[HP] [Snarry] Đàn Ông Cũ

Chương 40: Say




"Em xin thầy, làm ơn." Harry nhìn thẳng vào đôi mắt đen tăm tối của ông. Ánh mắt của nó đầy buồn bã và sầu lo.

Thình lình, nó né tránh đi bàn tay đang nâng mặt nó lên một cách nhanh nhẹn rồi quỳ cụp xuống trước mặt ông, nó đập trán thật mạnh xuống sàn nhà rồi nói:" Em xin thầy. Hãy giúp em lần này."

"Trò.." Snape lùi lại vài bước, ông chẳng tin nổi nhìn hình bóng nhỏ nhoi đang quỳ gối dưới chân ông. Cảnh tượng y hệt lúc ông cầu xin cụ Dumbledore hãy cứu lấy Lily.

"Em xin lỗi.." Harry chẳng dám nhìn vào mặt ông. Sợ đối mặt với khuôn mặt đầy âm u chẳng tin nổi đó. Nó đang làm chuyện mà ông thật ghét. Cưỡng bách ông với lời cầu xin của mình. Đôi tay gầy của nó kéo lấy áo chùng của ông không ngừng run lẩy bẩy.

"Đủ rồi." Ông nạt kéo áo chùng lại. Ở khi nó chẳng thấy, ông đang nhìn nó đầy thương cảm. Ông nghĩ tới cụ Dumbledore, cho rằng cụ sẽ có thể giúp ông trong tình cảnh trớ trêu này. Nghĩ vậy ông đã nhìn cụ Dumbledore đầy khẩn cầu giúp đỡ. Cụ thở dài nói:" Được rồi Harry, con đừng làm vậy, Thầy Snape chấp nhận lời khẩn cầu của con mà."

Cụ nói xong liền cúi thấp người xuống mà đỡ cho Harry đứng dậy, nó đứng dậy rồi tay phủi đi đầu gối mới cười nói:" Em cảm ơn, chắc chắn sau này em sẽ dùng mọi cách báo đáp thầy."

"Thôi con về phòng nghỉ đi." Cụ vẫy tay muốn nó về phòng, ánh mắt cụ cũng trông buồn buồn. Đáng lẽ ra cụ chẳng nên kêu James cùng Lily đến đây. Hay có lẽ là nó cũng đã nghĩ tới tình cảnh này rồi. Nó cũng chẳng náng lại mà rời đi thật mau, không khí nặng trịch trong phòng khiến nó chẳng thở nổi.

Cụ thấy nó đã chạy ra khỏi phòng Hiệu Trưởng. Cụ di chuyển đến cái ghế lười mà ngồi xuống, cụ vuốt hàm râu bạc phơi của mình nhìn gương mặt của Snape, cụ cố mà hỏi ông một câu hỏi mà cụ đã biết sẵn câu trả lời của chính mình:" Snape, anh không phải áy náy với Harry, mà anh đang có tình cảm với thằng bé đúng không?"

Ánh mắt của cụ thật sắc bén nhìn ông. Cụ thấy ông không trả lời, cụ cũng đã hiểu đáp án của ông là gì. Cụ bảo:" Những phần tình ý của anh, hãy cất lại vào tim đi. Nếu thằng bé cũng thích anh, thì coi như ổn cả đôi. Nhưng nếu không, thằng bé sẽ càng khó xử thôi."



"Ánh mắt của anh đã bán đứng anh, Severus. Tình yêu của anh, chỉ đang áp đặt lên Harry Potter. Anh chỉ đang cố dời cái động lực sống từ Lily sang Harry mà thôi. Thằng bé chẳng đáng bị như vậy." Cụ cũng đuổi Snape ra ngoài.

Ông nhìn cụ, giọng gần như thì thầm:" Tôi chưa từng nói tôi áy náy cụ Dumbledore." Ông phất cái áo chùng to thùng thình bay theo gió phấp phới cuộn thành một vòng. Ông đạp mạnh cánh cửa của phòng Hiệu Trưởng thật mạnh cái rầm. Một mạch mà đi thẳng. Khi cánh cửa đã đóng sầm lại tự động, cụ mới rời khỏi cái ghế của mình mà đi ra phía ngoài.

Cụ đứng nhìn ngoài trời, hai tay ôm sau lưng. Cụ suy nghĩ nếu như năm đó cụ chằng để Harry phải đi, liệu có khác không. Cụ thở dài làu bàu:" Ta là tội nhân của Gryffindor.. tội nhân.."

Nhưng cuộc chiến của cụ vẫn còn rất dài. Cụ lại phải chiến đấu thêm với một thế lực mới nữa phát triển. Geller chẳng muốn gặp cụ. Khi cả giới phép thuật vẫn ở trong tình trạng bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp nguy. Cụ chẳng dám lơ là. Việc cụ cho Harry gặp ba má nó, cụ chỉ đang cố gắng bù đắp sự áy náy của chính mình.

Điều kì lạ hơn, Voldemort đã ngừng ra tay với Hội Phượng Hoàng. Cụ đã nghe, gã đã tấn công vào Hắc Giáo Đoàn. Cụ tin cuộc chiến sắp tới, Voldemort rồi cũng sẽ gặp phải Geller. Geller cường hãn hơn hẳn gã nhiều. Cụ chẳng biết liệu chuyện này là tốt hay là xấu. Chẳng lẽ Geller vẫn chưa thấy hối lỗi về những chuyện bản thân lão đã làm. Lão đã hứa hẹn với cụ.

Trong phòng Hiệu Trưởng vắng lặng, các bức tranh cũng vời như mình đã ngủ. Chỉ còn tiếng dài ngao ngán của cụ Dumbledore. Về tương lai, về tình yêu đã từng. Chung quy cụ đã sắp xuống mồ rồi để mà lo nghĩ quá xa xôi.

Thầy Snape về tới hầm, ông cứ nhớ về lời cụ Dumbledore nói. Lại nghĩ tới đôi mắt buồn bã của Harry. Một đôi mắt làm trái tim ông cũng phải quặn thắt lại. Một đôi bàn tay nâng niu, khiến ông mong mỏi được nắm lấy chúng.

Ông cảm thấy mình thật tồi tệ, ông đã đưa đẩy nó vào đường chết khi mà nó vừa mới được sinh ra mà thôi. Để rồi 12,13 năm sau, ông lại phát sinh một loại tình cảm chẳng nên có ở trong lòng. Thật trớ trêu thay.

Ông mang lòng tâm sự chẳng thể nghĩ thêm nỗi chuyện gì. Sự tự ti chiếm lấy cả linh hồn, sự tội lỗi về chuyện ông đã đưa nó lên con đường chỉ có bóng tối. Ông đang ngồi trên sô pha, lật đật đứng dậy thật nặng nề.

Vác theo thân xác sắp chết lặng của mình, ông đi xuống chỗ để rượu. Cầm theo vài chai, rồi tự rót mấy ly cho mình. Ông ngã người ra sau ghế, trong đầu chỉ nhớ mỗi hình bóng của Harry. Ông chỉ cảm thấy cứ nhớ lại mong muốn có thể ôm lấy hình hài nhỏ bé ấy.

Cộc cộc

Ông bực bội ra gõ cửa, cả người đầy mùi cồn ụp thẳng vào mũi Harry. Nó ngước mắt nhìn khuôn mặt đang sắp khóc của ông. Nó thở dài, nó định đến để xin lỗi về chuyện nó đã áp bức ông. Cuối cùng lại gặp ông say sỉn. Trong lòng nó càng áy náy hơn, chắc là do nó đã làm cho ông buồn lòng.

"Thầy đừng uống nữa." Nó cố kéo vào trong, mấy chai rượu đã lung tung trên bàn. Ông ôm lấy nó từ đằng sau, ông cố hít mùi hương của nó vào trong mũi một cách tham lam. Cơ thể của nó gầy mà lại khiến ông có cảm giác thoả mãn, lại cảm thấy muốn ôm lâu hơn nữa.

"Trò định lấy tư cách gì quản tôi? Hửm?" Giọng thầy trầm thấp bên tai nó. Như có một dòng điện đi ngang qua cơ thể, khiến nó có chút muốn run lên. Nó chẳng từ nào miêu tả cảm giác cơ thể của nó lúc này.



"Thầy.. ưm." Nó vừa di chuyển một chút, hơi thở của ông thở phà bên tai khiến nó run lên. Nó cố nói chuyện với ông:"Thầy ngồi xuống trước đi."

"Để tôi ôm trò một chút." Ông chẳng làm gì quá, chỉ lẳng lặng ôm lấy Harry thật chặt. Đôi tay ông xiếc chặt đến nỗi, muốn khiến nó trở thành xương máu của ông.

"Thầy lên ghế ngồi trước đi đã." Nó dịu dàng nói, chân lại di chuyển đến ghế sô pha. Kéo ông ngồi trên ghế, nó cũng ngồi trên đùi ông cho ông ôm chặt nó. Hơi thở mùi cồn nồng nặc chẳng tan đi là bao. Nó dựa đầu bên vai ông, cảm giác có chút an tâm.

Mặt ông vẫn chui vào khoé cổ nó, nó vuốt mái tóc bóng dầu của ông. Đưa hai tay đặt bên cổ Snape. Ông nhẹ giọng thì thào:" Hãy tha thứ.. cho ta.."

Nó buồn cười, ông nhìn vậy, mà lại mang cảm giác có chút yếu ớt kì lạ. Nó dỗ dành ông như một đứa trẻ:" Ngủ đi, ngủ đi. Tất cả đều sẽ ổn."

Có lẽ là do cảm thấy an tâm, ông cũng dần ngủ trên vai nó. Thấy hơi thở của ông đã đều đặn, nó cũng dùng phép thuật nâng cả nó và ông lên. Bay bổng vào trong phòng ngủ.

Ông vẫn ôm chặt nó, làm nó chẳng thể rời đi được. Nó chỉ có cùng ông ngủ tới sáng mai. Ngủ bên ông khiến nó chẳng mơ thấy cơn ác mộng nào. Hơn nữa, giấc ngủ cũng rất sâu, chứ không phải dễ tỉnh như mọi khi. Nó ngủ ngon tới nỗi bình thường 5 giờ sáng nó đã dậy, giờ mới chừng 9,10 giờ mới dậy.

Thức giấc thì người bên cạnh đã thức giấc đi mất tăm rồi. Sau khi dậy, nó mới có thể nhìn xem căn phòng của ông mà đánh giá. Phòng ngủ của ông có bức tướng màu nâu cổ điển. Với chiếc giường mặc ga đen, cả ga gối hay mềm dày đều màu đen.

Một căn phòng dường như được tối giản như con người ông. Nó ngửi ngửi mùi hương bạc hà trên gối. Có chút lưu luyến không rời khỏi. Nó biết là mình không nên thích ông, nhưng cơ thể nó lại chẳng thể nhịn được muốn tới gần ông hơn nữa.

Có lẽ đó là bản tính của việc dành tình cảm cho một người. Luôn không thể kiềm chế nổi lòng tham ao ước được gần gũi với người kia. Người có thể xoa dịu mọi thứ trong tâm hồn, làm cho trái tim gần nha chết đi sống lại.

"Trò định chết đói trên giường tôi sao?" Thầy Snape đứng bên cửa dòm nó. Nó đang dùng tay vuốt ve bên gối, hơi mắc cỡ nhìn ông nói:" Thầy tỉnh rồi ha. T- thầy ngủ có ngon hong?"

"Trò nên xuống ăn sáng thay vì hỏi tôi những câu vô nghĩa." Ông cười mỉa nói.

"Dạ." Nó lúng túng chạy nhanh ngồi dậy. Ông lườm nó rồi đi ra phòng khách ngồi. Thức ăn thì đã được chuẩn bị sẵn trên bàn. Nó bắt đầu nhâm nhi thức ăn một hồi. Ông chẳng nói gì im lặng thôi.



Có vẻ như là ông đã ăn xong bữa ăn của ông rồi. Mùa đông lành lạnh nên xém chút nữa nó đã có ý định mang cả cái mềm của ông xuống. Nó ăn xong rồi nói:"Em về phòng nha, em xin phép."

"Đứng lại đó." Ông nâng mặt lên, xoa bên huyệt thái dương nói:" Trò định lúc bão tuyết mà về phòng sao?"

"Hãy ở lại đây. Tôi không hi vọng có người nói tôi ngược đãi trò trong trời tuyết đến phòng tôi." Ông nói.

"E-em chưa tắm rửa nữa.." mà hôm qua còn ôm thầy với mùi đầy cồn cả đêm. Nó gãi gãi gò má to tròn, chẳng biết mình lúc này có bao nhiêu đáng yêu.

Ông lườm nó một cái rồi vào phòng lấy cái áo sơ mi cùng quần ra đưa cho nó nói:" Tôi nghĩ là trò biết sử dụng chú thu nhỏ cho quần áo."

"Nếu trò không muốn bị sẹo trên trán thì sứt cái này vào." Ông nhìn vết trầy mờ mờ trên trán nó. Quăng ra một hộp thuốc mỡ vào tay Harry. Nhìn nó chật vật lắm, cả người bê bết. Vậy mà còn cố gắng an ủi ông cả đêm. Ông chẳng biết là nên vui hay nên buồn nữa. Ông chỉ tức vì nó chẳng thương chính mình.

Nó ôm đống quần áo cùng thuốc mỡ vào trong phòng tắm, chẳng dám ngó mặt Snape, nó đoán mặt ông đang khó coi lắm khi đưa hộp thuốc mỡ cho nó. Nó tắm xong cũng thu nhỏ lại quần áo vừa với mình. Cơ thể sạch sẽ khiến người nó nhẹ nhàng hơn hẳn. Vết trầy trên trán cũng biến mất hẳn hoi.

Ông thì đã đi vào phòng làm độc dược mà bận việc của chính mình. Nó thì ngoan ngoãn kiếm trên giá sách một quyển nào đó để mà đọc. Nó suy tư về con người của ông, nhưng rồi lại lắc đầu chẳng nghĩ nữa. Dù sao nó vẫn có quan điểm rằng giữa nó và ông sẽ không có kết quả nào cả.

Khi ông bước ra, thì đã trôi qua thêm một ngày. Trời sập tối và nó đã rời khỏi hầm từ khi nào. Chỉ để lại một tờ giấy thông báo nó đã về phòng cho ông hay.