Chương 28: Chuyến khảo sát thực địa, Army đáng nghi
Sau khi lập nhóm xong, vấn đề kế tiếp chính là quyết định nơi sẽ đi khảo sát thực địa.
Vốn dĩ Leon còn định thảo luận với bọn họ rồi mới quyết định xem nên đi đâu, nhưng có vẻ như vị hoàng tử của chúng ta đã có dự định.
Mà thật ra cũng không phải là đề nghị của hoàng tử, mà đây là đề nghị của Army.
“Điện hạ nghĩ sao nếu chúng ta đến dugeon 【Hầm ngục Băng giá】?”
Army nói vậy đấy.
Thế là bốn anh chàng đẹp mã chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà chốt luôn.
Artermia tuy hơi lo lắng nhưng cũng không lên tiếng phải đối.
Dù sao cũng hiếm có cơ hội được đi cùng hoàng tử mà không bị hắt hủi, hiển nhiên phải cố gắng nắm bắt rồi.
Ophelia càng không cần nói, cô nào dám phản đối mấy người trong nhóm này.
Về phần Leon…
Hắn chả quan tâm lắm.
Nếu đã quyết định xong vậy thì không cần hắn phải động não, Leon cũng vui vẻ thanh nhàn.
Cả đám ai về nhà nấy bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai.
Sáng hôm sau…
Mọi người đã tập hợp đông đủ.
Leon chỉ mang những vật dụng cơ bản trong ba lô, còn lại phần lớn hắn đều vứt vào túi không gian và dị không gian.
Nói đến túi không gian thì chính là lần trước trong lúc đi đến Vương đô và gặp phải thằng ngốc nào đấy bị 1 nhóm người t·ruy s·át, hắn và Kara đã tiện tay đem cả 2 bên đánh 1 trận.
Cái này chính là lục soát từ trên người tên đó mà ra.
Không gian trong túi cũng khoảng 2 mét vuông, bằng với dị không gian của hắn, và trong túi còn có 1 cái vương miện trông có vẻ rất quý giá.
Leon không thiếu tiền nên đã quyết định giữ lại nó rồi đem vứt vào dị không gian luôn.
Với túi không gian cùng ba lô, hắn có thể mang cực kỳ nhiều đồ trong khi hành lý vẫn nhẹ nhàng.
Đám hoàng tử thì khỏi cần nói rồi.
Bọn họ đều là quý tộc cấp cao của đất nước này, một người 2-3 cái túi không gian thậm chí sở hữu nhẫn không gian đều là bình thường.
Nên Leon thậm chí không thấy bọn họ mang theo hành lý.
“Thần đã điều tra sơ qua, hầm ngục lần này nằm ở khu vực phía tây nam vương quốc, mất khoảng 4 giờ đi bộ. Trên đường đi cần băng qua [rừng tuyết phủ] sau khi băng qua đi khoảng vài dặm sẽ thấy được một khu tàn tích, đó chính là vị trí của【Hầm ngục Băng Giá】 .”
Leon trình bày rõ ràng lộ trình chuyến đi.
Thật ra tất cả thông tin này đều là do Kara tìm, chủ yếu là vì khả năng tính toán và tìm kiếm của cô cao hơn Leon nhiều.
Hắn cũng vui vẻ giao việc cho cô còn mình thì yên bình ngủ ngon giấc.
“Chỉ một đêm mà cậu đã điều tra được cặn kẽ như vậy, ngạc nhiên thật đấy.” – Artermia tán thưởng.
“Cậu làm rất tốt.”
Hoàng tử điện hạ cũng khen ngợi nhưng hiển nhiên cậu ta chỉ đang qua loa thôi.
Army chỉ ở một bên cười tủm tỉm, không biết cô nàng đang nghĩ gì.
Leon cũng giải thích thêm:
“Rừng tuyết phủ là một cảnh quan kỳ lạ quanh năm bị bao phủ bởi tuyết trắng nên đường cũng khá khó đi và không khí cũng tương đối lạnh, nên thần mong mọi người đã chuẩn bị đủ đồ giữ ấm.”
Tất cả mọi người gật đầu, hiển nhiên là bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ.
“Còn một việc chính là về các quái vật của khu rừng.”
Leon nói tiếp:
“Bên trong rừng sinh sống khá nhiều loài ma vật như Sói Tuyết, Thỏ Sừng, thỉnh thoảng còn có một vài con vượn tuyết xuất hiện nên mọi người hãy chú ý.”
“Cậu nghĩ bọn chúng có thể làm bọn ta b·ị t·hương sao ?”
Hoàng tử hỏi lại với vẻ khinh thường.
Cả 3 người khác đều gật đầu đồng ý.
“Chỉ là một vài ma vật mà thôi, làm sao ta sẽ để nó làm b·ị t·hương Army của ta được.”
Gerazt nhếch miệng cười tự tin.
“Tôi đã luyện tập chăm chỉ để trở thành thống lĩnh hiệp sĩ tương lai, làm sao có chuyện tôi thua loài yếu kém như thỏ sừng được.” – anh chàng tóc ánh kim – Chase – nói một cách đầy tự hào,
“Thỏ sừng gặp phải ma thuật của ta chỉ có thể thành than thôi.” – Fluss ngẩng đầu nói, xong còn lấy lược ra chải mái tóc của mình.
“Ta sẽ cắt tiết từng con một.” – Anh chàng tóc đỏ Chris liếm môi, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm.
Leon hơi cúi người tỏ vẻ xin lỗi, sau đó liền mặc xác mấy tên này.
Ngay lúc này thì Army đứng im lặng bên cạnh cũng đột nhiên chen lời:
“Etou… em nghĩ Leon-san cũng là lo lắng cho mọi người thôi ạ.”
Cô nói với giọng ngọt ngào.
“Army thật tốt bụng, thậm chí em còn quan tâm đến cả thường dân như cậu ta.” – Gerazt nói với vẻ say mê.
“Đúng là Army của ta.” – Fluss cười nói.
“Này, nói lại xem nào, rõ ràng là của tôi !” – Chase trừng mắt nhìn cậu ta.
“Các cậu im lặng, hiển nhiên là Army của tôi rồi.” Chris nhếch mép cười.
Artermia chỉ trầm mặc nhìn mấy tên này bắt đầu tranh giành.
Có vẻ như cô muốn can thiệp, nhưng sau một lúc do dự chỉ im lặng quay đi.
Về phần Leon, hắn đang chỉ cho Ophelia một số điều cần lưu ý, kệ bố mấy thằng ngố đó.
Hắn không hiểu được sao mấy tên kia lại thích cô nàng Army như vậy.
Và có vẻ như cô ta thân với tất cả bọn họ, nhưng bọn họ lại không hề tỏ ra ghen tuông.
Ảo thật đấy.
Không biết đã là lần thứ mấy Leon cảm thán nhân loại thật kỳ lạ.
-------------------------------------
Đoàn người khởi hành theo đúng lộ trình.
Bốn tên ngốc và Army cùng nhau đi phía sau, Artermia sau một vài nỗ lực vô ích thì có vẻ chán nản nên không đi cùng bọn họ nữa mà bước song song với Leon và Ophelia.
Hắn thì không có cảm giác gì, Artermia muốn đứng đâu là chuyện của cô ấy.
Leon thỉnh thoảng giới thiệu cho bọn họ về một vài loại thực vật trong rừng.
Ophelia thì ở một bên liên tục mở to mắt ngạc nhiên, Artermia đôi lúc cũng hiếu kỳ hỏi hắn vài câu.
Có vẻ hiếu kỳ là thiên tính của phụ nữ.
Trong lúc đó thỉnh thoảng Leon cũng cảm thấy sau lưng có người đang quan sát mình, nhưng hắn đoán là đám người hoàng tử nên cũng chả bận tâm.
Sau 4 giờ băng rừng vượt núi, đám người đến được khu vực tàn tích.
Đá vụ và mảnh vỡ công trình chất đống khắp nơi.
Và hiển nhiên nhiệt độ cũng lạnh nữa.
Đám người hiện tại đều đang mặc trên mình một chiếc áo lông dày cộm.
“Lạnh thật đáy.” Ophelia xoa tay.
Hai má cô nàng cũng đỏ bừng vì lạnh.
Artermia cũng mặc áo lông nhưng có vẻ như vì là người sở hữu chúc phúc hệ băng nên cô không lạnh run như Ophelia.
“Leon-kun, cậu trước đó từng đi mạo hiểm khá nhiều nhỉ ?”
Artermia đặt câu hỏi.
Cô có vẻ ấn tượng vì kiến thức của hắn.
“Trước đó thần đã đi 1 mình từ quê nhà đến vương đô và đi qua khá nhiều dugeon, và thần cũng là một nhà mạo hiểm Rank D.”
Leon giải thích.
“Leon-san mạnh lắm, lần trước trong chuyến đi dugeon dưới lòng đất của trường chính cậu ấy đã 1 mình đối đầu bầy sói, hơn nữa còn g·iết được 3 con trong đó.”
Ophelia tự hào nói.
Cứ như thể đây không phải là chiến tích của Leon mà là chiến tích của cô vậy.
“Ồ, ngạc nhiên thật đấy.”
Artermia cũng kinh ngạc.
Vì lần đó nhóm của cô đi sau nhóm hoàn tử nên khi đến nơi thì đám sói đã bị xử lý sạch sẽ rồi.
Cô còn tưởng là nhóm hoàng tử đã tự mình làm việc đó cơ.
“Cậu ta mạnh thật đấy, chí ít nếu đổi lại thành tôi thì cũng không chắc sẽ làm tốt hơn cậu ta đâu.”
Chase ở phía sau có vẻ nghe được cuộc trò chuyện nên đã xen vào.
Leon chỉ bất đắc dĩ nở nụ cười.
Dù trong lòng hắn đã muốn mắng người.
Cô nàng Ophelia này bị ngốc à !?
Hắn cần cô khoe khoang sao ???
Và đừng có nói điều đó với vẻ tự hào như vậy.
Leon luôn cảm thấy chuyện này như thể sẽ chuẩn bị diễn biến đến mức hắn không thể khống chế vậy.
Hắn nhanh chóng mở ra cửa chính tàn tích rồi nói với đám người:
“Bên trên vách tường mọc khá nhiều [rêu dạ quang] nó có khả năng tự phát sáng và ánh sáng khá đủ nên mọi người không cần dùng đèn ma thuật đâu. Đương nhiên ở những dugeon bình thường có thể sẽ khá tối nên mọi người vẫn nên tùy thân mang theo đèn nhé.”
Đám người tiến vào tàn tích, và những bức tường mọc đầy loại rêu dặc biệt phát ra ánh sáng trông khá đẹp.
“Đẹp thật.” Ophelia lại ngạc nhiên như mấy lần trước.
“Đúng là rất đẹp.” Ngay cả Artermia đi ở bên cạnh cũng không khỏi gật đầu.
Leon chỉ tự mình đi phía trước dãn đường.
“Em đi đâu vậy, Army ?”
Đột nhiên hắn nghe tiếng hoàng tử ở phía sau đang hỏi.
Quay đầu lại, Leon thấy được cô gái này có vẻ đang chuẩn bị tiến vào một căn phòng.
“Em thấy căn phòng này khá kì lạ nên muốn vào xem thử.”
Army trả lời với giọng ngọt ngào.
“Mấy căn phòng không biết có thể sẽ có nguy hiểm, thần không nghĩ Army-sama nên đi vào.”
Leon theo nguyên tắc khuyên 1 câu.
Bởi vì khu hầm ngục này chỉ vừa được phát hiện tháng trước mà thôi.
Tin tức về nó rất ít, thậm chí nếu không phải là cô gái Army này gợi ý thì Leon còn chẳng thèm điều tra nữa cơ.
Vậy nên khu tàn tích này không chừng sẽ có nguy hiểm ẩn giấu cũng nên.
“Nếu đó là ý muốn của Army vậy chúng ta hẳn nên ủng hộ mới đúng, không phải sao ?”
Hoàng tử đứng ra nói chuyện thay cho Army.
“Như ngài muốn, Gerazt-sama.”
Leon chỉ cúi đầu.
Tùy bọn hắn đi.
Thế là Army dẫn theo 4 anh lính ngự lâm đi vào căn phòng kia.
Artermia chỉ nhíu mày, nhưng cô không đi theo.
“Artermia-sama không đi theo bọn họ sao ?”
Leon hơi kinh ngạc.
Artermia chỉ yên lặng lắc đầu.
Ophelia đột nhiên nói:
“Hình như Army-san đã biết khu tàn tích này từ trước.”
“Sao cậu nghĩ thế ?” Leon nghi hoặc nhìn cô.
“Chỉ là cảm giác của mình thôi, nhưng mình thấy cô ấy không hề có vẻ gì ngạc nhiên khi đến đây…”
Ophelia nhỏ giọng nói.
Nghĩ kỹ lại thì đúng là suốt cả chuyến đi hình như cô gái tên Army này không hề có một lần tỏ ra bất ngờ với bất cứ thứ gì trên đường.
Rõ ràng chỉ là lần đầu tới đây, hơn nữa chỗ này còn là 1 tàn tích vừa được tìm ra không lâu.
Vậy mà Army lại giống như đã từng tới đây tham quan rất nhiều lần rồi vậy.
“Chắc do cậu đa nghi thôi.” – Leon mỉm cười trấn an.
Đương nhiên trong lòng hắn lại rất tán đồng với ý kiến của Ophelia.
Cô nàng Army này rất không bình thường !
Một lúc sau, đoàn người hoàng tử từ trong căn phòng đi ra.
Và bọn họ hình như đúng là có phát hiện gì đó.
“Điện hạ, ngài phát hiện gì sao ?”
Người đặt câu hỏi là Artermia.
Hoàng tử điện hạ chỉ cau mày rồi quay mặt đi mà không thèm trả lời.
Leon cũng đang đau đầu, hắn không biết để 2 người này đi cùng nhau là đúng hay sai nữa.
Nhân loại thật rắc rối.
“Haha, Army phát hiện được một cái rương ở góc phòng, và hình như em ấy đã tìm được một quyển trục nào đó. Quả nhiên Army rất may mắn.”
Người trả lời là Chase – anh chàng cao to.
Army chỉ mỉm cười gật đầu, có vẻ cô không có ý định giải thích.
“Quyển trục sao ?”
Leon âm thầm ghi nhớ chuyện này.
“Vậy xin chúc mừng Army-sama, ngài may mắn thật đấy.”
Hắn nở 1 nụ cười giả tới mức không thể giả hơn rồi cúi đầu chúc mừng.
“Cảm ơn, tôi cũng bất ngờ lắm.”
Army đáp với giọng ngọt ngào như thường lệ.
“Được rồi, đi tiếp thôi.”
Hoàng tử nói.
Leon gật đầu và tiếp tục dẫn đường.
Từ khi ở tìm được quyển trục trong căn phòng thì tâm trạng Army có vẻ khá vui vẻ.
Cô gái này cùng đám người hoàng tử liên tục cười nói phía sau.
Artermia đi phía trước chỉ xụ mặt mà không nói gì.
Đúng là cô gái đáng thương.
Leon khẽ lắc đầu.
Ophelia nhẹ nhàng níu áo Leon hỏi khẽ:
“Artermia-sama tội nghiệp thật nhỉ.”
Hắn hơi gật đầu.
Người ngoài nhìn vào thì đa phần đều sẽ đánh giá như vậy.
“Quả nhiên cô ấy rất yêu điện hạ, đáng tiếc…” Ophelia nhỏ giọng cảm thán đến một nửa liền im lặng.
Leon chỉ im lặng dẫn đường mà không bình luận gì về chuyện này.
Tuy hắn không hiểu về tình yêu, nhưng hắn cũng biết tình yêu là lẫn nhau.
Chỉ có một bên cho hoặc 1 bên nhận thì gọi là tình yêu sao ?
Không thể hiểu được.
Nhưng Leon sẽ không xen vào.
Đáng thương thì sao ? Không đáng thương thì sao ?
Ở thế giới trước, biết bao gia đình bị Ma tộc tàn sát, biết bao cặp đôi bị chia rẽ, họ không dáng thương sao ? Nhưng đến cả những người đáng thương đó còn chưa thể khiến hắn xúc động 1 chút nào.
Trường hợp của Artermia so với bọn họ hiển nhiên càng không thể làm cho Leon có quá nhiều cảm xúc.
Hắn cứ như vậy dẫn theo đám người vượt qua Dugeon.
Trên đường đi qua các tầng đều gặp không ít quái vật, từ Slime băng cho đến Người tuyết.
Ở phòng cuối bọn họ còn đụng phải một con Băng Phượng Hoàng có level 50.
Sau một hồi quần nhau và bị cho ăn hành, cả đám đều vắt giò lên cổ chạy trối c·hết.
Dĩ nhiên 4 anh chàng đẹp mã vẫn ưu tiên bảo hộ Army.
Leon đành phải một tay kéo lấy Ophelia, một tay khác dắt theo Artermia chạy thục mạng.
Đến cả hoàng tử có chúc phúc 【Hỏa diễm】còn không làm gì được thì trừ chạy bọn họ còn cách nào.
Trong 4 thanh niên này, Hoàng tử Gerazt sau 4 tháng nhập học đã từ level 28 tăng lên 30, Fluss là level 28, Chris có level 30, và Chase – anh chàng này có level 32.
Ophelia cũng đã level 26, và Army có level 28.
Ngay cả như vậy gặp phải con quái level 50 họ cũng chỉ đành bó tay.
Vì sao không nhắc Artermia ? Là vì cô nàng này sở hữu ma pháp toàn là hệ băng.
Mà Băng Phượng Hoàng vừa lúc lại sở hữu kỹ năng [kháng băng] mức kháng sát thương lên tới 80% nên cơ bản Artermia gặp nó liền phế đi.
Đám người chạy được một hồi thì rất may mắn con phượng hoàng đã ngừng truy đuổi.
Cả đám dừng lại thở hồng hộc.
Nhất là Ophelia, cô gái này thể lực yếu đến mức thảm thương.
Artermia thì tốt hơn 1 chút, dù sao cô cũng không chỉ biết mỗi ma thuật, cô cũng đã luyện tập cả kiếm thuật nữa. Vậy nên về thể lực cô vẫn cao hơn Ophelia một đoạn.
Bỏ cánh tay đang nắm cả 2 ra, Leon hơi khom người xin lỗi:
“Thứ lỗi cho thần, vừa này do quá gấp gáp nên thần đã thất lễ.”
“Không sao, dù sao cũng nhờ có cậu bọn tôi mới chạy kịp.”
Artermia khoác tay và nói.
Vừa nãy lúc chạy trốn hắn đã buf cho đám người mỗi người một cái [phong hành] để chạy nhanh hơn.
Cả đám ra khỏi tàn tích xong lại dạo qua 1 lượt một số khu vực gần đó, dù sao cũng là khảo sát thực địa mà.
Không đi khảo sát thì lấy gì viết báo cáo ?
Lúc trời chập tối bọn họ cũng về tới Học viện.
Kế đó chính là ai về nhà nấy, nghĩ xem nên viết những gì vào báo cáo.
Một ngày bận rộn của Leon cũng coi như kết thúc.
Vốn dĩ hắn đã nghĩ vậy….