Dưới ánh đèn màu vàng nhã nhặn, thân hình mềm mại của người con gái đang dần phơi bày dưới ánh nhìn của người đàn ông. Động tác không nhanh không chậm, trút bỏ từ mảnh vải xuống.
Hàn Đồng Ân nở nụ cười trêu người, dù gì anh cũng là một người đàn ông cứ chậm chạp thế này như thiêu đốn ham muốn của anh.
Đúng như nàng suy nghĩ, Âu Dương Thiên Hoàng kéo tay nàng đè xuống dưới thân.
Nàng cong môi : "Âu Dương tiên sinh vội vàng như vậy sao?"
Vừa dứt lời, đôi môi mềm mại anh đào được phủ bởi đôi môi anh. Nụ hôn tưởng chừng dứt ra mau, nhưng dần càng nhiệt tình hơn. Day dưa cánh môi nàng, chiếc lưỡi linh họat khơi dậy dục vọng, cảm nhận lưỡi nàng đáp trả. Đưa tay giữ đầu nàng, nụ hôn càng ngày càng sâu, chiếm đọat lấy từng hơi thở. Một hồi luyến tiếc dứt môi ra, anh đánh giá thấp sự mê hoặc của người phụ nữ này quá. Bàn tay không yên phận động chạm bầu ngực tròn trịa kia.
"Ưmm.." - Không khỏi kiềm chế phát ra âm thanh hoan ái.
Môi anh cứ thế gặm nhầm nụ hoa trên người nàng, thưởng thức từng đường cong. Bỗng nhiên xâm nhập vào trong cơ thể khiến nàng cảm nhận trận đau ập tới. Vì đau tê liệt bên dưới, cào cấu vai anh thành những vết dài đỏ đỏ, tạo thêm sự hưng phấn cho anh.
Cứ thế, cả hai hòa lẫn vào nhau từng đợt từng đợt. Ánh trắng chiếu sáng cảnh cặp nam nữ ân ái khiến mê người đỏ mặt.
.........
Buổi sáng 8:00
Cả thân hình nhức mỏi di chuyển, anh ta là quái vật hay sao mà hành hạ mình cả đêm. Nhìn đồng hồ phát hiện đã khá trễ. Muốn đứng dậy nhưng không thể, thân dưới truyền tới trận đau ầm ĩ. Lắng nghe kỹ, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại. Âu Dương Thiên Hoàng quấn mỗi khăn tắm che thân dưới bước ra.
Nhìn vết đỏ tươi trên giường, môi anh không hiểu sao bất giác cong lên. Anh lại vui mừng vì anh chính là đàn ông đầu tiên của nàng. Nhưng tối qua nàng khá chủ động.
"Dậy rồi?" - Nhận thấy sự giao động của chăn. Bây giờ anh lại muốn trêu thêm tí nữa : "Nếu em không chui ra, tôi sẽ muốn em thêm lần nữa."
"Tôi ra. Anh giày vò tôi cả đêm chưa đủ hả?" - Ló đầu từ trong chăn ra, trừng mắt nhìn anh.
"Cô nghĩ tôi yếu sinh lý hửm?" - Đưa mặt gần sát mặt nàng.
Đẩy mặt anh ra, quấn chăn quanh người đứng dậy thì ngã uỵch xuống đất, rên rỉ : "Aaa...má ơi..đau!"
"Hôm nay nghỉ đi, em bị gì họ lại nói tôi không biết chăm sóc em." - Nói xong, anh bước ra khỏi phòng.
Nàng ngẩn người, khoan đã, bộ dạng anh ta sao nay khác vậy. Lúc lạnh nhạt, lúc nhiệt tình thật khó đoán. Mặc kệ, phải dưỡng sức. Tên khốn nhà anh, bắt nạt cả đêm.
Âu Dương Thiên Hoàng vừa đi thì hai cô người hầu Linh Lung và Linh Vi đi vào.
"Phu nhân, tiên sinh bảo tôi giúp phu nhân thay quần áo xuống ăn sáng."
.........
Đi xuống, nhìn thấy một bàn thức ăn trên bàn, Âu Dương Thiên Hoàng thân mặc âu phục ngồi đọc báo buổi sáng.
Trợ lý đi vào đưa một bản tài liệu cho anh : "Tài liệu ngài cần."
"Đưa cô ấy đi." - Vẻ mặt không thay đổi, lật sang trang báo khác.
Trợ lí đưa tài liệu trước mặt Hàn Đồng Ân đã ngồi vào bàn.
Dương ánh mắt nghi hoặc về phía anh : "Gì đây?"
"Đây là thù lao cho tối qua của em." - Đưa tách cafe uống một ngụm.
Người nàng đông cứng lại, nhàn nhạt cười. Nhận sấp tài liệu. Tiếp tục ăn phần của mình.
Mãi lâu sau, Âu Dương Thiên Hoàng hình như nhớ đến chuyện gì đó : "Tối chủ nhật, em theo tôi đến dự tiệc."
"Tiệc gì?" - Cầm ly nước trái cây lắc lắc.
"Kỷ niệm ngày cưới chủ tịch Bạch. Ba mẹ có việc nên đi thay." - Cầm khăn lau miệng, trả lời.
"Ừ." - Nàng gật đầu.
..........
Chủ nhật, tại nhà hàng Thịnh Đế.
Buổi tiệc mừng ngày cưới của chủ tịch Bạch - Bạch Quan Niên và phu nhân - Diệp Nhu được trang trí khá lộng lẫy, cũng nói lên sự yêu thương của ông ta đối với phu nhân của mình bao nhiêu cưng chiều.
Âu Dương Thiên Hoàng và Hàn Đồng Ân bước vào đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Các cô gái nhìn anh với vẻ si mê : "Âu Dương tổng kìa, aaaa thật đẹp trai mà."
Cũng là các cô gái nhìn về phía nàng tỏ ra căm ghét lẫn ganh tị : "Thế mà lại kết hôn cùng con nhỏ nhà quê ất ơ nào đó, thật thảm cho nam thần của người ta."
"Dù trong một năm cô ta lên được vị trí giám đốc một công ty thì sao, cũng chả xứng với anh ấy."
"Không biết cô ta dùng thủ đoạn gì?"
"Thật không biết xấu hổ."
Nàng cười khinh, cầm ly rượu champage. Bây giờ nàng chả quan tâm đến mấy lời của các cô gái kia.
Tạ Đình Khang đang nói chuyện vui vẻ với một cô gái quyến rũ kia, thấy Âu Dương Thiên Hoàng liền đi tới chào hỏi.
"Cậu tới rồi sao?"
Âu Dương Thiên Hoàng tay đút vào túi quần lạnh lùng ừ một tiếng.
Ánh mắt Tạ Đình Khang nhìn qua Hàn Đồng Ân đang thưởng thức vị rượu Champage, đánh giá một chút vẻ ngòai của nàng hôm này. Thân hình ôm sát bộ váy màu đen huyền bí, hợp với phong cách của nàng, rãnh ngực hở bạo tròn trịa trong mắt, xinh đẹp.
"Chị dâu."
Nàng quay lại nhìn Tạ Đình Khang.
"Đừng gọi tôi vậy."
Khá bất ngờ bị nàng từ chối, Tạ Đình Khang cười lên.
"Haha vậy tôi gọi Đồng Ân được không? Dù gì cô cũng là vợ của cậu ta, gọi cô Hàn hay Hàn tổng thì xa lạ."
Nàng nghĩ một chút , gật đầu đồng ý.
Tạ Đình Khang choàng cổ Âu Dương Thiên Hoàng thì thầm.
"Cậu nên chú ý vợ cậu đi. Sức chú ý của cô ấy với cánh đàn ông khá mạnh đấy."
Nói xong, mau chóng rời đi tiếp tục tán tỉnh với các cô gái.
Âu Dương Thiên Hoàng đánh giá những ánh mắt phái mạnh xung quanh đều hướng về nàng. Cũng tại anh, bắt nàng mặc bộ gợi cảm đó mới thu hút ánh nhìn mê hoặc này. Nghĩ đến đã thấy khó chịu trong lòng.
...\*\*\* Hết chương 14 \*\*\*...