Hôn Nhân Là Giả, Bà Xã Là Thật

Chương 45: Hận




Vào lúc hai vợ chồng Phó Tư Truy cùng Âu Di Dương đang tận hưởng tuần trăng mật cũng như bồi dưỡng tình cảm trên hòn đảo kia, thì trong một văn phòng nhỏ, có hai kẻ đang đen mặt xem ảnh cưới của hai người.

Tiêu Bá Nghiên lướt từng bức hình một, chăm chú nhìn vào cặp đôi đang tràn đầy hạnh phúc trên màn hình. Cả người đều thấy châm chích khó chịu.

Bối Tư Khâm cầm tách trà lên nhấp một cái, liếc mắt thấy hình ảnh trên điện thoại của Tiêu Bá Nghiên, cười gằn.

“Ông xem, thằng oắt con Phó Tư Truy đó, còn cưới luôn con nhỏ đó rồi. Xem trọng như vậy, chỉ vì một con đàn bà rẻ tiền mà hại chúng ta ra nông nổi này. Mẹ kiếp! Không phải chỉ bóp mông một cái thôi sao?”

Tiêu Bá Nghiên híp mắt: “Thằng điên đó, chỉ đụng chạm một chút mà nó làm tới mức này. Xem ra ả đàn bà này thực sự quan trọng đối với nó.”

Bối Tư Khâm nghiến răng nghiến lợi: “Tiêu tổng, nó hại chúng ta mất hết mặt mũi. Chuyện này cũng thôi đi, đến cái ghế thừa kế gia nghiệp cũng bị cướp mất. Bây giờ địa vị của ông đây trong gia tộc trôi tụt xuống hàng cuối, đến mấy thằng cháu ranh mà cũng dám lên mặt. Tiêu Bá Nghiên, ông đã có kế hoạch gì chưa? Ông cũng thảm chẳng khác gì tôi đúng không?”

Bối Tư Khâm dừng lại một chút, lẩm bẩm trong tức giận.

“Dù sao cái gì cũng đã mất hết, không trả thù thằng nhãi đó cho ra trò thì tôi nuốt không trôi cục tức này!”

Tiêu Bá Nghiên hít sâu một hơi, nhắm mắt lại: “Có thì có, nhưng phải xem ông có dám làm hay không?”

Bối Tư Khâm hai mắt sáng rực, trong mắt ánh lên tia nguy hiểm: “Sao lại không dám? Thằng già này còn gì để mất ngoài cái mạng này nữa? Có là chuyện gì tôi cũng dám làm. Ông nói nghe thử xem?”



Tiêu Bá Nghiên: “Không phải nó xem trọng ả đàn bà này sao? Cứ nhắm vào vợ nó là được. Dùng chiêu của nó trả lời cho nó thôi, xem trọng thứ gì nhất thì giày vò nát thứ đó ra. Không phải còn tung tin là tôi và ông mắc bệnh kín sao? Hừ, thế thì để hai thằng mắc bệnh kín này chơi chết vợ nó!”

Bối Tư Khâm nhìn Tiêu Bá Nghiên, hiểu ý ông ta, cười khẩy một tiếng: “Được, trước mắt bàn qua kế hoạch cái đã. Cho người theo dõi hai đứa nó trước, tìm thời cơ rồi tính sau.”

Tiêu Bá Nghiên: “Ừ.”

***

Vậy là tuần trăng mật của Phó Tư Truy cùng Âu Di Dương thực sự đã trôi qua ở trên hòn đảo kia. Đây là một trải nghiệm rất mới mẻ với Âu Di Dương. Trên đảo này thế mà lại có rất nhiều thứ để giải trí. Phó Tư Truy ngày nào cũng dẫn cô đi chơi khắp nơi trên đảo, một chút nhàm chán cũng không có.

Có hôm thì hai người chơi trò chơi trên biển, mặc dù cô đã bảo không chơi vì lo sợ cái người kia gặp vấn đề về tâm lý. Ấy thế mà anh vẫn kéo cô đi cho bằng được. Toàn là chơi những trò cảm giác mạnh. Lúc leo lên tấm ván trượt đợi cano kéo đi, tốc độ quá nhanh, Âu Di Dương sợ hãi bám chặt chẽ lên người Phó Tư Truy. Phải đợi cô la toáng hết cả lên anh mới bật cười ha ha rồi bảo người lái cano dừng lại. Sau đó Phó Tư Truy đã bị Âu Di Dương giận dỗi cả buổi, dỗ thêm cả buổi nữa mới khiến cô vợ nhỏ hết giận.

Có hôm thì anh dẫn cô vào rừng, bảo là cho cô được trải nghiệm cảm giác sinh tồn. Anh chuẩn bị nào là lều, balo, dụng cụ đi rừng, thức ăn nước uống, vân vân và mây mây. Dẫn cô đi khắp nơi, tới lúc thấy loại thực vật nào lạ lẫm, sẽ dừng lại phổ cập kiến thức mới cho Âu Di Dương. Lúc này cô rất bất ngờ về Phó Tư Truy, không nghĩ rằng kiến thức của anh lại rộng tới như vậy. Cảm thấy ngưỡng mộ chồng mình vô cùng.

Có hôm thì hai người chỉ đơn giản nằm ở ban công toà nhà cùng phơi nắng, đọc sách, trò chuyện. Bình yên mà trải qua một ngày nghỉ dưỡng.

Thực sự là một tuần vừa qua đối với Âu Di Dương đúng là khoảng thời gian vừa vui vẻ vừa thư giãn. Không những biết thêm được rất nhiều điều từ cuộc sống cho tới những kiến thức kinh doanh mới mẻ được Phó Tư Truy truyền đạt lại, mà cô cùng Phó Tư Truy cũng hiểu thêm về đối phương khá nhiều.

Hình thức ở chung của hai người cũng dần thoải mái và tự nhiên hơn, nhưng gối ôm thì vẫn đặt ở giữa giường. Đây là điều khiến ngài Phó bất mãn vô cùng, không có tối hôm nào là ngài Phó không lải nhải về chiếc gối ôm kia. Một ngày, hai ngày đầu Âu Di Dương còn cảm thấy rất thú vị, nằm nghe anh càu nhàu, nhưng sang tới ngày thứ ba thì Âu Di Dương hoàn toàn mặc kệ con người này. Coi như anh là đang kể chuyện ru cô ngủ, khiến Phó Tư Truy tối nào mặt cũng đen như đít nồi. Vợ thì ở bên cạnh, nhưng muốn ôm cũng không được, muốn ngắm thì còn bị cách một cái gối ôm.