Hướng Dẫn Sinh Tồn N Loại Mạt Thế

Chương 1: Thức tỉnh




Chử Thanh mở WeChat liền nhận được tin người chị em thiện lành Ninh Nam hiện đang xem quần áo ở cửa hàng XX dưới tầng một. Từ nhà vệ sinh đi ra, Chử Thanh vừa đi vừa nhắn tin trả lời, hướng về thang máy xuống tầng một.

Hôm nay ở trung tâm thương mại tương đối nhiều người, mà dù sao cũng sắp đến ngày quốc khánh nên đông đúc cũng là chuyện bình thường.

Chử Thanh đương nhiên biết điều này, nhưng trong lòng cô vẫn dấy lên một nỗi bất an.

Vừa nãy trong nhà vệ sinh có quá nhiều người khiến thời gian chờ đợi của cô cũng lâu hơn thường.

Khi sắp đến lượt mình, cô nghe thấy tiếng người trong buồng vệ sinh không ngừng phát ra nôn mửa.

Hơn nữa không chỉ có chỗ cô đứng chờ, mà những buồng bên cạnh cũng có tiếng nôn mửa không ngừng.

Kỳ lạ hơn nữa là mùi hương quái dị bốc nên từ trong đó không hề giống mùi nôn mửa bình thường mà có phần giống như mùi thối rữa, khiến người ngửi không kìm được mà cảm thấy mắc ói.

Dị ghê, đây là bị ngộ độc tập thể hay gì?

Chử Thanh nghĩ, định bụng sau khi mấy người đó đi ra hỏi xem trước đó đã ăn ở đâu, tránh cho cô và bạn lát xui rủi tạt té vô đúng chỗ đó.

Nhưng đến khi người bên trong đi ra, cả mặt cô ta xanh xao, ánh mắt hung tợn, dọa cho Chử Thanh sợ run cả người, không dám lên tiếng hỏi han gì.

Sau khi giải quyết được nỗi lòng, Chử Thanh nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng lạ là có một gã đàn ông luôn bám theo cô.

Nhà vệ sinh nam và nữ đối diện nhau, Chử Thanh vừa ra khỏi nhà vệ sinh liền bắt gặp người đàn ông cũng đi ra, sau đó liền không ngừng bám theo Chử Thanh.

Nhìn gương mặt cùng thanh âm phát ra từ người đàn ông đó, cô liền đoán được người này khả năng cao cũng ngộ độc thức ăn.

Nhưng ngộ độc thức ăn thì liên quan quái gì đến cô mà người đó luôn nhìn về phía này với vẻ mặt hung tợn? Cô rùng mình sợ hãi.

Ngoại hình của Chử Thanh cũng xinh xắn, có thể người đàn ông đó có ý đồ xấu xa gì đó đi, nhưng đây là ở trung tâm thương mại nha, ngay giữa thanh thiên bạch nhật vậy mà cũng dám trắng trợn tiến đến như thế?

Chử Thanh điên cuồng nhắn tin cho Ninh Nam, chạy thật nhanh xuống thang cuốn, cũng không quên cảnh giác liếc về phía người đàn ông mấy lần.

Xung quanh Chử Thanh tấp nập người đi qua, phía trước còn có một cặp đôi đang phát cơm chó, trung tâm thương mại đông người qua lại như vậy cũng khiến Chử Thanh an tâm hơn phần nào.

Chạy xuống mấy lần thang cuốn, Chử Thanh cũng đến được tầng một, liền thấy Ninh Nam vẫy tay gọi cô từ đằng xa.

Chử Thanh thở phào một tiếng, nhanh chóng đi về hướng Ninh Nam đang vẫy tay cười nhìn cô.

Đột nhiên gương mặt Ninh Nam tối sầm như thể đang nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ lắm, liên tục xua tay về phía Chử Thanh.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, phía sau cô một người đột nhiên tiến đến, đánh mạnh đến mức khiến cô nằm gục xuống mặt đất. Cơn đau dữ dội truyền từ vai đến khắp cơ thể, cô dần mất đi ý thức.

"Tình trạng bệnh nhân 712 thế nào rồi?"

"Vẫn còn trong tình trạng hôn mê, virus không có dấu hiệu khuếch tán, nhưng cô ấy đã hôn mê 1 tháng, cánh tay phải đã bị hoại tử, cần ngay lập tức cắt bỏ tránh lây ra toàn cơ thể."

Người nhà bệnh nhân đâu?"

"Đã mất tích, một tháng nay người mất tích quá nhiều nên không thể liên hệ được."

"Số lượng người đưa đi thiêu hôm nay là bao nhiêu?"

"Số lượng quá lớn, tốc độ biến dị của thi thể quá nhanh nên căn bản không thể kiểm soát nổi."

"Vật tư còn đủ không?"

"...."

Người nói chuyện im lặng một hồi lâu.

"Bệnh nhân 712 không có dấu hiệu tỉnh lại, chúng ta không nên cứ lãng phí vật tư thiết bị ở cô ấy. Mạng của những người bệnh nhân khác cũng quan trọng không kém, bọn họ cũng đang chờ chúng ta cứu sống. Máy thở hiện còn không đủ dùng, vật tư trang thiết bị thiếu thốn cũng không có được tiếp tế. Chúng ta tiếp tục chữa trị thì cũng chỉ thêm tiêu hao sức người, của."

"Đừng nóng vội mà, chúng ta cứ xem qua những bệnh nhân khác trước đi."

Chử Thanh hoảng loạn, cô đoán được rằng những người đang ở bên cạnh cô chính là bác sĩ, mà cái "bệnh nhân 712" được nhắc đến vừa nãy không ai khác chính là cô. Dựa vào kí ức mơ hồ trước khi ngất đi, hẳn là đã có người tiến đến từ phía sau và đánh cô đến hôn mê.

Không được, nếu như bị bác sĩ từ bỏ thì không phải mạng cô cũng coi như toi sao?

"Đừng đi, bác sĩ." Chử Thanh chật vật khẽ kêu lên âm thanh yếu ớt.

Cũng may có người nghe thấy mà kêu lên: "Tỉnh rồi! Bệnh nhân giường 712 đã tỉnh!"

Chử Thanh thở phào nhẹ nhõm, nếu như cô đã tỉnh dậy thì hẳn sẽ không bị dễ dàng từ bỏ ha?

Nhưng chỉ cần nghĩ lại đến chuyện những bác sĩ vừa rồi muốn cắt chi, cô liền rùng mình sợ hãi.

Nếu như cả tay phải cô bị cắt đi thì sinh hoạt thường ngày sau này tính sao đây?

Đương nhiên nếu chọn giữa mất tay hoặc mất mạng, Chử Thanh đương nhiên sẽ chọn vế trước, nhưng cô vẫn không khỏi lo sợ khi nghĩ đến.

Nhưng mọi chuyện còn trở nên kì quá hơn khi sau khi làm xong một loạt kiểm tra tổng quát, bác sĩ đã nói cho cô biết về tình trạng hiện tại.

Vốn dĩ Chử Thanh cũng chỉ nghĩ rằng khả năng cao là có người đánh cô từ đằng sau, dù sao thì mấy thanh niên trẻ trâu manh động ngày nay nhang nhảng trên đường.

Chỉ là không nghĩ tới, hóa ra cô bị cắn.

Bị người cắn? Bị cắn gì mà đến mức phải cắt bỏ cả tay, không phải tiêm liều vắc-xin uốn ván thôi là lại ngon lành à? Nếu nghiêm trọng hơn thì làm liền vắc-xin phòng chó dại là được không phải sao?

Chử Thanh nhận ra được mọi chuyện có phần không hợp lý liền dò hỏi thêm cô rốt cuộc là bị sao.

Bác sĩ bày ra vẻ mặt khó xử, nói rằng hiện tại virus thây ma đang lây lan tốc độ nhanh chóng, một khi đã bị nhiễm. đầu tiên người bệnh sẽ có dấu hiệu nôn mửa và tiêu chảy, hệt như bị ngộ độc thức ăn. Sau đó một thời gian sẽ chuyển sang trạng thái thèm khát máu tươi cùng thịt sống, hơn nữa còn mất đi lý trí, điên cuồng tấn công sinh vật sống.

Mà sinh vật sống được nói đến chủ yếu chính là người sống.

Sau khi bị biến đổi thành thây ma sẽ thèm khát con người nhiều hơn các loài động vật khác, hơn nữa cũng dần trở nên điên cuồng, thân thể bắt đầu hoại tử, kết cục trở thành cái xác không hồn.

Chỉ cần bị người nhiễm bệnh cắn, cào hay tiếp xúc đều sẽ bị lây nhiễm virus thây ma.

Mà xui thay cho Chử Thanh, người đàn ông luôn đi theo sau cô ở trung tâm thương mại đã bị lây nhiễm.

Nhưng thay vì sợ hãi, Chử Thanh phần nhiều càng là không tin.

Cái quái gì mà virus thây ma? Đây là quay phim tận thế hay gì?

Có khả năng cô bị người khác chơi khăm đi, nếu vậy thì này cũng thật quá trớn.

Mà càng thần kỳ hơn, bác sĩ kêu đáng lẽ cô cần phải cắt bỏ một cánh tay mới có thể sống sót. Kết quả là không cần đến hai ngày tay cô đã khôi phục như cũ.

Chử Thanh nhìn chằm chằm nhóm y bác sĩ đi tới đi lui trước mặt, cảm giác như bọn họ đều đang diễn kịch.

Mới mấy ngày trước nói cô cần cắt bỏ cánh tay đang hoại tử, xong hôm nay lại kêu cái gì mà kỳ tích, cánh tay phải của cô đã hồi phục, virus cũng không khuếch tán.

Mặt mũi mấy vị y bác sĩ này ra sao, Chử Thanh cũng chẳng thể nhìn rõ, bởi bọn họ luôn mặc lớp bảo hộ dày, đừng nói là mặt, đến màu da của họ Chử Thanh còn không biết.

Nỗi bất an mãnh liệt như vậy khiến cô cảm thấy bản thân như bị lừa.

Mỗi ngày y tá đều đưa tới một đồ ăn có một chút rau, đồ ăn và canh, cơm được một nắm bằng nắm tay trẻ con.

Trừ bỏ những y bác sĩ mặc đồ bảo hộ dày cộp ra thì Chử Thanh cũng chưa từng thấy qua người nào khác. Thẳng đến một tuần sau, virus trong cơ thể cô không những không khuếch tán, mà cơ thể còn sinh ra kháng thể tiêu diệt virus.

Chử Thanh càng nghe càng thấy vớ vẩn, trước thì nói virus này đáng sợ bao nhiêu, kết quả là cô nằm ỳ chẳng cần chữa trịị cũng khỏi, lừa trẻ con còn được chứ để lừa cô thì chưa đủ trình.

Chử Thanh lục quanh phòng tìm kiếm máy quay, cô cảm thấy đây hẳn là trò đùa dai của ai đó, hoặc có khi là chương trình gì đó nên hẳn là sẽ trang bị thiết bị quay lén.

Cái chương trình loại này thật đúng là rác rưởi, kéo theo một người qua đường bình thường như cô phải tham gia, chờ sau khi cô vạch trần mấy người này thì chắc chắn sẽ đi tố cáo bọn họ.

Nhưng sau ba ngày qua đi, nhóm y bác sĩ thấy cơ thể Chử Thanh vẫn hoàn toàn bình thường nên có ý định muốn cô xuất viện, chuyển sang khu quan sát.

Khu quan sát là gì? Bệnh viện cũng có khu này sao?

Ban đầu Chử Thanh tin chắc rằng bản thân đang bị chơi khăm gì đó, nhưng niềm tin của cô dần lung lay sau khi bước ra khỏi phòng bệnh.

Trên tay ôm tất cả đồ vật của mình, cô mặc trên mình đồ bệnh nhân, nhanh chóng đi theo nhân viên y tế qua hành lang bệnh viện, xuống thang máy.

Đi qua vô số phòng bệnh, y tá đưa cô đến trước cửa rồi dừng lại, nói: "Chuẩn bị đi vào đi, nhớ đeo thêm khẩu trang. Sau khi cô đi vào đằng sau sẽ có người phun khử khuẩn nên cứ đi vào với tốc độ bình thường đến tòa đối diện, đến đó sẽ có người sắp xếp chỗ ở cho cô."

"Sắp xếp chỗ ở? Không phải tôi đã khỏi rồi sao y tá? Hẳn phải đi làm xuất hiện thủ tục chứ?"

Y tá thở dài "Bác sĩ phụ trách chưa nói cho cô sao? Bây giờ bên ngoài khắp nơi đều là thây ma, cô đi ra kiểu gì cũng bị cắn, chúng tôi đã liên hệ với người nhà cô nhưng đều không liên hệ được, chúng tôi đã thử gọi tất cả số điện thoại trong danh bạ cô, còn cô gái đã mang cô đến đây cũng ở nơi này, chỉ là cô ấy đã qua thời gian quan sát mà không có dấu hiệu phát bệnh nên đã được di chuyển đến khu dân cư. Hai người có thể gặp mặt sau ở đó sau nếu qua thời gian quan sát mà cô không bị sao. Nói chung là không thể để cô đi ra ngoài, trước hết cứ qua khu quan sát đi."

Chử Thanh nhíu mày, tim không kiểm soát mà điên cuồng nhảy loạn lên, Ninh Nam cũng ở đây sao, cô ấy hẳn là sẽ không lừa mình đi?

Đeo khẩu trang lên khiến Chử Thanh hô hấp có phần khó khăn, nhưng trong lòng cô lại vì thế cảm thấy an tâm phần nào.

Trước mặt cô là một tấm cửa sắt dày, y tá đẩy cửa dẫn cô vào trong.

Sau tấm cửa sắt là một hành lang trắng dài, khắp nơi kể cả tường, mặt đất đều có bọc tấm bảo hộ màu trắng.

Cô cũng không nhìn ra đằng sau tấm bảo hộ trắng có gì, độ cao của hành lang tầm hai mét, vòi phun được trang bị dọc bên trên theo hành lang. Như thể được lắp thiết bị cảm ứng, mỗi khi cô đi qua sẽ có một chất lỏng trong suốt phun ra từ đó.

Chất lỏng đó sau đó hoá thành một làn sương trắng khiến cô chẳng thể nhìn thấy rõ con đường phía trước. Chử Thanh chỉ có thể ôm quần áo trong lòng mà bước thẳng về phía trước, không gian xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ.

Đi qua hành lang dài này nhiều nhất thì cũng chỉ ba phút, nhưng đối với Chử Thanh thì dài như cả thế kỉ.

Cánh cửa ở cuối hành lang mở ra, người ở bên trong có đeo khẩu trang nhưng không mặc đồ bảo hộ dày như những y bác sĩ cô từng thấy, đôi mắt vô hồn đầy sự mệt mỏi.

"Mới tới à?"

"Người bệnh phòng bao nhiêu đây?"

Chử Thanh trả lời: "Là bệnh nhân phòng 712."

"Bệnh nhân 712? Người bệnh khôi phục được sau khi bị cắn?" Đôi mắt của người nọ phút chốc khôi phục chút sự tươi tắn, lời nói mang chút nét đau buồn: "Đúng là kì tích, mạng cô cũng thật lớn nha, tôi cũng chưa từng nghe thấy chuyện người có thể hồi phục sau khi bị lây nhiễm."

Người bên cạnh nhún vai: "Chưa chắc nha, nhỡ đâu người đó không có nhiễm bệnh thì sao?"

"Không bị bệnh mà cũng đi cắn người lung tung?" Người nọ hiển nhiên không quan tâm, "Mà nếu được ra khỏi khu cách ly thì chắc chắn là cô đã khỏi rồi, đã đến đây rồi thì bọn tôi sẽ chiếu cố cô cho tốt."

Người nọ nhìn qua có vẻ như là một bà dì bốn năm chục tuổi, khiến Chử Thanh nhớ về mẹ mình, làm cô cũng an tâm phần nào.

Chử Thanh đi theo dì y tá đến chỗ ở.

Ban đầu nơi đây là khu phòng bệnh, sau đó được sửa thành khu quan sát, có giường chiếu đầy đủ nên người ở không thành vấn đề.

Người ở khu quan sát ít đến đáng thương, từ nãy đến giờ đi mãi Chử Thanh cũng chỉ thấy được vài người.

Có lẽ nhìn ra nét hoang mang trong mắt Chử Thanh, dì y tá chủ động giải thích: "Người ở bên quan sát khu này là ít nhất. Mọi người một là được cách ly ở khu trị liệu, hoặc là ở khu dân cư chờ cứu viện."

"Khu quan sát chỉ để cho những người khỏi bệnh từ khu cách ly ở một thời gian, sau đó sẽ được chuyển đến khu dân cư."

"Nhưng mà người có thể khỏi bệnh ra từ khu cách ly, cháu cũng chỉ là người thứ hai ta thấy trong tháng."

"Phần lớn mọi người đều không thể khỏi bệnh mà ra khỏi khu cách ly."