Không khí ban đêm yên tĩnh hay do chính anh làm nhiệt độ ở ngay phòng này có chút lạnh lẽo. Hàn Đồng Ân nhìn chằm vào đôi mắt không giao động ấy, mang nỗi sợ hãi bất thường.
"Tôi không phải món đồ vật cho anh tự ý chơi đùa." - Khá bất mãn với giọng điệu anh, to tiếng quát thẳng vào mặt anh.
Môi anh nhếch lên châm biếm : "Vậy sao?"
"Em có dám thừa nhận bản thân không thu được lợi ích sau khi kết hôn với tôi không?" - Đặt cô dưới thân, nhín xoáy sâu vào đôi mắt long lanh kinh hãi trộn lẫn tức giận ấy.
Bản thân thấy nàng im lặng chỉ biết dày vò chiếc môi anh đào.
"Là một thương nhân, tôi không làm chuyện gì mà không thu lại lợi ích." - Giọng nói nhàn nhạt, tay không yên phận nhẹ nhàng thưởng thức làn da mịn màn của nàng.
"Anh...muốn gì?" - Quay đầu né tránh động chạm, đưa hai tay đặt lên ngực anh.
"Em nghĩ tôi thiếu gì?" - Con ngươi đen dán sát vào người nàng tham dò, không tức giận, kiên nhẫn hưởng ứng vẻ mặt lúng túng tức giận này.
"Nói thẳng đi." - Bản thân nàng biết cưới nhau sẽ không tránh khỏi động chạm nhưng mà chán ghét điều đó.
"Vậy tôi sẽ cho em biết,hừ." - Thân hình cao lớn đứng dậy, đi ra cửa.
Sau khi anh rời đi, để lại một khỏang không gian trống rỗng cùng nỗi sợ hãi, uất ức, chỉ biết ôm lấy chân mà khóc thầm.
.........
Sáng hôm sau.
Vừa sáng, Hàn Đồng Ân đã nhận cuộc gọi khẩn cấp từ công ty.
Những dự án do Hàn Đồng Ân phụ trách gặp vài trở ngại từ các nhà đầu tư và dự án chuẩn bị thi hành. Đáng lý những chuyện này đều nằm trong vòng kiểm soát, tại sao lại...?
Đột nhiên, một tia ký ức nhớ lại tối qua Âu Dương Thiên Hoàng cảnh cáo. Không lẽ anh ta dở trò sau lưng?
Nghĩ đến lại tức giận, nhưng trước mắt phải nói năng thận trọng, dỗ dành các nhà đầu tư.
Làm việc quên ăn quên nghỉ, không để ý thời gian thì đã tan làm.
.........
Sau khi về biệt thự Thanh Các.
Bước vào bên trong đã thấy hai cô người hầu lạ mặt trong nhà.
Hai cô người hầu thấy Hàn Đồng Ân cung kính cúi người, đồng thanh : "Chào phu nhân."
Hàn Đồng Ân khó hiểu, chau cặp lông mày thanh tú : "Các cô là..."
Lời nói chưa phát ra hết đã bị một trong hai cô người hầu kia đáp lại : "Âu Dương tiên sinh đã căn dặn sắp xếp mọi họat động của phu nhân."
"Cái gì?" - Lời nói của cô người hầu khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên và sau là tức giận.
"Chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh, xin phu nhân hợp tác. Nếu phu nhân bất mãn, hãy thương lượng với tiên sinh." - Cô người hầu vẫn giữ bộ dạng nhàn nhạt đáp.
Bây giờ nàng chỉ biết ngậm cục tức chờ Âu Dương Thiên Hoàng về nói rõ, anh có quyền quản cô như vậy, đi nhanh lên phòng ngủ, bên tai vẫn nghe hai cô người hầu kia xì xào, không cần nể mặt mình.
"Phu nhân này chỉ có hữu danh vô thực sao?"
"Cô ta nghe kìa, nói nhỏ thôi."
"Sợ gì chứ? Cô ta không có quyền chất vấn chúng ta."
Vào phóng đóng cửa, cứ thế ngồi chờ Âu Dương Thiên Hoàng về nhà.
..........
Khi Hàn Đồng Ân đang chăm chú vào chiếc laptop trên bàn, đôi mắt dán vào màn hình, thì nghe tiếng mở cửa. Đưa mắt tới nhìn thì Âu Dương Thiên Hoàng đi vào.
Vừa thấy mặt anh, khuôn mặt xinh đẹp của nàng vì bất mãn với những gì anh làm mà nhăn mặt nhíu mày.
Cởi âu phục quăng lên giường, cởi cúc áo cổ tay. Nhìn về phía bàn làm việc nhỏ trong góc tường, mắt chạm mắt với nàng, khoác trên người bộ choàng ngủ với dáng vẻ yêu kiều, mềm mại.
"Có gì cứ nói." - Con ngươi đen nguy hiểm không khó nhận biệt sự căm giận của nàng hiện trên khuôn mặt.
"Âu Dương Thiên Hoàng, chuyện hồi sáng do anh làm?" - Nàng đứng dậy đi lại phía anh chất vấn.
"Ừ." - Anh không né tránh, thẳng giọng thừa nhận.
"Anh cũng đang kiểm soát hạn chế quyền tự do của tôi. Anh đang có ý gì? Còn nữa, toàn bộ đồ dùng bị đổi thành những thứ kia là thế nào?" - Dùng ngón tay đâm liên hồi vào ngực anh.
Môi anh nhếch lên, không hất ngón tay cô chỉ chọt ở ngực. Đưa tay hất cởi một bên áo choàng tắm, lộ một làn da trắng nõn mền mại, chỉ muốn cắn vài cái.
"Không phải em cũng chấp nhận mặc nó sao?"
Ngày hôm nay, sau khi nghe hai cô người hầu nói xong, về phòng phát hiện ngay cả quần áo đều đổi thành những bộ cánh quyến rũ, kể cả nội y. Tra hỏi thì bọn họ bảo đã vứt đi, lệnh của anh, nàng đành mặc tạm bộ đồ này, nó được coi là bộ kín nhất.
"Anh thèm khát cơ thể của tôi đến cả ép buộc sao?" - Nàng cũng không phải dễ đụng, nếu chấp nhận kết hôn thì cũng nghĩ đến chuyện quan hệ thể xác, mở miệng mỉa mai.
Âu Dương Thiên Hoàng nhíu mày khó chịu, đưa tay nâng cằm nàng lên.
"Tình hình hiện giờ là em cần tôi."
Nàng nghe xong liền cười một cái mê người mang vẻ khiêu chiến. Mạnh dạn đưa tay vuốt ve khuôn ngực vạm vỡ của anh.
"Tối qua và hôm nay anh đều ép tôi dâng bản thân cho anh. Anh có dám thừa nhận anh không thèm khát không, hửm, Âu Dương tiên sinh?"
Cổ họng anh đã khàn đặc, không thể ngờ nàng lại có mặt như này. Giọng trầm ấm lại mỉa mai.
"Xem ra em không phải lần đầu. Tốt, tôi cũng không hứng thú với những cô gái xử nữ."
Tay nàng khựng lại, nụ cười trên môi trở nên đông cứng nhưng thu hồi rất nhanh. Nuốt ngụm nước bọt, kéo carvat xuống để anh ngang tầm với mình. Phải hiểu nàng đã kiên cố bao nhiêu mới làm những hành động này, giữ mình với sự nghiệp, nàng chọn sự nghiệp và trả thù.
"Nếu anh thích, tôi sẽ hầu hạ anh."
Đẩy anh ngã trên chiếc giường kingsize, từ từ cởi đồ xuống. Thân hình mềm mại anh muốn đang dần hiện rõ trong mắt anh.
Mặt anh từ ngạc nhiên đến mở to mắt chuyển qua vẻ mặt tràn đầy ý cười, gầm nhẹ trong cổ họng : "Tiểu yêu tinh này."
...\*\*\*\*\*Hết chương 13\*\*\*...