Tứ Nguyệt căn bản chưa cho Cố Khuynh Thành bất kỳ cơ hội phản ứng nào, liền xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Nhưng là, Cố Khuynh Thành vẫn như cũ qua tấm gương trước mặt, thấy Tứ Nguyệtthời điểm thật lòng với mình, khóe mắt càng thêm toát ra nước mắt, ánhđèn ở phòng rửa tay làm nổi bật lệ quang trong suốt có chút chói mắt.
một hồi lâu, Cố Khuynh Thành mới phục hồi tinh thần lại, không nói ra tạisao, nhưng cô cảm giác tâm tình mình trở nên phá lệ trầm trọng.
Tứ Nguyệt nói, cô cùng cô ấy không giống nhau, cô là vì Cố Gia mới liều mạng muốn gả cho Đường Thời, mà cô ấy là vì tình yêu.
Như vậy Đường Thời thì sao? Cưới cô là vì cái gì?.
Mà cô thì sao? Gả cho Đường Thời, thật chỉ là vì Cố Gia sao?
Này rõ ràng cũng là vấn đề trước kia cô hết sức rõ ràng, nhưng là bây giờ,cô lại phát hiện, chính mình thậm chí có chút ít bất định.
Cố Khuynh Thành nghĩ thêm một lát, mới nuốt nước bọt, thời gian dần qua, cô xoay người, đi ra khỏi phòng rửa tay.
Đi hành lang hướng nơi ghế lô, rất an tĩnh, ánh đèn vàng lẳng lặng vẩy vào trên sàn nhà trắng noãn, đem sàn nhà nổi bật thành màu sắc ấm áp.
Cố Khuynh Thành giẫm giày cao gót, từng bước từng bước hướng về phía trong ghế lô đi tới, đi đến gần, cô mơ hồ có thể nghe thấy bên trong truyềnra tiếng ồn ào.
Đi tới ghế lô cửa, vươn tay, thời điểm muốn đẩycửa, Cố Khuynh Thành lại nghe thấy phía trước truyền đến một giọng nói:“Khuynh thành.”
Cố Khuynh Thành nghiêng đầu, thấy Trần Mặc Thâmđứng ở cửa ngoài hành lang, trong tay đang kẹp một điếu thuốc, lửa khóilúc sáng lúc tối.
Cố Khuynh Thành bất giác xoay người, tiến vàoghế lô, nhưng là ở thời điểm tay cô chống lên cửa ghế lô, trong đầu lúcbất chợt thoáng hiện một cái nghi ngờ, liền rũ tay xuống, đưa lưng vềphía Trần Mặc Thâm yên lặng năm giây, xoay người, hướng về phía ngoàicửa đi tới.
Cửa hành lang đối diện cửa ghế lô, Cố Khuynh Thành sợbạn học cũ thấy mình và Trần Mặc Thâm ở chung một chỗ, cho nên cố ý đitới bồn hoa bên cạnh hộ, mới ngừng lại.
Mặc dù Cố Khuynh Thành một câu cũng không nói cùng Trần Mặc Thâm, nhưng mà Trần Mặc Thâm lại biết, Cố Khuynh Thành đây là có lời gì muốn nói cùng chính, cho nên liền némmẩu thuốc vào trong thùng rác, nện bước chân, đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành trước.
Cố Khuynh Thành ngó chừng vẻ mặt Trần Mặc Thâm, hơicó chút nghiêm túc, cách trong chốc lát, cô mới mở miệng, hỏi: “Anh cóphải đam chuyện của chúng ta trong ba năm trước nói cho người kahsc haykhông?”
Trần Mặc Thâm khẽ chau ấn đường, ngó chừng đáy mắt Cố Khuynh Thành, đen cnhư mực: “Không có.”
”Không đúng sự thật, tại sao nay bạn học tụ hội, mọi người sẽ không duyên vôcớ nhắc tới tôi với anh. “ Cố Khuynh Thành cũng không phải là kẻ ngu,những người kia nhất ngôn nhất nói đến cô cùng Trần Mặc Thâm, có hai balần, cô cố ý lưu ý một chút, đều là bạn học thời đại học của cô cùngTrần Mặc Thâm.
Không biết là bởi vì cô quá sợ sự kiện kia bị Đường Thời biết được, cho nên mới phải trở nên nhạy cảm như thế, chung quy cô vẫn thấy, chuyện tình của cô cùng Trần Mặc Thâm, tối nay có người chuẩn bị mà đến.
Mà chuyện giữa cô cùng Trần Mặc Thâm, không có gì ngoài cô cùng Trần Mặc Thâm biết, lại không người bên cạnh.
Cố Khuynh Thành sợ chính mình chậm chạp không trở về ghế lô, Đường Thời ra tìm kiếm mình, cho nên cũng không có đợi Trần Mặc Thâm mở miệng, trựctiếp nói ra mục đích của bản thân: “Trần Mặc Thâm, sự kiện năm đó, anhđã thề độc, cho dù anh chết cũng sẽ đem chuyện đó giấu kín ở trong bụngcủa mình.”