Đến tối, ăn uống xong xuôi. Đã 11h30 rồi, anh vẫn chưa về. Cô gái nằm trên giường lăn qua lăn lại.
"Ủa, tại sao mình phải chờ anh ta chứ?" - Nghi ngờ hỏi bản thân, kéo mền lên đắp : " Kệ anh ta, ngủ đã."
Hơn 1 giờ sáng, tiếng xe anh trở về. Không bao lâu đã lên phòng, mở cửa nhẹ nhàng, từng bước chân không gây ồn ào đến gần bên giường đã thấy cô nàng bướng bỉnh kia quấn chăn ngủ say sưa. Đã dặn chờ rồi vẫn cứng đầu đi ngủ sao?
Mùi rượu vang nhàn nhạt trên người anh đến bên cô ngồi khuỵu xuống, đưa tay chọt má nàng. Khi trước tướng ngủ xấu bao nhiêu, giờ lại ngây ngơ bấy nhiêu.
"Em thật bướng bỉnh." - Giọng nói nhỏ nhẹ khi quan sát cô ngủ.
Tắm rửa thay đồ ngủ, nằm lên giường, ngước mặt lên trần nhà trầm tư một chút, bị một vật nặng đè lên bụng anh.
Đưa chân gác lên bụng anh, cánh tay sải dài xoay qua ôm anh chặt. Gối đầu lên cánh tay anh say giấc, từ bao giờ anh không thấy phiền với những hành động này. Đổi lại, cảm thấy rất phấn khích, can tâm tình nguyện cho cô làm như vậy. Anh rất ít tiếp xúc nữ giới, mà có cũng giữ một khoảng cách nhất định cho dù những cô nàng kia có quyến rũ anh cỡ nào, anh đều không có hứng thú.
Mùi hương tóc nhẹ nhàng khiến tâm tình anh thoải mái, nhất là mùi hương cơ thể cô. Nghĩ đến đây, khiến anh muốn làm những hành động thân mật với cô. Nhưng nghĩ lại, tối qua đã giày vò cô ấy đến hôm nay phải nghỉ làm. Ôm cơ thể mềm mại này, từ từ nhắm mắt lại chìm dần vào giấc ngủ. Quên đi cơn dục vọng bản thân.
\[...\]
Hôm sau, quay lại đi làm bình thường. Vừa đến công ty đã nghe thông báo Bạch Uyển Nhi đang đợi ở phòng khách.
Cô ta ở đây làm gì?
Bạch Uyển Nhi đang ngồi trong phòng chờ, trong lòng khó chịu đến bực mình. Nhắn nhủ bản thân cô ta, cố lên.
Mải mê chìm vào suy nghĩ của bản thân, cánh cửa đột nhiên mở ra, bóng dáng người con gái mặc váy công sở áo sơ mi trắng quyến rũ mê người đi vào.
"Bạch đại tiểu thư đến đây có việc gì?" - Cô ung dung ngồi xuống, hướng ánh mắt nhìn cô ta.
"Tôi đến đây để một lần nữa xin lỗi về việc làm của mình. Mong Hàn tổng có thể bỏ qua cho tôi và gia đình." - Cô ta cúi người xuống.
"Hàn tổng? Tôi đã lấy chồng. Chồng tôi họ Âu Dương." - Nhàn nhạt trả lời, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng đầy khí thế.
"Uầy, xin lỗi cho sự bồng bột của tôi. Âu-Dương-phu-nhân." - Cô ta không uống gọi nàng là Âu Dương phu nhân chút nào. Vì cô ta đã nhắm anh rất lâu rồi. Cô tả nhấn mạnh cách gọi như vậy khiến cô để ý.
"Vị tiểu thư đến đây chắc không phải để nói chuyện này nhỉ?" - Cô nghi hoặc hỏi.
Bạch Uyển Nhi là người con gái khá gian xảo. Không thể nào có thể tin tưởng được, cô phải đề cao cảnh giác. Bây giờ chưa thể bứt dây động rừng, phải tùy cơ ứng biến thôi. Cô ta có mục đích gì khi làm việc này?
"Mong cô hãy bỏ qua những chuyện kia. Bắt đầu lại bằng mối quan hệ tốt đẹp. Được không?" - Cô nàng gian xảo trưng bộ mặt đáng thương, nắm lấy tay cô cầu xin.
Cô chưa nói vội. Suy nghĩ một hồi lâu, cô ta đi lại mang giỏ trái cây đắt tiền được trang trí tỉ mỉ và hộp vòng cổ kim cương lấp lánh hàng limited kia đặt trên bàn.
"Đây là lòng thành của tôi. Mong cô nhận." - Cô ta cúi người xuống lần nữa.
"Được." - Thanh âm nhẹ nhàng của nàng vang lên.
Cô ta như được mùa, nhào lại ôm cô. Đằng sau kia bộ mặt ngây thơ thảm thương kia biến thành cặp mắt nguy hiểm, thâm độc.
Hàn Đồng Ân đưa tay vỗ nhẹ lưng cô ta, đôi môi nhếch lên. Để tôi xem, cô làm được những gì mới mẻ nào.
"Bây giờ chúng ta là bạn rồi phải không?" - Ánh mắt đáng thương của cô ta, hai tay nắm chặt hai vai cô lay mạnh.
"Ừ." - Cô nở một nụ cười thân thiện nhưng sâu bên trong là sự đề cao cảnh giác.
"Là bạn phải có tên gọi thân mật phải không? Tớ gọi cậu là Tiểu Ân nha." - Cô ta đề ra ý kiến.
"Gọi Tiểu Đồng đi. Đó là tên thân mật của tớ." - Mỉm cười với cô ta.
Tiểu Ân hay Ân Ân là tên gọi của Vương Tâm Đoan, người bạn thân thật sự của cô gọi, thì làm sao có thể từ đó phát ra từ miệng của người phụ nữ hiểm độc này được.
"Tiểu Đồng, vậy cậu...có thể...nhắn với Thiên Hoàng tha cho công ty nhà tớ không?" - Lay tay cô, ánh mắt ủy khuất, chất giọng mềm yếu nỉ non cầu xin cô.
Bộ dạng này với một người đàn ông có thể họ sẽ thương cảm nhưng rất tiếc cô là phụ nữ. Tên anh phải ra từ miệng cô ta nghe thật chói tai.
"Để tớ thử xem." - Cô vỗ vào bàn tay cô ta, rút từ từ tay ra.
"Vậy thôi, tớ về trước, không phiền cậu làm việc." - Cô ta đứng lên lấy túi xách đi về cánh cửa, vẫy tay với cô.
Vừa quay mặt, nụ cười trên miệng cô ta nhếch lên. Hàn Đồng Ân, cô thật ngốc nghếch. Đôi ba câu đã có thể đối phó được cô. Khó khăn lớn nhất là Âu Dương Thiên Hoàng và người phụ nữ quyền thế tát mẹ cô ta - Huệ Vân. Các người sẽ phải trả giá.
Tiếng giày cao gót đã vang xa, Hàn Đồng Ân nhún nhún đôi vai, hất tóc qua một bên.
"Bạch Uyển Nhi, không phải một mình cô biết diễn đâu." - Cô cười lạnh lùng.
\*Ting\* Tiếng tin nhắn của điện thoại cô vang lên, lấy ra lướt qua.
Nội dung tin nhắn từ cáo già Hàn Ôn Vũ kia : Tối nay về ăn cơm. Ba có chuyện muốn nói.
Đọc được tin nhắn, cô nhếch môi. Chắc là lợi ích, chứ ngoại trừ việc đó, ông có gì muốn nói. Hừ.
Cô lập tức nhắn cho Âu Dương Thiên Hoàng một tin.
Nội dung : Âu Dương tiên sinh, anh có rảnh không?
Nửa đêm mơ màn thức giấc thấy bản thân đang nằm trong vòng tay anh, thấy vậy liền mở mắt ngạc nhiên nhìn khuôn mặt ngủ trầm ổn, nhưng mặc kệ, tiếp túc đánh giấc ngủ ngon đến lạ thường. Sáng nay lúc tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng anh đâu, chắc đã rời cửa từ sớm.
\[...\]
Người đàn ông mặc vest đen sang trọng đang ngồi trên ghế ở vị trí cao kia, ngón tay trỏ gõ trên bàn từng nhịp từng nhịp khiến cả phòng họp rơi vào bầu không khí nghẹt thở. Tất cả nhân viên đều nghẹt thở trước bầu không khí này.
Vị giám đốc bộ phận marketing đứng trước mặt anh đang báo cáo và đưa ra ý kiến của mình.
Điện thoại anh để kế bên phát sáng khẽ rung lên báo hiệu tin nhắn mới đến. Cầm lên nhìn qua dòng chữ trên màn hình.
Rất nhanh gõ chữ, rồi bấm gửi : "Phải coi thành ý của em."
Môi anh cong lên. Muốn anh giúp đỡ, đâu phải dễ dàng, nhưng với cô, anh rất ưu đãi, chỉ cần cô lên tiếng anh sẽ làm.
...\*\*\*\*Hết chương 20\*\*\*\*...