Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 334




- Vậy sao được chứ? Chẳng lẽ phòng đấu giá này ra giá xong rồi còn có thể thu hồi hay sao, nhìn ngươi ban nãy còn tranh kịch liệt như vậy, ta cũng cảm thấy không đành lòng, nên mới nhường cho ngươi, ngươi còn lằng nhằng cái gì nữa, có phải nam nhân hay không.

Trần Tinh cao giọng nói, nào có bộ dạng nổi trận lôi đình như khi nãy nữa.

- Ở phòng đấu giá của chúng ta có luật, đã ra giá rồi thì không thể hủy bỏ.

Vẫn là đạo thanh âm kia vang lên từ góc phòng đấu giá.

Sau khi đấu giá sư hô lên ba lần thì lập tức gõ búa:

- Chúc mừng vị bằng hữu ở bao sương số sáu, dùng giá năm mươi vạn một ngàn mua được chuôi lam không độc nhất vô nhị này.

- Ha ha, chúc mừng, chúc mừng, chậc chậc, cư nhiên bằng lòng bỏ ra năm mươi vạn để mua một thanh huyền binh tam cấp, bản thiếu đúng là bội phục.

Trần Tinh nhịn không được liền bật cười ha hả.

Một màn kịch tính này khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều sợ ngây người.

Sau đó đều tỉnh ngộ, hảo tiểu tử, hóa ra vẻ mặt của gã lúc này đều là giả con mẹ nó vờ, ngược lại Trần Minh còn tưởng rằng gã nóng giận mất khôn, liên tiếp tăng giá, thoáng cái liền tự nhấc đá đập chân mình.

Năm mươi vạn để mua một thanh huyền binh tam cấp, mọi người chỉ mới nghĩ tới thôi đều cảm thấy hết nói nổi, bấy nhiêu tiền bỏ thêm chút nữa thậm chí còn đủ để mua một thanh huyền binh tứ cấp bình thường.

Tiếp theo đấu giá lại tiếp tục.

- Ha ha, Huyền thiếu, vừa rồi tên tiểu tử này còn muốn hại ta, hừ, Trần tam thiếu gia ta dễ hại như vậy sao, thực xem ta là đồ ngốc à.

Trần Tinh quay sang ba người Diệp Huyền nói với vẻ dương dương đắc ý.

Diệp Huyền mỉm cười, Trần Tinh gây nên một màn như vậy, nghĩ tới những người kia cũng sẽ có chút kiêng kị rồi, ngược lại là thay mình giải quyết một chuyện phiền phức.

- Vừa rồi ta còn cho rằng ngươi thật sự mất trí tới nơi rồi.

Lãnh Dĩnh Oánh thở hắt ra một hơi, liếc nhìn Trần Tinh một cái.

- Ha ha, Trần tam thiếu gia ta cũng không ngu ngốc tới mức đó nha, có năm mươi vạn, bản thiếu gia liền trực tiếp mua một kiện trường bào khảm mấy trăm viên bảo thạch, chói mù mắt của tất cả mọi người rồi, cần gì phải mua một thanh kiếm mẻ chỉ khảm có hơn một trăm viên bảo thạch như vậy chứ, căn bản không cùng một cấp bậc nha, ha ha ha!

- Cái tên này đúng là óc heo mà.

Nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của Trần Tinh, ba người Diệp Huyền lại không nói gì nữa.

Kế tiếp, đấu giá lại tiếp tục, liên tục đấu giá bán ra bảy tám món gì đó, tuy rằng mỗi vật đều xem như là cực kỳ quý hiếm, đều là một số công pháp cường đại, bí tịch, đan dược các loại, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói thì căn bản là không có hứng thú.

Còn bao sương chỗ lục vương tử thì cũng trở nên âm trầm.

- Được rồi, kế tiếp chúng ta muốn đấu giá, chính là một cây thông tâm thảo tứ giai! Giá khởi điểm là năm vạn huyền tệ, mỗi lần tăng giá không ít hơn một ngàn.

Đấu giá sư tiếp tục giới thiệu sản phẩm tiếp theo.

- Cư nhiên là thông tâm thảo, Trần Tinh, giúp ta chụp lấy.

Diệp Huyền truyền âm nói.

- Được rồi.

Nghe nói Diệp Huyền muốn đấu giá thì Trần Tinh liền cảm thấy hứng thú.

Thông tâm thảo này xem như là một loại linh dược quý hiếm, có thể ổn cố tâm huyệt, đề thăng cường độ huyền mạch, vô luận là dùng để luyện đan hay là luyện hồn đều xem như không sai.

Tuy rằng hiện tại Diệp Huyền tạm thời không cần thứ này lắm, nhưng đấu giá mua về để dự trữ cũng sẽ không lãng phí.

- Sáu vạn.

Trần Tinh đứng lên liền báo giá.

Chỉ là giá cả một đường tăng cao, rõ ràng cũng có người nhìn ra giá cả của thông tâm thảo, rất nhanh đã lên tới tám vạn, đồng thời tốc độ tăng giá cả cũng chậm lại một chút.

Dù sao thì thông tâm thảo này có tốt tới đâu đi nữa cũng chỉ là một gốc linh dược mà thôi, chứ không phải đan dược thành hình, trừ phi là cần gấp, nếu không thì mua về cũng không có tác dụng gì.

- Huyền thiếu, thông tâm thảo này chừng bao nhiêu thì được?

Trần Tinh hỏi dò.

- Trong vòng hai mươi vạn thì có thể chụp được.

Đối với luyện hồn sư và luyện đan sư bình thường mà nói thì một gốc thông tâm thảo dù thế nào cũng sẽ không quá mười vạn, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói, chỉ cần mua được trong vòng hai mươi vạn thì cho dù có bỏ thêm chút ít cũng sẽ không lỗ.

Đương nhiên nếu như mắc hơn thì không cần nữa, vượt qua hai mươi vạn thì hoàn toàn có thể mua được linh dược đồng đẳng có công hiệu tốt hơn thông tâm thảo nhiều.

- Tám vạn năm ngàn!

Có lời nói của Diệp Huyền, Trần Tinh liền khí thế hơn hẳn.

- Được, vị tiên sinh này ra giá tám vạn năm ngàn, còn ai ra giá cao hơn nữa không.

Đấu giá sư hét lớn, đồng thời gã lại nhìn quanh bốn phía, gã biết rõ, giá này cũng xem như hết cỡ rồi, khả năng tăng thêm rất nhỏ.

Chỉ là gã vừa mới dứt lời xong thì trên bao sương kia liền truyền tới một thanh âm nhàn nhạt:

- Chín vạn.

- A! Lại là bao sương số sáu kìa.

Mọi người phát hiện, bao sương vừa mới báo giá cư nhiên lại là bao sương số sáu, vừa mới ăn một cái thiệt thòi lớn, chẳng lẽ đối phương vẫn còn chưa biết sợ? Chín vạn huyền tệ để mua một gốc thông tâm thảo tứ giai, trừ khi đối phương có luyện đan sư cường đại tọa trấn, bằng không mua về cũng không thể lấy lại vốn được.

Đồng tử của Diệp Huyền không khỏi rụt lại.

Hắn sao lại không rõ đây là do lục vương tử giở trò quỷ.

Xem ra lục vương tử này có oán niệm rất sâu đối với mình mà, lúc trước ăn thiệt thòi lớn như vậy rồi, cư nhiên còn dám ra giá.

Ánh mắt lại nhìn len, chỉ thấy lục vương tử đã đứng ở cửa số bao sương số sáu, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, trong ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích.

- Mẹ kiếp, chín vạn năm.

Trần Tinh kêu lên.

- Mười vạn!

Lục vương tử không lùi bước.

- Thao! Huyền thiếu, tên tiểu tử này hình như lại muốn đối nghịch với chúng ta.

Trần Tinh nhíu mày nói.

- Tiếp tục ra giá, mặc kệ hắn, ra tới cái giá cao nhất mà chúng ta có thể ra là được.

Diệp Huyền thản nhiên nói, nhưng trong lòng thì lạnh lùng.

- Nếu như ngươi thật sự muốn chơi thì ta sẽ chơi với ngươi một phen, ta lại muốn xem là ai đùa chết ai!

Nếu như hắn còn chơi không lại một tên vương tử nho nhỏ thì dứt khoát nhảy sông chết thêm một lần cho rồi.

- Mười một vạn.

- Mười một vạn năm ngàn!

- Mười hai vạn!

- Mười hai vạn năm ngàn.

- Mẹ kiếp, hai mươi vạn, có ngon thì ngươi chụp đi.

Trần Tinh cả giận nói, trực tiếp đưa ra cái giá cao nhất mà Diệp Huyền nói.