Hợp Hoan - Bán Duyến Phi Điểu Bán Duyên Quân

Chương 6




Nếu là mười mấy năm trước có người đối đãi với nàng ôn nhu như vậy, nàng cũng sẽ không trở thành sát thủ Bạch như hiện tại. Chỉ là bây giờ tất cả đã muộn, đôi tay của nàng đã dơ bẩn, cả tâm hồn cũng vậy.

Tần Hợp Hoan nhìn sát thủ Bạch cảm động xong, khóe miệng gợi lên ý cười, vì thế nói tiếp: "Đương nhiên là gạt cô.... Tóc của cô hơi dầu, trên người có mùi hương kì lạ, tôi đoán cô có thể không có nơi để về. Hơn nữa, cô giống như không muốn đi."

Cảm động trong lòng sát thủ Bạch nháy mắt một cái đã không còn, nàng vuốt đầu muốn xác định tóc mình có dầu hay không, bỗng nhiên nhớ ra mặt mình không chỉ đang dịch dung, mà tóc cũng là giả, tóc mà Tần Hợp Hoan sờ được chính là tóc giả của mình.

Đến nỗi mùi hương trên người mình cũng chính là do chất dịch dung kia, mùi hương này người thường cơ bản không thể ngửi thấy, đây có lẽ là khứu giác nhạy cảm của người mù, phải nói là pháp y mù.


"Chỉ là cảm giác của tóc cô làm tôi hoài niệm, tôi tưởng là tóc giả... Nếu không có vấn đề gì, chúng ta bắt đầu nói về quy định đi."

"Tôi còn chưa đồng ý." Sát thủ Bạch cảm giác chính mình bị dắt mũi, nàng không thích bị người khác khống chế.

"Nhưng cô cũng không cự tuyệt." Tần Hợp Hoan nói lại, tay cô ở trên không đung đưa, thật vất vả bắt lấy tay sát thủ Bạch, tiếp tục nói: "Huống hồ, cô nhẫn tâm nhìn một người mù như tôi lẻ loi, hiu quạnh bị người khác khi dễ sao?"

Cô nói chuyện điềm đạm mà đáng yêu, như muốn làm cho sát thủ Bạch dao động. Sát thủ Bạch cảm giác kỳ diệu, ban ngày cô như bạch liên hoa nhu nhược động lòng người, đến khi trời tối, lại là kỹ nữ tâm đầy sợ hãi khiến sát thủ Bạch hận cắn răng.

Vì thế nàng nói, "Tôi chưa từng thấy người mù nào không biết xấu hổ như vậy."


Tần Hợp Hoan cũng không để ý, cô giống như nhìn thấu được sát thủ Bạch, cười lớn, "Vốn dĩ muốn cùng cô chung giường, nhưng ngẫm lại cô vẫn ngủ dưới sàn nhà đi."

Sát thủ Bạch ngồi ngay ngắn, "Kia... Nói đi, cô có quy định gì?" Nàng bắt đầu an ủi chính mình, nếu có quy định không thể theo, vậy nhân lúc còn sớm tạm biệt người mù này.

Tần Hợp Hoan suy nghĩ một chút, vì thế nói: "Trước khi lên giường phải tắm."

Sát thủ Bạch cảm thấy yêu cầu này không quá phận, sảng khoái gật đầu đáp ứng, "Có thể."

Tần Hợp Hoan còn nói thêm: "Mỗi ngày cô đều phải về nhà."

Sát thủ Bạch do dự một chút, nàng gần đây đang suy xét về chuyện làm tăng cảm giác tồn tại của mình nên sẽ ở Hoa Hạ quốc này gây nhiều vụ án. Có điều suy nghĩ một chút, nàng nghĩ gây án cũng không mất quá nhiều thời gian, nàng có thể mỗi ngày trở về nhà vào buổi tối.


"Có thể."

Tần Hợp Hoan cũng bắt đầu bất giác ngồi thẳng lưng, nói: "Điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất."

Sát thủ Bạch cũng ngồi thẳng lên, "Là điều gì?"

"Không được yêu đương."

Sát thủ Bạch cảm giác tư duy Tần Hợp Hoan có vấn đề, có vấn đề đến mức khiến nàng không biết nữ nhân này trong đầu đang nghĩ gì.

"Tôi đoán hiện tại cô nhất định đang trợn tròn mắt, nghĩ có phải nữ nhân này có tật xấu không." Tần Hợp Hoan nhẹ nhàng nói ra lời trong lòng sát thủ Bạch.

"Tôi nghĩ cô thật ra không mù."

"Cô cảm thấy vậy? Những lời này, cô đã hỏi tôi rất nhiều lần trong tối nay rồi." Tần Hợp Hoan lắc đầu, đối với sát thủ Bạch tiếp tục nói: "Cô hiểu lầm quá nhiều về người mù rồi, chúng tôi cũng không yếu ớt như trong tưởng tượng của cô, cũng không phải vì không nhìn thấy mà cái gì cũng không làm được."
Sát thủ Bạch gật gật đầu, chỉ là cơ bản không nghe. Tần Hợp Hoan cũng biết mình đàn gảy tai trâu, vì thế tiếp tục nói: "Nếu cô yêu đương, cô sẽ ở trước mặt tôi tú ân ái, tâm lý của tôi thật sự sẽ không thoải mái."

"Cô cũng có thể tìm một người."

"Không có hứng thú, cũng không muốn cùng người khác yêu đương."

"Cô thật kỳ quái, người nước cô đều kỳ lạ như vậy sao?"

"Tiểu nha đầu, cô thật là từ nước ngoài sao, cô là nhập cư trái phép sao?"

"Có thể nói như vậy." Sát thủ Bạch đáp lại, nàng đánh hôn mê một người bất kỳ, sau đó dùng thân phận người nọ đi đến Hoa Hạ quốc này.

Hỏi đến đây, Tần Hợp Hoan lần thứ hai nằm lại, giống như nàng không còn hứng thú nào với sát thủ Bạch. Sát thủ Bạch vẫn còn ngồi tại chỗ, nàng không biết chính mình ở chỗ này để làm gì.
"Đi tắm đi, trên tủ bên kia có khăn lông mới, trên giá bên cạnh có váy ngủ, buổi tối cô ngủ mặc nó đi." Tần Hợp Hoan nhắc nhở, sát thủ Bạch đứng lên, mới phát hiện bản thân quá nghe lời cô.

Bất quá nàng nếu nàng muốn ngủ trên giường, nhất định phải làm theo yêu cầu của Tần Hợp Hoan. Chuyện này vốn phá vỡ nguyên tắc của nàng, chỉ là, tối nay nàng thật sự muốn ôm nữ nhân mảnh khảnh này, muốn biết cơ thể cô có phải rất ấm áp không.

Ngẫm nghĩ, nàng cởϊ qυầи áo trên người, đứng trước phòng tắm trống rỗng. Phòng tắm không có chỗ che, rõ ràng biết được ở đây sẽ không có người xem, trong phòng cũng chỉ có người mù này nhưng nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Nghĩ đến bản thân bình tĩnh không bằng người mù này.

Sát thủ Bạch lắc đầu, nàng sờ dung dịch bôi trên mặt kia, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn tháo bỏ. Tóc giả cũng bị tháo xuống, tháo ra là một mái tóc dài, dưới dòng nước ấm, sợi tóc trở nên mềm mại, nàng mỹ lệ nhưng sát thủ Bạch vẫn cảm thấy chính mình xấu xí vô cùng.
Nàng tắm rất nhanh, chuẩn bị kêu Tần Hợp Hoan, lại phát hiện cô đã ngủ. Đây là dạng giường nhỏ, mà bên cạnh còn có Tần Hợp Hoan, giường đã nhỏ còn nhỏ hơn, theo bản năng sát thủ Bạch bắt đầu muốn tạo một khoảng trống.

Nàng khoa tay múa chân một chút, tạo ra khoảng trống, ở chỗ này, đừng nói nàng, ngay cả một tên béo cũng có thể ngủ. Động tác sát thủ Bạch uyển chuyện tới gần, đem góc chăn nhẹ nhàng xốc lên, cả người nằm vào, đưa lưng về phía Tần Hợp Hoan. Có thể vào phòng khiến nàng cảm thấy lạnh, có thể trên giường nhiều hơn một người, đuôi lông mày cô hơi nhăn lại, bất giác hướng tới lưng của sát thủ Bạch.

Hô hấp phả trên lưng sát thủ Bạch, kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm cho thân nàng nổi da gà, cự vật dưới váy ngoan ngoãn ngẩng đầu, giống như đang nói nàng biết cảm giác hiện tại.
Sát thủ Bạch cảm giác như muốn mạng, lưng nàng rất mẫn cảm, tuyệt đối không có khả năng bị Tần Hợp Hoan đùa giỡn, mà hiện tại, nàng không thể không đổi vị trí, quay đầu liền thấy được dung nhan khi ngủ của Tần Hợp Hoan. Tư thế ngủ của cô không phòng bị, trên da thịt tuyết trắng là tàn hương sau khi tắm, phía dưới váy ngủ còn có thể nhìn thấy được khe rãnh giữa hai chỗ cao cao kia, giống như chỉ cần sát thủ Bạch hơi cúi đầu, có thể đem đầu ngực đáng yêu kia ngậm trong miệng nhấm nháp.

Nàng muốn đem ý tưởng điên cuồng trong đầu khai trừ, lại cảm giác được Tần Hợp Hoan vô ý nhích gần lại mình. Hai chân cô quấn lấy hai chân sát thủ Bạch, cự vật nghịch ngợm bốc lên làn váy của nàng, không ngoài ý muốn đụng vào đùi Tần Hợp Hoan.

Sát thủ Bạch sợ tới mức run rẩy, nàng hối hận chính mình vì sao lại không mặc qυầи ɭóŧ, nếu bây giờ Tần Hợp Hoan tỉnh lại, sẽ phát hiện vật kỳ quái dưới thân mình, sẽ hoài nghi có phải mình là quái vật hay không. Nhưng mà chuyện gì cũng không xảy ra, Tần Hợp Hoan càng tiến gần ấm áp, hai chân cô kẹp lấy ƈôи ŧɦịŧ, đem nó vây vào trong.
Kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt làm sát thủ Bạch không thể bình tĩnh, cơ hồ sắp vì hạ thể vui sướng mà ngất đi, Tần Hợp Hoan duỗi tay ôm lấy nàng, khiến cho cự vật của nàng dán vào hạ thể của cô. Sát thủ Bạch biết được Tần Hợp Hoan không có tỉnh lại, có thể vì là lão xử nữ ba mươi tuổi nên có bản năng khát vọng.

Du͙ƈ vọиɠ của sát thủ Bạch lần thứ hai bị khơi dậy, nàng cẩn thận ở bên chân Tần Hợp Hoan ra vào, muốn tham lam trải nghiệm một chút cảm giác vui sướng.

Tần Hợp Hoan phát ra tiếng than rất nhẹ, chỉ cảm thấy toàn thân bị đồ vật kỳ quái kia cọ đến phát hỏa, cô chỉ có thể dựa vào việc trừu sáp để tắt loại cảm giác kỳ quái này. Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn không thể bình ổn ngọn lửa trong cơ thể mình. Tần Hợp Hoan không nhịn được nữa trực tiếp xốc chăn lên, lúc này cảm giác được lúc nãy thật sự quá nóng.
Nhưng nơi phát ra cảm giác này vẫn không biến mất, cô mơ mơ màng màng cho rằng chính mình trong mơ, hạ thể cô bắt đầu gắt gao dán sát vào cự vật kia, hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ do trừu sáp tạo nên. Dâʍ ɖịƈɦ bắt đầu theo đùi Tần Hợp Hoan chậm rãi trượt xuống, sát thủ Bạch vô tâm thưởng thức, nàng đang cố gắng chống lại kɦoáı ƈảʍ mà Tần Hợp Hoan mang lại, nàng chỉ có thể liều mạng che miệng để chính mình không phát ra âm thanh rêи ɾỉ nào.

Đây là tội ác, nàng không thể dùng tội ác này mà xâm phạm một nữ nhân.

Cưỡиɠ ɠiαи là hạ tiện, chỉ có kẻ gϊếŧ người cấp thấp mới làm ra chuyện này.

Sát thủ Bạch một lần lại một lần cảnh cáo chính mình, nhưng nàng bị loại trừu sáp này khiến cho cả người nhũn ra, mỗi lần trừu sáp với hạ thể Tần Hợp Hoan, kɦoáı ƈảʍ lại lan ra toàn thân. Nhưng nghĩ đến việc trừu sáp như vậy đã khiến nàng vui sướng, sự tình tiếp theo có thể còn vui sướng hơn bao nhiêu.
"Là do cô câu dẫn tôi trước...." Sát thủ Bạch đã hoàn toàn không chịu nổi, nàng biết mình cần phải cho vật dư ra kia trừng phạt người mù, nàng đem Tần Hợp Hoan ấn trên mặt giường, tách hai chân cô ra, muốn đem cự vật tội ác kia cắm vào trong cơ thể cô.

Muốn thao cô, đùa giỡn cô, làm cho cô trở nên chết đi sống lại. Nhưng khi sát thủ Bạch nhìn mặt cô, phát hiện cô vẫn đang ngủ, hoàn toàn không ý thức được những việc bản thân đã làm.

Sát thủ Bạch lộ ra vẻ cười khổ, nàng đột nhiên ý thức được tư thế ngủ của người mù đáng chết này có bao nhiêu kém. Nàng lau đi mồ hôi chảy trên trán mình, nhìn về phía chân Tần Hợp Hoan rồi dừng lại tại dâʍ ɖịƈɦ kia, dưới ánh trăng, thế nhưng đẹp như thế.

Nàng suy nghĩ một chút, cúi đầu vươn đầu lưỡi liếm một chút. Rõ ràng mùi vị có chút kỳ lạ, nhưng khi liếm một chút, nàng lại không thể ngừng việc hút nó. Nàng liếm vô cùng tốt, có thể nghe được tiếng rên rất nhỏ của Tần Hợp Hoan, chỉ tiếc, dâʍ ɖịƈɦ kia thật sự quá ít, khi sát thủ Bạch muốn tiếp tục, lại phát hiện giữa hai chân Tần Hợp Hoan đã sạch sẽ lại.
Sát thủ Bạch cười khổ, nàng nhìn cự vật duyên dáng yêu kiều của mình, quyết định đi tắm rồi giải quyết vấn đề của mình.

Nàng nghĩ, ngày mai Tần Hợp Hoan tỉnh lại, nàng nhất định sẽ hung hăng cười nhạo người mù đói khát này một phen, nhưng...