Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 427




Đúng là ở Hàn Quốc, khi chiếc xe dừng trước một ngôi nhà, Mộ Như thấy rõ chữ trước cửa nhà đều bằng tiếng Hàn.

Cô không quen với Hangul*, nhưng cô biết sơ qua chữ, chẳng hạn như Jin, Li, God, ... Cô nhìn vào biển chữ của ngôi nhà có chữ "Park" được viết trên đó, cô liền biết gia đình này có lẽ là họ Park.

* Bảng chữ cái Hàn Quốc

"Tên tôi là Park Jisun," cô gái giới thiệu với cô khi cô ấy mở cửa, sau đó chỉ một ngón tay vào người đàn ông đẹp trai bên cạnh cô: "Anh ấy là anh trai của tôi, Park Yongjun."

Mộ Như lịch sự gật đầu với Park Yongjun, sau đó nhỏ giọng hét lên: "Mr. Park."
Loading...

"Chúng tôi không quen người khác gọi chúng tôi là Mr. Park", Park Jisun nhàn nhạt nhắc nhở Mộ Như, rồi sửa lại cho cô: "Sau này cô cứ gọi anh trai tôi là Yongjun, đây là cái tên mà người Hàn Quốc quen gọi."

"Ồ, được rồi, Yongjun," Mộ Như vội vàng trả lời, rồi vội vàng hỏi: "Hai người làm thế nào để đưa tôi đến Hàn Quốc? Tôi hình như không có visa đến Hàn Quốc?"

Park Yongjun lạnh lùng liếc cô một cái, không chịu trả lời câu hỏi của cô, thấy Park Jisun dùng chìa khóa mở cửa, anh ta lập tức dùng ngón tay ra hiệu cho cô mau vào.

Mộ Như nhanh chóng cởi giày giống như Park Jisun đã làm, tất nhiên, cô tìm thấy đôi giày này trên đảo, trong căn phòng đã nhốt cô, cô không biết nó có phải là của Tịch Mộ Tuyết hay không.

Mang dép Park Jisun đưa cho cô, Park Yongjun lại ném cho cô một bộ quần áo ngay khi anh bước vào: "Vào phòng tắm thay đồ đi, tôi lên lầu gọi Đạo Kỳ Huyền xuống."

Mộ Như gật đầu, sau đó cầm quần áo quay người đi về phía phòng tắm, cái áo của Đông Phương Mặc quả thực không chê vào đâu được, bộ quần áo trên nhười có mùi của đàn ông khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lúc cô vẫn còn đang thay quần áo trong phòng tắm, cô lại nghe thấy tiếng bước chân của ai đó từ cầu thang đi xuống, sau đó là tiếng nói của Park Jisun đang dùng tiếng Hàn để nói.

Mộ Như không biết tiếng Hàn, không nói được, đương nhiên cũng không hiểu được nên không biết Park Jisun đang nói chuyện gì với anh trai mình ở bên ngoài.

Khi cô thay quần áo, rửa mặt, chải đầu đi ra khỏi phòng tắm, từ xa nhìn thấy ba người đang ngồi xếp bằng trong phòng khách, còn có một bóng lưng hơi quen thuộc.

Park Jisun nhìn lên, thấy cô đã đi ra, mặc quần áo của mình nên cô ấy vẫy tay với cô, "Lại đây!"

Mộ Như gật gật đầu, tay cầm cái váy vừa dài vừa to bước tới đó, đi được hai bước liền nhìn thấy bóng dáng có chút quen thuộc quay lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cả người sợ tới mức suýt nữa ngất đi.

Bởi vì người quay lại rõ ràng là Đông Phương Vũ!

Cô kinh ngạc đứng đó, đờ đẫn nhìn người đàn ông đang đi tới gần mình, một lúc sau mới hỏi: "Đông Phương Vũ, anh chưa chết sao, hay là tôi đã xuống địa ngục rồi?"

Người đàn ông trước mặt cau mày, nhìn người phụ nữ đang sửng sốt, đôi mày rậm xinh đẹp cau lại, sau đó anh ta hỏi: "Làm sao cô biết tên trước đây của tôi là Đông Phương Vũ? Cô là ai?"

“Tôi là Tịch Mộ Như!” Mộ Như bị câu hỏi của anh đánh tỉnh, vội vàng nhìn anh nói: “Đông Phương Vũ, anh mất trí nhớ sao? Không nhớ tôi sao? Tôi đang mang thai con của anh.

“Con?” Đông Phương Vũ hiển nhiên rất kinh ngạc, bất giác lùi về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm Tịch Mộ Như vài giây, sau đó nhìn người đàn ông bên cạnh hỏi: “Yongjun, cô ta vừa chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần à?