Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 426




Nhìn thấy Đông Phương Vũ?

Mộ Như hoàn toàn choáng váng, hai tháng trước Đông Phương Vũ đã chết rồi mà, hai anh em này lại định đưa cô đi gặp Đông Phương Vũ, họ sẽ không phải đưa cô lên Tây Phương luôn chứ?

"Không, tôi không muốn nhìn thấy Đông Phương Vũ," Mộ Như vội vàng hét lên, sau đó nhìn hai anh em đó cầu xin: "Làm ơn, hãy thả tôi đi, tôi không biết các người, các người không thể đối xử với tôi như vậy sao? Cho dù Đông Phương Vũ đã từng xúc phạm các người, dù tôi đang mang thai đứa con của anh ta, cũng không có liên quan gì đến anh ta, các người buông tha cho tôi đi...... "

“Cô ta nói hoài, em có khó chịu không?” Người đàn ông lái du thuyền rất sốt ruột nói với em gái: “Jisun, dùng băng dính dán miệng cô ta lại, đừng để cô ta nói nữa.

Mộ Như không đợi cô gái tên Jisun lấy băng ra lập tức ngậm miệng lại, dù sao người xuất hiện trên du thuyền đó cũng không thể là người tốt, người tốt sẽ không ở trên du thuyền Badu đó sẽ không tụ tập khiêu dâm, cờ bạc hay ma túy.

Cô chưa bao giờ biết Đông Phương Vũ có nhiều kẻ thù bên ngoài như vậy, anh đã chết được hai tháng, vậy mà vẫn có kẻ thù muốn báo thù anh, nhưng họ không tìm thấy anh, vậy nên bây giờ họ tìm con của anh.

Tuy có câu nói cha nợ con trả, nhưng đứa con của Đông Phương Vũ vẫn còn trong bụng, đứa con tội nghiệp của cô, đây là số phận gì mà còn cay đắng hơn cô?

Mộ Như thật thà, ngoan ngoãn ngồi không làm ồn nữa, hai anh em đó cũng không nói, vẫn lái du thuyền tiến nhanh về phía trước, mà không thèm nói chuyện với Mộ Như.

Mộ Như nghĩ thầm, dù sao tất cả đều phải chết, không phải là được đi gặp Đông Phương Vũ sao? Chắc kiếp trước cô mắc nợ Đông Phương Vũ nên kiếp này cô mới bị anh tra tấn như vậy, anh chết rồi cũng không buông tha cho cô.

Có lẽ là do cô muốn mở lòng ra, hoặc vì cô không sợ chết nên không còn giãy giụa nữa, cô không thể nói gì, chỉ nhắm mắt lại rồi bắt đầu ngủ.

Mộ Như ngủ thiếp đi đến gần mười giờ, vừa mở mắt ra thì du thuyền đã cập bến, trên bờ đã lên đèn, hai anh em trên du thuyền vẫn còn ở đó.

Cô chớp chớp mắt hai cái, nhìn về phía hai anh em đó hỏi: "Các người ở đây ngắm trăng à?"

“Cô muốn trắng như vậy sao?” Cô gái tên Jisun nhìn cô, không khỏi lẩm bẩm: “Không biết Đạo Kỳ Huyền nhìn thấy cô sẽ như thế nào?"

Mộ Như không biết Đạo Kỳ Huyền trong miệng cô ấy là ai, nhưng là bởi vì hai anh em này có tính tình kỳ quái, cho nên cô cũng không dám hỏi thêm, nhưng cô cũng hiểu được một chút, cô còn chưa xuống địa ngục, cô vẫn còn sống.

Lên bờ rồi đi theo bọn họ đến bãi đậu xe trên bờ rồi lên xe, anh trai của Jisun điều khiển xe có khuôn mặt tuấn tú ủ rũ, nhanh nhẹn lái về một hướng nhất định.

Mộ Như ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế sau, không dám nói nhiều, chỉ là vừa mới ngủ dậy liền nhìn nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ phong cảnh nhanh chóng lướt qua, trực giác nói cho cô biết đây không phải Tân Hải.

Sau khi vào thành phố, cô càng chắc chắn đây không phải Tân Hải, bởi vì những tấm biển được treo đều là tiếng Nhật, không, tất cả đều bằng tiếng Hàn, chắc là ở Hàn Quốc.