Nhắc tới mỗi một chuyện cũ lúc còn tấm bé trải qua, khóe môi CốKhuynh Thành cũng không nhịn được phải cười: “Em còn nhớ đến lúc ấy emxem chính là Sái Tuấn quỷ....”
Sau khi nói đến đây, Cố Khuynh Thành bất chợt lại nghĩ tới một ítchuyện cũ, bật cười một cái, nghiêng đầu, nhìn Đường Thời nói: “Trướcđây buổi tối không thích ăn cơm, nửa đêm luôn đói bụng, em sẽ chạy đếnđây gọi anh, sau đó anh sẽ đặc biệt mất hứng từ trong nhà đi tới, sau đó trong tay mang theo một cái túi, trực tiếp ném qua, sau đó trầm mặt trở về phòng.”
”Khi đó anh có không vui sao?” Đường Thời khẽ cười một tiếng, nhớ tới thật sự có quãng thời gian như vậy, mỗi đêm bản thân đều không ngủđược, chờ Cố Khuynh Thành đói bụng tỉnh dậy, ra kêu anh Đường Thời, khiđó, anh sẽ rất vui mừng rời giường, cầm đồ ăn vặt từ bản thân sớm chuẩnbị, vội vã chạy ra ban công, sau đó lúc đi ra ban công, sắc mặt sẽ không tự chủ trầm xuống, vứt đồ ăn cho cô, không nói tiếng nào trở về phòngngủ của mình, sau đó anh liền dán lên cửa ngoài ban công, len lén nhìncô ngồi xổm dưới đất, thèm thuồng mà ăn, khóe môi liền không nhịn đượcnhếch lên.
Đó thật đúng là một đoạn thời gian tươi đẹp, ngay sau đó Cố KhuynhThành ngẩng đầu, trở nên không còn e ngại Đường Thời, cô gật đầu, nghiêm trang nói: “Có a!” Sau đó Cố Khuynh Thành bĩu môi: “Chẳng qua, có mộtlần nửa đêm em đói tỉnh, gọi anh làm sao anh cũng không để ý tới em, vìvậy em muốn bản thân từ đây trèo sang tìm anh, lúc đóem thấy anh sangrất nhẹ nhàng, em cũng học dáng vẻ của anh sang, ai biết cuối cùng lạikhông nghĩ tới té xuống từ đây.”
Cố Khuynh Thành vừa nói, còn biểu hiện động tác rơi xuống.
Qua nhiều năm như vậy, Đường Thời cũng sẽ không nói cho Cố KhuynhThành, một đêm kia thật ra thì không phải anh ngủ say, mà là lúc chờ côkhông nhịn được, trò chuyện cùng Tô Niên Hoa, kết quả bị cậu ta gửi chomột ***, anh nhìn một chút, trong đầu cả người trở thành anh và cô mâymưa, sau đó anh liền phát hiện mình không nhịn được, vì vậy chạy vào nhà tắm để tắm nước lạnh, sau đó không có nghe được tiếng Cố Khuynh Thànhgọi, đợi lúc anh đi ra, nghe được tiếng khóc kinh địa.
Anh đến quàn áo cũng không kịp mặc, khoác áo choàng tắm chạy rangoài, nhìn qua lan can ban công, thấy cô nằm ở phía dưới, đầu chảy máu.
Lúc đấy anh thật sự bị dọa hỏng, vội vội vàng vàng chạy xuống, ôm lấy cô, đưa đi bệnh viện.
Một đêm kia, quấy cho hai nhà không thể sống yên ổn.
Đường Thời nghĩ tới đây, cười hai tiếng: “ừ, chuyện này anh nhớ rấtrõ ràng, sau khi người nào đó tỉnh lại, đối mặt với chỉ trích của cha,chỉ vào tôi nói, nhìn tôi bò như vậy, em cũng bò theo, vì vậy anh đã bịmột câu nói nhẹ bỗng của em, làm hại đưng tường hối lỗi trọn một đêm.”
Mặc dù trong miệng Đường Thời oán trách nói, tuy nhiên lại khiến CốKhuynh Thành hoàn toàn không nghe được chút oán giận nào, cô lại mangmặt mày tung bay cười rộ lên, nhìn chằm chằm Đường Thời, mở một tay ra,ra vẻ nghịch ngợm học bộ dạng hồi xưa nói: “Anh Đường Thời, em đói.”
Cố Khuynh Thành cũng chỉ là cùng Đường Thời nói đến chuyện cũ, đùamột cái, kết quả không nghĩ tới, Đường Thời lại thực sự lấy ra một cáitúi ở bên, ném cho cô.
Cố Khuynh Thành mở ra, phát hiện bên trong lại có một ít đồ ăn vặt.
Có một số việc, chưa từng đi vào lòng cô, nhưng đời này anh đều cẩn thận cất kỹ thói quen bảo vệ.