Hợp Hoan - Bán Duyến Phi Điểu Bán Duyên Quân

Chương 11




Thấy sát thủ Bạch không hành động, Tần Hợp Hoan có chút xấu hổ, ra vẻ cường thế nói: "Làm sao, cô tính để tôi chủ động sao?" Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Tần Hợp Hoan cầu hoan người khác, nhưng không nghĩ tới đối phương lại bị động như vậy.

Sát thủ Bạch bắt đầu nói lắp: "Không phải, tôi...tôi không biết nên làm thế nào, tôi chưa từng phát sinh quan hệ. Nếu không, cô dạy tôi đi." Ánh mắt nàng nhìn chăm chú Tần Hợp Hoan không biết nên xuống tay từ đâu.

Tần Hợp Hoan nhìn tiểu tặc trước mắt, nói: "Thật hợp, tôi cũng là lần đầu, nếu cô không ngại tôi....." Cảm giác được Tần Hợp Hoan sẽ nói lời không hiểu phong tình, sát thủ Bạch cuống quít ngăn lại, "Người mù, cô có thể dừng, tôi sẽ cố gắng làm cô thoải mái, ít nhất, hiện tại tôi không muốn nghe cô nói những từ về thi thể hay xác chết."


Nghe được những lời này của sát thủ Bạch, Tần Hợp Hoan leo xuống, cả người dựa vào đầu giường, tựa như mặc người bày bố. Hiện tại cô yêu diễm thanh thuần, loại yêu diêm này ai nhìn cũng run. Đầu ngực cách váy ngủ tham lam nhô đầu ra, cô như cảm thấy bộ dáng lúc này của mình còn chưa đủ, hơi nâng váy lên, để sát thủ Bạch có thể thấy được qυầи ɭóŧ dưới váy.

"Giúp tôi cởi ra." Tần Hợp Hoan tiếp tục câu dẫn, cô phát hiện so với để sát thủ Bạch tùy ý đùa giỡn thì tự mình chỉ đạo càng nhanh hơn, mặc kệ thế nào, cô hy vọng sát thủ Bạch có thể động thủ nhanh chút, cảm giác bị người khác nhìn trộm cũng không dễ chịu gì.

Sát thủ Bạch vội tiến lên, tay nàng run rẩy, đối mặt với việc trước mắt, nàng cảm thấy như đang nằm mơ. Tần Hợp Hoan không nói gì, cảm giác được sát thủ Bạch tốn nhiều sức để cởϊ qυầи lót mình, đùi cô có thể cảm nhận được hơi thở cực nóng của nàng.


Khóe miệng Tần Hợp Hoan khẽ nhếch, nàng bắt đầu đáng tiếc mình không thể nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ nhìn thấy bộ dáng tiểu cẩu này của nàng đang cẩn thận giúp cô cởϊ qυầи lót. So với việc không thể nhìn thấy khiến cho sinh hoạt trong tương lai khó khăn mà phải nghĩ đến kết hôn, có lẽ, hiện tại cô nên tùy hứng thỏa mãn những mong muốn của mình trước khi ngày đó đến.

Cuối cùng, qυầи ɭóŧ của Tần Hợp Hoan cũng được cởi một nửa, sát thủ Bạch vẫn giữ tư thế cúi đầu phủ phục, có thể nhìn thấy rừng cây tươi đẹp kia đang che đi nơi thần bí nhất ở hạ thể, sát thủ Bạch nhìn xong, cảm giác được hương vị ngày càng nồng đậm khiến tính dục của nàng cũng tràn đầy.

Nàng bắt đầu nuốt nước miếng không ngừng, muốn liếm mật nước mỹ vị trước mắt, lại sợ sự uy nghiêm của Tần Hợp Hoan, sợ hành động của nàng khiến Tần Hợp Hoan cảm thấy không vui sẽ dừng lại.


Tần Hợp Hoan cười khổ, cảm thấy như đang nuôi một tiểu cẩu, "Không cần xem cần thận như vậy, tôi cũng sẽ thẹn thùng."

Sát thủ Bạch có chút lưu luyến không rời, nàng bắt đầu bò đến gần Tần Hợp Hoan, muốn đem cự vật đói khát kia trực tiếp cắm vào cơ thể cô.

"Đồ ngốc! Không nên trực tiếp cắm vào, rất đau!" Tần Hợp Hoan kêu đau, cự vật tiểu tặc trước mặt chỉ vừa tiến vào động khẩu, cái cảm giác khuếch trương đau đớn khiến cho cô kêu lên.

Sát thủ Bạch sợ tới mức co rụt lại: "Nhưng tiểu thuyết đều viết như vậy, thời điểm phá thân sẽ cảm giác rất đau...." Sát thủ Bạch còn chưa nói xong đã bị Tần Hợp Hoan gõ đầu, cô bất mãn nói: "Không cần đem những thứ cô xem trong tiểu thuyết vào hiện thực, trời ạ, cô rốt cuộc làm sao có thể bình an sống đến 25 tuổi đây?"
Tần Hợp Hoan nghiêm túc khiến sát thủ Bạch cảm thấy có chút ủy khuất, nhưng vẫn thành thật rút vật đói kia ra. Nàng bắt đầu không biết nên làm gì, tựa như nếu Tần Hợp Hoan không đưa mệnh lệnh ra, nàng sẽ hoạt động như người máy.

"Cô thật sự có du͙ƈ vọиɠ với tôi sao?" Phản ứng không thể tin nổi này khiến Tần Hợp Hoan bắt đầu hoài nghi tính dục của nữ nhân trước mặt là thật hay giả, vì sao nàng có thể khống chế tốt như vậy.

"Ân, tôi cấm dục quen rồi." Sát thủ Bạch ủy khuất nói, cô thật sự hận không thể trực tiếp cưỡi lên người Tần Hợp Hoan, nhưng nếu là việc Tần Hợp Hoan không thích, nàng tuyệt đối sẽ không làm.

Chỉ tiếc, loại ủy khuất này không gợi lên sự đồng tình của Tần Hợp Hoan, cô vươn tay ôm lấy sát thủ Bạch, ra lệnh nói: "Hiện tại, tôi muốn cô dùng mọi cách đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ tôi, cho đến khi tôi nói cô có thể cắm vào."
Sát thủ Bạch bị ấn vào trong ngực nghe thấy, đại não cũng không có phản ứng, đôi tay run rẩy đã tự chủ trương ấn ngực Tần Hợp Hoan. Xúc cảm ấm áp mềm mại này là thứ mà sát thủ Bạch khát vọng nhất khi còn nhỏ, nàng dùng sức xoa lấy ngực, Tần Hợp Hoan kinh hô một tiếng, đã bị áp chế.

Hiện tại nàng vì lệnh mà bắt đầu công kích, sát thủ Bạch lập tức cúi người, dùng lưỡi liếʍ ɭáρ đầu ngực cô, cho đến khi đầu ngực kia càng thêm yêu kiều, nàng mở miệng ngậm lấy đầu ngực, dùng hàm răng cọ xát, hút lấy đầu ngực.

Vừa mới bắt đầu Tần Hợp Hoan có chút thống khổ, nhưng sau khi sát thủ Bạch hút liếm dưới thân cô bắt đầu nhẹ đi. "Cứ như vậy... Tựa như hút đồ ăn, đảo quanh đầu ngực.....ân ân......" Cô nhẹ nhàng ôm lấy đầu sát thủ Bạch, cỗ vũ nàng tiếp tục. Đầu ngực bắt đầu sưng lên, bởi vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà sưng huyết, giống như quả anh đào tươi ngon, đang khẩn cầu người trước mặt nhấm nháp.
Âm thanh sát thủ Bạch hút ngực vang lên, dù mẹ nàng đã từng rất quá phận, nhưng ngực lại là nơi quan trọng nhất với nàng, cảm giác an toàn này chuyển hóa thành tính dục. Nàng càng ra sức hút mạnh, hận không thể hút đến Tần Hợp Hoan ra sữa.

Kɦoáı ƈảʍ khiến Tần Hợp Hoan dần thả lỏng, cô theo bản năng mở hai chân để thuận tiện cho sát thủ Bạch, chỉ là người trước mắt quá ngốc, nàng dùng đầu gối tách hai chân đang kẹp, ra sức hút ngực. Thân thể vì du͙ƈ vọиɠ mà khiến cô trở nên tích cực, tiếng hút ngực quanh quẩn trong gian phòng nhỏ hẹp.

Nhưng nàng chỉ công kích ngực, còn chỗ khác thì vắng vẻ. Tần Hợp Hoan vươn tay, sờ soạng người Sát thủ Bạch, đem tay còn trống của nàng đặt lên phần ngực còn lại của mình. Ngón tay khiêu khích cùng đầu lưỡi hút lấy làm tăng thêm kɦoáı ƈảʍ, hai chân cô không khỏi mở ra, cánh hoa trung tâm bắt đầu chảy mật dịch.
Sát thủ Bạch bị hương vị này hấp dẫn, nàng cúi đầu có thể thấy bên đùi được mở ra, nàng trườn người xuống, bắt đầu hôn đùi Tần Hợp Hoan. Không đoán trước hành động này khiến Tần Hợp Hoan cảm thấy đùi bị liếm có chút ngứa, hai chân cô không khỏi mở lớn, vốn dĩ thở dốc dần biến thành rêи ɾỉ.

Tần Hợp Hoan cũng không tiếp tục ra lệnh cho sát thủ Bạch, cô chỉ muốn tiểu cẩu này dựa vào ý nghĩ của bản thân mà làm chuyện còn lại. Cho nên cô mở hai chân ra, đầu sát thủ Bạch hướng tới hạ thể phía dưới, ngậm lấy cánh hoa Tần Hợp Hoan.

Kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt khiến đầu Tần Hợp Hoan không khỏi bắt đầu vặn vẹo, cô vươn tay vỗ vỗ đầu sát thủ Bạch, người nọ lập tức trở nên dịu ngoan, mở cánh kia ra, dùng đầu lưỡi khảy khảy nhụy hoa bên trong.

Thân thể Tần Hợp Hoan không khỏi run rẩy, từng đợt kɦoáı ƈảʍ đánh vào đại não cô, tay bắt lấy chăn, cố ngăn thanh âm của mình. Nhưng cho dù Tần Hợp Hoan nghĩ thế nào, thì thân thể luôn làm ngược lại, càng chống cự kɦoáı ƈảʍ càng mãnh liệt, cánh hoa bên trong tiếp tục tràn mật dịch, kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt khiến Tần Hợp Hoan đầu hàng.
Lúc này sát thủ Bạch lại không ngốc, dùng tay mở tiểu âm môi, khiêu khích âm đế Tần Hợp Hoan, kɦoáı ƈảʍ này làm cô vừa hưởng thụ lại vừa thống khổ, phảng phất như có gì từ trong cơ thể muốn phun trào. Tần Hợp Hoan đã không phân biệt được, là kɦoáı ƈảʍ cao trào hay là cảm giác khác, cô chỉ muốn liều mạng nhẫn nại, sợ bị tiểu tặc này nhìn thấy bộ dáng mất mặt của mình.

Sát thủ Bạch căn bản không ý thức được người mù đang sĩ diện, đầu lưỡi căng chặt bắt đầu liếm lấy âm đế, mềm nhẹ âu yến. Nhìn cánh hoa cô theo sự liếʍ ɭáρ của mình lúc mở lúc đóng, thì càng ra sức duỗi đầu lưỡi đi vào hoàn toàn, Tần Hợp Hoan phát ra một tiếng than nhẹ, vốn còn có thể miễn cưỡng chống đỡ hai chân vô lực, lúc này toàn bộ hạ thân trở nên căng chặt. Cánh hoa bắt đầu hơi khuếch trương, như mở ra thông đạo cho sát thủ Bạch, lần thứ hai sát thủ Bạch muốn cắm cự vật vào nhưng lại sợ Tần Hợp Hoan chưa đủ ướt, nên đổi thành ngón tay đi vào.
Cánh hoa tham lam rất nhanh kẹp lấy ngón tay sát thủ Bạch, bên trong mềm ấm ẩm ướt, sát thủ Bạch tựa như có thể tưởng tượng đến lúc cự vật đi vào. Nhưng nghĩ đến biểu hiện sợ hãi vừa rồi của Tần Hợp Hoan, tay nàng tiếp tục ra vào, có thể cảm giác được cánh hoa đang gắt gao kẹt lấy tay nàng.

"A......Chậm một chút....chậm một chút......., không cần nhanh như vậy." Tần Hợp Hoan không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, dị vật xâm lấn làm cô có chút không quen, cô vặn thân thể kháng cự, nhưng cô giãy giụa thế nào cũng không được, chỉ có thể tiếp tục nắm chặt chăn, mặt càng lúc càng đỏ. Ý thức của cô càng lúc càng mơ hồ, loại kɦoáı ƈảʍ này khiến cho lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, kiều mị rêи ɾỉ như giai điệu duyên dáng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh sát thủ Bạch.
Tay nàng tựa trấn an cự vật của mình, tay khác tiếp tục ra vào nhụy tâm. Mật dịch càng lúc càng nhiều, sát thủ Bạch nhìn thấy biểu tình dao động của Tần Hợp Hoan, thưởng thức vẻ yếu ớt hiếm có của nữ nhân này trong lúc quan hệ.

Ngón tay ra vào mang theo mật dịch, theo động tác cắm vào có thể nghe được tiếng nước, sát thủ Bạch đột nhiên muốn nếm thử mật dịch, nàng vừa chuẩn bị duỗi tay trộm nhấm nháp, Tần Hợp Hoan tựa như biết hành động của nàng, thở phì phò nói: "Không cho liếm."

"Vì sao không thể?" Sát thủ Bạch không rõ.

"Không được chính là không được, cô rốt cuộc có làm hay không!" Tần Hợp Hoan kháng cự, cô thật sự không thể tưởng tượng nổi mật dịch của mình bị người khác liếʍ ɭáρ, với thói ở sạch cô không thể chịu đựng. Nếu sát thủ Bạch thật sự làm vậy, cô sẽ xấu hổ muốn điên.
Hơn nữa, khi tay sát thủ Bạch rời khỏi cánh hoa của Tần Hợp Hoan, cô rõ ràng cảm giác được hạ thể mình khát vọng mãnh liệt. Bởi vì không nhìn thấy, cô chỉ có thể dọc theo vị trí ra vào hạ thể mà hướng đến tay sát thủ Bạch, đến nơi, từng trận kɦoáı ƈảʍ xâm nhập, phảng phất cảm giác toàn thân đều ngừng, chỉ có điện lưu trong thân thể ngày cường mãnh liệt xuyên qua.

Rõ ràng bản thân đang khống chế tay sát thủ Bạch nhưng hiện tại bản thân cô lại bị loại cảm giác khống chế này làm cho liên tục đầu hàng. Tay sát thủ Bạch không động, nàng không biết quan hệ là như thế nào, nhưng nhìn thấy Tần Hợp Hoan dùng tay mình tìm kiếm điểm mẫn cảm, hình ảnh sắc tình trước làm đầu óc nàng nóng lên, linh hồn cũng bị nhéo gắt gao.

Nàng cảm thấy khổ sở, không phải từ ngực mà là buồn trong lòng, ngọn lửa phát ra từ trong ra ngoài, nàng không thể không trấn an cự vật của mình, hy vọng có thể được giải thoát, lại muốn nhìn hình ảnh Tần Hợp Hoan dùng ngón tay nàng tự an ủi.
Tần Hợp Hoan không để ý, thân thể vô ý bắt đầu tiến gần, sát thủ Bạch bắt đầu động ngón tay, dùng lòng bàn tay cọ xát nụ hoa trên vách, cánh hoa tham lam chứa lấy ngón tay càng gấp, mỗi một động tác đều đêm mật dịch bên trong chảy ra.

Khi mỹ vị bắt đầu tràn ngập khắp phòng, sát thủ Bạch đã hoàn toàn không chịu được, lên tiếng cầu xin: "Người mù, tôi chịu không nổi, có thể đi vào không?"

Không đợi câu trả lời, nàng đã không chờ được tách hai chân Tần Hợp Hoan, chỉ là, nàng cầu xin lại nhận được một cái tát của Tần Hợp Hoan.

Sát thủ Bạch bị đánh lập tức ủy khuất, sát ý trong lòng hiện lên, lại thấy tay Tần Hợp Hoan vuốt ve nơi vừa bị đánh, trên mặt mang theo chút tức giận, "Em vừa gọi chị là gì?"

"Người mù....." Sát thủ Bạch với tâm lý mười ba tuổi lần thứ hai gọi ra, lại bị cô đánh thêm một cái. Tuy rằng hai cái tát đánh không mạnh nhưng sát thủ Bạch không rõ vì sao Tần Hợp Hoan lại đánh mình.
"Chị tên gì?"

Sát khí sát thủ Bạch vì bị đánh mà mất đi, thành thật nói: "Tần Hợp Hoan."

Tần Hợp Hoan hỏi: "Vậy em nên gọi chị là gì?"

Sát thủ Bạch thành thập đáp, "Tần Hợp Hoan."

Tần Hợp Hoan lập tức phủ nhận, "Không, em nên gọi chị là Hợp Hoan."

Sát thủ Bạch càng thấy khó hiểu, "Không phải chỉ người quen thuộc mới gọi tên sao?"

Tần Hợp Hoan cảm thấy mình mắt mù mới tìm tên tiểu tặc này, nàng vươn chân muốn đá cái đứa ngốc này, nhưng chân nàng lại bị sát thủ Bạch bắt lấy, mà hiện tại Tần Hợp Hoan cũng không còn sức để thoát, chỉ tức giận nói: "Đều đã lên giường, còn không phải quen thuộc sao?"

Nếu cho Tần Hợp Hoan chọn lại, cô thề dù là cẩu độc thân cũng không bao giờ cho đứa ngốc nằm trên người mình!

"Được, Tần Hợp Hoan....Hợp Hoan." Sát thủ Bạch chưa quen, chỉ là này không phải trọng điểm nàng quan tâm, cự vật của nàng cứng lên có chút đau, hiện tại trong đầu chỉ nghĩ một chuyện. Nhìn Tần Hợp Hoan không giãy giụa, nàng tách hai chân Tần Hợp Hoan, cúi người đem cự vật cọ xát hạ thể cô, bôi một ít mật dịch.
Khi chạm vào hạ thể Tần Hợp Hoan, kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt làm cả người nàng nóng lên, nàng không khỏi phát ra tiếng rên, sau đó chậm rãi dùng cự vật tách cánh hoa ra,đem nó đặt ngay vị trí nhụy hoa. Cánh hoa ẩm ướt ôn nhu ngậm lấy cự vật, đầu vừa đi vào, loại đau đớn khiến Tần Hợp Hoan hít hà một hơi.

Tuy nói phá thân chỉ vì sợ hãi cùng bài xích khiến cho cơ bắp co rút ngay vùng hoa huyệt tạo nên cảm giác đau đớn nhưng hoa huyệt chưa bao giờ bị tiến vào lúc này bị khuếch trường làm sắc mặt Tần Hợp Hoan tái nhợt, mãnh liệt đánh sâu vào khiến thân thể cô bắt đầu run rẩy kịch liệt, sát thủ Bạch sợ sẽ lại làm đau Tần Hợp Hoan, đột nhiên muốn lùi bước.

"Từ từ tới, không cần vào vội." Tần Hợp Hoan ngăn sát thủ Bạch rời khỏi, cắn răng nhẫn nại, cho dù loại cảm giác này tựa như dao nhỏ đâm vào trong cô. Rõ ràng là một pháp y, hiểu biết về cơ thể con người nhưng cô phát hiện hiện tại cắm vào cũng khó khăn như thế.
Sát thủ Bạch nghe lời gật đầu, lại nghĩ đến Tần Hợp Hoan không nhìn thấy. Nàng khẩn trương khiến sau lưng đều ướt đẫm, không nghĩ đến phá thân lại khó như vậy. Nàng nhìn cự vật của mình, bắt đầu cọ xát cánh hoa, để cự vật trở nên ướŧ áŧ.

Tuy rằng đau đớn khó nhịn khiến Tần Hợp Hoan có chút ngượng ngùng, nhưng ra vào bên trong khiến kɦoáı ƈảʍ ở nhụy hoa của Tần Hợp Hoan kết hợp với hư không của sát thủ Bạch. Cô cũng không biết, bản thân lại có thể thoải mái như vậy, cũng không biết thứ bị coi là cự vật ác ma trước mắt lại cho cô thỏa mãn lớn nhất.

Cuối cùng, sau vài lần thong thả ra vào, phạm vi tiến vào của sát thủ Bạch càng lúc càng lớn, cho đến khi gặp phải trở ngại, nàng nhẹ nhàng di chuyển, nhưng trở ngại kia không vì nàng nhẹ nhàng mà thông qua, ngược lại khiến Tần Hợp Hoan vì đau mà rên ra tiếng.
Trong nháy mắt, Tần Hợp Hoan chút nữa cho rằng bản thân là thạch nữ* trong truyền thuyết, cho nên không thể cảm giác được kɦoáı ƈảʍ tình ái.

*thạch nữ: những người phụ nữ phát triển bình thường nhưng không có huyệŧ hoặc huyệŧ bị dị tật.

"Không cần căng thẳng, tôi từ từ đến." Lúc này sát thủ Bạch trở nên bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng ra vào bên trong nhụy hoa, thử dùng phương pháp này để hoa huyệt giảm căng chặt. Hô hấp Tần Hợp Hoan trở nên vững vàng, hưởng thụ cự vật ra vào.

Sát thủ Bạch tiếp tục vận động, ra vào liên tục, bỗng nhiên, nàng hít sâu một hơi, dùng sức xuyên qua bức màn kia. Trong nháy mắt, Tần Hợp Hoan sợ hãi kêu lên, toàn thân vì đau đớn mà run rẩy. Con tiểu cẩu đáng chết này, mình chưa cho phép đã mạnh mẽ xuyên qua.

Tần Hợp Hoan có chút tức giận, nhưng đau đớn này thật quá mãnh liệt, cô ôm lấy sát thủ Bạch trước mắt, hung hăng cắn vào bả vai nàng.
Sát thủ Bạch không để ý, khi nàng tiến vào trong cơ thể Tần Hợp Hoan đã bị cảm giác thoải mái này quên mình. Chưa từng nghĩ tới, sau khi phá đi lớp trở ngại, trong nhụy hoa lại thoải mái như vậy. Nhưng nàng vẫn cố giữ một tia lý trí, không ngừng ra vào.

Nàng đè người Tần Hợp Hoan, dùng ngực của mình thân mật khăng khít cùng cô, nửa thân dưới dây dưa bên nhau, cuối cùng sau vài phút, cảm giác đau đớn được thay bằng kɦoáı ƈảʍ rất nhỏ. Tần Hợp Hoan bắt đầu trở nên thoải mái, ôm lấy cổ sát thủ Bạch, hai chân bắt đầu quấn lấy hông nàng, tựa như một con hồ ly cầu hoan ái.

Sát thủ Bạch thở dài nhẹ nhõm, nàng biết mình sẽ không phải nghênh đón bàn tay Tần Hợp Hoan, thú tính bắt đầu trỗi dậy càng lúc càng lớn, Tần Hợp Hoan cũng không thể khống chế thanh âm. Ván giường vì hai người luận động mà phát ra tiếng động, Tần Hợp Hoan nghĩ, lần này hàng xóm có thể đều sẽ nghe được tiếng của nàng trên giường, nhưng nàng không quan tâm.
Lúc trước nàng đã sống quá mệt mỏi, hiện tại vì thỏa mãn bản thân mà hết thảy đều không sao.

"Hợp Hoan, chỗ này của chị thật quá thoải mái." Sát thủ Bạch thở dốc, cự vật của nàng ra vào không biết mệt, đã ra vào không biết bao nhiêu lần.

"Câm miệng!" Tần Hợp Hoan lập tức ngăn cản sát thủ Bạch cảm khái, hai chân lại quấn chặt, tựa như tìm kiếm nhiều kɦoáı ƈảʍ hơn. Lúc này, cô không phải pháp y Tần cao cao tại thượng, cũng không phải một người mù mát xa vì sinh tồn, lúc này cô chỉ là một nữ nhân khát vọng tình cảm.

Nhưng loại xúc cảm này có chút quen thuộc, khiến cô nhớ đến ngày hôm qua cũng có cảm giác như vậy.

"Ngày hôm qua em.....không phải xuống tay với chị chứ?" Tần Hợp Hoan không nhịn được hỏi.

Sát thủ Bạch không dám trả lời, nàng đã chuẩn bị tốt để nghênh đón cái tát thứ ba của nữ ma đầu Tần Hợp Hoan. Chỉ là không có cái tát nào, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve mặt sát thủ Bạch, tựa như thăm do xúc cảm trên mặt nàng.
"Mặt em đỏ."

Sát thủ Bạch run rẩy nói: "Đó là do bị chị đánh."

Tần Hợp Hoan cười lớn, nói khẽ: "Chị rõ ràng đánh bên khác, em như vậy có thể cho thấy em đang nói dốc." Phảng phất như sau khi phá thân, yếu ớt của cô đã theo cảm giác đau đớn biến mất.

Sát thủ Bạch trả thù cô bắt đầu ra vào mạnh hơn, cự vật bắt đầu công kích, ra ra vào vào, chỉ mấy cái, sức lực nói chuyện của Tần Hợp Hoan cũng mất đi, đại não cô chống cự lại, thân thể lại không ngừng thích ứng.

Da thịt trắng nõn vì nhiệt tình mà đỏ bừng, sát thủ Bạch nhìn Tần Hợp Hoàn trước mắt, cảm thấy ngoài mẹ mình thì cô là nữ nhân xinh đẹp nhất. Nét đẹp này tràn nhập tính nguy hiểm nhưng sát thủ Bạch nguyện ý dâng tất cả của mình cho cô.

"Hợp Hoan, về sau em sẽ là thủ hạ của chị." Sát thủ Bạch không nhịn được dâng bản thân mình, cô cảm thấy như vậy sẽ tôn trọng Tần Hợp Hoan nhất.
Nếu Tần Hợp Hoan đã đem cô cho mình, như vậy mình cũng nên dâng bản thân cho cô.

Đáng tiếc giờ khắc này Tần Hợp Hoan đã chìm vào kɦoáı ƈảʍ, nàng không thể nghĩ được gì, chỉ còn lại thanh âm rêи ɾỉ, nhưng tiểu tặc đáng chết này lại đem những sai lầm liên tiếp nối lại.

Tần Hợp Hoan không còn sức để nói, cô chỉ có thể ngẩng đầu, tìm kiếm môi sát thủ Bạch.

Sát thủ Bạch như biết được ý cô, lập tức tránh đi, nàng cảm thấy bản thân rất bẩn, không xứng hôn nữ nhân trước mặt.

Tần Hợp Hoan nhạy bén nhận ra tâm tư nàng, có thể nghĩ đến đứa nhỏ này bởi vì thân thể này mà đã gặp nhiều sự khinh thường. Vì thế cô an ủi nói: "Em cũng như người khác, không sao."

Nàng vốn nên có đời sống tìиɦ ɖu͙ƈ như người bình thường, mà hiện tại lại khiếp đảm phát sinh quan hệ, cần người dẫn dắt từng bước.
Nghe thế sát thủ Bạch đột nhiên muốn khóc, nàng nghĩ, nếu người này vẫn luôn đối xử với mình như vậy, nàng tình nguyện cả đời này làm tiểu cẩu của cô, nguyện ý vì cô làm mọi thứ.

Tần Hợp Hoan lại vĩnh viễn không biết nội tâm của tiểu tặc trước mắt, kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt để làm cô không thể là chính mình, cô căn bản không thể tự hỏi, kɦoáı ƈảʍ trở thành cảm quan duy nhất của cô. Mà hiện tại, cô rốt cuộc tìm được môi sát thủ Bạch.

Cô nâng môi lên, sát thủ Bạch há miệng, hai người vụng về hôn nhau, nhờ vậy hai người mới ý thức đây là lần đầu tiên của đối phương. Các nàng cùng nhau học tập, bắt đầu một lần lại một lần thăm dò bên trong, hạ thể cùng hạ thể dán sát chặt chẽ, mỗi lần tiến vào, toàn thân như có dòng điện chạy khắp các tế bào, hạ thể trở nên nóng như bếp lò, lúc nào cũng có thể nổ tung.
Nhưng cảm giác này quá mức thoải mái, thanh âm của cô theo sự ra vào mà trở nên lớn hơn. Hai bên ngực dán chặt nhau, thời điểm đầu ngực chạm nhau, sinh ra cảm giác tê dại, hai người hôn cũng kịch liệt hơn, không nhẫn nại, hai người phóng túng du͙ƈ vọиɠ.

Sát thủ Bạch cảm giác hô hấp Tần Hợp Hoan càng lúc càng nặng, bên trong cô bắt đầu kẹp chặt, sát thủ Bạch ra sức ra vào, giây tiếp theo nghe thấy, Tần Hợp Hoan cao giọng kêu lên.

Trong nháy mắt kia, thời gian đều như dừng lại. Sát thủ Bạch rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm, nàng ôm Tần Hợp Hoan, cảm giác thân thể Tần Hợp Hoan từ nóng dần bình thường. Tần Hợp Hoan vô cùng mệt, vài giây sau đó ngủ mất.

Sát thủ Bạch giống như tiểu cẩu yêu thương cọ Tần Hợp Hoan trước mặt, cho dù cự vật nàng vẫn muốn tiếp tục nhưng với nàng mà nói, đây là một ngày thỏa mãn nhất của mình.