[HP] [Snarry] Đàn Ông Cũ

Chương 34: Dược Người Sói




Bữa tối đêm tiệc chào mừng tân sinh và các học trò quay trở lại Hogwarts. Trần nhà đầy những ngôi sao sáng rực rỡ. Những hạt giống mới cũng lần lượt bước chân vào trong cùng với sự dẫn dắt của cô McGonagall.

Harry Potter an tĩnh ngồi một chỗ, chẳng nói chuyện với bất kì ai. Nó đang chờ được ăn uống xong lại đánh một giấc ngủ, thay vì ngồi đây chờ tân sinh phân viện cho xong, quá mệt mỏi.

Nó còn đang mơ mơ màng màng thì có một ánh mắt cực nóng nhìn nó. Nó dò theo tầm mắt ngó qua, là ánh mắt của chú Lupin. Chú há miệng muốn nói gì đó. Trông chú đã ổn hơn với lần trước nó gặp chú. Nhưng chú vẫn quá mức ốm yếu.

Nó rũ mi xuống không muốn đôi mặt với ánh mắt sắp tràn tình cảm ra ngoài của chú. Lễ phân viện cuối cùng cũng xong cùng những lời phát biểu cầu kì của cụ Dumbledore. Sau đó, cụ còn nói thêm một chuyện làm dãy bàn Slytherin và Gryffindor phải rầm rầm cả lên.

"Liva Potter cùng với Eirry Potter sẽ chuyển sang học viện Gryffindor học tập. Các trò cố gắng giúp đỡ hai trò ấy." Cụ nói xong liền ngồi xuống, mặc kệ tiếng đùng đằng khó tin từ lũ học trò. Cụ vuốt cái hàm râu hùng vĩ bạc phơi của cụ rồi vỗ vỗ tay.

Những thức ăn cũng xuất hiện trên bàn cùng cơn đói bụng của Harry. Nó ăn ngấu nghiến từng mảnh bánh mì, rồi cạp thêm mấy miếng thịt gà phủ phô mai. Ăn no nê, cũng theo sau lưng huynh trưởng về phòng. Mặc kệ nốt ánh mắt từ hai người đàn ông như Lupin cùng với Snape.

Thật quá rợn da gà!

Nó rùng mình một cái, thay quần áo rồi lăn lên giường ngủ. Không bận tâm ba cái giấy tờ công vụ gì kéo tới quài.

Hôm sau, nó có tiết học của môn thảo dược học và môn lịch sử. Chẳng có tiết của Môn Độc Dược, hay là môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Nên nó không cần lo việc về đối mặt với hai ánh mắt phức tạp, đầy rẫy cảm xúc. Hay là sự làm khó dễ từ ai kia.

Nó lẽ khẽ cười khi nhìn thấy Hermione ngồi bên bàn kia chăm chỉ học môn lịch sử. Mọi người đều lăn ra ngủ khò khò, có nàng là vểnh tai mắt nhìn giáo sư Binns. Từng câu chữ của thầy lúc nào cũng đều đều gây như đọc bài.



Nó cặm cụi viết xong những gì thầy Binns giảng, lại ghi thêm vài ghi chú về phần giải nghĩa của chính mình về lịch sử. Thầy Binns chú ý tới mấy thứ ghi chú trên tấm da dê của nó, thầy vừa giảng, lại bay lượm qua bên cạnh nó nhìn xuống.

Mãi đến khi hết tiết học, thầy Binns níu kéo Harry ở lại, khuôn mặt thầy tràn đầy thích thú bảo:" Harry Potter, trò đúng là bảo vật của Hogwarts đấy, làm sao mà trò có thể nhận ra những điều này qua những lời giảng cứng nhắc của tôi."

Hermione nghe thầy nói, đầy khen ngợi với Harry. Điều đó khiến cô nàng hứng thú, vểnh tai lên nghe lén. Ron vì quá nhàm chán, nên đã lôi kéo Liva cùng Eirry ra ngoài trước. Để nàng làm gì thì làm.

Thầy liên tục khen ngợi Harry và nói:" Tôi phải cho trò một điểm O, nếu không tôi sẽ có lỗi với chính môn học của mình. Trò rất giỏi đấy Harry Potter. "

Bài học hôm nay của môn Lịch Sử Học là nói về cuộc chiến giữa Cơ Đốc Giáo với Phù Thuỷ.

Khi Harry đã bước ra khỏi lớp học, Hermione đã theo đuôi nó. Mãi đến một dãy hành lang khác, nó mới xoay mặt qua hỏi:" Granger, có chuyện gì sao?"

"C-có hơi thất lễ.. nhưng mà, tớ có thể hỏi bồ vì sao mà thầy Binns, à về.. bài học.." Cô nàng lúng túng không biết giải thích thế nào với Harry. Sợ nó nghĩ rằng nàng đang ghen tỵ về lời khen thầy dành cho nó.

Nó lấy cái tấm da dê ghi chép khi nãy đặt vào tay Hermione rồi nói:" Khi nào bồ đọc xong thì trả tớ, chiều mỗi 5 giờ tớ đều ở thư viện. Hoặc bồ có thể gửi cô Pince."

"Cảm ơn bồ nhiều." Hermione cúi người cảm ơn, ánh mắt nàng sáng chói và phấn khích. Thiếu điều nàng nhảy cẩng lên vì vui sướng.

"Ừ, tớ rất quý thái độ học tập của bồ." Harry cười rồi lộc cộc bước đi, tiết tiếp theo của nó là môn Bay Lượn. Kĩ thuật bay lượn của nó quá tốt, nên cô Hooch còn hi vọng nó sẽ gia nhập vào trận đấu Quidditch để cô chiêm ngưỡng một trận ra trò.

Nó chỉ cười từ chối. Xong một ngày lê thê mệt mỏi, nó đi ra lễ đường ăn chiều. Chú Lupin thấy nó, cứ lẽo đẽo đi theo. Dù chú lén lút, nhưng cái mặt chú cứ lắp ló ra buồn cười.

Nó không thèm để ý chú mà ăn xong bữa ăn lại đến thư viện giải quyết bài tập. Hermione cũng đang ở thư viện một mình. Nó nhướng mày cao lên khi không thấy Ron hay Liva, Eirry đi cùng nàng.

Hermione nhìn thấy Harry liên mang một đống sách qua đặt lên bàn bảo:" Tớ học nhóm với bồ được không?"

"Được thôi, vinh hạnh của tớ." Harry cong môi lên cười, ánh mắt nó thật dịu dàng. Nó mở đống sách ra bắt đầu làm bài. Có lẽ là thấy tốc độ làm bài của nó khá nhanh nên cô nàng lác mắt nhìn hỏi:" Bồ làm bài nhanh thế, không sợ sai sao?"

"Ừ, mấy bài này dễ lắm, tớ có thể giảng cho bồ." Harry cười tủm tỉm, Hermione gật gù. Ai mà tin nổi cô nàng ta đây hồi khi kiếp trước đè đầu nó với Ron nhét đống bài tập vào trong não thì giờ tới lượt nó giảng cho nàng đâu.

Đó là một ly kì kịch tính.



Ngồi được một tiếng thì con bé Luna Lovegood cũng xuất hiện. Nhóc ngó thấy Harry thì vui ra mặt, cũng mang theo một chồng sách ngồi xuống cạnh Harry.

"Hello anh, hè anh có vui không?" Nhóc hớn hở mà hỏi nó.

"Ờ" Harry nói:" Chắc cũng vui." Với mấy chuyện nó gặp thì "vui" lắm, vui muốn khóc luôn vậy đó.

"Giới thiệu với nhóc, đây là Hermione Granger, chị ấy là người rất ham học. Nhóc có thể hỏi chị ấy bất kì vấn đề gì, chị ấy đều có thể trả lời nhóc. Đầu của chị ấy giống như chứa cả một bách khoa tàng thư vậy." Harry thì thầm bên tai Luna. Vời như nhỏ giọng mà Hermione nghe chẳng sót một từ nào.

Hermione hơi ngại ngùng nói:" Bồ nói quá rồi."

"Không đâu, tớ nghĩ bồ tài năng hơn cả thế"

Nghe lời khen ngợi của Harry, cô nàng cười vui vẻ, lại chăm chỉ tăng năng suất làm bài thật mau.

Mấy ngày sau, cả Luna và Hermione cứ chiều, lại theo đuôi nó đến thư viện làm bài. Mấy bữa sau lại có tiết của môn Độc Dược và cả Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Hai môn đó xuất hiện chung một ngày.

Nó ôm đống sách xuống Hầm, thầy Snape chưa vào lớp. Nên phòng học nôn náo cả lên, nói đủ chuyện xôn xao ồn ào. Cái thằng Dinell thấy chưa vào tiết nên lại vác mặt khó chịu sang châm chọc Harry:" Ê tình nhân nhỏ của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy, mày còn đủ can đảm vác mặt mày đi học nữa sao? Mày làm tao cảm thấy thật là ghê tởm."

"Câm miệng đi, Rolleber." Mấy đứa ngồi gần Harry căng mặt lên quát lại Dinell. Cậu ta nhướng mày lại ngạo mạn nói:" Tao không câm đó, làm gì tao hả? Ngon thì nhào qua?"

Harry kéo mấy người đó lại bảo:" Kệ đi, chỉ là tên hề diễn xiếc." Nó không thèm nhìn cậu ta một cái nào. Đề phòng cậu ta làm tâm trạng đang phấp phới của nó tan nát. Cách tốt nhất là xem cậu ta như người vô hình. Cậu ta cứ kêu gào như thằng điên, đến cả tiếng chuông vang cũng chẳng nghe thấy. Tiếng cột kẹt mở cửa, vốn là điềm báo khi thầy Snape vào lớp.

"Các cô cậu im đi cho." Thầy đóng cánh cửa đằng sau, lạnh nhạt nói.

Thật ra chẳng cần nói thế, mấy tiếng sột soạt từ lúc cánh cửa mở ra cũng im bặt, cả tiếng ồn ào náo nhiệt cũng chẳng còn. Đến cả Dinell còn chẳng dám hó hé thêm câu nào. Chỉ cần sự hiện diện của thầy Snape thôi thì lớp học đã nín thinh rồi. Đó là một "tài năng" của thầy.

"Hôm nay, tôi sẽ hướng dẫn các cô cậu chế tạo dược người sói." Thầy lướt mắt qua từng đứa, hơi nấn ná lại ở chỗ Harry: "Hãy cho tôi biết cách phân biệt chó sói thật và người sói."

Cái lớp học Ravenclaw và Hufflepuff trông ngoan hơn lớp của Slytherin cùng Gyffindor nhiều. Chúng chẳng cãi hay dám hó hé gì, cũng chẳng nói về vụ mà chúng chưa học tới. Vì chúng biết rõ, ông ghét lắm mấy đứa hay buôn dưa vào lời nói của ông.



"Trò Dinell Rolleber hãy cho tôi biết!" Thầy Snape đảo mắt nhìn Dinell bảo.

Thằng Dinell đứng lên, chẳng có vẻ ta đây anh dũng như lúc mà chửi hất mặt Harry. Cậu ta ngó sang thằng bạn của mình, tiếc là thằng Ganner có bộ não thua xa Dinell nhiều. Thấy mắt thầy Snape trừng là đã rụt đầu rụt cổ lại không dám rên lấy một câu.

"Thưa thầy, tụi con chưa học tới bài người sói.." Dinell nắm chặt cái nắm tay của cậu ta lại, vời như không mấy sợ hãi nhìn ngược lại ông.

Harry niệm giùm cậu ta, thầy Snape ghét nhất là kẻ nào dám nghi ngờ thầy ấy. Tất nhiên, nó thấy trên cái môi mỏng của thầy nở một nụ cười tự mãn khủng khiếp.

"Trò Rolleber, trò phải bị cấm túc vì sự nghi ngờ giáo sư và trừ 5 điểm cho Ravenclaw vì hỗn láo từ trò."

Nó thiết nghĩ chắc giờ trong mắt Dinell, ông chẳng khác gì một ác ma. Không thấy tay của cậu ta đang run như được mùa sao. Nó giơ cánh tay cao lên muốn phát biểu. Ông ấy nhìn qua nó, hơi nâng mặt cao lên nói:" Trò nói đi,"

"Thưa thầy, Gần như không thể phân biệt được giữa sói thật và người sói khi ở dạng sói, dù có thể mõm chúng sẽ ngắn hơn và con ngươi sẽ nhỏ hơn (giống "loài người" hơn), đuôi thì mọc thành búi chứ không dày và rậm. Sự khác biệt thật sự nằm ở hành vi." Harry thật bình tĩnh phát biểu.

Mặt thằng Dinell đã sắp túi bụi, đỏ lừng vì tức giận. Thầy Snape không nhận xét gì mà dòm sang thằng Dinell nạt:" Lỗ tai không điếc thì ngồi xuống chép vào vở đi."

"Ngồi xuống đi." Ông thấy Dinell sợ xanh mặt, ngồi xuống mà tay lật đật cầm bút. Mới ngó sang Harry bảo.

"Có vẻ như là thầy Lupin của các cô cậu chưa dạy về người sói nhỉ. Thật thất vọng làm sao." Thầy Snape cong môi lên thật ác ý, tay cầm đũa phép ghi lên bảng công thức làm dược người sói. Chỉ vậy, Harry đủ thấy sự bất mãn thầy dành cho Lupin. Nó thầm than, tội nghiệp chú.