Hôn Sai 55 Lần

Chương 463




Trần Mặc Thâm không có lên tiếng, như cũ không hề nháy mắt mànhìn Cố Khuynh Thành.

"Năm đó tôi cũng nói rất rõ ràng cho anh, kia chẳng qua chỉ là tôi nhất thời xúc động, anh cũng biết, môt khi sự kiện kia bị Đường Thời biết, nhất định sẽ ảnh hưởng tới tôi, hiện tại tôi sẽ phải cùng Đường Thời đính hôn, tôi thật không hy vọng, xuất hiện bất kỳ sai lầm... " thời điểm nói tới đây, giọng Cố Khuynh Thành trở nên có chút run rẩy: "Cho nên, Trần Mặc Thâm, coi như là tôi..."

Cố Khuynh Thành còn chưa nói hết, Trần Mặc Thâm trong lúc bất chợt lên tiếng, cắt đứt lời của cô: "Khuynh Thành, em yên tâm, chuyện tôi đáp ứng em, tôi liền làm tới nơi tới chốn."

Cố Khuynh Thành mấp máy môi, hướng về phía Trần Mặc Thâm gật đầu, thấp giọng nói một câu: "Cảm ơn."

Sau đó liền mím môi, nặn ra vẻ mỉm cười: "Tôi đi vào trước."

Trần Mặc Thâm thần thái không có chút phản ứng nào, cũng không có lên tiếng.

Cố Khuynh Thành thấp giọng lại một lần nữa nói câu "Cảm ơn", sau đó bước chân, vòng qua Trần Mặc Thâm, rời đi.

Trần Mặc Thâm ở thời điểm Cố Khuynh Thành đi sát qua bên cạnh mình, ngón tay vô thức muốn nắm cổ tay Cố Khuynh Thành, nhưng là cánh tay mới vừa giơ lên, anh liền chậm rãi rũ xuống, vẫn chờ đợi tiếng giày cao gót phía sau mình biến mất không thấy gì nữa, anh mới hơi lười nhác xoay người, dựa vào một gốc cổ thụ, từ túi lấy ra một điếu thuốc, đốt, có chút cấp bách hút một hơi, sau đó ngẩng lên đầu, nhìn trăng sáng, vẻ mặt trở nên có chút hoảng hốt.

Đường Thời ở trong phòng đợi một lúc lâu, cũng không đợi được đến lúc Cố Khuynh Thành cùng Tứ Nguyệt trở lại, anh từ túi lấy ra điện thoại di động, trước gọi một cú điện thoại cho Cố Khuynh Thành, mới vừa bấm, liền phát hiện túi của cô, rơi ở bên cạnh mình, bên trong truyền đến tiếng rung.

Đường Thời cúp điện thoại, rồi lại gọi choTứ Nguyệt, cách một lát, Tứ Nguyệt mới nghe, thanh âm hơi khàn khàn: "Đại ca, anh tìm Khuynh Khuynh sao? Em ở phòng rửa tay, đã bảo cô ấy đã đi về trước rồi."

Đường Thời nhíu nhíu mày, cúp điện thoại, đợi ước chừng năm phút đồng hồ, không nhìn thấy Cố Khuynh Thành trở lại, liền đứng lên, đi ra khỏi ghế lô.

Anh thẳng tắp hướng về phía phòng rửa tay đi tới, lại phát hiện không có bóng dáng Cố Khuynh Thành, cho nên một lần nữa trở về, sau đó đi tới cửa hành lang, đang chuẩn bị xem một chút có phục vụ hay không, hỏi thăm có nhìn thấy Cố Khuynh Thành không, nhưng liếc thấy một bên cách đó không xa, Trần Mặc Thâm đứng cùng Cố Khuynh Thành.

Đường Thời không có chút biểu cảmnào, chẳng qua là ánh mắt thẳng tắp nhìn hai người đứng dưới gốc cây cổ thụ tươi tốt.

Bởi vì khoảng cách hơi xa, anh cũng không nghe rõ thanh âm của bọn họ, nhưng mà anh có thể thấy, đôi môi vẫn Cố Khuynh Thành đóng đóng mở mở nói gì đó với Trần Mặc Thâm.

Mà Trần Mặc Thâm, một đôi mắt, thẳng tắp ngó chừng Cố Khuynh Thành, giống như trên cái thế giới này, không tồn tại bất cứ thứ gì, trong thế giới của anh ta, chỉ có Cố Khuynh Thành.

Đường Thời theo bản năng nắm tay thành quả đấm, anh cố gắng kìm xúc động, sau đó hít sâu một hơi, sau khi thẳng băng thân thể, xoay người, tiêu sái sải bước trở về ghế lô.

Lúc này Lâm Cảnh Thần, uống cũng có chút nhiều, thấy Đường Thời đi vào, liền bưng một chén rượu, đưa tới trước mặt của anh: "Đại ca, có muốn tới một chén hay không."

Đường Thờicũng không để ý đến Lâm Cảnh Thần, xem cậu như là người tàng hình, thẳng tắp tiêu sái đến trước sô pha, mặt không chút thay đổi ngồi xuống.

Cố Khuynh Thành nhanh chóng đến cửa ghế lô, mới hít sâu một hơi, sau đó ổn định lại chính mình, giơ tay lên, đẩy cửa vào.