Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 49




Quốc vương Athens cùng đứa con thất lạc nhiều năm tương hợp khiến cả nước cũng phải vui mừng.

Quốc vương và vương tử từ sân hoàng cung đi về phía nhóm quốc dân đang chúc mừng, nam nữ già trẻ từ bốn phương tám hướng vọt tới, muốn thấy phong thái của vị vương tử anh hùng.

Hermes thấy ảnh tượng như vậy, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ, nghĩ đã đến lúc rời khỏi thành Athens, ngay khi xoay người, khóe mắt liền bắt gặp một kẻ cắp vừa lồi ra, lén lút sờ soạng hầu bao của người ta.

Thân là thần bảo hộ của nghề trộm cắp và lừa đảo, loại trộm vặt móc túi này y cũng mặc kệ, nhưng nhìn chủ nhân hầu bao là một lão nãi nãi tóc đã trắng xóa, Hermes liền không chút do dự bắt lấy cái tay kia.

Tay của tiểu tặc run lên, sợ tới mức làm hầu bao đều rớt, Hermes vươn tay tiếp được nó, xem tiểu tử này tuổi còn trẻ thần sắc kích động, hẳn là mới vào nghề, liền cười cười hù dọa hắn: “Vị Tiểu ca này nha, hình luật Athens quy định, trộm đồ là phải cắt đứt tay, ngươi chuẩn bị mất tay trái hay tay phải vậy a?”

“Đừng… Đừng…” Tiểu tặc hai chân không ngừng run rẩy, thiếu chút nữa đã quỳ xuống cầu xin, “Cầu ngài giơ cao đánh khẽ a…”

Hermes thò tay đem hầu bao treo lại bên hông lão nãi nãi, quay đầu trừng mắt nhìn tiểu tặc kia: “Huynh đệ đừng sợ, chúng ta là đồng nghiệp a.”

“Ôi má ơi…” Kẻ trộm nhẹ nhàng thở ra, chùi chùi mồ hôi lạnh trên trán, “Tại sao ngươi không nói sớm!”

“Hắc hắc, tuy ta là một tên trộm, nhưng trộm cũng phải có nguyên tắc nha. Ngươi xem lão thái thái kia a… phải dựa vào mấy đồng tiền này để an hưởng lúc tuổi già, ngươi còn không biết xấu hổ thò tay trộm hả?”

“Ai, huynh đệ ngươi không biết thôi, ta đây.. Nghĩ một hồi, đã nghĩ trộm người tuổi già thể yếu cho dù bị phát hiện cũng đuổi theo không kịp…”

“Ngươi không có suy nghĩ hả, không chỉ trộm được không nhiều tiền, mà còn làm bại hoại thanh danh nghề nghiệp của chúng ta.” Hermes nói xong, chỉ chỉ một tên mập cách bọn họ không xa, “Nhìn thấy không, cái loại bụng còn lớn hơn so với nữ nhân mang thai này, không chỉ không thể chạy, hơn nữa nhiều tiền đến không cần mấy đồng tiền lẻ này, trộm một cái có thể làm ngươi qua được một ngày tốt lành rồi.” (đại ca lưu manh đang truyền nghề cho đàn em mới vào nghề đây mà)

“Nói cũng phải…”

“Như vậy đi, nhìn ngươi là hậu bối, hôm nay ta nhường cho ngươi, ngươi đi động thủ đi.”

“Hảo huynh đệ, tiền tới tay ta một nửa ngươi một nửa a.”

Tiểu tặc rón ra rón rén tới gần tên mập mạp kia, người này đối diện quốc vương ngồi trên đài cao hứng phấn vung tay hô to, một chút cũng không chú ý tình hình chung quanh.

Hermes thấy hắn lén lút vươn tay, ngay khi hắn sắp đụng vào hầu bao của cái tên béo núc ních kia, lại đột nhiên cao giọng hô to: “Có móc túi a!”

Người chung quanh thoáng một cái đều ngừng lại, đều sờ hầu bao bên hông mình, hết nhìn đông lại nhìn tây tìm coi ai là tên trộm. Còn cái tên trộm kia quả là tư chất quá kém, mới thế mà đã sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, không ngờ còn tác dụng ngược lại, mọi người chỉ vào bóng lưng hắn hô to: “Bắt lấy hắn!”

Hermes thừa lúc mọi người xoay người, bá bá bá chôm lấy mấy túi tiền to y nhắm vào đã lâu, sau đó nhìn đám người kia đuổi theo tiểu tặc.

Nắm chặt ước lượng mấy cái hầu bao trong tay, trong lòng không khỏi cười thầm: “Tiểu gia hỏa này, chỉ có chút bản lĩnh này mà dám học người ta đi móc túi sao?”

Lại nói tiểu tặc đáng thương bị người ta đuổi theo đến chín con phố, mặc dù có chút vụng về ngốc nghếch, nhưng hoàn hảo thân gầy nên chạy trốn rất nhanh, mấy người thể lực kém đã bị quăng lại đằng sau, thế nhưng chính là vẫn còn bốn năm người, cứ như chó săn đuổi theo không bỏ cuộc.

Mắt thấy bản thân cũng sắp không được, nghĩ thầm thế là xong rồi xong rồi a…

Đúng lúc này, trong ngõ hẻm có một bàn tay vươn ra túm lấy hắn, con thỏ nhỏ mang theo kinh hoảng này bốn quanh tám quẹo vòng vo vài vòng, mê cung này cứ như mạng nhện, gặp được người càng lúc càng ít, thẳng đến cuối cùng không còn bóng người đuổi theo.

Rốt cục an toàn …

Tiểu tặc dựa lưng vào vách tường, mệt đến mắt nổi đom đóm hơi thở hồng hộc.

“Tạ ơn, cám ơn ngươi…” miệng đột nhiên ngừng lại, tiểu tặc mở mắt xem coi ai là ân nhân cứu mạng, “Chết tiệt! Là ngươi!”

“Suỵt —— ngươi muốn dẫn người ta lại đây sao hả?”

Tiểu tặc tức giận đến mặt đỏ rực nhưng thanh âm đè thấp vài phần: “Ngươi là một tên lừa đảo mà! Dám bán đứng ta!”

“Ha ha, ta nếu bán đứng ngươi, sẽ không chạy qua ngỏ nhỏ để cứu ngươi.” Hermes xuất ra gói tiền to quơ quơ trước mặt tiểu tặc, “Tiền tới tay, mỗi người một nửa.”

Tiểu tặc lúc này mới phản giận thành cười: “Coi như ngươi có nghĩa khí!”

“Đi, tìm quán ăn tốt nhất toàn Athens mà ngồi, thuận tiện chia của luôn.”

Hai người bước vào quán ăn xa hoa đẹp đẽ nhất thành Athens, chọn một bàn có đồ ăn thật tốt, bắt đầu bộc lộ thói phàm ăn.

Xem ra cả hai đều đói bụng đã lâu, bắt đầu ăn uống không thèm quan tâm đến dáng vẻ gì, mãi cho đến khi cái bụng rốt cuộc chưa không được nữa mới dựa vào ghế vuốt vuốt bụng, thoải mái mà đánh một cái nấc cục.

“Huynh đệ, ngươi thật có bản lĩnh nha, hành nghề này đã bao lâu rồi?”

“Khụ khụ… Ta cũng nhớ không rõ lắm.” Tính luôn đời trước lẫn đời này, ít nhất cũng có bốn , năm trăm năm a.

“Ngươi thoạt nhìn không giống người địa phương, xưng hô ngươi như thế nào đây?”

“Bảo ta Hess là được, ta là một người lưu lạc, đi đến chỗ nào ăn đến chỗ ấy thôi.”

Tiểu tặc vừa nghe liền lên tinh thần: “Nga nga, ta gọi là Paris, cũng là một người lưu lạc đó.”

“Nga, Paris…” Hermes nhìn kỹ tiểu tặc này, thấy cặp lông mày có chút giống một ai đó, “Quê hương của ngươi ở nơi nào?”

Tiểu tặc như bị nói trúng tâm sự, cười khổ một chút: “Thành Troy.”

“Thành Troy…” tim Hermes cũng bị đâm một cái, nhìn hắn thì thào nói, “Chắc không phải người thành Troy lớn lên đều không khác nhau lắm hả, ta có vị bạn cũ, có chút giống giống ngươi…”

“Không biết nữa, lúc ta còn rất nhỏ đã rời đi nơi đó… Thôi đừng nói tới cái nơi quỷ quái đó nữa, đến, uống rượu!”

Paris nắm lên ly rượu cụng vào chén của Hermes, ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch.

Hermes cũng uống luôn một hơi, lại hỏi: “Ta xem ngươi không giống một tên hành nghề trộm cắp nha, tại sao lại lưu lạc đến tình trạng này vậy?”

“Ai… Có tóc thì ai lại muốn trọc đầu, thật sự ta không còn đường nào để đi a!”

“Là thế nào hả?”

“Ta vốn ở ngoại thành vùng Athens chăn dê cho một hộ nhà nông, vất vả làm việc cả năm trời, đến khi phát lương, lão bản lại ăn quỵt, còn vu oan ta trộm đồ gì gì đó nhà bọn họ, đá ta ra khỏi cửa!” Paris lau giọt lệ chua xót, “Ta đã đói bụng hai ngày rồi, hôm nay thừa dịp có náo nhiệt trong thành, lúc này mới nghĩ thử thời vận…”

Hermes nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của hắn, thần thái càng lúc càng giống Ganymede khi trên Olympia, lập tức nổi lên lòng trắc ẩn, lấy tay vỗ vỗ bờ vai hắn: “Đừng sợ, ta lấy lại công đạo thay ngươi nha.”

“Làm thế nào đòi lại? Tên lão bản kia ý chí sắt đá, ta tìm hắn vài lần cũng không thèm ý.”

“Yên tâm đi, ta tự có biện pháp.”

“Hess, Ngươi thật tốt quá.” Paris chớp mắt mấy cái lôi kéo làm quen với y, “Ta thấy thân ngươi lớn hơn ta, bản lĩnh cũng cao hơn ta, không bằng như vầy đi, ta nhận ngươi làm lão Đại được không?”

Hermes thật hoài niệm loại ánh mắt tràn đầy tín nhiệm này, cười cười hỏi: “Ngươi thật sự muốn theo ta lăn lộn à?”

Paris gật đầu liên tục: “Đúng vậy a đúng vậy!”

“Được rồi, vậy ta sẽ thu nhận ngươi làm đàn em vậy.”

“Ai ai, tạ ơn lão đại nhiều nha! Ta rốt cục cũng tìm được tổ chức rồi!” Paris hưng phấn không thôi, lại thấy hắn lén lút xoay người, từ trong ngực lấy ra một cái gì đó nho nhỏ, nhẹ giọng nói, “Hermes gia gia, hôm nay con đã gặp được người tốt rồi, cám ơn ngài đã phù hộ nha!”

Hermes thấy hắn vụng trộm nói danh hào của mình, tò mò địa nhìn qua đó: “Ngươi đang làm gì đó?”

“Không, không có gì…” Paris lập tức thu tay lại.

Hermes lập tức muốn đùa giỡn, uy phong nổi lên: “Ta là lão Đại, ta lệnh cho ngươi, phải cho ta xem!”

“Được rồi, tại hôm nay ngươi cứu ta đó nha…”

Paris móc ra một vật nhỏ từ trong ngực áo, đó là một chiếc tượng gỗ của một đại thúc râu quai nón vô cùng mập mạp, chạm trổ vô cùng thô thiển, bộ dáng thập phần buồn cười.

Hermes nhíu mày: “Đây là cái gì?”

“Không thể nào, thân là trộm cắp mà ngay cả ngài ấy cũng không biết sao?”

Hermes lắc lắc đầu.

“Khụ khụ…” Paris đắc ý dào dạt ho khan hai tiếng, “Ngài chính là thần bảo hộ của ăn trộm, lừa đảo và thương nhân của chúng ta, thần sứ giả luôn túc trực bên người thần vương Zeus—— Hermes đại nhân!”

Hermes vừa nghe thiếu chút nữa hộc máu: “Ta khi nào lại biến thành thế này?!”

“Hả? Ngươi nói cái gì…”

“Ta nói… Ta nói Hermes làm sao lại là thế này! Người ta rõ ràng là một vị mỹ thiếu niên anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong phong lưu phóng khoáng mà!”

“Ta nói nè lão Đại, chẳng lẽ ngươi gặp qua ngài Hermes rồi sao?”

“Ta… Chưa thấy qua!”

“Chậc chậc, chưa thấy qua ngươi làm gì phải kích động như vậy? Ta chính là mô phỏng theo thần tượng khắc trong thần miếu mà.”

“Cái thần miếu nào dám khắc thành như vậy! Ta đi hủy nó luôn!”

“Làm sao vậy, ta cảm thấy nó khắc rất tốt đó chứ. Ngươi nói Hermes gia gia chưởng quản tài phú của thương nhân, nhất định là bộ dạng thực phúc hậu nha, hơn nữa hắn sống bốn năm trăm năm, nói như thế nào cũng có để râu mép một bó thật to rồi …”

“Phi! Con nít chưa mọc đủ lông như ngươi thì biết cái gì! Mau đem cái tượng gỗ thối nát kia ném đi!”

“Không nên không nên… Như vậy là khinh nhờn thần linh!”

“Ngươi khắc thành như vậy mới là khinh nhờn thần linh! Mau ném!”

“Lão Đại, chuyện này ta không thể làm theo ý ngươi, thần tượng này có linh đó, ngày hôm qua ta vừa hướng ngài cầu nguyện, hôm nay liền có vận tốt đây nè…” Quay đầu lại rồi lặng lẽ nói với cái tượng gỗ kia, “Hermes gia gia, lão Đại nhà con không hiểu chuyện, ngài không nên trách hắn nha…”

Hermes muốn chết cho rồi: “Không được kêu hắn là gia gia! Mau đưa cái tượng gỗ cho ta!”

Paris nhanh chân bỏ chạy, còn không quên làm mặt quỷ với Hermes: “Lão Đại ngươi đuổi được ta rồi nói sau đi!”

Hermes tức điên lên, rút một chiếc hài ném vào đầu hắn: “Xú tiểu tử! Đừng chạy!”

Hermes vẫn đuổi theo hắn, nhưng tiểu tử kia thật hơi xấu quá sức, gắt gao bảo vệ thần tượng kia, thề cùng tồn vong với “Hermes gia gia”!

Hermes không lay chuyển được hắn, đành phải làm theo hắn thôi, nhưng trong đầu vẫn thầm mắng: cái bọn nhân loại không hiểu biết này, đem Zeus khắc thành một lão nhân râu bạc trắng còn chưa tính, thậm chí còn biến y thành đại thúc xấu xí này, bọn họ đã vặn vẹo nghiêm trọng hình tượng của y rồi, hôm nào biến lại thành thần nhất định phải hiện thân trước mặt bọn họ, hảo hảo mà kinh diễm bọn họ đến chết!

Một truy một đuổi chẳng mấy chốc đã chạy tới ngoại ô thành Athens, vừa khi cách nhà lão bản không xa, Hermes liền bảo Paris tìm một chỗ trốn vào, mình tới cửa lấy lại công đạo vì hắn.

Hermes “rầm rầm rầm” dùng sức gõ cửa, chỉ chốc lát sau trong cánh cửa liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Một nam nhân cao lớn thô kệch ra mở cửa, hướng về phía Hermes lớn tiếng quát: “Làm gì đó hả, làm gì đó hả! Chết người hay là sập nhà đó hả? !”

Hermes bắt lấy nam nhân kia, mặt đầy khóc tang: “Đại ca ngươi nói đúng, chính là chết người…”

Nam nhân không kiên nhẫn xua xua tay: “Đi đi đi, tránh ra! Không được đem xui xẻo trên người truyền cho ta!”

Hermes lại như kẹo da trâu quấn lấy hắn không tha: “Đại ca, ngươi hãy nghe ta nói, trước kia nhà ngươi có phải có tên mục đồng gọi là Paris không?”

Mặt nam nhân tràn đầy hồ nghi liếc nhìn hắn một cái: “Hắn làm sao hả?”

“Đại ca a, từ sau khi ngươi đuổi hắn đi, hắn đói khổ lạnh lẽo đến chết đói ở đầu đường! Ta là bằng hữu của hắn, đặc biệt đến chuyển cáo cho ngươi một câu, hắn nói hắn thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Trừ phi ngươi trả lại tiền công đã khất lại cho hắn!”

“Hắc hắc, muốn làm ta sợ ả? Không dễ dàng đâu!” Nam nhân cười lạnh nói, “Hắn là một người xứ khác, chết thì đã chết, có ai mà biết! Ngươi không phải bằng hữu của hắn sao? Nhanh tìm nơi mai táng hắn đi, tránh để thi thể bị thối đó!”

“Đại ca… Ngươi nỡ ác tâm như vậy sao? Cẩn thận đêm nay hắn tới tìm ngươi!” sắc mặt Hermes trở nên âm trầm u ám, “Nguyện vọng không đạt thành hồn phách sẽ biến thành ác linh, nhất định sẽ quay lại quanh phòng của ngươi, đêm nay sẽ đoạt mạng ngươi… A! Ta thấy hắn rồi! Hắn ngay phía sau ngươi kìa!”

Nam tử bị hắn nói đến da đầu run lên, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh: “Ta… ta không sợ! Ta không biết Paris gì hết… Ngươi cút đi cho ta!”

Nói xong một tay đẩy Hermes ngã xuống đất, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại.

Paris trốn sau gốc cây lúc này mới đi ra, nâng Hermes dậy: “Lão Đại, ta đã nói rồi mà, vô dụng thôi…”

Hermes vỗ vỗ mông: “Thôi đi cha ơi, này chỉ là bước đầu tiên thôi. Đêm nay ngươi phải đi giả thần giả quỷ, hù chết hắn nha! Ngày mai sẽ tè ra quần mà xì tiền ra thôi!”

“Nga, nguyên lai là như vậy, lão Đại cao kiến!”

“Ha hả, không thì sao có thể làm lão Đại của ngươi chứ hả? Nhanh đi trộm một con gà đi, thịt gà làm cơm còn máu gà đêm nay sử dụng nha.”

Đêm hôm nay không trăng gió lại lớn, hai người một mực canh chừng đến đêm khuya mới bắt đầu hành động.

Paris bôi máu gà đầy mặt, dưới sự hỗ trợ của Hermes đã leo được qua bức tường của lão bản.

Hermes liền ở bên ngoài hóng mát, chờ tiểu tử kia đi ra.

Bốn phía im ắng, ngay cả cái quỷ ảnh cũng không có, ước chừng qua một phút, bên trong rốt cục có động tĩnh.

Đại môn “Dát” một tiếng mở bật ra, Hermes trốn trong một góc tối xem xét, thì ra là Paris.

“Xú tiểu tử, không phải kêu ngươi đừng đi đại môn hay sao…”

Hermes đi qua nghĩ giáo huấn hắn, nhưng đã thấy hai chân hắn mềm nhũn co quắp trên mặt đất, không ngừng run rẩy .

Hermes vừa nhìn đã cảm thấy không ổn: “Làm sao vậy? Bị người ta phát hiện hả?”

Paris sợ tới mức nói chuyện cũng run run: “Chết, đã chết…”

“Cái gì đã chết?”

“Ta, lúc ta đi vào… Toàn bộ người trong phòng đều đã chết…”

“Cái gì? !”

Hermes trong lòng cả kinh, vội vàng chạy vào nhìn xem tột cùng chuyện gì đã xảy ra.

Trong phòng yên tĩnh như đã chết.

Có một hơi thở thập phần cường đại bao phủ ở nơi này.

Sờ soạng tìm được chủ nhân phòng ngủ, đốt sáng đèn lên, lặng lẽ đi tới trước giường.

Nam nữ chủ nhân im lặng nằm trên giường, bình thường như là đang ngủ, trên người không có vết thương cũng chẳng có bất kì dấu hiệu giãy dụa nào, Hermes thò tay tìm tòi, thân thể vẫn còn ấm, nhưng không có hô hấp nữa rồi…

Hermes hít một hơi lãnh khí, cho dù là Zeus, cũng không thể vô thanh vô tức trong nháy mắt đoạt mạng như vậy, có thể làm được chuyện này, cũng chỉ có hắn mà thôi.

“Đi ra.” Hermes hướng bóng tối nói một câu.

Tuy nhiên cũng không ai đáp lại.

“Hades, ngươi đi ra cho ta!”

Nghe y gọi đích danh, biết mình giấu cũng không được, trong góc phòng hiện ra một bóng dáng tĩnh mịch cô độc lại vô cùng to lớn.

Hermes trừng mắt nhìn hắn: “Là ngươi làm?”

Hades im lặng gật gật đầu.

“Vì sao làm như vậy?”

“Ngươi không phải nói đêm nay đến đoạt mạng bọn họ sao, ta chỉ phối hợp một chút mà thôi.”

Nghe giọng điệu nghiêm túc của hắn, Hermes thật không biết nên cười hay nên khóc: “Ngươi không biết cái gì gọi là diễn xuất hay sao? Ta chỉ hù bọn họ mà thôi!”

Hades mặt như băng sương, thanh âm sắc bén như đao: “Nam nhân kia không nên đẩy ngươi ngã, hắn làm như vậy, đáng chết.”

Hermes vừa nghe, trầm mặc cúi đầu, trong phòng lại tĩnh mịch như không có người.

Qua một lúc lâu, Hermes mới thở dài: “Ta không có bị thương, tội của hắn cũng không tới phải chết, thả hắn đi.”

Hades im lặng một lát, sau đó đáp ứng y: “Được rồi.”

“Còn nữa, ngươi không được đi theo ta nữa…”

“Ta đâu có đi theo ngươi, chỉ đi ngang qua mà thôi.”

“Ngươi cảm thấy ta có tin hay không?”

Biết kỷ xảo nói dối của mình quá tồi, Hades lại thay đổi cách nói: “Kỳ thật, ta là đi tu hành.”

“Ngươi đi tu hành cái gì?”

“Ngươi tu hành cái gì, ta liền tu hành cái đó.”

“Tốt lắm, ngươi có chuyện tu hành của ngươi, ta có chuyện tu hành của ta, cả hai không cần đi cùng nhau.”

“Chuyện này không được, tu hành của ta có liên quan đến ngươi.”

“Quan hệ gì với ta chứ?”

“Bởi việc tu hành của ta là làm thế nào có thể làm người mình yêu khoái hoạt trở lại.”

“Ngươi… Không được quên, ngươi đã có thê tử …”

“Ngươi nên biết, thê tử của ta là làm sao mà tới.” Hades cô đơn nói, “Ngươi muốn ta tốt với nàng, ta làm được. Nhưng cần ta yêu nàng… Thực xin lỗi, ta làm không được.”

Hermes nảy lên một loại cảm giác áy náy, trong chốc lát lại không đành lòng đuổi hắn đi.

“Quên đi, ngươi muốn làm thì làm!” Hermes quay đầu đi …, “Nhưng xin hãy nhớ kỹ, không được dùng pháp lực trợ giúp ta, cái kia sẽ ảnh hưởng tới chuyện tu hành của ta!”

“Ta sẽ không quấy rầy ngươi, chỉ cần cho ta ở lại bên cạnh ngươi là được.”

Hades nói xong, lại tịch mịch ẩn mà vào bóng tối.

Hơi thở cường đại trong phòng, lập tức tiêu tán đi.

Hermes cũng không biết, hắn rốt cuộc đã đi hay vẫn cận kề ngay tại đây.

Hắn luôn làm người ta không cảm nhận được sự hiện hữu của hắn, kỳ thật lại không chỗ nào không có mặt.

Chuyện mình không gặp ác mộng lúc ban đêm, chắc là vì hắn luôn canh giữ bên cạnh a.

“Không cần giúp trợ ta, Hades, ngươi bảo ta làm sao có thể trả hết phần nợ nhân tình này cho ngươi…”