Vào thứ Bảy cuối cùng tháng 10, bài kiểm tra thể lực dành cho sinh viên của mỗi học kỳ lại diễn ra.
Nghỉ lễ Quốc khánh xong quay lại trường học, trừ những ngày đèn đỏ đến thăm, mỗi tối Sơ Hạnh đều chạy bộ với Cận Ngôn Châu ở sân thể dục phía Đông Nam.
Nhưng tới khi làm bài kiểm tra chạy 800m, cô vẫn cảm thấy vô cùng đau khổ.
Lúc Sơ Hạnh chạy 800m thì Cận Ngôn Châu bên kia đang thực hiện động tác kéo xà đơn.
Tiết Thần hỏi: “Thành Tử, cậu đoán xem lần này anh Châu có thể vượt qua 20 cái không?”
Nghiêm Thành quay mặt lại liếc nhìn các cô gái khoa tiếng Trung đang chạy 800m trên đường đua, cười híp mắt nói: “Cậu thấy như nào?”
Tiết Thần nói: “Tôi cảm thấy, cực kỳ có thể!”
“Vậy chúng ta cá cược đi, nếu tôi thắng, tôi sẽ đãi cậu cơm trưa một tháng, còn nếu tôi thắng thì cậu phải mời tôi.” Nghiêm Thành nhướng mày nói: “Tôi đánh cược cậu ấy không những không vượt qua, hơn nữa làm cái thứ 10 xong là bỏ cuộc ngay.”
Tiết Thần hoàn toàn không tin: “Sao có thể! Anh Châu ít nhất phải đạt điểm tuyệt đối. Thành Tử, cậu nhất định sẽ thua!”
Vừa dứt lời, Cận Ngôn Châu đã làm xong lần thứ 10 lập tức buông tay nhảy xuống đất.
Tiết Thần rất đỗi khó hiểu: “Tại sao! Anh Châu rõ ràng có năng lực được điểm tuyệt đối mà!”
Cận Ngôn Châu xoay người chạy về phía đường băng.
Nghiêm Thành bảo Tiết Thần quay người lại.
Tiết Thần tận mắt chứng kiến Cận Ngôn Châu tiến đến bên cạnh một cô gái đang chạy, bắt đầu chạy cùng cô gái đó.
Khoảng cách hơi xa, không nhìn rõ mặt, nhưng Sơ Hạnh là người duy nhất có thể khiến Cận Ngôn Châu làm điều này.
Lúc này Tiết Thần mới phản ứng lại: “Sơ Hạnh hiện đang làm bài kiểm tra thể chất?”
Nghiêm Thành trêu đùa, vỗ vỗ bả vai Tiết Thần, đắc ý cười nói: “Bằng không thì sao tôi có thể chắc chắn anh Châu đạt điểm sẽ không làm tiếp nữa.”
Tiết Thần: “...”
Anh nắm lấy vai Nghiêm Thành lắc lắc: “Cậu dám lừa* tôi à!”
*套路(Tàolù): Sáo lộ: Theo bách khoa toàn thư baidu.com, từ này có nghĩa là tìm mọi cách để đưa đối phương vào tròng. Từ này có thể sử dụng trên bất kì phương diện nào: tình cảm, tình bạn, làm ăn kinh doanh,…
Nghiêm Thành cười ha ha: “Là do cậu dễ bị lừa đó.”
Ở nửa vòng cuối, đôi chân Sơ Hạnh dường như nặng như chì, hô hấp không thông, đành phải há miệng để thở.
Gió ùa vào khoang miệng, xâm nhập vào cổ họng, lập tức có cảm giác như bị dụng cụ sắc bén cạo qua, vừa đau vừa ngứa, nồng nặc mùi rỉ sét.
Cận Ngôn Châu nhắc nhở cô: “Sơ Sơ, ngậm miệng.”
Sơ Hạnh ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng ngay sau đó, cô bắt đầu thở lại bằng miệng.
Thật vất vả chạy đến đích, thoáng chốc Sơ Hạnh cảm thấy hai chân đau xót gần như nhũn ra không thể đứng vững.
Cận Ngôn Châu đón cô, ôm người vào trong ngực.
Sơ Hạnh dựa vào lồng ngực anh, thở gấp, sau đó bắt đầu ho khan.
Ho dữ dội đến nỗi không kiềm được cảm thấy buồn nôn.
Cô ngồi xổm xuống bình tĩnh lại, lúc này cơn ho mới từ từ ngừng lại.
Lúc Kỷ An thi xong động tác kéo xà đơn chạy qua thì bài kiểm tra thể lực 800m dành cho nữ sinh khoa tiếng Trung cũng vừa kết thúc.
Sơ Hạnh đang ở cùng Cận Ngôn Châu, còn Dụ Thiển một mình bên này đi bộ chậm rãi để giảm bớt sự khó chịu sau khi vận động kịch liệt.
Kỷ An chạy tới, quan tâm hỏi Dụ Thiển: “Em thế nào rồi, Thiển Thiển?”
Dụ Thiển trong nháy mắt tiến đến trong ngực anh, hơi thở bất ổn nỉ non: “Cho em dựa một chút.”
Kỷ An giơ tay ôm lấy cô, tùy ý để cô giao phần lớn trọng lượng cơ thể cho mình.
Anh quay lại nhìn Sơ Hạnh, thấy Cận Ngôn Châu đang vuốt nhẹ lưng Sơ Hạnh giúp hơi thở cô lưu thông hơn.
Bởi vì biết Sơ Hạnh sẽ bị sốt sau khi kiểm tra thể chắc, Cận Ngôn Châu liền đưa cho cô loại thuốc cảm mà anh đã mua trước vào tôi hôm qua.
Anh đỡ Sơ Hạnh đang ngồi xổm trên mặt đất, dặn dò cô: “Trở về nhớ uống thuốc.”
Sơ Hạnh gật đầu một cái, cổ họng vẫn còn khó chịu, cô hắng giọng rồi nói: “Được.”
Tuy nhiên, dù đã uống thuốc cảm nhưng tối hôm đó Sơ Hạnh vẫn gặp rắc rối.
Cô phát sốt.
Nhiệt độ cơ thể cao đến 38.4°C.
Sau khi Cận Ngôn Châu phát hiện ra cô bị sốt, ở trong ký túc xá lo lắng đứng ngồi không yên.
Anh muốn đi tìm cô, muốn tận mắt nhìn thấy cô, thậm chí còn muốn ở bên cô chăm sóc cô.
Nhưng anh chẳng thể làm gì được.
Cận Ngôn Châu dặn dò Sơ Hạnh uống thuốc trên Q.Q, đồng thời nhắc cô đắp chăn kỹ càng, ra mồ hồi cũng không được vén chăn lên.
Sau đó anh chúc cô ngủ ngon.
Anh không dám quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa.
Đồng thời lại mâu thuẫn rất muốn biết tình trạng của cô.
Bởi vì trước đây kiểm tra thể chất xong Sơ Hạnh chưa bao giờ phát sốt nên Kỷ An cũng rất lo lắng cho cô.
Anh liên tục gửi tin nhắn đến Dụ Thiển, kính nhờ Dụ Thiển chăm sóc Sơ Hạnh.
Dụ Thiển kiên nhẫn trả lời, hơn nữa báo cho Kỷ An biết về tình hình thực tế của Sơ Hạnh.
“Thiển Thiển: Hạnh Hạnh uống thuốc rồi.”
“Thiển Thiển: Hạnh Hạnh đã chui vào trong chăn sắp ngủ rồi.”
“Thiển Thiển: Trước khi ngủ đo nhiệt độ cơ thể là 38.3°C.”
“Thiển Thiển: Tối nay em sẽ để mắt tới cô ấy.”
Một lúc sau, Dụ Thiển nhắn tin cho Kỷ An: “Hạnh Hạnh muốn gọi Cận Ngôn Châu.”
Kỷ An cau mày: “Làm gì?”
Dụ Thiển “Anh ngốc thế, còn có thế làm gì nữa, trò chuyện đó.”
Một giây sau, điện thoại di động của Cận Ngôn Châu vang lên báo có cuộc gọi đến.
Anh thấy Sơ Hạnh gọi tới, lập tức ấn nghe máy.
Cận Ngôn Châu lo lắng thấp giọng nói: “Sơ Sơ.”
Sơ Hạnh rúc trong chăn hai má nóng bừng, cả người mệt mỏi nhắm mắt lại, ốm yếu thì thầm: “Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn em khó chịu quá.”
Cận Ngôn Châu nghe mà đau lòng, nhẹ giọng dịu dàng hỏi: “Đưa em đến bệnh viện nhé?”
Có lẽ Sơ Hạnh vùi mặt vào trong chăn, âm thanh hơi nghẹn ngào: “Em không đi.”
Cận Ngôn Châu cũng không biết phải làm gì, bồn chồn thở dài.
Sơ Hạnh nhỏ giọng nói: “Anh có thể hát cho em nghe được không?”
Cận Ngôn Châu mở cửa ký túc xá bước ra ngoài.
Anh đến ban công cuối hành lang, tiện tay đóng cửa lại.
Sơ Hạnh vẫn còn nói: “Em rất muốn ngủ, nhưng lại khó chịu đến nỗi không ngủ được, anh hát cho em nghe để em phân tâm có được không?”
Ban ngày kiểm tra thể chất khiến Sơ Hạnh cảm thấy toàn thân đau nhức, hiện tại phát sốt, không biết mình bị sao, chỉ cảm thấy khó chịu.
Nhiệt độ ban đêm cuối tháng 10 đã rất thấp.
Cận Ngôn Châu chỉ mặc một chiếc áo nỉ.
Anh đứng trên ban công, gió lạnh xuyên thẳng qua quần áo, xâm chiếm vào da thịt, cảm giác ớn lạnh lập tức lan khắp cơ thể.
“Được,” Cận Ngôn Châu nhẹ nhàng đồng ý, sau đó hỏi cô: “Em muốn nghe gì?”
“Bài nào cũng được.” Sơ Hạnh lẩm bẩm.
Cận Ngôn Châu dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn thấy những vì sao trên bầu trời đêm thoáng đãng, nhớ tới một ca khúc.
Anh hắng giọng một cái, giọng trầm trầm hát cho cô nghe.
Trong bài hát có câu: “Mang em đi tựa mang theo ánh mặt trời, dù đến nơi đâu đều là ngày nắng đẹp.(1)”
Khi hát tới câu này, trong đầu Cận Ngôn Châu bất giác lóe lên hình ảnh anh đạp xe chở cô đi khắp khuôn viên trường.
Chờ anh thong thả hát xong thì Sơ Hạnh đã ngủ thiếp đi.
Âm thanh duy nhất còn lại trong ống nghe là tiếng hít thở của cô, còn có tiếng bước chân đi qua đi lại hoặc lấy đồ của những người khác ở trong phòng ký túc xá.
Cận Ngôn Châu không cúp máy ngay.
Anh ở lại đây, lặng lẽ lắng nghe hơi thở của cô.
~~
Sáng sớm hôm sau, Sơ Hạnh tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân nhớp nháp.
Đêm qua lúc ngủ cô đổ mồ hôi khắp người, tuy trán không còn nóng nhưng cơ thể vẫn hơi yếu, dường như sắp khỏi bệnh.
Trước hết Sơ Hạnh dùng nhiệt kế kiểm tra nhiệt độ, quả thật đã hết sốt.
Cô sờ vào điện thoại thì thấy tin nhắn Cận Ngôn Châu gửi cho cô, hỏi cô có còn sốt không.
Anh nói tiếp, nếu vẫn sốt thì chở cô đến bệnh viện.
Sơ Hạnh lập tức trả lời anh: “Không cần đi bệnh viện đâu, em hạ sốt rồi, nhiệt độ mới đo được là 36,5°C.”
Cận Ngôn Châu giây sau nhắn lại: “Uống thuốc hạ sốt hai bữa nữa, đề phòng tái phát.”
Sơ Hạnh dịu dàng đồng ý: “Vâng.”
“CC: Đói quá, muốn ăn nhưng em phải tắm trước đã.”
Cận Ngôn Châu nói: “Anh đi mua đồ ăn, lát nữa sẽ mang đến dưới lầu ký túc xá cho em, em tắm trước đi.”
Sơ Hạnh đáp: “Được.”
Gần bốn mươi phút trôi qua, Sơ Hạnh cuối cùng cũng thay quần áo mới sạch sẽ rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Cô nhấc điện thoại lên, lúc này mới phát hiện ra hai mươi phút trước Cận Ngôn Châu đã gửi cho cô một tin nhắn nói rằng anh đang ở dưới lầu.
Sơ Hạnh nhanh chóng mặc áo khoác có mũ trùm đầu, đội chiếc mũ lên mái tóc dài ẩm ướt của mình.
Sau đó, cô xỏ giày vào rồi bước ra khỏi ký túc xá.
Khi Sơ Hạnh từ ký túc xa đi tới, Cận Ngôn Châu vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, như thể đang chờ tin nhắn của cô.
Cô chạy đến, “Ngôn Ngôn.”
Cận Ngôn Châu cất điện thoại di động ngước mắt lên, thấy mái tóc cô ẩm ướt liền cau mày lại.
“Em chạy ra ngoài mà không sấy tóc à?” Giọng anh lạnh lùng, nghe giống như đang la mắng.
Sơ Hạnh nói: “Em đội mũ, không sao đâu.”
Cận Ngôn Châu tức giận: “Bây giờ không thấy khó chịu đúng chứ? Nếu lỡ như em phát sốt lại thì đừng tìm anh hát cho em nghe, dỗ em ngủ nhé.”
Sơ Hạnh nghe thấy sự lo lắng dưới lời nói lạnh lùng của anh.
Cô đưa tay ra nắm lấy ngón tay anh lắc nhẹ, cong môi cười yếu ớt nói: “Ngôn Ngôn, đừng giận em nữa nha.”
“Em chỉ muốn gặp anh sớm một chút, dù sao anh cũng đợi em 20 phút rồi.”
“Hai mươi phút cũng chờ,” Anh vẫn còn tức giận, nói: “Em sấy tóc mất bao nhiêu phút?”
Cận Ngôn Châu bực mình nói xong, lại không kiềm được quan tâm đến cô, đưa tay đặt lên trán cô cảm nhận.
Sơ Hạnh cong mày nhìn anh: “Hết sốt rồi chứ? Em đã nói hạ sốt…”
Cô chưa kịp nói xong, anh đã cúi người xuống cụng trán vào trán cô.
Hai mắt Sơ Hạnh lập trức mở to, những lời còn chưa nói xong lại bị nuốt vào trong bụng, tim bỗng nhiên đập mạnh dữ dội.
Cô ngơ ngác nhìn anh gần trong gang tấc, hàng lông mi dài dày rung rinh vài lần.
“Hình như không còn nóng nữa.” Anh thấp giọng, vừa định lui ra Sơ Hạnh chợt nâng cằm, nhanh chóng hôn lên môi anh.
Cận Ngôn Châu ngẩn ra, sau đó vành tai đỏ bừng giả vờ bình tĩnh, thản nhiên nói: “Đừng tưởng em hôn anh thì anh sẽ không giận nữa.”
Trên mặt Sơ Hạnh hiện lên lúm đồng tiền nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào vạch trần anh: “Không cần hù em, anh rõ ràng đã hết giận từ lâu.”
Anh né tránh ánh mắt của cô, sau đó đứng thẳng lên ôm cô vào lòng, trầm giọng nói, có chút lúng túng: “Lần sau còn như vậy, xem anh có phớt lờ em không.”
Sơ Hạnh tinh nghịch trả lời: “Lần sau vẫn dám.”
Cận Ngôn Châu “Shh” một tiếng, “Em cứ ép anh đi.”
Sau đó, anh buông cô ra, đưa bữa sáng cho cô: “Trời trở lạnh rồi, nhanh chóng trở về phòng ăn.”
Sơ Hạnh cầm lấy, trước khi tiến vào ký túc xá, cô lại nghĩ tới điều gì đó, quay mặt lại nói với anh: “Ngôn Ngôn, mấy ngày nữa chúng ta đến rừng phong chơi nhé! Lá phong lại đỏ rực rồi.”
Giọng Cận Ngôn Châu ghét bỏ: “Chúng ta đến đó rồi mà, còn có gì mà chơi nữa?”
Sơ Hạnh nghiêng đầu nghiêm túc nói: “Lần trước chúng ta vẫn chưa bên nhau, cũng chẳng có tấm ảnh chụp chung nào cả.”
“Lần này chúng ta đi rừng phong chụp ảnh đôi nha!”
Anh dường như không biết phải làm sao, đành thỏa hiệp đồng ý: “Được rồi, quyết định thứ bảy tuần sau.”
Dừng một chút, anh nói thêm: “Xế chiều.”
Sơ Hạnh vui vẻ gật đầu, “Vâng!”
—-
Ngày hẹn đến rừng phong đã đến.
Cận Ngôn Châu đạp xe tới tầng dưới lầu ký túc xá nữ đợi Sơ Hạnh.
Không lâu sau, Sơ Hạnh mặc áo khoác hồng và quần đen bó sát bước ra khỏi ký túc xá.
Vì hôm nay chụp ảnh, cô đặc biệt chia tóc thành chùm nhỏ, sau đó thắt tít bằng những sợi dây nhiều màu sắc.
Tóc đen thắt thành những bím nhỏ nhiều màu sắc vô cùng bắt mắt.
Khiến cho cô trở nên sôi nổi vui tươi hơn mọi khi.
Sơ Hạnh chạy bước nhỏ tới, đang định ngồi ở ghế sau, cô chợt phát hiện ra áo khoác của mình và áo khoác đen của Cận Ngôn Châu có cùng nhãn hiệu và kiểu dáng.
Sơ Hạnh kinh ngạc kéo tay áo, vô thức lên tiếng: “Ngôn Ngôn, áo khoác chúng ta có cùng kiểu dáng nè!”
“Hơn nữa đều là quần đen và giày trắng!”
Cận Ngôn Châu đã chú ý đến cô từ khi cô bước ra.
Anh nhếch khóe miệng, trầm giọng nói “Ừm”, sau đó cố bình tĩnh nói: “Em vui lắm à?”
Sơ Hạnh không che giấu cảm xúc một chút nào, mỉm cười bảo: “Đương nhiên! Giống như lãng mạn nho nhỏ vô tình xuất hiện vậy!”
Cô ngồi xuống ghế sau, đưa tay nắm lấy quần áo của anh, nói với anh như thường lệ: “Em xong rồi!”
Cận Ngôn Châu lúc này mới đạp xe chở cô tới rừng lá phong.
Con đường gập ghềnh đã được sửa chữa, trở thành con đường bằng phẳng thông thoáng.
Cận Ngôn Châu không cố ý đi quá xa.
Lúc bọn họ đến rừng phong, nắng chiều vừa phải.
Vầng sáng màu đỏ cam trải rộng khắp bầu trời, xuyên qua kẽ lá chiếu xuống đất, tạo thành những chùm sáng loang lổ lốm đốm.
Sơ Hạnh đứng ở đầu một phía, dùng điện thoại di động chụp ảnh con đường phủ đầy lá phong đỏ cùng quầng sáng màu đỏ cam.
Sau đó mới kéo Cận Ngôn Châu chụp ảnh chung.
Không biết qua bao lâu, Sơ Hạnh kéo Cận Ngôn Châu ngồi trên ghế, xem qua những bức ảnh cô vừa chụp.
Mỗi tấm hình trông cô cực kỳ tự nhiên, mỉm cười ngọt ngào, mà anh luôn có vẻ mặt điềm tĩnh, thậm chí có mấy bức nhìn một cái là nhận ra ngay sự thiếu tự nhiên của anh.
Nhưng kết hợp với cảnh hoàng hôn cùng đường lá phong, bầu không khí rất thõa mãn.
Sơ Hạnh lướt album ảnh trên điện thoại, tìm thấy những bức ảnh được chụp ở đây vào năm ngoái.
Mọi bức ảnh của cô đều chính tay anh chụp.
Bức ảnh duy nhất của anh được cô chụp trước khi rời đi.
Sơ Hạnh cuối cùng cũng dừng lại ở bức ảnh yêu thích của cô với chiếc lá phong che mắt phải.
Chốc lát, cô giơ điện thoại di động lên hứng thú bừng bừng nói: “Ngôn Ngôn, em chụp cho anh một bức ảnh theo phong cách tương tự được chứ?”
Cận Ngôn Châu còn chưa lên tiếng đã bị cô nàng kéo lên.
Sơ Hạnh tìm được một chiếc lá phong hoàn chỉnh đẹp đẽ nhét vào tay anh, nói: “Giờ anh che mắt trái lại, như thế tấm ảnh chụp chung của chúng nhau sẽ thật cân đối!”
Cận Ngôn Châu ngoan ngoãn nghe lời, giơ tay dùng lá phong che đi mắt trái.
Vốn dĩ Sơ Hạnh muốn anh cười, nhưng khi cô nhắm camera vào anh, khoảnh khắc ấy đột nhiên cảm thấy nếu anh không cười thì thú vị hơn nhiều.
Chàng trai cao ráo chân dài, cả người phóng khoáng sảng khoái.
Sắc mặt anh rất lạnh nhạt, mắt phải không bị cản trở nhìn thẳng, tròng mắt đen láy sáng ngời như đá hắc thạch vậy.
Sơ Hạnh nhận ra, Cận Ngôn Châu quá phù hợp với phong cách lạnh lùng.
Ảnh chụp không quá lộng lẫy, nhưng có cảm giác quyến rũ hấp dẫn không thể tả.
“Xong chưa?” Anh không nhịn được hỏi.
Sơ Hạnh hướng về phía anh ấn tách tách mấy lần mới thỏa mãn, nói: “Được rồi, được rồi!”
Cô chạy tới, cho anh xem những bức ảnh trên điện thoại của cô.
“Đẹp không?” Sơ Hạnh hăng hái nói: “Có cảm giác giống như bộ phim bom tấn Sunset Boulevard nhỉ?”
Cận Ngôn Châu hừ cười, nói: “Em thật biết tự khen mình ha.”
“Em đang khen anh!” Sơ Hạnh không chút nghĩ ngợi nói: “Ngôn Ngôn, anh cực kỳ thích hợp phong cách lạnh lùng này!”
“Nhưng em vẫn thích dáng vẻ anh cười hơn.” Cô mỉm cười ôm lấy eo anh.
Anh quay đầu đi, khóe miệng bất giác cong lên.
Sau đó Sơ Hạnh lại đề nghị Cận Ngôn Châu đạp xe, lấy xe đạp làm chủ đạo chính.
Bầu trời đã tối, những ngọn đèn đường bên cạnh hàng cây lần lượt bật sáng.
Sơ Hạnh nói đồng ý trở về nhưng vẫn dựa vào cây phong cành lá rậm rạp, chọn lọc kỹ lưỡng những bức ảnh rồi gửi cho anh.
Cận Ngôn Châu đứng bên xe đạp, gọi cô: “Sơ Sơ.”
Sơ Hạnh cũng không ngẩng đầu lên, lơ đãng đáp: “Đợi em lát, sắp xong rồi.”
Cận Ngôn Châu đợi một lúc, thấy cô vẫn không cử động liền bước tới.
Anh dừng lại trước mặt cô, rủ mắt nhìn cô, nhưng cô chỉ tập trung chăm chú sắp xếp các bức ảnh, căn bản không ngó ngàng tới anh.
Mãi cho đến khi Sơ Hạnh gửi tất cả những bức ảnh mình đã chọn sang Q.Q của anh, cô mới hài lòng cất điện thoại.
Cận Ngôn Châu không rõ cảm xúc hỏi: “Xong chưa?”
“Được rồi!” Sơ Hạnh mỉm cười nói với anh: “Chúng ta đi thôi…”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên bị Cận Ngôn Châu ôm eo bế lên.
Hai chân hướng lên trời, cô mở to mắt sợ hãi, tay cô theo bản năng ôm chặt lấy vai anh.
“Ngôn Ngôn...”
Sơ Hạnh vừa gọi anh một tiếng, đôi tay Cận Ngôn Châu đang ôm vòng eo thon gọn siết chặt lại.
Chốc lát, môi anh áp vào môi cô.
Những ngón tay của cô lập tức nắm lại thành quyền, gắt gao túm lấy quần áo của anh.
“Anh…” Sơ Hạnh đỏ mặt, hơi xấu hổ nhẹ giọng nói nhỏ: “Mau thả em xuống!”
Cận Ngôn Châu trở nên trẻ con, không chịu buông cô ra.
Anh cứ như vậy hôn đi hôn lại môi cô, dịu dàng lưu luyến quấn quít không rời.
Các bạn học đi ngang qua không thể không nhìn về phía bọn họ.
Sơ Hạnh rất xấu hổ, thẹn thùng lúng túng đến mức toàn thân nóng bừng.
Cô chớp mắt, hàng mi dày như lông vũ rung rinh liên tục.
“Ngôn Ngôn,” Bởi vì bị anh hôn nên giọng nói của cô nghe mềm mại mơ hồ: “Sao anh phải…ôm em…”
Cận Ngôn Châu cố ý nói: “Khi nãy cúi đầu nhìn em quá lâu, cổ mỏi.”
Sơ Hạnh: “...”
Cô đoán được anh có ám chỉ gì, trong lời nói có hàm ý.
Nhất định là đang trách cô luôn để ý tới điện thoại di động, không quan tâm đến anh.
Sơ Hạnh không kiềm được cười anh ấu trĩ, sau đó lại bị anh đề xuống hôn thêm một lúc nữa.
Náo loạn một hồi, Cận Ngôn Châu mới thả cô xuống.
Hai chân Sơ Hạnh gần như nhũn ra được anh dìu tới bên cạnh xe đạp.
Cận Ngôn Châu không nói gì, nhưng dường như anh thấy chân cô đang yếu đi.
Anh trực tiếp vòng một tay qua eo cô rồi bế cô vào ghế sau.
Tuy nhiên, sau khi lên xe, anh không quay về như cũ mà đi theo con đường dài mà anh đã đi khi rời khỏi đây vào năm ngoái.
Sơ Hạnh nhận ra, nhắc nhở anh: “Ngôn Ngôn, con đường này xa hơn, chỗ gập ghềnh trên con đường chúng ta đi qua đã được san bằng, tại sao anh vẫn đi con đường này?”
Cận Ngôn Châu muốn dành nhiều thời gian hơn cho cô, mặt không đổi sắc nói dối: “Ừm, thói quen.”
Ý của anh là, năm ngoái quay lại bằng con đường này, cho nên theo thói quen lúc trở về cũng phải đi con đường này.
Nhưng một năm mới đi một lần cơ mà!
Làm sao theo thói quen được chứ?
Vô lý, Sơ Hạnh nhớ tới khả năng ghi nhớ của anh mạnh tới nỗi đọc đến đâu nhớ đến đấy.
Cô không khỏi cảm khái: “Ngôn Ngôn anh thật lợi hại!”
Cận Ngôn Châu được cô khen làm cho bối rối, trong lúc nhất thời anh không biết cô đã nhìn ra mục đích của anh nên đang trêu chọc anh hay cô thực sự chỉ đang khen ngợi anh mà thôi.
Sơ Hạnh sau đó lại hỏi: “Sao trí nhớ của anh tốt như vậy?”
Cận Ngôn Châu trả lời cô: “Không có cách nào cả, trời sinh.”
Sơ Hạnh phồng má khẽ hừ một tiếng.
Tức giận quá đi!
~
Thứ Năm trước ngày lễ Giáng Sinh, trong khuôn khổ hoạt động câu lạc bộ, mọi người đã xem một bộ phim liên quan đến Giáng sinh có tên [Love Actually](2).
Xem phim xong trên đường trở về ký túc xá, Sơ Hạnh tháo một chiếc găng tay len có dây buộc ra, nắm tay Cận Ngôn Châu.
Sau đó anh đan ngón tay cô lại rồi nhét vào trong túi áo khoác.
Sơ Hạnh vẫn đang hồi tưởng về bộ phim, nhớ lại những gì trong phim —
Nếu như có nguyện vọng gì, vào lễ Giáng Sinh nhất định phải nói ra.
Bởi vì lễ Giáng Sinh cho phép điều ước của chúng ta chắc chắn sẽ thành hiện thực.
Cô có chút tò mò hỏi anh: “Ngôn Ngôn, nguyện vọng vào ngày lễ Giáng Sinh của anh là gì?”
Cận Ngôn Châu vừa nghe lời nói này của cô liền biết cô cũng có nguyện vọng.
Anh không đáp mà hỏi ngược lại: “Vậy điều ước đêm Giáng Sinh của em là gì?”
Sơ Hạnh nâng giọng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy mong đợi nói: “Em hy vọng Thẩm Thành sẽ có tuyết rơi dày trước khi chúng ta đi nghỉ đông!”
“Tại sao phải trước kỳ nghỉ đông?” Cận Ngôn Châu hỏi.
“Ây da,” Sơ Hạnh tựa như đang chê anh không hiểu lãng mạn, sau đó hào phóng nói ra lý do: “Bởi vì em muốn cùng anh đắp người tuyết!”
“Nghỉ đông là không được gặp anh nữa.”
Cận Ngôn Châu cảm động, im lặng cong môi.
“Này,” Sơ Hạnh dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay anh, “Anh vẫn chưa nói điều ước đêm Giáng Sinh của anh là gì đó?”
Cận Ngôn Châu từ chối trả lời, chỉ nói: “Điều ước Giáng Sinh à, dĩ nhiên phải giữ lại đến đến ngày Giáng sinh nói sau.”
Sơ Hạnh khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Thế tới Noel em sẽ hỏi lại anh.”
Ba ngày sau, tối đêm Giáng Sinh.
Cận Ngôn Châu đưa Sơ Hạnh đến khu ký túc xá nữ, cả hai ôm hôn nhau chúc ngủ ngon như ngày thường.
Khi cô quay người bước vào tòa nhà ký túc xá, Sơ Hạnh đột nhiên quay lại.
Cô nắm tay anh, ngẩng mặt lên nghiêm túc hỏi anh: “Anh còn chưa nói với em, điều ước Giáng Sinh của anh là gì.”
Cận Ngôn Châu tưởng cô đã quên sạch, dù sao cả ngày hôm nay cô cũng không nhắc đến.
Không ngờ lúc sắp tạm biệt cô lại chợt nhớ ra.
Anh có chút bất đắc dĩ cười nói: “Giống như lời chúc mừng năm mới mà anh đã ước ở quán lẩu trước lúc nghỉ Tết Nguyên đán.”
Sơ Hạnh chớp mắt, dòng chữ tiếng Anh mà anh viết trên tờ giấy ghi chú hình quả táo hiện lên trong đầu cô.
Hình như là, IHCS...
Vài chữ phía sau cô không nhớ rõ.
“Rốt cuộc có nghĩa gì thế? Thật sự là trò chơi à?”
Cận Ngôn Châu nhướng mày cười khẽ: “Không nói cho em biết.”
Sơ Hạnh giả vờ tức giận, nâng tay lên vỗ nhẹ cánh tay anh.
“Em đi đây.” Cô thở mạnh rồi xoay người bước vào ký túc xá.
~~~
Sau ngày đầu năm mới, kỳ nghỉ đông càng đến gần nhưng Thẩm Thành vẫn chưa có tuyết.
Cho đến một ngày trước kỳ nghỉ đông.
Cuối cùng ở Thẩm Thành, tuyết rơi dày đặc.
Sáng sớm hôm đó.
Lúc Sơ Hạnh mở mắt, bật điện thoại lên lập tức nhìn thấy tin nhắn Cận Ngôn Châu gửi cho cô.
JYZ: “Sơ Sơ, tuyết rơi rồi!”
HẾT CHƯƠNG 45
(1) Bài hát: Sao SÁNG • 星晴— CHÂU KIỆT LUÂN • 周杰伦Jay Chou.
(2) Love Actually (2003/ Anh, Mỹ, Pháp): bộ phim ấm áp cho mùa Giáng sinh của đạo diễn Richard Curtis mang tới một thông điệp ý nghĩa trong đêm Noel: “Tình yêu chạm đến tất cả chúng ta”.