Sống ở trong khu quan sát một thời gian khiến Chử Thanh nghi ngờ bản thân có phải đang nằm mơ, tình hình này trông không hề giống có người đang chơi khăm cô, không có ai rảnh rỗi đến mức diễn một màn kịch lâu đến vậy.
Nhưng trong mơ mặt của mọi người đều mờ nhạt, làm sao mà ở đây lại rõ đến lạ thường.
Đồ ăn của khu quan sát kém hơn nhiều so với khu cách ly, ở đó ít nhất mỗi ngày cô cũng còn được phát cho ít đồ ăn với canh cùng cơm hoặc bánh quy. Mà đồ ăn của quan sát khu, thật lòng mà nói thì trông giống hệt như cám lợn, hương vị cũng kì quái, hệt như trộn hết một đống loại thức ăn vào một nồi.
Nhưng mọi người xung quanh Chử Thanh đều bình thản ngồi ăn như thể đây là lẽ thường tình, người ở quan sát khu không nhiều nên không có nhà ăn mà đến bữa thì sẽ tụ tập hết ở sảnh tiếp bệnh nhân.
Ở hai bàn ăn, ngoài Chử Thanh ra thì những người còn lại hầu hết đều là nhân viên y tế.
Chử Thanh chỉ ngồi lặng lẽ ăn nhìn về phía đối diện, âm thầm đánh giá người đầu tiên chuyển đến từ khu cách ly.
Người đầu tiên khỏi bệnh tên là Hoài Nghêu, ngoại trừ vẻ xinh đẹp thì trên mặt cô chẳng hề có một tia cảm xúc, chầm chậm ngồi ăn, chỉ riêng một miếng cháo mà phải nhai đến chục lần.
Tóc cô dài đến ngang vai, khuôn mặt thanh tú, các đường nét trên gương đầy sắc sảo, khi cười còn hiện lên một đôi má lúm đồng tiền, trông thực sự rất cuốn hút.
Mặc trên người quần áo bệnh nhân có chút thùng thình, cộng thêm gương mặt có đôi phần nhợt nhạt và cơ thể gầy yếu, khiến Hoài Nghiên trông không hề giống người bệnh mà tựa như diễn viên đóng vai bệnh nhân trong một bộ phim truyền hình chất lượng kém.
Nghe nhân viên bệnh viện nói trước đây nơi này là khu dành cho bệnh nhân nằm viện, nhưng sau khi virus thây ma bùng nổ, những người bệnh đều đã được chuyển đến khu dân cư. Sau đó nơi này mới được trưng dụng làm khu quan sát, người ở đây vơi dần, giờ chỉ còn lại nhân viên y tế.
Giữa ba khu đều có một hành lang khử độc dài, ngoại trừ hành lang thì các nơi khác đều đã bị phong tỏa, để phòng ngừa có người hoặc người lây nhiễm ra vào.
Hoài Nghiêu tới đây sớm hơn Chử Thanh nhưng mọi người thật ra cũng chưa hiểu mấy về cô, chỉ có thấy tính cách cô khá hiền hòa, lại còn xinh đẹp, không có gây chuyện hay có thái độ gì.
Từ những gì Chử Thanh nghe ngóng được từ dì y tá Chử Thanh gặp khi mới vào khu cách ly, trước khi Hoài Nghêu đến đây thì phát sinh rất nhiều xung đột.
Dì y tá họ Dương, mọi người đều gọi là Dương tỉ, trước khi virus bùng phát nàng cũng là mới tới đây, đâu ngờ là sau đó lại bị nhốt ở đây như này.
Hơn một tháng qua, trong khu cách ly không có lấy một người khỏi bệnh, dù là ai khi đối mặt với tình cảnh như này đều cũng dần mất hy vọng. Hơn nữa những tin tức truyền qua bộ đàm từ khu cách ly không có đến một tin tốt lành.
Người ở khu cách ly ngày càng ít dần, không chỉ là người bệnh mà còn có rất nhiều nhân viên y tế. Rất nhiều người sau khi bị nhiễm bệnh thì đầu tiên là lao vào tấn công nhân viên y tế.
Vậy nên trước khi Hoài Nghiêu tới đây, mọi người đều có ý kiến về việc phân phát thức ăn và lưu lại người bệnh. Nhưng may thay việc Hoài Nghiêu khỏi bệnh như thể ánh sáng hy vọng cho mọi người, lúc đấy họ mới biết được rằng bệnh này không phải là không thể khỏi mà còn có thể chữa trị.
Thật ra vật tư của thành phố chắc chắn là đủ, nhưng không có người đến đưa vật tư tiếp tế, rõ ràng nơi đây là nơi quan trọng cần vật tư nhất mà lại chậm chạp không tiếp tế.
Đến bữa cơm mọi người thầm mừng rằng ít nhất vẫn còn điện, ít ra còn có thể làm nóng đồ ăn, tuy rằng cũng chỉ là đống cháo không mấy ngon lành.
Kết quả là vừa chập tối, thời điểm bắt đầu cần đèn để soi sáng, đột nhiên tất cả đèn điện đều tắt.
Hầu hết mọi người đều sống tập trung ở tầng 1 và 2, không ai đi lên tầng cao hơn.
Có người sợ hãi kêu to, Dương tỷ cho mọi người tập trung hết ở đại sảnh, trước tiên cần ổn định mọi người, tránh xảy ra tình huống hỗn loạn. Sau khi mọi người đã tập trung đông đủ ở đại sảnh, Dương tỷ cùng hai người khác đi kiểm tra công tắc ở phòng điện.
Khả năng thích ứng của Chử Thanh với bóng tốt khá tốt, cô không sợ bóng tối hay ma quỷ gì cả, so với mấy thứ như ma quỷ dọa người, cô vẫn càng sợ người hơn.
Nhưng trước mắt thì người ở khu quan sát cũng khá thân thiện, cô cũng không có cảm nhận được gì đe dọa.
Thậm chí ngay từ đầu cô có ý nghĩ tất cả chuyện này là âm mưu của ai đó, hay đây chỉ là giấc mộng. nhưng có vẻ như cô không thể tiếp tục lừa dối bản thân. Mọi chuyện đều là thật, dù cho chưa gặp được Ninh Nam thì cô cũng không thể tiếp tục phủ nhận rằng mọi chuyện đều là giả.
Sau khi chấp nhận rằng đây là hiện thực, ngoài nỗi sợ hãi cùng bất an, cô càng có nhiều phần mờ mịt, không biết bản thân tiếp theo nên làm gì.
Trong đây không có tín hiệu, cô chẳng thể liên hệ đến bạn bè gia đình, thậm chí tiền lương tháng này ở công ty vẫn chưa được lĩnh, nhưng với tình huống này thì công ty chắc cũng chẳng thể chi trả nữa.
Ở đại sáng sáng lên hai ngọn nến, ánh sáng lờ mờ rọi chiếu khắp phòng, mọi người không dám dùng quá nhiều nến, dù sao thì cũng không biết được liệu việc mất điện có kéo dài hay không.
Tiếp tế đồ ăn sớm đã ngừng, mấy hôm trước nước cũng bị cắt, tình hình hiện tại có khả năng không phải là cúp điện bình thường, mà là cắt điện.
Trong đại sảnh mọi người vây thành một vòng tròn, đưa mắt nhìn nhau. không biết nên nói gì.
Chử Thanh sợ hãi sự tĩnh lặng như vậy, cô nhìn quanh một lượt rồi nói: "Chắc là không có vấn đề gì lớn đâu, mọi người không cần lo lắng, lúc tôi từ bên khu cách ly đến đây tình hình bên đó còn khá tốt, chúng ta hẳn là cũng không có vấn đề gì đâu."
Cô vừa dứt lời, có người nghe nhắc đến khu cách ly liền nói: "Chờ chút, chúng ta có thể từ cửa sổ nhìn về phía khu cách ly cùng khu dân cư để xem tình huống nơi đó nha."
Nghe vậy mọi người đều hướng lên đi về phía cửa sổ, nháy mặt sắc mặt đều xám lại.
Khu dân cư cùng khu cách ly đều chìm trong bóng tối.
Như vậy thì chắc chắn đây không phải là mất điện bình thường, mà không có nguồn cung cấp điện.
Quả nhiên lúc Dương tỷ trở về, gương mặt họ đều rất khó coi. Hệ thống cung cấp điện không có chỗ nào hỏng hóc, công tắc cũng không bị nhảy, mà chính là bị cắt điện.
Không điện không nước, mọi người có thể sống được bao lâu.
Có người lên tiếng: "Bây giờ làm sao đây, đồ ăn cũng không có người đưa tới, không có điện lẫn nước, đồ ăn ở kho lạnh không có điện cũng chẳng để được bao lâu."
Dương tỷ xem ra là một người khá có khả năng lãnh đạo, sau khi hỏi tình hình bên khu dân cư cùng khu cách ly, xác thực được đúng là bị cắt điện.
"Như vậy đi, trước mắt thì chúng ta sẽ thử xem máy phát điện có thể hoạt động được không, cùng lúc đó phái hai người đến khu dân cư cùng khu cách ly xin giúp đỡ, nói không chừng bọn họ còn đồ ăn thức uống, dù sao hai khu đó so ra đều to hơn chỗ chúng ta."
"Hôm nay nếu mọi người sợ hãi thì có thể mang chăn gối đến đại sảnh ngủ cùng nhau, không sợ thì có thể ở trong phòng, nhưng nến sẽ không thể cung cấp được vì số lượng không đủ, mong mọi người thông cảm."
Chử Thanh không sợ bóng tối, hơn nữa cũng thích ngủ một mình, vậy nên sau khi nói với Dương tỷ, cô quay người, trong bóng tối mò mẫm trở lại phòng.
Khoa nội trú chìm trong bóng tối càng thêm phần u ám, hơn nữa đang là tháng 12, nhiệt độ ở bệnh viện còn tương đối thấp, thật khiến người khác càng cảm thấy lạnh hơn.
Không có lấy một ngọn nến, Chử Thanh nhờ vào nguồn sáng duy nhất là ánh trăng lọ mọ trở về phòng, cô đứng ở vách tường, chợt nghĩ đến.
Vừa rồi mọi người ở đều ở đại sảnh, vậy mà không có nhìn thấy Hoài Nghiêu.
Chử Thanh không biết bản thân hay là nhớ nhầm hay không chú ý đến, nhưng Hoài Nghiêu tương đối nổi bật, chỉ cần cô ở trong một nhóm người liền khó mà không nhận ra.
Đây là một cảm giác thật sự kỳ quái, có thể là do Hoài Nghiêu được trời sinh với gương mặt đặc biệt xinh đẹp xuất chúng, mặc kệ là nam hay nữ đều không nhịn được mà nhìn về phía nàng.
Hơn nữa, bình thường Hoài Nghiêu cũng hay cùng mọi người nói chuyện phiếm, nhưng vừa rồi ở đại sảnh đông người như vậy, Chử Thanh cũng không hề nghe được thanh âm của Hoài Nghiêu.
Người này chắc sẽ không ngồi đợi trong phòng ha?
Điện bị cắt lúc mới cơm nước xong, khoảng 7 giờ, mà bây giờ cũng đã 10 giờ.
Cũng không có khả năng Hoài Nghiêu lại đi ngủ vào lúc đó.
Chử Thanh biết rõ Hoài Nghiêu ở phòng nào, dù sao thì khu này chỉ có không đến 20 người, đều ở tầng 1, hơn nữa phòng Hoài Nghiêu lại ở ngay đối diện cô, rất dễ nhớ.
Chử Thanh bước đến trước cửa phòng Hoài Nghiêu, bên trong không có một tiếng động, đến mức tựa như bên trong không có người.
Chử Thanh gập hai ngón tay lại, gõ nhẹ hai tiếng lên cửa, nhỏ giọng hỏi: "Hoài Nghiêu? Cô có ổn không vậy? Mọi người đều tập trung ở đại sảnh, ở đó có nến, nếu không có thể đến đó nghỉ ngơi."
Bên trong không có tiếng đáp lại, Chử Thanh cảm thấy không ổn, liền gõ thêm vài phát, đều là vẫn không có tiếng đáp lại.
Không ổn, dù có đi ngủ thì đâu thể ngủ như chết vậy?
Chử Thanh lập tức chạy ra đại sảnh tìm người đến mở cửa, Dương tỷ liền cùng hai thanh niên chạy tới, hai người mỗi người cầm trong tay một cây xà beng, cùng dùng sức lực cạy tung cánh cửa.
Cửa vừa mở ra, đập vào trong mắt mọi người là cảnh Hoài Nghiêu nằm trên giường, dường như đã mất ý thức.
Dương tỷ trước đó là y tá trưởng, đương nhiên là chuyên môn tốt, liền đến kiểm tra tình trạng của Hoài Nghiêu, có chút hoảng hốt: "Xong rồi xong rồi, đứa nhỏ này phát sốt, hơn nữa ý thức đều đã mơ hồ."
Nam thanh niên bên cạnh nghe thấy xong liền hoảng sợ: "Phát sốt? Ngất?"
"Cái này.... chẳng phải là biểu hiện của những người nhiễm bệnh đợt hai sao?"
Chử Thanh nhíu mày: "Nhiễm bệnh đợt hai?"
Nam thanh niên gật đầu: "Đúng vậy, người nhiễm bệnh đầu tiên chính là những người đầu nhiễm bệnh, nguyên nhân thì không rõ vì sao, nhưng bọn họ đầu tiên chính là nôn mửa, thần trí không rõ ràng, sau đó phát cuồng lên cắn người. Những người nhiễm bệnh đợt hai chính là những người bị bọn họ cắn, những người này có thể sẽ nôn mửa, hoặc là ngất xỉu, sau đó phát sốt, cuối cùng là khi tỉnh lại thì biến thành thây ma."
"Mà giống như ngươi cùng Hoài Nghiêu, chỉ là hai người đã sống sót pha giai đoạn phát sốt mà khỏi bệnh." Dương tỷ tiếp lời nam thanh niên, sau đó nói người với anh ta.
"Để như vậy không ổn, trước hết hãy đưa Hoài Nghiêu về lại khu cách ly đi, không thì hậu quả khó lường."
Sau khi nghe Dương tỷ nói xong, anh ta liền ra hành lang đẩy xe cáng đến, hỗ trợ nâng Hoài Nghiêu lên.
Chử Thanh ngơ ngác mà nhìn Hoài Nghiêu đang được đẩy về phía đại sảnh, trong lòng suy nghĩ, nếu như vậy thì có phải cô khỏi bệnh cũng chỉ là tạm thời, xong sẽ lại tái phát?
Chử Thanh nghĩ xong liền đuổi theo Dương tỷ, ở đại sảnh hiện tại có không ít người đã đem đệm chăn dọn đến đây, nhìn thấy vậy liền lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Hoài Nghiêu có khả năng đã tái phát, cần đưa đến khu cách ly." Dương tỷ hốt hoảng nói, "Sẽ có người mở cửa ra hành lang khử khuẩn, chúng ta sẽ đưa cô ấy đi qua."
Tiếng xì xầm thảo luận vang lên trong đám người, chỉ nghe thấy một chút nội dung, cũng không thể đoán ra là ai nói.
"Điện cũng đã bị cắt, hành lang khử khuẩn cũng không còn hoạt động, ai dám mang cô ấy đi qua."
"Mà người nàng mang cô ấy qua thì không phải cũng đã trực tiếp tiếp xúc với khu cách ly sao?"
"Hay là chờ có điện rồi tính đi."
"Hơn nữa cũng không nhất định là tái phát, chúng ta cũng chưa từng trực tiếp nhìn thấy người bị nhiễm bệnh đợt hai, có khi đây cũng chỉ là cảm cúm bình thường thôi thì sao."
Dương tỷ sửng sốt một chút, nhìn về phía đám người, không biết ai là người đã nói.
Nam thanh niên vừa đẩy cáng nghe thấy vậy liền có phản ứng, chần chờ mà buông lỏng tay ra, giả ngu mà đứng sang một bên.
Dương tỷ tức giận đến ngực phập phồng bất thường, nghiến răng mà nói: "Hiện tại là lúc để bàn luận về việc đó sao, đây là chuyện đe dọa đến tính mạng đó, ai đó hãy cùng đi!"
"Ai mà dám đi, cô đi đi chứ còn kéo theo chúng tôi, vậy đâu có được."
Thật ra Chử Thanh cũng không có ý định đi, nhưng khi tầm mắt của Dương tỷ nhìn đến cô, Chử Thanh nhìn hai người đối diện không nhịn được mà thở dài.
Tính ra thì cô cũng là đi ra từ khu cách ly, mà nơi đó cũng không hề đáng sợ như những gì mấy người này nói.
"Vậy để tôi cùng Dương tỷ cùng nhau đi, dù sao thì Hoài Nghiêu cũng ở ngay phòng đối diện, bình thường đối với tôi cũng khá tốt."
Tới cửa ở hành lang cũng là hai người tự mở ra.
Người ở đại sảnh ở đằng xa nhìn về phía các cô, tuy có phần không đành lòng, nhưng trong lòng họ nỗi sợ hãy vẫn là chiến thắng hết thảy.
Chử Thanh tuy cũng sợ chết, nhưng cô không nghĩ đi đến khu cách ly phát là xuống lỗ luôn.
Sau một tuần, Chử Thanh vậy mà lại quay lại hành lang khử khuẩn này, nhưng điểm khác biệt là hiện giờ vòi phun không hề hoạt động.
Hoài Nghiêu hai mắt nhắm nghiền, trông rất thống khổ, cũng không phải là hoàn toàn mất đi ý thức, hơn nữa môi mấp máy không ngừng như thể không ngừng nói gì đó.
Lòng hiếu kỳ trong Chử Thanh dâng lên, cô hơn cúi người sát vào phía Hoài Nghiêu, nhưng cũng chỉ nghe được lác đác vài từ.
"Không an toàn"
"Mau chạy....."
"Đang tới!"
Nơi nào không an toàn? Cái gì đang tới? Có thể bỏ chạy đến đâu?