Lúc ban đầu, Cố Khuynh Thành vẫn ôm tâm tình thấp thỏm chời đợi Đường Thời trả lời, thậm chí cô còn có chút kích động, cái điều cô giấu trong lòng ba năm, nghi ngờ dài đến ba năm, có phải sẽ được giải đáp haykhông?
Thế nhưng, thời gian lưu lững trôi qua từng giây từng phút, từ đầuđến cuối Đường Thời không có trả lời lại, lúc này cô mới bắt đầu cảmgiác không được thích hợp.
Tin nhắn này của cô, chạm đến tức giận của anh sao?
Chuyện ba năm trước đây, anh tức giận như vậy, tại sao cô phải nhắc tới?
Mẹ đã nói với cô, chuyện đã qua, mặc kệ thế nào, cuối cùng cũng chịu đựng nổi, đừng cho cô dây dưa lại...
Tại sao cô bị rút não, đi hỏi anh cái này.
Cố Khuynh Thành trở nên có chút bối rối, theo bản năng bắt đầu nghĩbiện pháp nói sang chuyện khác, thế nhưng cô lại không biết cứu rỗi nhưthế nào, chỉ là nhìn thấy một bình thủy tinh bên trong có đựng sữa tươi, sau đó cô liền gửi cho Đường Thời một tin nhắn:【 anh có muốn uống sữatươi hay không? 】
Cố Khuynh Thành gửi tin nhắn này, liền cảm giác mình nói sang chuyện khác với biện pháp cứu rỗi không có liên quan bình thường.
Chắc chắn Đường Thời sẽ không trả lời cô.
Nhưng mà, ngoài dự liệu là, Đường Thời đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn:【 muốn. 】
Cố Khuynh Thành ngẩn người một chút, sau đó gửi lại tin nhắn: 【 vậy bây giờ em sẽ mang qua cho anh. 】
【 Ừm, em ra ban công đi. 】
Ra ban công?
Cố Khuynh Thành vô cùng kinh ngạc, mang theo vài phần tò mò đi ra ban công, sau đó cô liền thấy Đường Thời đứng ở ban công cách vách, cầmđiện thoại di động, nhìn cô.
Phòng ở Cố Gia và Đường Gia chỉ cách không đến nửa mét, Đường Thời ởtại phía động biệt thự Đường Gia, Cố Khuynh Thành ở tại phía tây biệtthự Cố Gia, đều là tầng hai, phòng của hai người vừa may liền nhau, bancông lúc đó cũng chỉ cách nhau nửa mét.
Ngoài ban công, chỉ có ánh đèn trong phòng ngủ Đường Thời truyền ra,chiếu vào một bên gò má của anh, có vẻ cả người càng thêm chiều sâu.
Phía sau anh, là trời đầy sao.
Cố Khuynh Thành đứng ở cửa ban công, nhìn chằm chằm Đường Thời ở trên ban công đối diện thật lâu, mới mang bình giữ nhiệt, chậm rãi cất bước, đi tới cuối ban công.
Khi cô tới gần, Đường Thời cũng bước lên trước hai bước.
Hai người đều đứng ở đầu ban công, trước mặt là lan can màu trắng.
Hai tay Đường Thời nhàn nhã vịn ở trên lan can, nhìn cô không nói gì.
Một tay Cố Khuynh Thành nắm lan can nhà mình, cũng nhìn thẳng vào mắt Đường Thời một lát, sau đó liền rũ mi mắt xuống, đưa bình giữ ấm tới:“Này, sữa đây.”
Gió đêm từ từ thổi tới, thổi mái tóc dài của cô tung bay sau gáy, ngay cả chiếc váy ngủ trắng tinh của cô cũng vũ đông theo.
Phía sau cô, là một chuỗi đèn màu, không ngừng lấp lóe.
Đường Thời nhìn vào cô gái băng thanh ngọc khiết trước mặt, chậm rãi vươn tay.
Tay hai người tay, giao nhau ở giữa không trung cao ba mét, ĐườngThời từ trong bàn tay của Cố Khuynh Thành, cầm lấy bình giữ ấm, nhưngkhông có uống.
Hai tay Cố Khuynh Thành bám lấy lan can, thân thể nghiêng về phíatrước, trong lúc bất chợt như là nhớ tới cái gì, bỗng cười một tiếng,nói: “Lúc nhỏ, hình như anh thường từ đây bò sang chỗ này của em.”
Khóe môi Đường Thời kéo ra một nụ cười, đôi mắt không hề rời CốKhuynh Thành: “Đó là bởi vì người nào đó nửa đêm xem phim ma ngủ khôngđược, nên muốn tìm người đến cùng.”