Đôi môi mềm mại cười thoả thích, ngón tay cứ thế trêu đùa người anh. Thấy được sự gấp gáp của anh khiến tâm tình vui vẻ.
"Tôi muốn làm đại yêu tinh."
Bình tĩnh đối mặt với cô, bàn tay di chuyển thưởng thức đường cong cơ thể hoàn mỹ.
"Được."
Cơ thể người đàn ông này thật hết sức gợi tình nữ nhân, đường nét hoàn hảo như pho tượng được khắc tỉ mỉ, gương mắt cương nghị soái ca. Bản thân cứ muốn trêu đùa trên cơ thể này rất hứng thú. Cúi người xuống kề gần tai cô thì thầm. Hơi thở nam tính mạnh mẽ phả vào bên tai khiến nàng một chút trở nên chỗ đó ngứa ngáy nhạy cảm. Đôi môi anh cong lên.
"Em nhạy cảm chỗ này?" - Đầu ngón tay lạnh lẽo đụng vào sau tai di chuyển qua phần gáy, nhìn thấy biểu cảm rùng người khiến anh tâm tình muốn trêu chọc cô nàng.
Hàn Đồng Ân không để anh tiếp tục như thế. Liền vung nắm đấm đánh thẳng vào ngực anh.
"Âu Dương thiếu gia không phải nói tôi chủ động, nhưng anh lại tranh với tôi rồi. Thế hết nợ nhá."
Đôi mắt Âu Dương Thiên Hoàng hiện lên nỗi niềm không hiểu vì sao lại càng bị cô ấy quyến rũ. Cô nàng này có rất nhiều biểu cảm làm cho anh hứng thú muốn chinh phục.
Anh đứng dậy bế cô đặt vào xe trong sự bất ngờ.
"Anh làm gì vậy?" - Bị bế bất ngờ khiến cô có chút hoảng loạn hỏi anh.
"Tiểu yêu tinh em muốn làm tôi ngoài đường?" - Anh cúi xuống nhìn gương mặt xinh đẹp kia.
Làm...?
Hai mắt cô cứ chớp nhìn anh : "Làm gì?"
Cô nhìn theo khẩu hình miệng của anh, hai gò má thoáng chút ửng đỏ, đưa tay đánh anh.
"Tôi không lưu manh giống anh."
Anh cong môi cười : "Đúng, vì em là đại yêu tinh mà."
"Anh....!" - Cô cứng họng.
Anh cứ thế đặt cô trong vào ghế ngồi. Trực tiếp lái xe thẳng về biệt thự.
...\[...\]...
Vừa bước từ ngoài vào nhà, đã thấy dì Phàm lờ mờ thức giấc khi nghe có tiếng động.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, cả hai đã ăn gì chưa?"
"Hai tụi con ăn rồi. Sao dì lại ngủ ở đây? Đêm xuống lạnh dì sẽ bị cảm đấy." - Đi tới dìu tay dì Phàm đứng dậy.
"Dì không sao đâu. Chỉ là dì muốn chờ, mới yên tâm." - Nở nụ cười ấm áp vỗ lên bàn tay cô.
Hàn Đồng Ân vẫn ngồi xuống luyên thuyên với dì Phàm một chút. Bóng dáng anh đi lên lầu. Cách cô ấy quan tâm không giống như diễn cho mình thấy. Liệu có quá đa nghi cô ấy giống những người phụ nữ bám lấy mình không?
Sau khi tâm sự một chút với dì Phàm, Hàn Đồng Ân đi lên phòng ngủ đã thấy Âu Dương Thiên Hoàng mặc đồ ngủ ngồi trên giường với laptop đặt trên đùi chăm chú làm việc. Việc hai người cùng chung một phòng, ngủ chung một giường đã trở nên quen thuộc khi anh hiện diện ở đây.
Anh ngước mắt lên nhìn, trong khi cô đang sấy khô tóc khi vừa mới từ nhà tắm bước ra.
"Hôm nay Bạch Uyển Nhi tìm em?" - Anh hỏi.
Cô nhìn về phía anh : "Sao anh biết?"
"Cô ta nói gì?"
"Cô ta nói bỏ qua chuyện cũ, muốn làm bạn."
"Em đồng ý?"
"Ừm hứm."
"Nên nói em vị tha hay ngốc nghếch?"
Gương mặt bình thản nhìn anh, nhếch môi : "Tôi đang cho cô ta đất diễn. Được chứ?"
Anh cười, nhắn nhủ : "Cẩn thận."
Nằm bên cạnh anh thì liền rơi vào vòng tay anh. Giọng nói thì thầm bên tai : "Nay tôi mệt, làm gối ôm cho tôi."
Anh hưởng thụ sự mềm mại da thịt ngọt ngào ấy. Một nam một nữ không phải chỉ ở trên giường giải quyết nhu cầu sinh lý, chỉ cần sau ngày mệt mỏi có thể nằm chung trên giường ôm nhau ngủ đã cảm thấy an tâm rồi. Giờ đây, cả hai giống như cặp vợ chồng son ngọt ngào khác. Cô đang nghĩ liệu như này mãi thì hạnh phúc biết bao. Chìm đắm trong lối suy nghĩ, đột nhiên định thần lại, đây là mối quan hệ hợp đồng, không thể biến thành thật được. Cô nhắn với bản thân : "Hàn Đồng Ân, mày đừng suy nghĩ những điều không thể nào được."
...\[...\]...
Buổi sáng 7:00
Âu Dương Thiên Hoàng và Hàn Đồng Ân đang ngồi ăn sáng cùng nhau thì người làm chạy vào báo : "Thiếu gia, thiếu phu nhân, bên ngoài có người xưng bạn của thiếu phu nhân, đang chờ ở phòng khách ạ."
Bộ dạng anh vẫn ung dung ngồi ăn, Hàn Đồng Ân dừng động tác cầm đũa, hỏi : "Tên?"
"Bạch đại tiểu thư - Bạch Uyển Nhi ạ." - Người làm đáp.
Cô cười, tiếp tục ăn uống hoàn thành bữa ăn của mình : "Để cô ta chờ thêm đi."
Âu Dương Thiên Hoàng mỉm cười.
\[...\]
Bữa ăn đã hoàn tất.
Bước đi không nhanh không chậm tiến về phòng khách. Đôi môi nở nụ cười thân thiết khi thấy Bạch Uyển Nhi đang ngồi ở đằng kia.
Bạch Uyển Nhi thấy Âu Dương Thiên Hoàng và Hàn Đồng Ân bước ra, gắng gượng nở nụ cười.
"Uyển Nhi, cậu tới đây có việc gì sao?" - Cô ngồi bên cạnh chỗ Bạch Uyển Nhi.
"Cậu giúp tớ nói với Thiên...à không, Âu Dương tổng chưa?" - Lộ vẻ mặt lo lắng.
"À rồi. Anh ấy sẽ không trách cậu nữa, phải không chồng yêu?" - Nhìn qua Âu Dương Thiên Hoàng đang ngồi ở kia nhâm nhi tách trà thượng hạng.
Vẻ mặt anh sáng rực khi nghe cô gọi anh là chồng yêu khiến anh suýt bộc lộ sự ngạc nhiên. Điều đáng nói ở đây chính là nhận được ánh mắt cảnh cáo anh phải hợp tác với cô, trả lời : "Chuyện cũ nên bỏ qua, không cần bận tâm."
"Đấy, chính miệng Thiên Hoàng đã nói rồi. Cậu yên tâm rồi chứ?" - Cô cười.
Bạch Uyển Nhi ngại ngùng gật đầu : "Cảm ơn, Âu Dương tổng."
Cô vén lọn tóc sau tai, nhếch môi cười : "Cả hai đều là bạn từ nhỏ, sao lại gọi xa lạ thế? Á à tớ muốn nghe chuyện kỷ niệm lúc còn nhỏ đấy."
Bàn tay giấu sau túi xách đã nắm thành quả đấm. Thiên Hoàng, chồng yêu? Thiên Hoàng của mình, chỉ cần diệt cô ta thì Thiên Hoàng sẽ thuộc về mình. Vị trí Âu Dương phu nhân của mình.
"Cũng chả có gì đáng kể đâu." Ánh mắt đưa tình nhìn về Âu Dương Thiên Hoàng cười.
Âu Dương Thiên Hoàng hằng nhẹ giọng : "Hừ!"
Bây giờ, bộ dạng của mình là trở thành cô gái ngoan hiền trong mắt Thiên Hoàng, chuyện cũ đang không tính toán nữa, có thể từng bước câu dẫn anh ấy. Hàn Đồng Ân thật dễ dụ. Bạch Uyển Nhi cười thầm trong bụng.
...\*\*\*\*\*Hết chương 22\*\*\*\*\*...