ, nhưng không hiểu sao, khi độ ấm bên cạnh dần biến mất, thì cô cũng tỉnh lại.



Sau khi đọc giấy ghi chú Phó Ngôn Trí để lại, cô không chút do dự bò dậy khỏi giường để rửa mặt rồi ăn sáng.



Phó Ngôn Trí dù bận rộn, nhưng dường như bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ lo liệu cơm ngày ba bữa cho Quý Thanh Ảnh.



Nếu kịp thì anh sẽ nấu cho cô ăn, còn không kịp thì anh sẽ nhờ người đưa cơm cho cô.



Khiến cho người không quen ăn sáng như Quý Thanh Ảnh, dần dần cũng có thói quen ngày ăn ba bữa như người bình thường.



Cô nhìn cháo kê, trứng gà và bánh bao trước mặt, lặng lẽ cong môi.



Chụp một tấm ảnh, Quý Thanh Ảnh không chỉ gửi cho Phó Ngôn Trí, mà còn gửi cho cả Trần Tân Ngữ.



Trần Tân Ngữ: [??? ]



Quý Thanh Ảnh: [ Bữa sáng bác sĩ Phó làm. ]



Trần Tân Ngữ: [ Bây giờ cậu đang show ân ái trước mặt tớ đấy à? ]



Quý Thanh Ảnh: [ Làm gì có, cậu đang ăn sáng à? ]



Trần Tân Ngữ: [ Không, tớ ăn cơm chó!

]



Quý Thanh Ảnh: [ À, hôm nay cậu được nghỉ đung không, hay là bọn mình ra ngoài dạo phố đi. ]



Trần Tân Ngữ: [ …Làm gì cũng được, chỉ cần đừng cho tớ ăn cơm chó nữa là được. ]



Sau khi hẹn thời gian vào buổi chiều với Trần Tân Ngữ xong, Quý Thanh Ảnh thưởng thức bữa sáng tình yêu mà Phó Ngôn Trí làm cho mình, sau đó mới chậm rãi quay về nhà mình bên kia.



Thời gian vẫn còn sớm, nên cô làm chút chuyện khác nữa.



Trong lúc Quý Thanh Ảnh nghỉ ngơi thì xem lại các tác phẩm của các cuộc thi thiết kế trong nước cũng như quốc tế mấy năm gần đây, nhân tiện còn xem thêm mấy show thời trang.



Mặc dù cô chỉ chú tâm vào sườn xám, say mê với sườn xám, nhưng cũng không ghét các tác phẩm thiết kế khác, thậm chí còn thấy thích nữa kìa.



Khi xem được những video và tác phẩm không tồi, thì cô trực tiếp chia sẻ cho Diệp Trăn Trăn và Dung Tuyết, để các cô ấy xem rồi học hỏi được nhiều hơn.



Quý Thanh Ảnh gửi tin nhắn cho vài người nữa xong thì Diệp Trăn Trăn nhắn lại.



Diệp Trăn Trăn: [ Đàn chị Quý! Chị hết bận rồi ạ, hôm nay em đến tìm chị được không, chị có muốn cùng ăn cơm với em không?! ]



Quý Thanh Ảnh bật cười, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện cô và Phó Ngôn Trí ở bên nhau, hình như còn chưa nói cho cô bé biết.



Suy nghĩ một chút, cô hỏi thẳng: [ Chị hẹn đi dạo phố với Tân Ngữ rồi, em có muốn đi cùng bọn chị luôn không? ]



Diệp Trăn Trăn: [ Có tiện không ạ? ]



Quý Thanh Ảnh hỏi qua ý kiến của Trần Tân Ngữ, sau đó mới nhắn lại: [ Tiện mà. ]



Diệp Trăn Trăn: [ Vậy ok chị cho em đi cùng nữa. ]



Ra khỏi cửa, Quý Thanh Ảnh không quên nhắn với Phó Ngôn Trí một tiếng.



Nơi mua sắm cách tiểu khu không xa lắm, nên Quý Thanh Ảnh trực tiếp gọi xe qua.



Thời tiết càng ngày càng nóng, nhiệt độ trên mặt đường nóng như thiêu như đốt.



Lúc Quý Thanh Ảnh đến, hai người kia vẫn chưa có mặt.



Cô nhìn giờ, rồi bước vào một quán cà phê ở tầng một.



Gọi một ly cà phê rồi tìm chỗ ngồi xuống, Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.



Trung tâm thương mại này nằm ở trung tâm thành phố, danh tiếng khá tốt, tiếng tăm cũng tốt, nên người bên ngoài vô cùng đông đúc, ngựa xe như nước.



Sau khi người phục vụ mang cà phê ra, Quý Thanh Ảnh cúi đầu nhìn di động, hỏi xem hai người kia đi đến đâu rồi.



Vừa gửi tin nhắn, thì có một bóng người đổ xuống trước mặt cô, chặn đi ánh sáng nhàn nhạt.



Quý Thanh Ảnh theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa nâng mắt đã chạm phải một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.



Bàn tay cầm tách cà phê của cô hơi dừng lại, không lên tiếng.



Chu Chỉ Lan rũ mắt nhìn cô, tiện thể ngồi xuống trước mặt cô.



Quý Thanh Ảnh nhìn bà một cái, rồi thu hồi tầm mắt.



“Chỉ có mình con à?”



Quý Thanh Ảnh nhấp môi, không hé răng.



Chu Chỉ Lan hơi dừng lại, thấp giọng hỏi: “Đến ăn cơm à?”



Quý Thanh Ảnh cúi đầu, gửi tin nhắn cho Trần Tân Ngữ và Diệp Trăn Trăn, cũng không phản ứng với bà.



Chỉ trong chớp mắt ấy, bầu không khí xung quanh như loãng đi.



Quý Thanh Ảnh không thích bầu không khí kiểu này lắm, cũng không thích ngồi trầm mặc thế này.



Nhưng Chu Chỉ Lan cũng không để ý tới cảm xúc của cô, bà nhận lấy tách cà phê người phục vụ đưa lên rồi nhấp một ngụm, sau đó mới lên tiếng: “Thiết kế ngày hôm qua của con, vẫn còn phải sửa đổi thêm.”



Bà nói: “Mặc dù khá mới mẻ và độc đáo, nhưng con biết rồi đấy, chỉ dựa vào sườn xám, thì không thể…”



“Vậy thì sao?”



Quý Thanh Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt bà: “Dù có đi xa được hay không, thì đó cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến bà.”



Cô cười châm chọc: “Sao nào, cô Chu còn định mở lớp dạy kèm hậu thi đấu cho tôi đấy à?”



Chu Chỉ Lan nhíu mày, dùng ánh mắt không mấy tán đồng nhìn cô: “Miệng lưỡi con trở nên sắc bén như vậy từ bao giờ thế?”



Quý Thanh Ảnh cười lạnh một tiếng, nói thẳng: “Từ lúc tôi bị mọi người gọi là đồ không có cha không có mẹ, là đồ sao chổi đấy.”



Lời này, trực tiếp chọc trúng chỗ đau của Chu Chỉ Lan.



Bà không thể tin nổi mà nhìn Quý Thanh Ảnh, định nghiêm nghị răn dạy, nhưng rồi lại nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại.



Bà đè lửa giận xuống, cắn răng nói: “Con nói chuyện kiểu gì vậy?”



Quý Thanh Ảnh cười nhạt nhìn bà: “Tôi cứ nói chuyện thế đấy, nếu cô Chu không chịu nổi, thì giờ rời đi là được rồi.”



Đang nói chuyện, thì điện thoại cô rung lên.



Cô cúi đầu nhìn, là tin nhắn Trần Tân Ngữ gửi tới: [ Nhìn ra ngoài đi. ]



Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn, thì thấy Trần Tân Ngữ đang đứng cạnh cửa sổ sát đất.



Cô dừng lại, thu hồi ánh mắt: “Cô Chu còn chuyện gì nữa không?”



Chu Chỉ Lan nhìn cô: “Con nhất định cứ phải nói chuyện với mẹ như vậy à?”



Quý Thanh Ảnh hỏi lại: “Như vậy là như vậy nào? Khi nói chuyện với người xa lạ tôi đều vậy cả.”



Cô cầm túi lên, nhàn nhạt nói: “Nếu cô Chu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”



Nói xong, cô cũng không đợi Chu Chỉ Lan phản ứng lại, đứng dậy rời đi.



Chu Chỉ Lan nhìn bóng lưng cô rời đi, lại một lần nữa có cảm giác thất bại.



Bà do dự một lát, rồi vẫn đi theo cô ra ngoài.



Hôm nay Quý Thanh Ảnh mặc sườn xám, bước chân sải không được lớn lắm. Cô vừa đi đến trước mặt Quý Thanh Ảnh, thì Chu Chỉ Lan cũng đuổi kịp.



Nụ cười trên mặt Trần Tân Ngữ cứng đờ, gọi một tiếng: “Cô ạ.”



Chu Chỉ Lan gật đầu, rồi nhìn về phía Quý Thanh Ảnh: “Có thời gian không, chúng ta nói chuyện một chút.”



“Không có.”



Quý Thanh Ảnh không chút do dự nói: “Tôi không có thời gian.”



Biểu cảm trên mặt Chu Chỉ Lan có chút không nhịn nổi nữa, bà hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: “Mười phút thôi cũng không được à?”



“Đúng vậy.”



Quý Thanh Ảnh nhìn bà, ánh mắt trong suốt: “Ngoại trừ nói về chuyện thiết kế với cô Chu, thì những chuyện khác, một phút cũng không được.”



Thật ra Quý Thanh Ảnh cũng là một người nhẫn tâm.



Đối với những chuyện trong quá khứ, cô không có cách nào bỏ qua, cũng không có cách nào quên được. Rất nhiều người nói rằng chuyện gì đã qua thì cứ để cho nó qua đi, nhưng cô không làm được.



Chuyện gì đã xảy ra là đã xảy ra, cô cũng không bị mất trí nhớ, không thể nào làm như không có gì xảy ra được.



Cho dù là mất trí nhớ, thì cơ thể cũng sẽ phản ứng theo bản năng.



Chu Chỉ Lan mấp máy môi, còn định nói gì đó, thì Quý Thanh Ảnh nhìn thấy Diệp Trăn Trăn cách đó không xa.



Cô kéo nhẹ tay Trần Tân Ngữ, ngữ khí bình tĩnh nói: “Bạn của bọn tôi tới rồi, bọn tôi đi trước, cô Chu cứ tự nhiên.”



Hôm nay đúng dịp là cuối tuần, nên trung tâm thương mại rất đông người.



Ba người bước vào đại sảnh, Diệp Trăn Trăn tò mò quay đầu lại nhìn: “Đàn chị Quý, người vừa rồi nói chuyện với chị nhìn quen quá, là ai vậy ạ?”



Trần Tân Ngữ dừng lại, nói: “Là một nhà thiết kế.”



Diệp Trăn Trăn gật đầu, cũng không nghĩ nhiều: “Ồ, vô tình gặp nhau ạ?”



Quý Thanh Ảnh “Ừ” một tiếng rồi chuyển chủ đề: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”



Sau khi ăn cơm xong, nhân lúc Diệp Trăn Trăn đi vệ sinh, Trần Tân Ngữ đưa mắt nhìn cô: “Cậu vẫn ổn chứ?”



Quý Thanh Ảnh chống cằm trả lời, vẻ mặt vô cảm: “Vẫn ổn lắm.”



Trần Tân Ngữ cũng không biết phải an ủi cô thế nào, duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô: “Không muốn gặp thì sau này không gặp nữa.”



Quý Thanh Ảnh cười cười, thu mắt nói: “Tớ biết.”



Cô trầm mặc một lát, rồi nói: “Nhưng kiểu gì vẫn phải gặp.”



Trần Tân Ngữ không lên tiếng, im lặng một hồi: “Giờ cậu như vậy, làm tớ không biết trước đây mình cầu mong cậu tham gia thi đấu là tốt hay không tốt nữa.”



Quý Thanh Ảnh nhìn cô ấy, cười nói: “Là tốt.”



Cô nghĩ nghĩ: “Thật ra khi vừa gặp bà ta, ngoại trừ có một chút cảm giác bất ngờ do không kịp chuẩn bị, thì cũng không đau lòng như tớ nghĩ.”



Trần Tân Ngữ gật gật đầu: “Dù sao cậu đừng nghe những gì bà ấy nói là được.”



“Ừ.”



Quý Thanh Ảnh cũng không muốn bận tâm nhiều về chuyện này: “Không nói đến đề tài này nữa.”



Trần Tân Ngữ gật đầu: “Ok.”



Sau khi ăn cơm xong, ba người bắt đầu đi dạo phố.



Quý Thanh Ảnh rất thích đi dạo mấy shop thời trang, đôi khi tâm trạng không tốt, hoặc khi không có linh cảm, cô sẽ đi tới các shop thời trang, nhìn những bộ trang phục rực rỡ sắc màu, kiểu dáng khác nhau, như vậy có thể kích thích đại não, nảy ra linh cảm.



Ba người đều học thích kế, nên sở thích cũng khá giống nhau.



Đi dạo một hồi, Quý Thanh Ảnh còn mua cho mình không ít quần áo.



Khi đi ngang qua một cửa hàng bán đồ nam, Quý Thanh Ảnh theo bản năng thả chậm bước chân.



Diệp Trăn Trăn đang vui vẻ nói chuyện với Trần Tân Ngữ, khen chiếc váy cô bé vừa thử đẹp thế nào, sau khi hai người đi về phía trước được vài bước, thì mới phát hiện Quý Thanh Ảnh lạc đoàn rồi.



Hai người quay đầu lại, nhìn theo tầm mắt Quý Thanh Ảnh.



Trần Tân Ngữ nhướng mày: “Vào xem chứ?”



Quý Thanh Ảnh cười một cái, không chút do dự nói: “Ok.”



Diệp Trăn Trăn chớp chớp mắt, nghi ngờ nhìn cô: “…Có phải bây giờ em nên sửa lại cách gọi rồi không?”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Trần Tân Ngữ không nhịn được bật cười: “Thật đúng là.”



Cô ấy hỏi: “Bọn họ không nói với em à?”



Diệp Trăn Trăn vô cùng tủi thân mà lắc đầu: “Không ạ.”



Quý Thanh Ảnh biết lỗi nói: “Chủ yếu là do thời gian này cũng không gặp em nữa.”



Diệp Trăn Trăn không thèm để ý đến chuyện này, cô bé chớp chớp mắt nói: “Chị dâu nhỏ của em định mua quần áo cho anh em à?”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Cô đừng lại, vẻ mặt mất tự nhiên: “Em vẫn nên gọi chị là đàn chị thì hơn.”



Diệp Trăn Trăn “Ồ” một tiếng, nở nụ cười: “Ok ạ.”



Vào cửa hàng, Quý Thanh Ảnh nhìn xung quanh một vòng, cúi đầu nói chuyện với Diệp Trăn Trăn: “Quần áo của anh em có phải đều do bác em mua cả không?”



“Hầu như là vậy ạ.”



Diệp Trăn Trăn nói: “Hầu như đều là bác em đặt may cho anh ấy cả.”



Quý Thanh Ảnh nhướng mày, vuốt cằm nói: “Vậy đồ chị mua liệu có bị chê không nhỉ?”



Nghe vậy, Diệp Trăn Trăn không chút nghĩ ngợi nói: “Nếu anh ấy dám chê, thì em sẽ thay chị đuổi anh ấy ra khỏi nhà.”



“…”



Quý Thanh Ảnh có một thói hư tật xấu, đó là khi tâm trạng cô không tốt thì sẽ muốn tiêu tiền.



Vậy nên khi Phó Ngôn Trí tan làm tới đón cô, trên tay cô đã cầm đầy túi lớn túi nhỏ.



Phó Ngôn Trí nhìn qua rồi chuyển ánh mắt lên người cô, sau khi chăm chú nhìn cô hồi lâu, anh mới hỏi: “Em có mệt không?”



“Không mệt.”



Quý Thanh Ảnh lắc đầu, cười nói: “Lời này hẳn là nên để em hỏi anh mới phải.”



Phó Ngôn Trí cầm lấy đồ trong tay cô bỏ vào cốp xe rồi mới nói: “Anh quen rồi.”



Anh nói: “Diệp Trăn Trăn đâu?”



“Tân Ngữ nói hai cô ấy tiện đường nên đưa Diệp Trăn Trăn về luôn rồi.”



Phó Ngôn Trí gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.



Anh nhéo nhéo tay cô, giọng nói trầm thấp: “Em mua gì vậy?”



Quý Thanh Ảnh nhìn anh: “Về nhà rồi em cho anh xem.”



Phó Ngôn Trí nâng mắt nhìn tình hình giao thông phía trước, nói: “Cả ngày hôm nay anh chưa được nghe giọng em, giờ anh muốn nghe em nói. “



Quý Thanh Ảnh hơi ngẩn ra, lặng yên cong môi: “Hôm nay em mua quần áo mới, còn mua thêm hai chai nước hoa mới, mùi hương rất dễ chịu, đợi lát nữa về nhà em cho anh ngửi thử.”



“Được.”



Phó Ngôn Trí hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”



Quý Thanh Ảnh nói từng chuyện với anh, bầu không khí yên tĩnh trong xe nhờ giọng nói ngọt ngào của cô mà trở nên có sinh khí hơn.



Khi gần về đến nhà, Phó Ngôn Trí hỏi cô: “Em muốn đi siêu thị không?”



“Có ạ.”



Hai người rẽ vào siêu thị, Phó Ngôn Trí mua đồ ăn, còn Quý Thanh Ảnh thì đi theo bước chân anh.



“Em muốn ăn gì?”



Quý Thanh Ảnh không chút do dự nói: “Thịt ạ.”



Cô không ăn cơm tối cùng Diệp Trăn Trăn và Trần Tân Ngữ, mà chỉ cùng bọn họ ăn cơm trưa và uống trà chiều.



Phó Ngôn Trí cười khẽ một tiếng, cúi đầu nhìn cô: “Được.”



Quý Thanh Ảnh chăm chú nhìn anh hồi lâu, lẩm bẩm: “Anh cười cái gì mà cười?”



Cô hỏi: “Anh chê em ăn nhiều thịt à?”



“Không phải.”



Phó Ngôn Trí mỉm cười nói tiếp: “Em ăn nhiều thịt là tốt, nhưng em ăn nhiều thịt vậy mà trên người vẫn không thêm được chút thịt nào, điều này mới làm anh lo lắng.”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Cô cúi đầu nhìn bản thân, phản bác lại: “Nhưng nhiều thịt sẽ khó coi lắm.”



Nói rồi, cô không đợi Phó Ngôn Trí đáp lại, lầm bầm: “Hơn nữa dáng người em khá đẹp.”



Phó Ngôn Trí: “…”



Anh hơi dừng lại, đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng kiều diễm đêm qua.



Dáng người của Quý Thanh Ảnh, đẹp hơn 90% đại đa số mọi người. Nói là gầy, nhưng trước lồi sau vểnh, chân dài eo nhỏ, là cơ thể đáng mơ ước của mọi cô gái.



Nhìn vẻ trầm mặc của Phó Ngôn Trí, Quý Thanh Ảnh nhón chân thì thầm vào tai anh: “Chẳng lẽ anh không thấy đẹp sao?”



Hầu kết của Phó Ngôn Trí nhẹ lên xuống, giọng nói trầm xuống: “Không phải.”



Anh nói: “Đẹp lắm.”



Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh mới cảm thấy hài lòng.



Cô kiêu ngạo nhướng mày: “Vậy anh đi mua đồ đi, em muốn mua chút đồ ăn vặt.”



“Được.”



Sau khi anh đi xa rồi, Quý Thanh Ảnh mới nâng tay vỗ vỗ mặt mình.



Vừa rồi cô nói gì vậy không biết! Sao tự nhiên lại đi thảo luận vấn đề dáng người mình có đẹp hay không với Phó Ngôn Trí làm gì không biết!



Quý Thanh Ảnh đỡ trán, lo lắng cho chỉ số thông minh của mình khi ở trước mặt anh.



Cô nâng mắt, sau khi lơ đãng nhìn thấy món đồ trên kệ hàng, gương mặt lại lần nữa đỏ bừng lên.



Quý Thanh Ảnh đi lung tung trong siêu thị, sau khi đi được khoảng nửa vòng, thì lấy một ít đồ ăn vặt ném vào xe đẩy.



“Phải về rồi ạ?”



Phó Ngôn Trí “Ừm” một tiếng: “Em còn muốn mua gì nữa à?”



Quý Thanh Ảnh lắc lắc đầu: “Không ạ.”



Cô nhìn Phó Ngôn Trí: “Vậy anh có cần mua gì nữa không?”



Phó Ngôn Trí nhìn thẳng vào hai mắt cô, đột nhiên cười nhẹ: “Có.”



Quý Thanh Ảnh không hiểu lắm ý nghĩa ẩn sau nụ cười của anh, cho tới khi cô và anh đi tới quầy thanh toán, Phó Ngôn Trí cố tình lấy món đồ kia ngay trước mặt cô, cô mới phản ứng lại được.







Sau khi lên xe, toàn thân Quý Thanh Ảnh đều nóng lên.



Hai má cô phiếm hồng, chậm chạp hạ cửa sổ xe xuống, để gió đêm thổi vào trong xe.



Phó Ngôn Trí cũng không vạch trần sự thẹn thùng của cô, nghiêm túc chăm chú lái xe về nhà.



Sau khi về đến nhà, anh vào phòng bếp nấu cơm.



Trước mặt Quý Thanh Ảnh là một túi đồ, trong đó đựng đồ ăn vặt của cô và vài món đồ linh tinh khác.



Cô ngồi xổm trên mặt đất nhìn một chút, sau khi chậm rãi cất đồ ăn vặt vào tủ, cô nhìn qua mấy cái hộp khiến người ta mặt đỏ tai hồng, sau đó có tật giật mình mà ném toàn bộ đồ trong túi vào tủ đầu giường.



Làm xong hết thảy, Quý Thanh Ảnh cảm thấy tay mình không được sạch cho lắm.



Cô vào phòng tắm rửa tay, khi ngước mắt nhìn chính mình trong gương, gò má hồng hồng, đôi mắt ướt át, trông rất hờn dỗi.



Cô nán lại ở trong một lát đợi cho mặt bớt đỏ lại.



Một lúc lâu sau, Quý Thanh Ảnh mới đờ đẫn đi vào phòng bếp.



Cô vừa bước vào, thì Phó Ngôn Trí ngay lập tức quay đầu lại nhìn cô, cong môi vạch trần: “Mặt em vẫn còn đỏ lắm.”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Cô trợn mắt trừng anh.



Phó Ngôn Trí cười một cái, giọng nói trầm khàn rơi vào tai khiến người ta tê dại, biết rõ còn cố hỏi: “Em vừa làm gì vậy?”