Hôn Hạnh

Chương 44: “Anh đang ôm lấy ánh trăng đẹp nhất trần gian này.”




Bởi vì uống bia nên Sơ Hạnh hiếm khi phá vỡ đồng hồ sinh học cố định của mình.

Ngủ một giấc tới trưa mới tỉnh dậy.

Tin nhắn mới nhất của Cận Ngôn Châu gửi cho cô là vào lúc 8 giờ.

Sơ Hạnh ngái ngủ trả lời anh: “Em vừa tỉnh…”

Cận Ngôn Châu đáp lại cô ngay với một gói biểu tưởng con heo.

Sơ Hạnh không đồng tình, tự bào chữa: “Lần này là ngoài ý muốn! Anh biết đấy, em thường dậy rất sớm.”

Cận Ngôn Châu nói: “Lần sau còn dám uống không?”

Sơ Hạnh nghịch ngợm trả lời anh: “Lần sau vẫn dám làm!”

Cận Ngôn Châu: “?”

Sơ Hạnh: “Nhất định em sẽ chọn uống bia khi có anh bên cạnh! Đừng lo lắng!”

Nhìn thấy tin nhắn cô gửi, cười hừ một tiếng, chẳng biết phải nói gì với cô.

Cứ yên tâm về anh như vậy à?

Cận Ngôn Châu đổi chủ đề, hỏi: “Buổi trưa muốn ăn gì?”

Sơ Hạnh đáp: “Bỗng nhiên muốn ăn bánh ngọt!”

Sau đó, cô nhanh chóng gửi tiếp: “Em muốn tự mình làm bánh! Ngôn Ngôn, chúng ta đến tiệm bánh DIY để làm bánh đi?”

Cận Ngôn Châu: “Làm bánh có gì hay?”

Giây tiếp theo, anh trực tiếp gửi địa chỉ tiệm bánh, nói: “Cái này chúng ta có thể tự làm ở nhà được.”

Sơ Hạnh cầm điện thoại mỉm cười.

Ngôn Ngôn sao mà đáng yêu quá vậy.

Rõ ràng ngoài miệng tỏ ra chê bai nhưng đã tìm xong tiệm bánh giúp cô rồi.

Sau đó, Cân Ngôn Châu lại gửi tin nhắn: “Thế em tắm trước đi, xong anh dẫn em ăn trưa rồi làm bánh.”

Cũng không thể để bụng đói mà đi làm bánh được.

Sơ Hạnh lập tức trả lời: “Vâng.”

Sau khi hai người giải quyết bữa trưa tại căn tin trường, Cận Ngôn Châu lái xe chở Sơ Hạnh đến một tiệm bánh thủ công DIY.

Tiệm bánh DIY cũng không gần trường học cho lắm.

Nó nằm trên cùng con phố với Bệnh viện Thẩm Thành, ngay đối diện bệnh viện.

Bước vào tiệm bánh, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Sơ Hạnh khéo tay, cô thường làm nhiều món ăn nhẹ ở nhà, cũng từng thử làm bánh nên rất nhuần nhuyễn.

Nhưng Cận Ngôn Châu không được.

Cơ bản ở nhà anh là đại thiếu gia hiếm khi đặt chân vào bếp, chưa nói đến việc tự mình làm bánh, dù bảo anh nấu cháo cũng phải lên mạng tìm kiếm từng bước một.

Cho nên mới trở thành người phụ giúp Sơ Hạnh.

Phải đeo tạp dề trước khi làm bánh.

Sơ Hạnh quay lưng lại với Cân Ngôn Châu, duỗi tay cầm dây áo ra sau, nói với anh: “Ngôn Ngôn, buộc giúp em.”

Cận Ngôn Châu cầm dây áo rồi khéo léo linh hoạt thắt một chiếc nơ ở dưới eo.

Sau đó Sơ Hạnh lấy một chiếc tạp dề khác.

Cô kiễng chân lên quàng chiếc tạp dề vào cổ anh, cứ như vậy vừa ôm vừa thắt dây lưng, thoáng chốc đã xong.

“Được rồi!” Cô buộc mái tóc dài của mình thành kiểu đuôi ngựa thấp, cười tươi với Cận Ngôn Châu: “Chúng ta có thể bắt đầu làm bánh!”

Sơ Hạnh đeo găng tay dùng một lần, bắt đầu làm bánh.

Cận Ngôn Châu ở bên cạnh quan sát cô, đưa đồ cho cô khi cô cần.

Cô cực kỳ thuần thục tách lòng trắng và lòng đỏ trứng, lúc khuấy riếng, Sơ Hạnh giơ tay lên.

Cận Ngôn Châu nhận thấy tay áo của cô từ từ trượt xuống, vì vậy anh giúp cô xắn lên lại.

Sơ Hạnh quay mặt lại, mỉm cười với anh, sau đó đưa đồ trong tay cho anh nói: “Ngôn Ngôn, anh làm giúp em đi.”

Anh nhận lấy máy đánh trứng và tô thủy tinh, lúng ta lúng túng bắt đầu trộn.

Sơ Hạnh nhìn động tác vụng về của anh lộ ra vẻ cứng ngắc, không khỏi bật cười.

Cận Ngôn Châu bị cô cười cảm thấy không được tự nhiên, quay đầu sang chỗ khác giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Sơ Hạnh hỏi anh: “Ngôn Ngôn, ở nhà anh nấu ăn không?”

Cận Ngôn Châu không muốn thừa nhận mình không thể nấu ăn trước mặt bạn gái, mập mờ nước đôi: “Không thích.”

Sơ Hạnh chớp mắt, mỉm cười nói: “Em biết làm rất nhiều món, sau này nấu cho anh ăn nhé!”

Cận Ngôn Châu rủ mắt nhìn cô, yết hầu hơi trượt, anh trầm giọng đáp: “Được.”

Sau đó nói thêm: “Anh cũng có thể nấu cho em.”

Sơ Hạnh kinh ngạc, cũng vui mừng nói: “Thật sao?”

Cô thấy anh không thạo với việc khuấy trứng, luôn cảm thấy anh không giống người biết nấu ăn.

Cận Ngôn Châu kiên trì đến cùng gật đầu: “Ừ.”

“Em thích ăn gì? “Anh ung dung thản nhiên hỏi.

Trước hết phải tìm hiểu xem cô muốn ăn gì, rồi có thể học cách nấu món đó.

Sơ Hạnh nói: “Thật ra em thích rất nhiều, chua ngọt, cay, đều thích cả.”

“Chẳng hạn như sườn xào chua ngọt, thịt heo hầm, còn có thịt heo cắt lát tưới dầu nóng…”

Cận Ngôn Châu không khỏi ngắt lời: “Không thể toàn là thịt được, cũng phải có một ít rau củ nữa.”

Sơ Hạnh cười hì hì: “Món thanh đạm thì càng nhiều hơn! Trứng xào cà chua, khoai tây thái sợi xào chua cay, đậu bắp luộc, còn có cà rốt được chế biến theo nhiều cách khác nhau nữa!”

Nghe câu cuối cùng, trên môi Cận Ngôn Châu thoáng hiện một nụ cười, nhưng anh nhanh chóng kiềm chế che đậy.

“Tiền đồ.” Anh đè xuống khóe miệng sắp nhếch lên của mình, hỏi cô: “Cà rốt có ngon như vậy không?”

Sơ Hạnh liên tục gật đầu: “Cà rốt ăn ngon nhất!”

Hai người vừa trò chuyện vừa làm bánh, thời gian thấm thoát trôi qua.

Sau đó Sơ Hạnh cẩn thận phết bơ lên ​​bánh.

Cô khom người, hơi cúi đầu, di chuyển khéo léo nhanh nhẹn.

Cận Ngôn Châu ở bên cạnh xem cô, nhìn thấy một sợi tóc trên thái dương của cô từ từ trượt rồi xõa nhẹ xuống.

Anh không kìm được đưa tay nhẹ nhàng giúp cô vén lọn tóc ra sau tai.

Sơ Hạnh lập tức nói: “Ngôn Ngôn, coi giúp em dây chun buộc tóc sắp rớt sao? Em cảm thấy tóc đuôi ngựa của em gần bung ra rồi.”

Tầm mắt Cận Ngôn Châu rơi vào tóc đuôi ngựa của cô.

Quả nhiên, lọn tóc đuôi ngựa thấp mà cô tiện tay buộc lên đang bung ra, dây cột tóc màu đen có hình đầu thỏ xinh xắn đã tuột xuống đuôi tóc, như thể một giây sau dây cột tóc có hình đầu con thỏ đó sẽ rơi xuống đất ngay lập tức.

“Là sắp rớt.” Anh nói.

Sơ Hạnh đang đeo găng tay dính đầy kem, cô không kịp suy nghĩ buột miệng nói: “Vậy anh buộc lại giúp em đi.”

“Lần này buộc ba vòng. Càng chặt thì khả năng rơi ra càng ít.”

Vừa nãy cô chỉ tùy ý cuộn hai vòng, không ngờ lại dễ dàng bung ra như vậy.

Cận Ngôn Châu chưa bao giờ cột tóc cho con gái.

Anh đứng đằng sau cô, tháo sợi chun ra khỏi tóc cô, đeo vào cổ tay mình.

Chợt, Cận Ngôn Châu nhẹ nhàng dùng hai tay túm tóc cô lại, duỗi thẳng từng chút một rồi cầm trong tay.

Anh dựa vào bản năng, động tác vụng về cầm dây chun ở cổ tay quấn quanh tóc cô.

Nhưng không cột ba vòng như cô đã nói.

Cận Ngôn Châu mang tâm tư, cố ý chỉ cột cho cô hai vòng.

Một lát sau, Sơ Hạnh đưa túi bắt kem cho Cận Ngôn Châu.

“Ngôn Ngôn, anh tới nặn mấy bông hoa đi.” Cô tỏ ý bảo.

Cận Ngôn Châu theo bản năng cự tuyệt: “Không.”

Anh chưa từng làm việc này bao giờ, nếu như bắt bông kem không đẹp thì sẽ ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể.

Hơn nữa còn… mất mặt.

Sơ Hạnh đã cởi găng tay dùng một lần, đưa tay kéo anh: “Thử một chút đi mà!”

“Em muốn chiếc bánh hai ta cùng làm.”

Bọn họ cùng nhau làm bánh ngọt.

Cận Ngôn Châu đột nhiên cảm thấy hơi xúc động

Anh sợ bông hoa mình vắt ra không được đẹp sợ cô chê cười, cho nên rào đón trước: “Có thể anh nặn ra sẽ trông xấu lắm.”

Rốt cuộc Sơ Hạnh cũng hiểu tại sao anh lại phản kháng như thế: “Anh sợ vấn đề này à?”

“Không sao đâu, chỉ cần chúng ta cùng nhau làm là em thích rồi.” Cô mỉm cười.

Cận Ngôn Châu lập tức thỏa hiệp.

Anh lấy túi bắt kem từ tay cô.

Sơ Hạnh rất ân cần nói: “Em kéo anh đi nặn hoa.”

Vừa nói, cô vừa nắm tay anh cầm túi bắt kem.

Hơi thở của Cận Ngôn Châu hơi trì trệ, trái tim đột nhiên cũng đập nhanh hơn nửa nhịp.

Cô luôn có thể vô tình khiến tim anh đập nhanh mất kiểm soát.

Trong khi anh đang vắt kem, Sơ Hạnh hướng dẫn tay anh vẽ những vòng tròn từ từ, cuối cùng chỉ anh cách đóng lại tạo thành một bông hoa xinh đẹp.

Cận Ngôn Châu quay sang nhìn cô.

Cô gái đang nghiêm túc nắm tay anh, cùng anh trang trí bánh ngọt.

Mà anh không có ý định làm gì cả, trong mắt chỉ có cô.

Làm bánh xong, Sơ Hạnh nhờ cô chủ tiệm đóng gói lại.

Cũng chính trong khoảng thời gian này, Cận Ngôn Châu phát hiện ra sợi dây chun cô dùng để buộc tóc một lần nữa tuột xuống đuôi tóc.

Thấy nó sắp rơi ra, anh đưa tay vuốt nhẹ sợi dây trên tóc cô rồi giấu vào trong túi.

Sau khi thanh toán, Cận Ngôn Châu một tay cầm bánh, một tay nắm tay Sơ Hạnh bước ra khỏi tiệm bánh.

Anh mở cửa ghế phó lái để Sơ Hạnh ngồi vào.

Sau đó anh đặt chiếc bánh vào ghế sau, rồi đi vòng qua thân xe, mở cửa tài xế.

Lúc Cận Ngôn Châu chuẩn bị lên xe, anh bỗng nhiên ngừng lại nhìn chằm chằm con đường đối diện.

Sơ Hạnh trong xe hơi nghiêng đầu gọi anh: “Ngôn Ngôn? Anh đang nhìn gì thế?”

Cận Ngôn Châu thu hồi ánh mắt, lên xe rồi đóng cửa lại.

“Không có gì.” Anh vừa cài dây an toàn vừa nhìn Sơ Hạnh.

Nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ mà nhìn ra ngoài cửa kính ô tô.

Cận Ngôn Châu dường như vô tình ấn vào, cửa sổ trên ghế lái từ từ hạ xuống.

Trước khi khởi động xe rời khỏi đây, anh xoay mặt nhìn hai người đang đối mặt nhau trên đường, ánh mắt tối sầm không rõ.

Trên đường trở về trường học, Sơ Hạnh hết sức phấn khởi nói với Cận Ngôn Châu: “Ngôn Ngôn, tối nay chúng ta ăn bánh này nhé?”

“Được.” Anh có chút lơ lãng đồng ý.

Sơ Hạnh nhạy bén nhận ra tâm trạng anh không vui kể từ khi rời khỏi tiệm bánh, nhưng cô cũng chẳng có ý định khăng khăng hỏi anh có chuyện gì.

Đến cổng trường, Cận Ngôn Châu xuống xe lấy bánh ngọt từ ghế sau đưa cho Sơ Hạnh, nhàn nhạt nói với cô: “Em cầm bánh về ký túc xá đợi anh, anh về nhà cất xe đã rồi trở lại tìm em ăn tối.”

Sơ Hạnh hiểu chuyện gật đầu đáp: “Vâng.”

“Vậy trên đường anh lái xe chậm một chút nha, chú ý an toàn.” Cô ân cần dặn dò anh, sau đó nói: “Em đợi anh.”

Cận Ngôn Châu gật đầu một cái, ” Ừ.”

Đợi Sơ Hạnh cầm bánh ngọt xoay người đi vào trường học, Cận Ngôn Châu mới lên xe.

Anh lấy điện thoại di động trong ngăn đựng đồ ra, bấm số điện thoại mẹ Tân Đồng.

Tân Đồng nhanh chóng trả lời điện thoại, bà dường như không ngờ Cận Ngôn Châu lại chủ động gọi điện cho mình, giọng điệu khá bất ngờ: “Châu Châu?”

Cận Ngôn Châu ngồi trong xe, một tay đang đặt trên vô lăng.

Anh bình tĩnh hỏi: “Mẹ đang ở Thẩm Thành à?”

Tân Đồng im lặng một lúc rồi mỉm cười trả lời: “Ở đây, cùng chú Trần đến thành phố này du lịch.”

“Chú Trần” trong miệng Tân Đồng chính là chồng hiện tại của bà, Trần Minh.

Cận Ngôn Châu nói: “Bây giờ con không có việc gì.”

Anh dừng lại, kiên quyết hỏi: “Mẹ có muốn gặp mặt không?”

Tân Đồng cân nhắc một chút rồi đồng ý: “Được, vốn dĩ mẹ cũng muốn gặp con trước khi đi.”

Bà nhẹ nhàng hỏi: “Chúng ta gặp nhau ở đâu?”

Cận Ngôn Châu lành lạnh nói: “Tiện cho mẹ là được.”

Sau khi hai mẹ con quyết định địa điểm, Cận Ngôn Châu cúp điện thoại.

Trong lúc lái xe đến địa điểm đã hẹn, anh không khỏi suy nghĩ xem phải nên nói gì.

Trực tiếp hỏi thẳng tại sao mẹ lại đến bệnh viện, liệu bà ấy có nói cho anh biết lý do thực sự hay không?

Đã 13 năm không sống với bà ấy, trong 10 năm qua liên lạc với nhau cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí gặp mặt còn ít hơn.

Nhưng anh vẫn quan tâm đến bà.

Anh luôn nhớ rằng hồi bé trước lúc bố mẹ ly hôn, quanh năm suốt tháng bố đều bận rộn tới nỗi chẳng gặp được người, chính mẹ mỗi ngày đã đưa anh đến trường, cùng anh làm bài tập, đưa anh đi chơi, nấu cơm cho anh, trước khi ngủ còn kể chuyện dỗ anh ngủ.

Anh cũng từng trải qua tình mẫu tử bình thường nhưng đầy vị tha.

Dù chỉ là vài năm thôi.

Nhưng anh ghi nhớ suốt đời.

Cận Ngôn Châu khi còn nhỏ, anh cũng được mẹ cưng chiều.

Lúc Cận Ngôn Châu đến quán cà phê cạnh khách sạn, Tân Đồng đã ngồi trong quán cà phê đợi anh.

Còn gọi trước cho anh một ly cà phê.

Anh sải bước đi tới, ngồi xuống đối diện bà.

Tân Đồng mỉm cười nhìn Cận Ngôn Châu, đôi mắt sáng ngời.

Bà nói: “Con dường như lại cao thêm nhỉ.”

Cận Ngôn Châu đưa mắt nhìn nơi khác, không nhìn bà cũng không hề lên tiếng.

Tân Đồng có chút lúng túng nói: “Một lát nữa mẹ và chú Trần sẽ lên xe rời đi.”

Cận Ngôn Châu “Dạ” một tiếng, nhưng vẫn không thể mở miệng hỏi được câu mà anh muốn hỏi từ lâu.

Tân Đồng hơi lo lắng hỏi anh: “Châu Châu, sao con biết mẹ đang ở Thẩm Thành?”

Cận Ngôn Châu mím môi, không vui không buồn trả lời: “Tình cờ thấy đươc.”

Anh nâng mắt, sắc bén nhìn Tân Đồng, hình như muốn đọc được điều gì đó trên gương mặt bà, nói từng chữ một: “Thấy mẹ từ bệnh viện đi ra, được chú ấy đỡ.”

Nụ cười trên mặt Tân Đồng thoáng chốc cứng đờ.

Rất nhanh, vẻ mặt bà trở lại bình thường.

Dù sao thì thằng bé cũng là con của bà, trong thâm tâm Tân Đồng biết Cận Ngôn Châu thông minh đến mức nào.

Bà bất đắc dĩ mỉm cười thở dài, không còn giấu diếm gì nữa, nói đúng sự thật: “Mẹ ở Thẩm Thành là vì trước đây tới bệnh viện này phẫu thuật, hôm nay tới để kiểm tra.”

Cận Ngôn Châu cau mày nhìn Tân Đồng, cổ họng khô khốc hỏi: “Bệnh gì ạ?”

Tân Đồng bóp chặt ly nước trong tay, lời nói trở nên rất nhẹ nhàng: “Ung thư vú.”

“Nhưng đã được phẫu thuật cắt bỏ rồi,” Bà vội vàng nói: “Kết quả kiểm tra hôm nay cũng rất tốt, không có vấn đề gì cả.”

Cận Ngôn Châu trầm mặc.

Anh không biết phải nói gì, nên nói cái gì.

Tân Đồng nhấp một ngụm nước ấm, sau đó đột nhiên đổi chủ đề.

Bà có chút khó khắn mở miệng: “Châu Châu, thực ra mẹ rất có lỗi với con, còn có bố con nữa.”

Cận Ngôn Châu lập tức nhíu mày.

Việc bà không đủ khả năng chăm sóc con cái là điều dễ hiểu, dẫu sao nhiều năm năm không nuôi dạy con, trong lòng hổ thẹn là điều bình thường.

Nhưng tại sao phải cảm thấy có lỗi với Cận Triều Văn?

Rõ ràng là Cận Triều Văn quanh năm vắng nhà, không quan tâm đến mẹ con, sau này sự nghiệp khởi sắc, có tiền người cũng thay đổi theo, chê bai người vợ tào khang, vừa về nhà là muốn ly hôn với mẹ ngay, còn ép mẹ từ bỏ quyền nuôi con, thà không có ai chăm sóc, cũng quyết không để mẹ anh đưa con đi.

Mắt Tân Đồng đỏ bừng nức nở nói: “Là mẹ có lỗi với bố con, là mẹ có lỗi với bố con.”

“Sở dĩ ông ấy không cho con theo mẹ, là vì mẹ không phải là một người mẹ tốt, càng chẳng phải là người vợ chuẩn mực.”

Thông minh như Cận Ngôn Châu.

Tân Đồng không nói thẳng ra hết, nhưng anh gần như hiểu được mọi chuyện.

Tuy anh vẫn hỏi: “Mẹ và người chồng hiện tại, không phải sau ly hôn mới ở bên nhau sao?”

Tân Đồng cúi đầu, chỉ lẩm bẩm nói: “Rất xin lỗi.”

Đây chính là thừa nhận.

Khi ấy, Cận Triều Văn muốn cho hai mẹ con có cuộc sống tốt hơn, giúp gia đình giàu có hơn nên đã liều mạng làm việc chăm chỉ kiếm tiền, bôn ba công tác khắp cả nước quanh năm.

Cũng vì vậy mà quanh năm suốt tháng ông chỉ đoàn tụ với bọn họ chẳng được mấy lần.

Thời gian trôi qua, Tân Đồng không thể chịu đựng được nữa, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều đổ lên đầu bà, một mình nuôi con cũng đủ khiến bà mệt mỏi kiệt sức.

Bà cảm thấy ủ rủ chán chường, cảm thấy cô đơn, cần ai đó giúp bà giải tỏa.

Sau đó, Trần Minh xuất hiện.

Ông đã cho bà sự đồng hành, sự quan tâm mà Cận Triều Văn không thể cho, còn bà đã phản bội gia đình và cuộc hôn nhân của mình chỉ vì ông.

Cận Ngôn Châu dường như không thể tin được, cũng chẳng thể nói nên lời.

Anh quả thực không thể chấp nhận rằng được người mẹ trong lòng anh không có một chút sai lầm nào lại mới là người mắc phải sai lầm trong cuộc hôn nhân này.

Vài phút sau, Cận Ngôn Châu lên tiếng.

“Nếu ban đầu không để con biết, tại sao lúc này mẹ quyết định nói ra?” Tựa như anh đã hết tức giận, ngay cả giọng điệu cũng trở nên rất bình tĩnh.

Tân Đồng dùng khăn giấy lau nước mắt, tâm trạng ổn định trả lời: “Mẹ nợ con một lời xin lỗi.”

“Trong lúc mẹ còn sống, mẹ muốn xin lỗi con, trịnh trọng xin lỗi con, bởi vì mẹ không phải là một người mẹ tốt.”

“Xin lỗi, con trai à.”

Cận Ngôn Châu mím môi, im lặng

Bộ não trống rỗng hoàn toàn không thể suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, anh đột nhiên đứng dậy, bỏ lại một câu: “Con đi đây.”

Dường như đã đã vô cùng thất vọng về người mẹ này.

Tân Đồng lập tức đuổi theo, vội vàng gọi anh: “Châu Châu.”

Cận Ngôn Châu gắng gượng dừng bước, nhưng không xoay người nhìn bà.

Tân Đồng rất thấp thỏm lo lắng hỏi: “Con có thể tha thứ cho mẹ được không?”

Cận Ngôn Châu cười lạnh một tiếng.

Anh quay đầu nhìn bà chằm chằm, hỏi ngược lại: “Mẹ xin lỗi con, là thật sự hối hận, hay đang cầu xin sự yên lòng?”

Tân Đồng khẽ run, bị anh hỏi á khẩu không trả lời được, một chữ đều không nói được.

Cận Ngôn Châu nói xong liền bước dài đi về phía trước.

Đi được hai bước, anh dừng lại, quay lưng về phía Tân Đồng đang cứng đờ tại chỗ, đáp một câu: “Người mà mẹ phải nói lời xin lỗi nhất không phải là con.”

“Nhưng bố đã tái hôn, bây giờ ông ấy rất hạnh phúc.”

“Mẹ cũng không cần ôm quá khứ, một mực cầu xin con tha thứ.” Giọng Cận Ngôn Châu kiên định cứng rắn.

Nước mắt Tân Đồng bỗng nhiên rơi xuống.

Tuy lời nói của con trai lạnh lùng nhưng bà có thể cảm nhận được Châu Châu vẫn còn quan tâm đến mình.

Bước ra khỏi quán cà phê, Cận Ngôn Châu hít một hơi thật sâu không khí trong lành.

Sau đó anh nhanh chóng lái xe rời khỏi đây.

Lái xe về nhà, đậu trong gara.

Cận Ngôn Châu cầm chìa khóa xe vào phòng khách.

Cận Triều Văn đang dọn chén đũa, Hướng Lâm vẫn còn nấu ăn trong bếp.

Hai bố con nhìn nhau.

Cận Ngôn Châu tâm tình phức tạp gọi một tiếng “Bố.”

Cận Triều Văn hỏi anh: “Con ăn ở nhà không?”

Cận Ngôn Châu trầm mặc mấy giây, sau đó lạnh nhạt nói: “Mọi người ăn đi.”

Cận Triều Văn cứng rắn giữ anh lại: “Dì Hướng con nấu mấy món, không nếm thử xem sao?”

Cận Ngôn Châu lắc đầu, “Không được, con có hẹn ăn tối với người ta rồi.”

Mười ba năm qua, hai bố con hiếm khi có được sự giao tiếp hòa bình như vậy.

Cận Ngôn Châu đặt chìa khóa xe xuống liền ra ngoài: “Đi đây.”

Lúc mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, anh tạm dừng, quay đầu nhìn Cận Triều Văn, cuối cùng muốn nói nhưng lại thôi.

Cận Triều Văn hơi khó hiểu, hỏi: “Gì thế? Có chuyện?”

Cận Ngôn Châu nhấp môi, không cảm xúc trả lời: “Không có gì.”

Trên chuyến tàu điện ngầm trở lại trường học, cảnh tượng bố mẹ ly hôn hiện lên trong tâm trí anh.

Lúc ấy anh mới sáu tuổi.

Cận Ngôn Châu không còn nhớ ngày hôm đó là tháng mấy nữa, anh chỉ biết thời tiết rất nóng, chiếc điều hòa mà bố anh thay ở nhà phát ra một tiếng động nhỏ, TV trong phòng khách vẫn bật, nhưng không giấu được tiếng khóc của mẹ và giọng nói giận dữ của bố.

Anh trốn ở cầu thang tầng hai, từ cầu thang lén lút nhìn bố mẹ, nghe thấy bố vừa tức giận vừa lạnh lùng nói: “Tân Đồng, chúng ta chia tay đi, tôi không thể sống với cô thêm một ngày nào nữa, cuộc hôn nhân này nhất định phải tan vỡ! Ngày mai sẽ đến Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn, con trai thuộc về tôi.”

Tân Đồng vừa khóc vừa nói ra chữ “Châu Châu”, Cận Triều Văn lập tức ngắt lời, dùng giọng điệu hết sức mạnh mẽ: “Châu Châu chỉ có thể theo tôi, nếu như cô không đồng ý thì để tòa án phán xét đi.”

Bởi vì lúc đó giọng của Cận Triều Văn rất hùng hổ doạ người, còn Tân Đồng cứ khóc mãi, khóc cực kỳ đau khổ tủi thân.

Mà Cận Ngôn Châu mỗi ngày ở cùng mẹ, một năm hiếm khi gặp bố vài lần, vả lại đứa trẻ không biết nội tình nên trong lòng tự nhiên sẽ thiên vị người mẹ đã gần gũi với mình hơn.

Trong mắt anh lúc 6 tuổi, Cận Triều Văn đã trở thành mẫu người đàn ông có tiền liền xem thường người vợ tào khang của mình.

Từ đó trở đi, anh và Cận Triều Văn như lửa và nước.

Nhất là trong nhưng năm cấp Hai cấp Ba, mối quan hệ giữa bố con anh vô cùng căng thẳng*

* 剑拔弩张 (Giương cung bạt kiếm): Trong trạng thái sẵn sang chiến đấu, sẵn sàng lao vào uýnh nhau bất cứ lúc nào.

Điều khiến Cận Ngôn Châu không nghĩ ra được là, nhưng lúc cãi nhau với bố, anh không chỉ mội lần nhắc tới mẹ.

Bố chắc chắn biết rằng anh đã hiểu lầm ông, nhưng suốt ngần ấy năm, ông chưa chưa bao giờ bào chữa cho mình dù chỉ là một câu.

Cứ để anh hiểu lầm.

Tại sao?

Trong đầu Cận Ngôn Châu đang quay cuồng, không chú ý ngồi quá trạm.

Khi anh đến trường thì đã gần tám giờ tối.

Cận Ngôn Châu vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Sơ Hạnh.

Sơ Hạnh rất nhanh nghe máy.

Anh còn chưa lên tiếng, Sơ Hạnh đã tủi thân nói: “Ngôn Ngôn, em tưởng anh đã quên em mất rồi.”

Cận Ngôn Châu áy náy nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, anh có việc ở nhà nên bị trễ một chút, về hơi muộn.”

Sơ Hạnh cười hì hì, “Anh không tới nữa là em ăn vụng bánh ngọt luôn!”

Cận Ngôn Châu tưởng tượng dáng vẻ cô lén lút ăn bánh, lông mày cuối cùng cũng giãn ra.

Anh cất giọng nhẹ nhàng hỏi: “Ngoài bánh ngọt em còn muốn ăn gì nữa không?”

“Không cần gì nữa,” Sơ Hạnh thần bí nói: “Anh lên thẳng căn tin tầng hai ăn bánh luôn nhé! Nhanh nha nhanh nha!”

Cận Ngôn Châu đồng ý, cúp điện thoại và chạy thẳng đến nhà ăn.

Căn tin tầng 1 và tầng 2 chỉ phục vụ bữa tối từ 5 giờ chiều đến 7 giờ tối, tầng 3 phục vụ bữa tối từ 8 giờ tối đến 10 giờ tối.

Đã hơn tám giờ, tầng hai mờ tối, rất vắng.

Chỉ có một chiếc đèn nhỏ đặt trên bàn ăn, có một chút ánh sáng.

Cận Ngôn Châu vừa lên là thấy Sơ Hạnh ngay.

Cô ngồi trên ghế, nhìn chiếc bánh và một cái khay đựng chén dĩa, đồng thời đang chụp ảnh bữa tối trên bàn.

Chắc là nghe thấy tiếng bước chân, Sơ Hạnh quay mặt nhìn sang.

“Ngôn Ngôn!” Sơ Hạnh vui vẻ vẫy tay với anh: “Mau tới đây!”

Cận Ngôn Châu bước nhanh đến, ngồi xuống trước mặt cô.

“Sao em lại mang theo cây đèn nhỏ này?” Anh hỏi.

Sơ Hạnh nghiêng đầu, có chút vui tươi cười nói: “Bởi vì em muốn đãi anh một bữa tối dưới ánh đèn á!”

Bữa tối dưới ánh đèn.

Người ta đều là bữa tối dưới ánh nến, đến chỗ cô liền trở thành một bữa tối dưới ánh đèn vô cùng độc đáo.

Cận Ngôn Châu không khỏi phát ra một tiếng cười khẽ cực ngắn từ trong cổ họng.

Sơ Hạnh lộ lúm đồng tiền nhỏ trên mặt, ngọt ngào nói: “Những loại rau mà anh không thích em đã lựa hết ra rồi!”

Cô đưa đôi đũa cho anh: “Anh thích ăn gì thì ăn!”

“Chỉ là hơi nguội, không có cách nào để hâm lại được.”

“Không sao.” Cận Ngôn Châu lấy vài miếng cà rốt cắt nhỏ mà cô lựa ra, cho vào miệng.

Sơ Hạnh kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt trong veo chớp chớp.

Anh khác thường đến mức bắt đầu chủ động ăn cà rốt.

“Xin lỗi, để em đợi lâu.” Cận Ngôn Châu không nhịn được lại một lần nữa nói xin lỗi.

Sơ Hạnh rất hào phóng cười: “Không sao đâu mà.”

Cô đưa cho anh một miếng thịt mà anh thường thích ăn, đưa lên miệng anh, nhẹ nhàng nói: “Aa.”

Cận Ngôn Châu sững sốt một chút, sau đó nghe lời há miệng ăn miếng thịt cô đút.

Sau đó dùng bánh kem, Sơ Hạnh thừa dịp Cận Ngôn Châu không chú ý, đột nhiên dùng ngón tay phết một ít kem lên mặt anh.

Cận Ngôn Châu quay mặt lại, nhìn cô đang mỉm cười với anh, nhưng không nói gì.

Sơ Hạnh bị anh nhìn có chút hoảng loạn, vì vậy cô ngoan ngoãn ôm mặt anh, nghiêng người lấy kem trên mặt anh ngậm vào trong miệng.

Đôi môi cô gái mềm mại, lúc ăn kem lưu lại cảm giác ẩm ướt nóng bỏng trên mặt anh.

Khiến gò má anh nóng bừng, tai anh cũng nóng theo.

Cận Ngôn Châu cứng người trên ghế, toàn thân như bị lửa đốt.

Đáy mắt anh như có bão, tim đập thình thịch.

Tuy nhiên cô đã lùi lại tiếp tục ăn bánh kem.

Khóe miệng dính kem, thế nhưng cô vẫn hồn nhiên không biết, còn ngẩng mặt lên mỉm cười với anh.

Anh không kìm được cảm xúc, ôm lấy gáy cô rồi lập tức hôn lên môi cô.

Đầu tiên, ăn từng chút kem từ khóe miệng cô, sau đó từ từ hôn sâu hơn.

Lông mi dài của Sơ Hạnh run rẩy, cô ngoan ngoãn ôm hôn, không hề phản kháng, thậm chí còn học cách đáp lại.

Tuy vừa vụng về vừa trúc trắc nhưng giống như sự dụ dỗ khiêu khích, trêu chọc khiến anh càng ngày càng chìm sâu hơn, không thể thoát ra được.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động đáp lại, cực kỳ to gan táo bạo.

Hồi lâu, anh mới rốt cuộc bằng lòng bỏ qua cho cô.

Cận Ngôn Châu ôm cô đang khó thở, không một ai lên tiếng, nhưng họ có thể nghe rõ nhịp tim của nhau.

Sau một lát, Sơ Hạnh mới mở miệng.

Giọng nói mang theo sự quyến rũ của cô càng ngày càng nhỏ nhẹ: “Ngôn Ngôn, em hiểu lời anh nói với em qua điện thoại vào ngày Quốc khánh năm ngoái là ý gì rồi.”

Chạng vạng tối hôm nay Ninh Đồng Đồng ở trong ký túc xá đã chia sẻ một weibo mà cô ấy đã đọc qua cho các cô.

Câu nói biểu đạt “Anh thích em” một cách uyển chuyển hơn.

Một trong những câu đó là: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp”.

Trong đầu Sơ Hạnh đột nhiên nhớ tới ngày nghỉ lễ Quốc Khánh năm ngoái, Cận Ngôn Châu gọi điện cho cô nói: “Đêm nay ánh trăng thật đẹp.”

Cô lập tức tìm kiếm câu này, rồi nhận ra rằng nếu thích đối phương thì nên trả lời anh: “Gió cũng dịu dàng.”

Cận Ngôn Châu phút chốc không biết Sơ Hạnh đang nói gì, nghi vấn: “Hửm?”

Quốc Khánh năm ngoái, nói qua điện thoại.

Đột nhiên, Cận Ngôn Châu hiểu ý cô.

Ngay khi anh vừa định phủ nhận mình không nhớ thì Sơ Hạnh đã lên tiếng trước.

Cô thì thầm vào tai anh: “Em cũng thích anh.”

Cô nhỏ giọng nói với anh bằng tất cả sự dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Sơ Sơ thích Ngôn Ngôn nhất.”

Lát nữa chúng ta đi ngắm trăng ha!” Sơ Hạnh vui vẻ đề nghị.

Cận Ngôn Châu nhận ra được cô đang đang làm cho anh cảm thấy vui vẻ theo cách riêng của mình.

Anh quả thật bị cô lây.

Màn sương mù che phủ trái tim anh dần dần tan biến.

Cận Ngôn Châu ôm lấy cô, nhếch môi đáp lại: “Được.”

Thế mà, đợi lúc hai người tay trong tay ra khỏi nhà ăn.

Sơ Hạnh xoay người ngửa đầu tìm ánh trăng.

Tìm cả buổi cũng không tìm được.

Bầu trời đêm nay bị mây đen bao trùm, ngay cả những ngôi sao cũng chẳng thể nhìn thấy.

Sơ Hạnh cắn môi, ngây thơ vô tội nhìn Cận Ngôn Châu.

Anh cũng đang rủ mắt nhìn cô.

Chợt, cả hai không hẹn mà cùng cười lớn.

Sơ Hạnh trốn vào trong ngực anh, vòng tay ôm lấy eo anh.

Cô vùi mặt vào ngực anh, ngượng ngùng cười xấu hổ nói: “Hôm nay không có trăng.”

Cận Ngôn Châu nâng lên tay, ôm trọn cô gái nhỏ nhắn mềm mại vào lòng.

“Không có à?” Anh trầm giọng nói nhỏ.

Rõ ràng là có chứ.

Trăng sáng ngay trong lòng anh.

Anh đang ôm lấy ánh trăng đẹp nhất trần gian này.