Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 48




Tuy bị bọn cường đạo tạo nên chút phiền phức, nhưng cũng may hết thảy đều không làm khó được bọn họ, một người ra kế một người xuất lực hai ba lần liền tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.

Đoạn đường này có người hợp tác cùng cười cùng nói, đi chung đường cũng không tịch mịch nữa. Theo cách nhìn của Theseus, Hermes là một người thông minh hài hước, một lữ nhân phiêu bạc khắp nơi, nhưng hắn nào biết cất giấu đằng sau nụ cười kia là một vết thương sâu hõm?

Hermes cũng không lộ ra vẻ bi thương trước mặt người ngoài, người không biết sự tình căn bản không thể thăm dò thế giới nội tâm của y.

Thế nhưng, đến khi màn đêm buông xuống, khi hết thảy đều rơi vào yên tĩnh, chỉ còn mình y liếm miệng vết thương.

Kí ức như dòng thủy triều không cách nào ngăn cản cứ vọt về phía y, cho dù ở trong cõi mộng, cứ một lần lại một lần tái diễn… những cảnh tượng tốt đẹp hay thống khổ: khi hắn theo đuổi mình, mỗi câu mỗi lời đều ngon ngọt; khi hắn đẩy mình ra, trong mắt nhìn qua chỉ còn lại quyền lực; thậm chí còn mơ thấy cảnh trong mật thất, hắn cùng Athony âm mưu diệt trừ Ganymede như thế nào…

Nổi đau dày vò thành một khối, hóa thành tiếng khóc nức nở ẩn nhẫn trong màn đêm.

Ánh trăng chìm về phía tây, bóng đêm càng thêm thâm trầm, giống như tầng tầng lụa đen bao phủ tới, ôn nhu bao bọc lấy y.

Trong bóng đêm, ai đó vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng mà xoa mở ấn đường nhíu chặt, cúi đầu, hôn đi giọt lệ trên khóe mắt …

Bên người Hermes là một bóng dáng cao lớn, mái tóc dài màu đen cơ hồ hòa hợp trong bóng tối, yên lặng chăm chú nhìn người trước mắt, hai tròng mắt Tử Sắc bao hàm thâm tình.

“Lúc trước không mang ngươi đi, có phải là đã hại ngươi hay không…”

Trong lòng tràn ngập tự trách, nhưng chuyện đã phát sinh, chung quy không cách nào thay đổi.

Vậy hãy để cho ta… vì ngươi làm chút chuyện a.

Hermes trong cảnh mơ kịch liệt, mông mông lung lung cảm thấy một tia lạnh thấm trên trán, phủ lấy nôn nóng trong lòng.

Cảm xúc phập phồng dần dần bình ổn trở lại, thanh âm kêu loạn chậm rãi đi xa, quang cảnh yêu hận dây dưa trước mắt bổng nhiên biến mất trong bóng tối… thế giới rốt cục an tĩnh lại.

Hô hấp của Hermes trở nên trầm ổn, lâm vào ngủ say, một thiên đường không mộng mị.

“Ngủ đi, không cần lấy sai lầm của người khác tra tấn bản thân nữa.”

Nam tử ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói, ngồi đó yên lặng làm bạn, thẳng đến trời sáng bạch quang xuyên qua tầng tầng lụa đen…

Trước khi y tỉnh lại, lặng yên rời đi.

“Hess, Hess, mau tỉnh lại!”

Trong một trận lay động, Hermes mơ mơ màng màng mở mắt: “Làm sao thế?”

“Trời đã sáng, ngươi ngủ như chết vậy a, nếu có dã thú cắn ngai ngấu nghiến chắc cũng không biết luôn!” Theseus gãi gãi đầu, còn nói, “Nhưng ta cũng ngủ như chết vậy, tối hôm qua lại quên gác đêm, hoàn hảo không phát sinh nguy hiểm gì… Tốt lắm, đứng dậy đi, chúng ta còn phải đi đây này!”

“Nga…” Hermes duỗi lưng một cái, tuy sống tại nơi dã ngoại vẫn không thoải mái, nhưng hôm nay tỉnh ngủ, tinh thần so với trước kia tốt hơn rất nhiều, đã lâu không thể nhẹ nhàng như vậy mà hảo hảo ngủ một giấc .

Đến gần bờ sông rửa mặt một cái, ăn chút lương khô coi như bữa sáng, lữ trình một ngày cứ như vậy bắt đầu.

Gió mát thổi qua làm thoải mái tinh thần, làm khô đi mồ hôi trên mặt, cũng vì bọn họ đẩy đi tầng tầng sương mù bao phủ trong cánh rừng.

Dọc theo đường đi gió êm sóng lặng, không có cường đạo chặn đường, cũng không có dã thú qua lại, chỉ có chim hỉ thước may mắn* kêu to trên đầu.

“Hôm nay thực thuận lợi a, xem ra có thần minh đang âm thầm phù hộ chúng ta.” Theseus tâm tình sung sướng, đúng lúc này, thiên vạn ánh mặt trời như những mũi tên nhọn màu vàng xuyên qua kẽ lá, rơi trên mặt đất biến thành những điểm hoàng kim, “Xem! Mặt trời đi ra! Đây chính là điềm lành a!”

Hermes ngẩng đầu lên, hỏa cầu màu vàng kia mạnh mẽ phá tan tầng mây treo cao phía chân trời, quét đi nổi lo lắng hơn mười ngày tại nhân gian, vì thế gian mang đến vạn trượng hào quang.

Hắn vẫn như trước kia, cao quý, chói mắt, nhiệt tình, cả người tràn đầy phát ra sức sống mạnh mẽ…

Hắn rốt cục đã quay lại nơi cao nhất bầu trời, vẫn là vị thiên chi kiêu tử làm người ta sùng bái, không giống như trước chính là, hiện tại mình cũng chỉ có thể từ mặt đất xa xôi ngẩng đầu nhìn hắn mà thôi, rốt cục có thể nhìn không rõ gương mặt hắn…

“Hess, ngươi làm sao vậy?”

“Ân?”

“Vì sao lại khóc…”

Hermes sửng sốt một chút, lau lau mặt mới phát hiện lệ đã chảy ròng.

Đối mặt nghi hoặc trong mắt Theseus, y cúi đầu thản nhiên nở nụ cười: “Ta và các ngươi không giống nhau… Ánh mặt trời chỉ có thể làm ta cảm thấy bi thương mà thôi.”

Đường đi kế tiếp thập phần thuận lợi, có lẽ cường đạo chặn đường đều bị quét sạch, không còn bóng đen đột nhiên xuất hiện trong bụi cây.

Bọn họ lại tìm tới ba ngày, rốt cục tới được thành Athens*.

Nơi này là thành bang phồn hoa nhất Hy Lạp, là nơi được Athena bảo hộ, một mảng những căn nhà nhỏ trắng nhuần kéo dài không đích, ngã tư rộng rãi xuyên thẳng qua khu kiến trúc, mọi người mới sáng sớm đã bận rộn không ngừng.

Phiên chợ lại phi thường náo nhiệt, thương lữ của các quốc gia tụ tập tại nơi này, mang đến các thương phẩm rực rỡ muôn màu, đám đông dày đặc đụng vai xát chân, tiếng rao hàng vang lên liên tiếp.

“A, nơi này chính là tổ quốc của ta! Ta có thể nhanh chóng nhìn thấy phụ thân rồi!”

“Ha ha, chúc mừng ngươi a…”

“Hess, chờ ta lên làm vương tử, nhất định hảo hảo chiêu đãi ngươi!”

“Không cần …”

Hai người chính hướng đến hoàng cung mà đi, đúng lúc này, có người ở đầu đường cao giọng hô to: “Đã xảy ra chuyện rồi! Có một tên xứ khác đang trên quảng trường tuyên bố phải khiêu chiến với các anh hùng Athens, hắn đã đả bại vài tên võ sĩ loại tốt của quốc vương rồi, nếu trong thành chúng ta không có một vị dũng sĩ nào có thể đứng ra đối mặt lời khiêu chiến của hắn, danh dự của Athens sẽ bị hao tổn! Quốc vương kêu gọi thanh niên nhiệt huyết hãy đứng ra, nếu như có thể đả bại tên xứ khác này, quốc vương sẽ ban phần thưởng thật trọng a!”

Tiếng la của người nọ lập tức khơi dậy nhiệt huyết của bọn họ, mọi người đều nhao nhao chen lên trước, mau chân nhìn xem rốt cuộc ai lại lớn mật như thế, cọ cọ nắm đấm muốn đi giáo huấn hắn một phen.

“Đi, chúng ta cũng đi xem!” Thậm chí có bọn kiêu căng dám đến thêu dệt chuyện, Theseus lòng đầy căm phẫn, theo dòng người hướng quảng trường mà đi.

Hermes chỉ đành đi bên cạnh hắn, nhìn xem chuyện gì xảy ra.

Quảng trường nằm trung tâm chợ Athens, tuy nơi này cao nhất là quốc vương, nhưng lại là một tòa thành thị vô cùng dân chủ, một khi có đại sự phát sinh trong thành, quốc vương sẽ triệu tập toàn thể thị dân đến quãng trường thương lượng, hỉ khi có hơn nửa số thị dân đồng ý mới có thể thi hành pháp án.

Vừa nghe có đại sự phát sinh, nhóm thị dân đều nhanh chóng tụ tập đến quảng trường, chỉ thấy giữa ngôi cao có một vị dũng sĩ trẻ tuổi cao lớn uy vũ, dưới chân là các võ sĩ Athens vừa bị hắn đả bại.

Người khiêu chiến này cả người kim giáp, ánh mắt kiệt ngạo bất tuân (kiên quyết bướng bỉnh) nhìn đám người đông nghìn nghịt phía dưới: “Sao nào, người Athens chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Chả trách bọn họ đều nói đây là một thành thị không có anh hùng, xem ra ta đã đến nhầm chỗ rồi!”

Đối mặt với lời nói cuồng vọng của người khiêu chiến, thị dân Athens đều trầm mặc, hắn nói không sai, Athens đã hơn trăm năm không có anh hùng, quốc vương thậm chí con nối dòng cũng không có, tiền đồ quốc gia một mảnh mờ mịt.

Ở thời đại này, quốc gia mà không có anh hùng ắt sẽ bị các nước láng giềng khi dễ, thành Athens phồn hoa buôn bán phát đạt, nhưng hàng năm lại bị các quốc gia khác cưỡng bức cống nạp tế phẩm, đối với mỗi người dân Athens mà nói, đây chính là một chuyện rất sỉ nhục.

Mọi người đều khát khao và sùng bái anh hùng, thậm chí còn vượt qua cả quốc vương, đó cũng là nguyên nhân tại sao có nhiều vương tử tình nguyện bỏ qua cuộc sống cực tốt đi ra ngoài tôi luyện tu hành, bọn họ không chỉ hi vọng cống hiến cho quốc vương của tổ quốc, mà càng hi vọng trở thành anh ùng của quốc gia, có được thật nhiều sự tôn kính.

Nghe xong lời khiêu khích của người xứ khác, Theseus giận không kềm được, nắm chặt nắm đấm muốn xông lên, lại bị Hermes kéo lại: “Từ từ, bằng hữu của ta.”

Hermes cau mày, người khiêu chiến trên ngôi cao này tuyệt không phải người thường, thân kim giáp kia của hắn không phải vật của thế gian, mà được tạo ra từ tay thần rèn Hephaistos!

Có thể làm cho thần Hephaistos cao ngạo tạo vũ khí cho một phàm nhân, người này nhất định có bối cảnh rất sâu!

Hermes nhìn gương mặt của võ sĩ kia, bất quá cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, bộ dạng mày kiếm mắt sáng hình dáng phân minh, còn nhỏ đã nhuệ khí bức người, đáng tiếc tài năng quá xuất sắc, xem ra còn chưa gặp được đối thủ chân chính.

Người này là ai nhỉ? Gương mặt tuấn lãng như vậy, nếu trước kia có gặp qua, nhất định sẽ nhớ rõ.

“Hess, vì cái gì ngăn ta chứ?” Theseus trong lòng khó hiểu, bất quá trong lần đi chung đường này y thường xuyên bày mưu tính kế cho mình, biết y là một người có trí có mưu, cũng muốn nghe qua ý kiến của y.

“Theseus, đây không phải là một phàm nhân, ngươi có dũng khí cùng hắn đánh nhau sao?”

“Có!” Theseus trảm đinh tiệt thiết (chém đinh chặt sắt), “Cho dù là thần linh trên trời, chỉ cần xúc phạm đến vinh quang tổ quốc, ta đều muốn đem thân quyết chiến sinh tử với hắn!”

“Hảo, vậy ngươi nghe, áo giáp trên người hắn đao thương bất nhập, chỗ hở duy nhất là ngay tại vai phải, ngươi phải làm hắn lộ ra khe hở kia sau đó một kích phải trúng, đó là cơ hội ngươi có thể thủ thắng!”

Tuy không biết Hess vì sao lại biết nhiều như vậy, nhưng Theseus vẫn chọn tin tưởng y, vì thế dứt khoát đẩy đám người ra đứng dậy: “Người kiêu căng xứ khác kia, ta nguyện đại diện cho Athens, đánh cho ngươi ôm đầu mà chạy về!”

Theseus rống giận làm cho toàn trường chú mục, không chỉ có võ sĩ trên đài xoay đầu đánh giá đối thủ, mà ngay cả quốc vương ngồi trên đài cao xem chiến cũng thập phần chú ý.

“Tốt lắm, mang vũ khí của ngươi lên đi, hãy cho ta thấy bản lãnh của ngươi!”

Theseus đi lên ngôi cao, quốc vương ra lệnh cho thị vệ đưa cho hắn bộ áo giáp hộ thân, Theseus tiếp nhận chiến giáp, yên lặng nhìn phụ thân tóc đã trắng xóa, cúi đầu về phía người biểu đạt lòng biết ơn.

Sau khi mặc chiến giáp vào, hai vị võ sĩ một tay cầm đao một tay cầm khiên, hai mắt hàm chứa sát khí giằng co.

“Người xứ lạ kia, hãy cho ta biết tính danh của ngươi!”

“Hừ, người sắp trở thành thi thể không có tư cách biết!”

“Cuồng vọng chi đồ! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, Athens cũng là có anh hùng!”

Theseus tuyên ngôn, làm cho mọi người dưới đài một trận hoan hô, mọi người cao giọng trầm trồ khen ngợi, nhất tề trợ uy cho hắn.

Dưới sự ủng hộ của mọi ngươi, Theseus chém đao thứ nhất, cái khiên của người khiêu chiến ngăn lại, vượt lên phía trước một bước, mũi đao đâm thẳng vào mặt Theseus, Theseus nhanh nhẹn nghiêng đầu, làm đao kia cũng thất bại, hai bên không người nào chiếm được tiên nghi.

Trong lúc điện quang hỏa tốc, đao của người khiêu chiến liền đổi hướng, cắt vào yết hầu của Theseus, Theseus lập tức hạ xuống, lấp khiên đánh vào bụng người khiêu chiến. lực đạo vô cùng to lớn làm đối phương lui về phía sau vài bước.

Người khiêu chiến đứng vững lại, rất nhanh liền phát động tiến công, tung chêu đâm vào bộ vị yếu hại của Theseus, lưỡi đạo sắc bén uy vũ sinh phong!

Theseus một mặt chống đỡ ngăn cản, một mặt nhìn về phía vai phải của đối phương, vì đối thủ nhiều lần tiến công nhất định sẽ sơ hở phòng bị, hắn đang tìm cơ hội cho một kích trí mệnh…

Trên đài song hùng võ nghệ tinh xảo, đã đấu đến khó phân thắng bại, dưới đài người xem nhìn đến kinh tâm động phách, thở mạnh một cái cũng không dám.

Theseus âm thầm kinh ngạc, thiếu niên này ít nhất cũng nhỏ hơn mình bốn năm tuổi, vậy mà chiêu thức lại vô cùng sắc bén, khí lực cũng không giảm đi nửa phần, chẳng lẽ đúng như lời Hess nói, hắn thật không phải phàm nhân…

Nhưng hắn vẫn giữ vững bình tĩnh, vô luận như thế nào cũng không thể để bại dưới loại tiểu quỷ này! Qủa nhiên kinh nghiệm tác chiến hơn bốn năm tuỗi đã phát huy tác dụng, khi phòng bị của hắn bắt đầu sa sút, đối thủ càng ngày càng mạnh, bốn phía tiến công quên cả phòng thủ, Theseus thừa cơ hội hắn đem đao chém tới, quyết đoán liền ra tay. Một đao đâm vào vai phải của hắn, đêm xuyên qua khôi giáp kia ­­­­­___ nhưng tại sao đột nhiên dừng lại, lưỡi đao không cách nào tiến vào thân thể hắn, dù chỉ là một chút!!!

Theseus kinh ngạc vạn phần, ngay trong nháy mắt hắn sửng sốt, đối thủ chém đứt cây đao của hắn, đá hắn ngã trên mặt đất.

Người khiêu chiến thẹn quá thành giận, vung đao muốn bổ về phía Theseus ——

“Dừng tay!” Dưới đài có người nói quát to bảo ngưng, thanh âm vang dội lại trấn trụ người khiêu chiến.

“Ngươi là người nào hả? !”

“Thứ vô sỉ không xứng biết được tên ta!”

“Ngươi nói cái gì? !” Người khiêu chiến phẫn nộ nhìn người mới tới.

“Không sai, ngươi chính là thứ vô sỉ! Ta hỏi ngươi, ngươi vì sao muốn tới chỗ thành thị này mà khiêu chiến?”

“Ta muốn đả bại tất cả anh hùng khắp thiên hạ, như vậy ta chính là anh hùng trong tất cả anh hùng!”

“Ha ha ha, buồn cười!” Hermes lộ vẻ khinh thường hắn, “Ngươi chỉ là một tên mãng phu, ngay cả dũng sĩ cũng không xứng làm chứ đừng nói là anh hùng gì!”

“Ngươi dám vũ nhục ta, có tin ta giết ngươi hay không!”

“Trong tay ngươi có đao, khí lực lại lớn hơn ta, đương nhiên có thể giết ta!” Hermes không hề sợ hãi đến gần từng bước, “Đến, động thủ đi!”

Người khiêu chiến trẻ tuổi lui lại phía sau từng bước: “Ta không giết người tay không tấc sắt, ngươi đi chọn một cây đao đi!”

“Ha ha, cho dù ta cầm đao thì sao nào, ta căn bản đánh không lại ngươi! Cho dù ta đánh thắng được ngươi thì sao nào, ta chỉ là thân thể máu thịt bình thường, ngươi đã có thân thể đao thương bất nhập, trận quyết đấu này ngay từ đầu chính là không công bằng!”

Nghe được Hermes trách cứ, mặt người khiêu chiến lộ vẻ xấu hổ, đột nhiên không nói được lời nào.

“Nếu ta nói không sai, các hạ hẳn là có huyết thống của thần linh?”

Người khiêu chiến gật gật đầu: “Mẫu thân ta là nữ thần biển cả Thetis.”

Người khiêu chiến vừa nói xong, Hermes liền nhớ lại tên này, lần trước khi thấy hắn, hắn chỉ là một đứa bé sơ sinh còn trốn trong ngực mẫu thân bú sữa thôi a.

Hắn là đứa con trai độc nhất của Thetis được nữ thần vô cùng yêu thương, còn hy vọng hắn có được thân thể của thần linh, liền nắm lấy mắt cá chân ngâm hắn vào dòng sông âm phủ, cho nên trừ mắt cá không bị nước sông âm phủ thấm vào, thân thể hắn cường tráng gần như là thần.

“Ngươi là Achilles?”

“Đúng vậy.” Achilles trẻ tuổi kinh ngạc hỏi, “Tại sao ngươi biết tên ta?”

“Người trẻ tuổi, trên đời này ngươi chuyện ngươi không biết khá nhiều, bằng một thân sức mạnh mà muốn một mình tung hoành thiên hạ là không có khả năng. Vị dũng sĩ vừa rồi đã đâm xuyên qua áo giáp của ngươi, nếu ngươi là phàm nhân thì đã chết dưới đao của hắn. Ngươi thắng hắn, bất quá là do ưu thế của thân thể này, ngươi cảm thấy phương pháp thắng lợi loại này đủ anh hùng sao hả?”

Achilles nghe những lời này, liền yên lặng cúi đầu.

“Anh hùng được người khác tôn sùng, không chỉ vì lực lượng bọn họ cường đại, mà còn vì bọn họ sử dụng năng lực của mình để làm gì. Ngẫm lại Heracles vĩ đại đi, hắn là con của thần vương Zeus, từng diệt trừ mười hai quái thú nguy hại nhân gian, nhưng hắn cũng không bởi vậy mà trở nên kiêu ngạo, chỉ bình thản đối đãi những người khác, đây mới là anh hùng chân chính trong lòng mọi người!”

Lúc này Achilles mới sực tỉnh khỏi cơn mộng, hiểu được ý tưởng đả bại thiên hạ vô địch thủ của mình là ngu xuẩn cỡ nào!

Hoàn hảo không tạo thành sai lầm lớn, hắn đi đến trước mặt Theseus, quỳ một gối, đem cây đao trong tay kính hiến cho hắn: “Ngươi thắng, kẻ thua là ta.”

Theseus tiếp nhận cây đao của người thua, giơ cao lên ý bảo mình là người thắng!

Giờ khắc này, toàn thể Athens sôi trào! Anh hùng của bọn họ đã ra đời!

Mọi người kìm lòng không đậu nhảy lên ngôi cao, đều đi đến trước mặt Theseus, vô số bàn tay khiêng hắn lên cao!

Lúc này Hermes lại lén lút rời khỏi đám người, đi xuống ngôi cao.

“Từ từ!” Achilles gọi hắn lại, “Trí giả đã chỉ dẫn phương hướng cho ta, xin hỏi ngươi tên là gì?”

Hermes quay đầu lại nhìn hắn, thản nhiên nở nụ cười: “Ta chỉ là một phàm nhân mà thôi.”

Nói xong liền quay đầu lại, biến mất trong đám người.

………………….

Achilles chán nản rời khỏi Athens, đi đến ngoài thành nơi cùng sư phụ ước định gặp lại.

Sư phó của hắn chính là Chiron tộc nhân mã, vị trí giả này bồi dưỡng ra rất nhiều anh hùng nhân gian, Achilles là một trong những đệ tử của hắn, cũng là người hắn yêu thích nhất trong hàng ngũ đệ tử.

Nhìn thấy Achilles ủ rũ, tựa hồ có trong dự kiến của Chiron, hắn vuốt vuốt bộ râu ngân bạch, mỉm cười hỏi: “Sao thế hài tử, gặp chuyện không hài lòng sao?”

“Sư phụ, hôm nay ta chiến bại .”

“Ha hả, đây là chuyện tốt, anh hùng đều tôi luyện trong trắc trở mà.” Chiron cười ha hả hỏi, “Vậy hôm nay ngươi từ trong thất bại học được cái gì nào?”

“Trước hôm nay, ta nghĩ chỉ cần đả bại tất cả anh hùng, ta sẽ trở thành mạnh nhất … Nhưng người kia lại nói cho ta biết, cho dù ta thật sự chiến thắng bọn họ, cũng không phải là cường giả.”

Chiron hai mắt sáng ngời: “Nga? Người kia là ai?”

“Hắn không chịu nói. Lời nói của hắn tràn ngập trí tuệ, cho dù hắn thoạt nhìn giống bạn cùng tuổi với ta a.”

“Vậy bộ dạng hắn ra sao?”

“Vô cùng tuấn dật, có một mái tóc màu nâu, một đôi mặt nâu xinh đẹp nữa.”

Chiron thán một tiếng: “Ai, ta biết hắn là ai rồi …”

“Sư phụ, hắn là ai vậy?” Achilles thập phần tò mò.

“Ha hả, đứa nhỏ a, đi bái ông ta làm thầy đi.”

“Cái gì?”

“Phụ thân ngươi từ nhỏ đã phó thác ngươi cho ta, hy vọng ta bồi dưỡng ngươi trở thành một anh hùng, để ngày sau kế thừa vương vị của hắn. Ngươi thực thông minh cũng thực cố gắng, học được võ nghệ tinh xảo cùng tri thức phong phú, nhưng chỉ dựa vào những thứ này thì không đủ, ngươi còn cần một vị trí giả chiếu sáng đường đi. Người hôm nay ngươi gặp được, chính là ngươi kiến thức quãng đại nhất, hiểu đạo lí đối nhân xử thế nhất trên đời này, ngươi ở bên hắn có thể học được rất nhiều việc.”

Nghe Chiron nói như thế, Achilles nhịn không được lại hỏi lần nữa: “Sư phụ, người nọ rốt cuộc là ai?”

“Ha hả, nhớ kỹ, ngươi mà muốn lưu ở bên cạnh hắn, tốt nhất không nên hỏi nghe chưa.”

Achilles gật gật đầu: “Vậy ta trở về đi tìm hắn.”

Chiron vui mừng nở nụ cười: “Đi đi hài tử, đừng nên dừng lại bước chân tiến tới!”

Cứ như vậy, Achilles bái biệt ân sư, quay đầu đi tìm người thần bí kia.