[HP] [Snarry] Đàn Ông Cũ

Chương 35: Gián Điệp




Sau khi hết tiết môn Độc Dược, liền tới tiết của môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Nó lẽo đẽo đi đến phòng học. Chú Sirius cùng với chú Lupin đang ngồi và chờ bọn chúng vào lớp.

Hai chú cứ nhìn nó, Lupin còn đứng ra nói:" Harry, trò qua nói chuyện với thầy một lát." Chú liếc mắt nhìn chú Sirius một cái. Chú ta rụt đầu lại, tay đặt trên tóc cười to vài tiếng mất tự nhiên.

Harry thở dài đi theo sau chú Lupin ra ngoài, chú kéo tay nó rồi hỏi:" Harry, con không bị sao chứ? Bọn chúng có làm gì con không? Hãy nói cho thầy biết đi."

Chú trông đầy lo lắng, cứ kéo người nó xoay vòng vòng đến khi thấy nó không có vết thương nào trên cơ thể. Chú mới nhẹ nhõm thả nó. Chú nhìn nó đầy thương cảm, tự trách. Nó biết chú đang nghĩ gì mà. Nó nhẹ giọng an ủi tâm hồn mỏng manh của chú:" tôi không sao đâu thưa thầy, đó là tự nguyện của tôi, đừng tự trách mình."

"Harry à, con có muốn gặp Lily cùng James không? ba má con, thầy chắc chắn sẽ giúp con.." giọng nói của chú yếu ớt, không được tự tin lắm.

"Dạ thưa, không cần đâu. Thầy về đi, đừng cố tìm con." Harry kéo tay của Lupin xuống, cố gắng không để ánh mắt của mình sáng rọi niềm hi vọng nào đó. Nó không muốn gặp ba má nó, vì nó sợ, sợ rằng mình không nỡ rời xa. Voldemort sẽ không tha thứ cho họ nếu nó chống đối lời gã.

"Harry, con hãy đến ở cùng thầy, cụ Dumbledore chắc chắn có thể bảo vệ con khỏi tay người đó. Chỗ đó quá nguy hiểm với con." Chú Lupin nhìn Harry đầy tội nghiệp. Chú còn nói:" Dù con không phải là con của Lily đi nữa."

Nó buồn cười nhìn chú, chú chỉ có lỗi vì nó là con của James mà thôi. Có lỗi vì nó đã cứu chú khỏi tay của Voldemort.

"Con cho rằng ngay từ đầu, thầy đã biết con là ai." Lời nó nói giống như đánh thật mạnh vào lòng chú. Nó còn nói thêm:" Mũi của người sói rất thính mà đúng không thầy? Chẳng nhẽ thầy không ngửi thấy mùi của dòng máu ba má chảy trong người con? Từ lâu, con đã đánh mất đi hi vọng rồi."

"Con hiểu tại sao chú luôn bắt Sirius phải hết sức bình tĩnh với con, kể cả khi con cố tình gây sự. Đừng cố gắng xâm nhập vào cuộc sống và quyết định của con. Chú làm vậy là hại con. Con sẽ hận chú, hận cả mọi người xung quanh vì không cản chú. Con nghĩ chú rõ ràng mọi thứ và nhìn rõ hơn bất kì. Hãy giữ bí mật về chuyện lời nói của Voldemort." Harry cúi đầu, nhẹ nhàng đi lại vào lớp. Chẳng hay biết, lời nói của nó như bản tuyên án tử hình với Lupin.



Ánh mắt của Sirius đang nhìn nó, cảm xúc phức tạp. Nó cười xã giao rồi vào lớp. Lupin đi theo sau, mặt chú cúi gầm, lưng lại khiều xuống, trông như cụ già. Sự đả kích đối với chú có lẽ là quá lớn nên chú chẳng thể thở nổi.

Sirius cố bắt lấy bàn tay của Lupin, đỡ lấy thân hình xồ xề của chú. Chú mất toàn bộ sức lực, buồn bã ngồi một góc.

Rất nhiều học trò đều tò mò rằng Harry và chú đã nói những gì mà khiến cho chú tiều tuỵ như vậy. Willam còn xích lại gần Harry hỏi:" Bồ với thầy Lupin đã nói chuyện gì với nhau vậy?"

"Chỉ là nhắc chuyện cũ thôi mà." Harry nhẹ giọng đáp lời.

Tiết học của bộ môn bắt đầu trong không khí ngột ngạt chẳng mấy vui vẻ. Mấy đứa cùng năm cứ muốn dò hỏi xem đã có chuyện gì. Nó đều qua loa trả lời như đã trả lời với Willam.

Nó thu dọn xong đống sách và giấy vở. Ra cửa đã bị Dinell cản đường, cậu ta gằn giọng nói to:" Ê, mày đã làm gì với thầy Lupin vậy? Mang tử thần thực tử ra đe doạ thầy ấy hả."

Kế bên cậu ta là thằng nhóc Ganner, mạnh mồm gan thỏ. Hắn ta cứ dòm dòm Harry một cách kì quặc chứ không nói gì. Giống như tay sai của Dinell thôi vậy.

"Ờ" Harry mỉa mai nói:" Từ khi nào mà mày lo chuyện bao đồng vậy. Mày định ngông với ai, mày có tư cách ngông với tao à? Học tập thua tao, thực lực cũng kém tao. Được cái, có cái miệng láo hay lóc chóc lắm."

"Mày!" Dinell lại tím mặt muốn tấn công Harry.

"Trò Rolleber, trừ 5 điểm vì xúc phạm bạn học, còn nữa, cấm túc thêm một tháng với thầy Filch, tội tấn công bạn học." Cô McGonagall tình cờ đi ngang qua, bà tức giận khi mà có học trò ngang nhiên chửi bới tấn công người khác trong trường như thế.

"Trò Potter, trò mau về lớp đi." Bà nhìn Harry, giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn. Chẳng hề có ý trách phạt nào. Vì bà biết, Harry là một đứa trẻ rất hiền lành, nếu không phải Dinell quá đáng, chắc chắn nó sẽ mặc kệ cậu ta.

"Cảm ơn cô, giáo sư McGonagall." Nó lễ phép gật đầu, nhanh chân rời khỏi đó. Số Dinell xui thật, mỗi lần đi gây sự với nó đều bị mấy giáo sư bắt gặp.

Cô McGonagall vừa đi khỏi đó, thầy Snape từ góc tối đi ra, trừng mắt nhìn Dinell. Môi ông trễ xuống, lạnh lùng:" Trừ 10 điểm cho học viện Ravenclaw vì trò vô lễ với giáo sư, tăng thêm thời gian cấm túc nửa năm."

Ông hả hê đi thẳng, để cho Dinell ngồi trên đất với bộ mặt không thể tin được. Chỉ mới nói mấy câu mà đã bị phạt cấm túc 6 tháng. Cậu ta vò đầu vò tóc, Ganner thấy giáo sư McGonagall đã chạy trốn từ đời nào. Có mỗi cậu ta bị trừ điểm mà thôi. Đúng là hoạ từ miệng mà ra.

Mấy tiết học này nọ đối với Harry vẫn thật dễ dàng. Bữa tối, sau khi ra khỏi thư viện. Nó cũng quyết tâm đến gặp thầy Hiệu Trưởng. Nó mang đống sách vở về phòng rồi lén la lén lút đi đến phòng Hiệu Trưởng. Lo sợ sẽ bị thầy Snape bắt gặp. Nó biết thầy ấy vẫn luôn lo lắng nó sẽ chịu thiệt thòi trước cụ Dumbledore. Nhưng thật ra nó vẫn có tin tưởng vào con người cụ. Cụ sẽ không làm hại học sinh, ít ra cụ vẫn là một Hiệu Trưởng.



Nó gõ cửa vài cái, tiếng nói già nua của cụ đã vang ra:" Ai đó?"

"Là con, Harry Potter thưa cụ." Nó đáp lời.

Nó vào trong phòng, cụ Dumbledore đã ngồi trên ghế lười của cụ. Cụ lắp ló mắt nhìn nó, cười khan vài tiếng mới bảo:" Trò đến đây có chuyện gì?"

"Con có chuyện muốn nói với cụ." Nó nhàn nhạt lắm, không mặn nồng gì. Cũng không ra vẻ nghiêm túc kinh dị gì đó. Nhưng cụ cũng ngồi thẳng người lên, cười cười nói:" Trò có muốn uống gì không?"

"Một ly trà sữa ạ." Nó nhẹ giọng.

Cụ búng tay một cái thì ly trà sữa mát lạnh đã xuất hiện ngay bàn. Nó cũng kiên nhẫn, uống từ từ chứ chẳng sợ gì. Nó muốn xem coi ai kiên nhẫn hơn ai này nọ. Cụ chỉ cười tủm tỉm thôi, chẳng nói gì. Đôi mắt xanh lơ của cụ lại bình tĩnh, chẳng gợn sóng, thể hiện đều đều cái cảm giác thông thái trầm lắng tuổi già của cụ.

Cụ lơ đễnh bảo:" Trò có chuyện gì nói đi."

Hôm nay, cụ mặc áo chùng màu xanh dương, đội thêm cái nón cùng màu với rất nhiều ngôi sao vàng trang trí trên nón. Hàm râu thường thắt nơ của cụ giờ cũng được thả ra. Có lẽ là cụ chuẩn bị đi ngủ.

"Con muốn trở thành gián điệp cho cụ." Nó chỉ nói một câu, chẳng có tí đùa giỡn nào. Nó lại nói tiếp:" Con hi vọng là, cụ sẽ không để thầy Snape tiếp tục làm gián điệp nữa."

"Ồ." Cụ nhẹ giọng lại thì thào:" Điều gì khiến con muốn làm điều đó?"

"Con muốn bảo vệ ba má con, hai em con, thầy Snape, thầy Black và thầy Lupin. Con muốn bảo vệ bọn họ, bảo vệ cụ và cả Hogwarts nữa." Đôi mắt xanh lục bảo tăm tối của Harry đốt lên ngọn lửa hừng hực to lớn, đôi mắt đó vốn ví von đầy nhựa sống, nhưng lại đáng buồn thăm thẳm.

"Con biết bao nhiêu chuyện?" Cụ Dumbledore trầm giọng, lại hoài nghi nhìn nó.

"Cụ Dumbledore, con chỉ không muốn thầy Snape phải vất bỏ đi tự tôn, cái tôi, danh dự và tương lai của mình cho những tin tức mờ mịt không chính xác. Thầy ấy xứng đáng sống một cuộc sống có ánh mặt trời, cụ Dumbledore à." Nó cười, dịu dàng. Khiến cho sự hoài nghi của cụ xấu xí khó coi làm sao.

"Snape vẫn luôn có dấu hiệu hắc ám." Thế nên Voldemort có thể gọi ông tới nơi gã bất cứ lúc nào. Cụ lẳng lặng nhìn Harry.

"Con có cách giải quyết nó thưa cụ." Nó móc trong người một chai độc dược đưa lên bàn. Cụ nhìn chai độc dược một lúc.



"Điều gì khiến con nghĩ rằng ta sẽ chấp nhận con làm việc đó?" Cụ thật kiên nghị.

"Vì cụ biết con có thể mang lại ích lợi lớn hơn thầy Snape cho cụ, thông tin chính xác hơn. Nếu thầy Snape xuất hiện, Voldemort sẽ mang ông ấy làm điểm yếu của con." Harry bình thản đáp lời.

"Cụ sẽ đồng ý." Harry thật chắc chắn nói. Nó hiểu cụ Dumbledore hơn là cụ biết về nó. Đối diện với ánh mắt của Harry, cụ biết rằng nó đến đây sẽ chẳng nhận kết quả không được ý về mình.

"Con không muốn gặp ba má con sao?" Cụ hỏi.

"Có một đứa trẻ, từ lúc sinh ra đã chẳng được gặp ba má nó, nó đã luôn ao ước được gọi tiếng ba tiếng má. Nhưng khi nhìn thấy hai người họ rồi, đứa trẻ đã thật mãn nguyện chẳng cần thêm nữa. Đối với nó, họ là tất cả, là cuộc đời của nó. Thế đó mà, ba má nó chưa từng biết tới sự hiện diện của một đứa trẻ đáng thương, đã yêu ba má nó đến nhường nào. Nó hi sinh chính mình vì hạnh phúc của họ." Những câu nói rõ thật buồn, thật thương. Vậy mà người nói vẫn cười và dịu dàng. Nó khao khát nhận lại ba má nó lắm. Nhưng nó thử nghĩ hiện tại, nó có xứng sao?

"Nếu đã không biết thì hãy xem như không biết. Cảm ơn cụ." Nó đứng lên cúi người với cụ, còn lấy ra thêm một bình kí ức của nó đặt lên bàn."Con phải chết cụ à." Nó thì thào, giọng nó thật nhỏ.

"Harry con." Cụ muốn nói gì với nó, nó đã vụt ra khỏi phòng Hiệu Trưởng. Không hiểu sao, cụ lại thương cảm. Bên khoé mắt có chút gì đó cay cay. Tội nghiệt đã chiếm đầy cả linh hồn cụ. Khiến cụ cảm thấy ăn năn, tội lỗi.

" Chẳng tội ác nào bằng việc chia cách đứa con với ba má ruột thịt của chúng đâu." Giọng nói từ một bức tranh thì thào. Nói lên tiếng lòng của những vị Hiệu Trưởng khác.

———-

Câu hỏi: trong truyện này, ai là người đáng thương nhất?