Hôn Nhân Là Giả, Bà Xã Là Thật

Chương 46: Về thành phố




Những ngày vui vẻ thư giãn cũng đã nhanh chóng trôi qua, hai người phải về lại thành phố sớm một chút. Có hai vấn đề khiến tuần trăng mật của cả hai rất ngắn. Một là Âu Di Dương phải dọn đồ sang nhà Phó Tư Truy ở, chính là căn nhà của anh ở cùng khu với cô. Đây là do Phó Tư Truy chiều chuộng cô, muốn cô được ở gần ba Âu, nên anh quyết định sẽ chuyển đến căn biệt thự ở gần nhà họ Âu sinh sống. Đường đi tới công ty anh cũng không xa lắm, tiện cho vợ yêu về nhà thăm ba. Còn việc thứ hai là cả hai người đều là nhân tố quản lý chính trong công ty, bỏ mặc công ty đã quá lâu. Đến lúc phải quay về rồi, cho dù có không muốn như thế nào đi chăng nữa.

Lúc cả hai về tới thành phố thì có ghé sang thăm ông nội Phó một lúc rồi mới về nhà. Ông nội Phó thấy cháu trai và cháu dâu ghé thăm thì cười tít cả mắt, trạng thái tinh thần vô cùng tốt.

Phó Tư Truy thấy ông nội như thế, làm anh cũng vui lây. Cũng coi như anh đã làm được nguyện vọng của ông, có thể khiến ông nhẹ lòng hơn nhiều rồi. Như vậy rất tốt cho tình trạng sức khỏe của ông nội.

Trước khi cả hai ra về, ông nội Phó còn dúi vào tay Âu Di Dương một chiếc nhẫn vàng nạm ngọc cẩm thạch, Âu Di Dương khó xử nhìn sang Phó Tư Truy, thấy anh gật đầu mới dám nhận chiếc nhẫn kia.

Lúc này Phó Tư Truy mới lái xe chở Âu Di Dương về nhà.

Hiện tại là buổi trưa, vẫn còn trong giờ làm việc nên ở nhà không có ai. Phó Tư Truy vào nhà theo Âu Di Dương, muốn giúp cô soạn đồ.

Thật ra cũng chẳng có gì nhiều cả, vì hai căn nhà cách nhau có mấy trăm mét, nên thiếu thứ gì thì cô chạy về nhà lấy hay mua bổ sung thêm cũng được. Vì vậy Âu Di Dương chỉ soạn ra hai vali quần áo cùng vài đồ dùng lặt vặt.

Phó Tư Truy muốn giúp cô, nhưng chẳng biết cô cần lấy thứ gì, bỏ lại thứ gì, cuối cùng đành đứng sang một bên nhìn cô soạn đồ. Vì quá rảnh nên anh bắt đầu quan sát căn phòng của vợ mình. Không phải là kiểu trang trí màu hồng hay có những đồ dùng giống như công chúa, tất cả các thiết kế đều rất giản dị và bình thường. Phòng ốc tương đối gọn gàng, chỉ những nơi có vẻ có nhiều đồ vật sử dụng hằng ngày thì mới hơi bừa một chút xíu.

Phó Tư Truy bắt đầu hơi quan ngại, không biết cô có tính cách rối loạn ám ảnh cưỡng chế gì không, kiểu như lúc nào cũng phải ngăn nắp gọn gàng gì đó, nơi nào cũng phải sạch sẽ gì đó. Nếu là như vậy, anh sợ cô sẽ phát điên nếu vào phòng làm việc của anh. Mặc dù nơi nào anh ở cũng sẽ có người làm dọn dẹp, nhưng có những nơi anh không cho phép người làm đụng chạm vào. Ví dụ như thư phòng, thư phòng của anh rất bừa…

Một tuần qua ở cùng Âu Di Dương, Phó Tư Truy đã vô cùng tiết chế cái tính cách bừa bộn của mình lại, sợ khiến cô khó chịu. Nhưng mà sống chung lâu dài, anh sợ anh không kiềm được…Chậc…



Âu Di Dương đã soạn xong hai vali đồ, thấy Phó Tư Truy đứng bất động ở cửa ra vào, trông vẻ mặt hình như đang nghiền ngẫm một điều gì đó rất khó khăn.

“Tư Truy, em xong rồi. Đi thôi.”

Phó Tư Truy hoàn hồn. Bước lên xách hai vali đồ của cô, cùng cô xuống nhà.

“Anh nghĩ gì mà tập trung vậy?”

“Hử? Ừm, không có gì đâu.”

Âu Di Dương thấy anh không nói, nghĩ chắc là mấy chuyện trên công ty gì đó rồi. Nên cũng không tò mò nữa, cùng anh ra xe lái về căn biệt thự kia.

Lúc đứng trước căn nhà kia của Phó Tư Truy, Âu Di Dương cũng bất ngờ. Với cái độ gần này, đi bộ chắc mất nhiều nhất là mười phút thôi. Lấy chồng gần thế này sướng thật nhỉ? Muốn về nhà thăm ba Âu lúc nào cũng được cả. Hồi chuẩn bị cưới, cô nghĩ đến mình phải kết hôn, phải đến nhà chồng ở, không ở cùng ba Âu nữa, như vậy ba Âu sẽ rất cô đơn, sẽ rất buồn khiến cho tâm trạng của Âu Di Dương khó chịu bứt rứt vô cùng. Bây giờ thì tốt rồi, lên công ty cũng được gặp ba, về nhà muốn gặp ba lúc nào cũng được, như vậy Âu Di Dương cũng an tâm hơn nhiều.

Nếu Âu Thiên Hạc mà biết cô ở gần ba như vậy, chắc chắn ông cũng sẽ rất vui. Mà những điều này đều là nhờ Phó Tư Truy cả. Là anh chủ động bảo với cô, sau khi kết hôn có thể ở cùng anh tại căn biệt thự này, như vậy thì cô sẽ ở gần nhà cũ hơn, ở gần ba Âu hơn. Anh làm điều gì cũng suy nghĩ đến cảm nhận của cô, khiến trái tim cô rung rinh không thôi. Người đàn ông tốt như vậy, lại nhìn trúng cô. Đúng là may mắn của cô mà!

Trước tiên Phó Tư Truy cất hai chiếc vali của cô vào phòng ngủ trước, đương nhiên là phòng ngủ hiện tại của anh. Sau đó Phó Tư Truy mới xuống lầu, dẫn Âu Di Dương đi tham quan nhà cửa.

Hai người vòng ra lại cửa lớn, tham quan từ ngoài vào trong.