Nhướng lông mày thanh tú lên suy nghĩ một chút, liền nhận được cuộc điện thoại từ anh gọi đến.
"Alo." - Cô nhanh bắt máy sau hai hồi chuông vang lên.
"Lợi ích của em cho tôi là gì, cô bé?" - Thanh điệu trêu chọc lại vang bên tai cô.
"Vậy Âu Dương tiên sinh đây muốn gì đây?" - Cầm bút xoay xoay, giọng nói nỉ non.
"Tôi cần em..." - Bắt chéo chân ngồi trên sofa êm ái, cố tình kéo dài lời nói khiến người bên kia hồi hộp.
"Cần tôi? Nay anh đóng vai thâm tình sao?" - Cười trêu chọc, thanh âm cười trọng cổ họng.
"Chỉ cần là em, tôi thâm tình cũng không ngại." - Anh cười.
Thình....thịch....thình thịch....
Tiếng nhịp tim đột nhiên đập nhanh liên hồi ép chặt lòng ngực, đưa tay lên chấn áp, khuôn mặt thờ thẫn : "Hả?"
"Âu Dương phu nhân muốn tôi giúp gì đây?" - Nghe được thanh âm ngạc nhiên làm anh vui vẻ.
"Ba tôi nhắn về nhà. Muốn anh đi cùng." - Chỉnh ổn định tâm trạng, nghiêm túc nói với anh.
"Được. Nhưng tôi chờ sự đền đáp của em hơn." - Anh lập tức đồng ý, giọng điệu như chẳng ngạc nhiên.
"Trong khả năng, tôi sẽ." - Cô lập tức đồng ý điều kiện.
"Chút gặp." - Anh cười, cúp máy.
\[...\]
Sau khi từ công ty trở về, Hàn Đồng Ân lái thẳng xe đến biệt thự nhà họ Hàn. Đây là căn biệt thự do chính tay mẹ cô thiết kế, từ từng chi tiết đến trang trí, chọn nội thất bên trong. Bao phủ căn biệt thự là những hàng cây xanh. Đứng trước cổng lớn, Hàn Đồng Ân đứng chờ người làm vào báo cáo. Không lâu thì đã chạy xe vào sân.
Hàn Ôn Vũ ngồi trên ghế sofa êm ái, cất giọng hỏi khi thấy cô bước vào : "Thiên Hoàng không về cùng với con sao?"
Cô mỉm cười đáp trả : "Chút nữa anh ấy sẽ tới."
Hàn Nhược Nhi ngồi gần ông ta lên tiếng : "Rõ ràng anh ấy không để ý đến thứ nhà quê như chị. Giả bộ làm gì không biết."
"Nhược Nhi, con bớt nói đi." - Hàn Ôn Vũ gắt giọng mắng.
"Tôi không tới muộn chứ?" - Giọng nói trầm thấp quen thuộc từ phía sau truyền đến.
Cô quay lưng lại, thì đã ở trong vòng tay của anh, cúi xuống áp má vào má cô : "Xin lỗi, để em đợi." - Áp môi vào trán cô thơm nhẹ.
Hàn Ôn Vũ thấy Âu Dương Thiên Hoàng liền đứng dậy tỏ vẻ hiếu khách, tươi cười chào đón.
"Thiên Hoàng đến rồi sao, không muộn tí nào."
Hàn Nhược Nhi liền ngơ ngác nhìn người đàn ông tuấn tú không tì vết này, bổ nhào tới ôm lấy cánh tay anh, áp sát ngực vào : "Anh rể."
Cặp mắt như thể muốn giết người của anh nheo lại, lạnh lùng giật mạnh cánh tay ra khiến cô ta loạng choạng suýt té.
Cô cười lạnh, cô ta thấy giống người phụ nữ sinh ra cô ta, đều thích quyến rũ đàn ông, nhất là đàn ông có vợ.
"Đồ ăn chuẩn bị xong cả rồi. Vào dùng kẻo nguội sẽ không ngon." - Giọng nói của người phụ nữ kia lên tiếng, ăn mặc chỉnh chu búi tóc gọn, nở nụ cười thân thiện.
Giai Mỹ lôi kéo cánh tay Hàn Nhược Nhi qua một bên. Hàn Ôn Vũ cười sảng khoái : "Hôm nay do chính tay bà ấy chuẩn bị món đấy. Hai con cứ dùng ngon miệng. Lâu lắm mới có đầy đủ thành viên."
"Ân Ân, con đã gầy đi nhiều rồi." - Giai Mỹ đi lại sờ mặt cô đánh giá.
Cô né tránh sự động chạm của bà ta, trực tiếp đi một mạch về phía bàn ăn. Cánh tay dừng lại tại không trung để xuống, cười lảng tránh qua chuyện khác : "Mau xuống đi nào."
\[...\]
Tại bàn ăn, tất cả các món trưng bày đẹp mắt, màu sắc hài hòa. Âu Dương Thiên Hoàng thể hiện sự cưng chiều bà xã chủ động gắp thức ăn cho cô, nhưng nhận được lại là ánh mắt nghi ngờ của cô nàng.
"Anh đang làm gì vậy?" - Cô thì thầm nhìn anh.
"Nuôi béo rồi ăn." - Anh cười.
Đang trêu chọc cô nàng nóng tính, hàng lông mày của anh khẽ nheo lại nhìn về phía đối diện, Hàn Nhược Nhi đang cố gắng quyến rũ người anh rể này, chỉ cần mất đi anh ấy, Hàn Đồng n dễ đối phó đi.
Bàn chân cô ta cứ cọ cọ vào chân anh. Cô ta để lộ bộ ngực nhấp nhô của mình trực tiếp đập thẳng vào mắt anh.
Anh lờ đi chỗ khác, lắng nghe Hàn Ôn Vũ trình bày. Cuộc trò chuyện của Hàn Ôn Vũ và anh, cô không xen vào.
Rất nhanh ông ta đề cập đến mảnh đất hiện nay các nhà đầu tư đang nhắm tới.
Ân Dương Thiên Hoàng búng tay, một bản tài liệu được đưa tới trước mặt ông ta : "Nếu Hàn tổng cần thì cứ lấy."
Đôi mắt ông ta sáng rực lên khi nhìn thấy bản hợp đồng này, cầm ly vang đỏ lên đưa về phía anh. Nâng nhẹ ly rượu cụng vào, nhấp môi.
"Rượu ngon." - Anh cười hài lòng.
Buổi ăn kết thúc trong tiếng cười sảng khoái hân hoan của lão ta.
\[...\]
Trên đường đi về lại biệt thự Thanh Các.
Trước đó, cô tự mình lái xe tới. Đến khi về, anh lại kéo cô lên xe, quăng chìa khóa xe cho quản lí của anh ta lái. Ánh mắt nghi hoặc nhìn anh từ lúc gặp gỡ đến bây giờ. Anh lên tiếng, đưa mắt nhìn cô một chút : "Cô bé có gì muốn hỏi sao?"
"Sao anh lại biết ông ấy đang nhắm đến mảnh đất đó?" - Nghi hoặc hỏi anh.
"Tôi đưa ra, ông ta phải dâng lại một thứ quý giá khác cho tôi, chẳng hạn tôi lấy đi đứa con gái của ông ta." - Anh nhích lông mày nhìn cô.
"Á à, anh đâu phải người dễ dàng cho đi như vậy. Anh muốn con gái ông ta ư?" - Lườm anh, cô đang đề cập đến Hàn Nhược Nhi cứ ở trong bàn ăn cứ ngang nhiên quyến rũ anh như thế, anh là đàn ông chắc sẽ gục trước mỹ nhân thôi. Đúng là đàn ông tồi.
Anh im lặng, phóng xe nhanh như bão vũ về biệt thự với tốc độ nhanh nhất.
"Chậm lại, tôi chưa muốn chết." - Với tốc độ 100km/h làm cô thót tim, đánh vào cánh tay anh yêu cầu lái chậm.
"Tay lái của tôi không tồi đâu. Yên tâm." - Anh cười trêu chọc.
"Yên tâm con khỉ. Không chậm lại, tôi cắn anh đấy." - Cô đưa môi tiến lại về cánh tay anh.
Nhanh chóng hạ chân đạp ga, xe lái chậm lại. Cô nhướng mày, ít ra anh ta còn sợ bị cắn. Sau đó cả người cô liền chồm về phía trước mất thăng bằng vì anh phanh xe lại.
Dừng lại trên con đường về biệt thự, nhìn về phía trước đã thấy lấp ló ngôi biệt thư đằng ấy. Xung quanh trời tối như mực, bóng cây xào xạt bởi những ngọn gió lạnh, trên bầu trời kia đầy những ngôi sao lấp lánh, nhìn qua anh : "Anh dừng lại đây làm gì?"
"Tôi không chờ được sự đền đáp khi về tới nhà." - Không biết anh tháo dây an toàn ra lúc nào, chồm về phía cô đè lên, hạ ghế thấp, kéo cravat, khuôn mặt cương nghị anh tuấn thật mê người với nụ cười làm điên đảo kia.
Cô chống tay lên người anh : "Này anh, đang ở giữa đường ai thấy thì sao...tránh ra đi."
"Ý em đổi địa chỉ chúng ta liền có thể, hửm?" Anh kề môi vào chiếc cổ kia hạ môi liếm khiến cô tê dại toàn thân run lên.
"Ưmmm..nhột..đừng mà." - Cảm nhận sự mê hoặc của người đàn ông trước mặt, nắm chặt áo sơ mi của anh.
"Em thật đáng yêu khi rên đấy." - Áp môi vào môi cô thưởng thức hương vị ngọt ngào này. Cô đã quen với sự thân mật liền đưa tay choàng qua cổ anh đáp lại. Nụ hôn miên man kéo dài, hai người áp chặt hòa nguyện tinh túy vào nhau, cảm nhận được từng nhịp đập trái tim từng hơi thở, liệu có chung một nhịp không?
Luyến tiếc dứt môi cô ra, cong môi cười. Người con gái này khiến anh cảm thấy rung động, không làm chủ bản thân khi ở bên, chỉ là bản thân anh chưa biết rõ sự đặc biệt này.
"Không chống cự nữa sao?" - Anh ôn nhu trêu chóp mũi cô.
"Ấy.." - Cô lãng tránh qua bên kia cửa nhìn, liền thấy trên bầu trời đầy sao thật đẹp, thốt lên : "Wowww, nhiều sao thiệt đó. Anh xem kìa."
Bản thân anh chỉnh lại tư thế, mở cửa đi ra, cô cũng ra theo. Ngước đầu lên nhìn hưởng ứng sự đẹp đẽ của bầu trời.
Anh bế cô để lên trên xe ngồi : "Ngồi đây sẽ không mỏi chân." - Thân nhiệt anh áp sát vào cô.
Đưa mắt chạm vào ánh mắt anh, liền đưa ánh mắt qua chỗ khác, cúi đầu xuống. Đôi môi tà mị kia cong lên, nâng cằm cô lên : "Tôi muốn em chủ động từ đây về sau, được không?"
Cánh tay trắng nõn đưa lên choàng ôm cổ anh lại di chuyển xuống cơ ngực anh vuốt ve.
"Ý Âu Dương tiên sinh đây là như vậy?" - Trêu chọc cơ ngực anh, mỉm cười nhìn anh.
Sau đó, liền áp anh xuống nơi lúc nãy cô đang ngồi, chống chân kê một bên anh, đầu hướng về phía anh gần gũi, ngón tay vẽ lên từng đường trên khuôn mặt anh. Hương thơm từ tóc cô nàng dễ chịu, anh hơi bất ngờ trước sự chủ động này. Váy công sở bó sát, áo sơ mi ôm lấy bầu ngực căng tròn đầy đặn, anh đưa tay ôm lấy eo thon cô.
"Hay tiên sinh muốn như này?" - Cô lại tiếp tục trêu chọc anh.
Đôi môi mềm mại hạ xuống ngay má anh để lại dấu son môi tươi tắn, lướt môi lên trán liền di chuyển đến má bên kia trêu chọc tính nhẫn nại của anh.
Môi cô nàng chỉ cách anh chừng khoảng 5cm liền dừng lại, ánh mắt nhìn nhau không chớp mắt, mùi nước hoa nhàn nhẹ, hởi thở nam tính phả lên chóp mũi nàng.
"Đưa lưỡi ra." - Cô yêu cầu anh.
Anh vẫn còn ngở ngàn chưa biết cô định làm nhưng vẫn làm theo. Chiếc lưỡi đỏ mọng của anh liền ở được khoang miệng cô bao bọc. Nhắm mắt hưởng thụ sự nhịp nhàng cô mang lại.
Anh không còn chịu được sự trêu chọc liền đưa bàn tay to lớn giữ chặt sau gáy cô không cho phép cô dứt ra.
"Ưmm.." - Choàng tay ôm cổ anh, mở mắt vì bản thân đã bị anh lật ngược tình thế đặt cô xuống.
Hôn đến thở hổn hển liền đưa miệng hít thở vài đợt không khí.
"Không phải anh nói tôi chủ động sao?" - Nắm lấy cravat anh kéo lại, mặt đối mặt gần nhau.
"Em đúng là tiểu yêu tinh." - Khó nhọc dứt ra sự mê hoặc cô nàng này mang đến.
\*\*\*\*\*Hết chương 21\*\*\*\*\*