Chương 29: Hoàn thành báo cáo và chuẩn bị cho Lễ hội.
Vừa phải đi học vừa phải viết báo cáo, Leon đã trải qua 1 tuần trầm cảm.
Cũng may là ngày cuối cùng hắn đã viết xong.
Vốn ban đầu hắn chỉ định viết báo cáo một cách sơ sài rồi nộp cho xong chuyện là được.
Nhưng thế giới này vận hành theo cái cách luôn ghì ta xuống…
Đùa chút thôi.
Thật ra vào ngày thứ 2 sau chuyến đi từ dugeon về hắn đã bị Artermia tìm tới và lôi lên xe ngựa của nhà cô ấy.
Nếu mọi người muốn hỏi là có gì hương diễm xảy ra không thì Leon xin thưa là không.
Hắn bị cô lôi đi để bàn bạc về nội dung bài báo cáo.
Tóm lại nội dung cuộc trò chuyện chính là:
“Cảm ơn cậu vì chuyện hôm qua, và cũng cảm ơn vì cậu đã chịu tốn thời gian để đi cùng tôi.”
Artermia nói.
“Không có gì đâu ạ.”
“Vậy giờ tôi muốn cùng cậu bàn bạc về chuyện bản báo cáo thực địa.” – Artermia
“Huh ? Thần tưởng chúng ta cứ viết qua loa là được ?”
Leon vẻ mặt cực kỳ khó hiểu.
Hắn không rõ sao cô lại chấp nhất bài báo cáo này như vậy.
Không phải chỉ cần viết nội dung đúng quy củ là ổn rồi sao ?
“Này Leon, tôi biết cậu đang nghĩ gì. Nhưng cậu phải biết rằng bài báo cáo này – nó liên quan đến Hoàng tử điện hạ, và cả những con cháu quý tộc tương lai sẽ là trụ cột của đất nước nữa.”
Artermia vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với hắn.
“Vâng ?”
Không nghe giải thích thì thôi, nghe giải thích xong hắn càng thêm nghi hoặc.
Artermia thấy hắn vậy mà còn chưa hiểu, cô đành kiên nhẫn giải thích:
“Nếu chúng ta nộp một bản báo cáo đầy lỗ hổng, nó sẽ là một vết nhơ trong thành tích của bọn họ, và sẽ ảnh hưởng đến cả cái nhìn của những người lãnh đạo các quốc gia xung quanh đối với quốc gia chúng ta nữa. Vậy nên cậu không thể qua loa như vậy được, hiểu không ?”
“Nếu vậy Artermia-sama, ngài chỉ cần liên hệ đến nhóm hoàng tử bọn họ là được mà ? Dù sao mỗi nhóm chỉ cần nộp 1 bài báo cáo mà thôi, có thần hay không cũng đâu quan trọng ?”
Leon hỏi lại.
“Hoàng tử bọn họ…”
Artermia gương mặt nhanh chóng trở nên tối tăm.
Cô hơi dừng lại rồi nói tiếp:
“Tôi đã mời điện hạ bọn họ, nhưng ngài ấy lấy lí do bận việc nên từ chối gặp tôi.”
Nói xong hai tay cô đang đặt trên đùi bỗng bất giác nắm chặt lại.
Chà, lại là câu chuyện tình cảm đầy sóng gió à.
Rắc rồi thật đấy. – Leon thầm lắc đầu.
“Tuy không dám hứa chắc mình sẽ đóng góp được gì nhưng thần sẽ cố hết sức.”
Leon đành phải cố mà gánh vác trách nhiệm này.
“Cảm ơn cậu đã hiểu. Tôi đã hẹn với các chuyên gia về hầm ngục dugeon, sau đó chúng ta sẽ sang chỗ các chuyên gia về lịch sử rồi tới các chuyên gia địa lý, chúng ta sẽ cùng thảo luận với bọn họ để khiến bài báo cáo trở nên hoàn hảo.”
Artermia nói một cách đầy kiên định.
Này này, cần cố gắng như vậy vì một bài báo cáo không ?
Leon cảm giác đầu lớn như cái đấu.
“T-thần hiểu rồi.” Dù có không muốn nhưng hắn vẫn gật đầu, đương nhiên là với vẻ bất đắc dĩ.
Đã trót hứa thì phải làm thôi, hơn nữa lật lọng trước con gái nhà Công tước không phải ý kiến hay đâu.
Kế đó chính là thời gian gặp mặt các chuyên gia.
Buổi sáng đi học, buổi chiều học lễ nghi, ngày không có khóa lễ nghi thì phải chạy đôn chạy đáo đi gặp các chuyên gia trong các lĩnh vực.
Một tuần lễ đi qua khiến Leon trở nên tơi tả như một cái mền rách.
Lúc vào lớp hắn còn khiến Ophelia phát hoảng một trận vì nhìn hắn không khác gì một con Zombie.
“Leon-san, cậu ổn chứ ?”
Cô lo lắng hỏi.
“Mình ổn… mình định nói vậy, nhưng chắc cậu nhìn cũng thấy rồi nhỉ ?”
Leon ngước nhìn với đôi mắt như một con cá lên bờ tập thở.
Vốn dĩ Artermia nên mời luôn cả Ophelia đi cùng, dù sao cũng là đồng bạn chung 1 nhóm.
Đáng tiếc, việc học tập thì có thể trông chờ vào cô, chứ chuyện liên quan đến dugeon thì cô đi cũng có giúp được gì ?
Nếu mọi người không nhớ thì Ophelia là người có level thấp nhất cả đội, và hiển nhiên số lần đi qua dugeon của cô còn không bằng tên hoàng tử nào đó nữa.
Ophelia mà đi cùng thì không chừng cô sẽ còn trông tơi tả hơn Leon bây giờ mất.
Quay trở lại câu chuyện cảm lạnh của con gái công tước và hoàng tử-sama của chúng ta.
Thời điểm chuẩn bị nộp báo cáo, Artermia đã phải tìm đủ mọi cách để hoàng tử ra gặp mặt.
Nguyên nhân của chuyện này là vì sau khi nộp báo cáo thực địa thì ngày hôm sau giáo viên sẽ gọi trưởng nhóm lên trình bày luận điểm.
Và hiển nhiên trưởng nhóm còn ai khác ngoài hoàng tử Gerazt.
Mà cái tên hoàng tử này thì nào có để ý gì đến báo cáo đâu, để cậu ta lên đọc bằng niềm tin và hi vọng sao ?
Vậy nên Artermia đã dành thời gian soạn hẳn ra 1 tờ luận điểm đầy đủ và ngắn gọn xúc tích nhất có thể đưa cho cậu ta.
Sau khi nhìn qua, cậu ta chỉ đơn giản hờ hững cảm ơn một tiếng.
Nói xong cậu ta liền cầm theo tờ giấy đi về.
Artermia đứng ngẩn người muốn gọi theo, rồi lại thất vọng thở dài.
Về phần Leon, hắn đứng xem vở kịch từ đầu đến cuối với vẻ mặt không cảm xúc.
Hình như Artermia nghĩ hắn bận tâm đến thái độ của hoàng tử nên cô còn cố gắng giải thích:
“Cậu đừng để bụng, điện hạ trước giờ thái độ vẫn luôn như vậy.”
Dù giải thích như vậy nhưng trên mặt cô hiện rõ sự bất lực, hiển nhiên là chính cô còn không tin được lời mình nói.
Leon chỉ đơn giản mỉm cười lắc đầu.
Hắn bận tâm sao ? Không, hắn chỉ đang nghĩ tối nay nên nấu món gì thôi.
Hai người cũng tại chỗ tạm biệt, ai về nhà nấy.
Leon chỉ cầu mong lần sau đừng có bài kiểm tra nào tương tự như thế này nữa.
Cảm tưởng như việc này còn mệt hơn cả lúc chiến đấu với Ma vương ở thế giới trước cơ.
---------------------------------------------
Ngày hôm sau…
“Và tôi xin tuyên bố, bài báo cáo thực địa xuất sắc nhất lần này là thuộc về nhóm của Điện hạ Gerazt-sama !”
Hiển nhiên, với 1 bài báo cáo đã đi gặp đủ các loại chuyên gia trên trời dưới đất thì nó phải đoạt giải thôi.
Mà Leon cũng không ngờ bài thi giữa kỳ lần này kết quả vậy mà sẽ được công bố trước cả trường.
Nếu không có Artermia nhất quyết lôi hắn đi cùng thì sợ rằng lần này đã gặp chuyện không may rồi.
Sau đó chính là vô số lời khen, tất cả mọi người trong nhóm đều được các bạn học khen ngợi, trừ Leon và Ophelia.
Hai người thậm chí còn bị khinh thường hơn, nghe đâu có người bảo là bọn họ là kẻ đã mưu mô nịnh nọt van xin để được hoàng tử thêm vào nhóm và ă·n c·ắp thành quả cùng vinh dự của bọn họ.
Chà, mấy tên tung lời đồn chắc còn chẳng biết cậu hoàng tử điện hạ của bọn họ thậm chí còn không tự viết lấy một chữ cơ.
Leon cảm giác đám người này hết thuốc chữa rồi.
Artermia là người biết tất cả mọi chuyện, và cô dĩ nhiên cũng có đứng ra giải thích.
Tuy có chút cảm kích nhưng Leon thấy cô chỉ làm chuyện phí công thôi.
Một người làm sao thắng được cả đám người nhỉ ?
Sau hôm dó, đã có khá nhiều lần có người tìm Leon để gây phiền phức
Leon vẫn như cũ, phớt lờ mọi sự nhằm vào.
Có lúc bọn họ còn tính dùng vũ lực, nhưng Leon vừa mở ra 【Không vực】bọn họ liền đánh trống lui quân.
Hắn như một con nhím xù lông vậy, không kẻ nào có thể đến gần.
Vì Leon khó chơi như vậy nên đám bắt nạt cũng dần mất đi hứng thú. Đụng không được người ta thì bắt nạt kiểu gì ?
Cuộc sống học đường của Leon lại trở nên bình tĩnh lại.
Thời điểm bước sang tháng 9, trường học bắt đầu trở nên rộn ràng.
Lễ hội trường đến rồi !
Leon cũng khá ngạc nhiên.
Thời điểm ở Địa cầu hắn có biết được trước khi Ma giới xâm lấm thì đúng là cũng từng tồn tại một hoạt động như thế này ở những ngôi trường.
Nhưng sau đó Ma giới đến, các nơi đều lâm vào chiến hỏa, ngay cả trường học cũng không còn thì lấy đâu ra lễ hội.
Hán không ngờ mình lại có cơ hội trải nghiệm lễ hội trường ở thế giới này đấy.
Vì là một trải nghiệm mới nữa nên vẻ mặt Leon có chút hào hứng.
Chủ đề của lễ hội là không giới hạn và cũng không có chấm điểm gì, chỉ có một yêu cầu duy nhất là tất cả học sinh phải tham gia.
Leon nghe nói Hoàng tử cùng nhóm của cậu ta đã quyết định sẽ dựng nên 1 khu vực triển lãm, chủ đề là [Cuộc sống của bình dân khu phố nếu được hoàng tộc giúp đỡ]
Mới nghe mỗi cái chủ đề đã khiến Leon thấy cạn lời.
Thêm nữa, có một việc khiến hắn khá bất ngờ. và cả nghi ngờ nữa.
Hình như Army đã đề nghị với Hoàng tử hãy thêm Artermia vào nhóm của họ.
Hoàng tử đồng ý, mà đã là Army đề nghị thì cậu ta sao phản đối được.
Artermia lúc được mời cũng vô cùng kinh ngạc, dù không thích Army nhưng cô đã lên tiếng cảm ơn và cũng đồng ý vào nhóm.
“Chà, cô nàng kia lại đang đánh chủ ý gì đây ?”
Leon xoa cằm trầm tư sau khi nghe chuyện này.
Hắn không nghĩ Army là một cô gái tốt bụng như vẻ ngoài, và cô ta còn khá nhiều thứ mà theo Leon là rất không phù hợp với logic.
Suy nghĩ mãi không rõ, hắn lại đem nó vứt sau đầu như mọi khi.
Và còn 1 chút chuyện chính là đã có người tìm Leon.
Cô gái bàn bên – Ophelia.
“Này Leon-san, cậu đã có ý tưởng gì cho ngày lễ hội chưa ?”
Ophelia tò mò hỏi.
“Hmmmm, để xem nào….”
Leon thoáng động não.
“Tôi sẽ mở 1 gian hàng thịt xiên nướng… chắc vậy ?”
Hắn cũng không chắc lắm.
Như đã nói, tài nấu ăn của Leon khá bình thường.
Ở kiếp trước tất cả mọi thứ hắn cần làm là chờ lệnh và chiến đấu.
Thức ăn và vật tư đều sẽ do bên chính phủ cung cấp.
Nhưng lần này Leon định sẽ mở 1 quầy thịt xiên… Orc.
Thứ nhất, thịt xiên là món cực kỳ dễ làm, không cần kỹ thuật gì cao siêu.
Thứ hai chính là do hắn nghe những người trong giới mạo hiểm bảo rằng thịt Orc có vị tương tự thịt heo, và còn có giá trị dinh dưỡng nữa. Thậm chí ở vùng Altmunt món này còn khá nổi tiếng.
“Wow, thịt xiên sao, nghe thú vị thật đấy.”
Sau khi nghe được dự định của hắn thì hai mắt của Ophelia tỏa sáng lấp lánh, có vẻ cô đang rất hào hứng.
“Tôi có thể hỏi lý do cậu hào hứng như vậy không ?”
Leon vẻ mặt nghi ngờ.
“Eh ? Mình không biết nên làm gì ở lễ hội, và… cậu định mở gian hàng, vậy không phải sẽ cần người phụ giúp sao ?”
Vẻ mặt Ophelia ngạc nhiên như thể Leon vừa hỏi một điều kỳ lạ.
“Tôi vẫn còn Kara mà ? Và trường cũng đâu quy định không được để người hầu phụ giúp ?”
Leon nhìn cô với vẻ thương hại.
Cô nàng này không thông minh như hắn tưởng.
“Ehhhh ? Nhưng… mình… mình còn định sẽ đứng bán hàng cùng Leon-san….”
Giọng của Ophelia nhỏ dần, hình như cô đang rất thất vọng.
“Tôi đùa thôi, nếu cậu muốn làm cùng thì tôi cũng không ngại đâu. Đừng làm ra vẻ như một con cún bị vứt bỏ như thế.”
Leon nở nụ cười nhàn nhạt.
“Cậu… Leon-san xấu bụng thật đấy.”
Ophelia nghe được hắn nói vậy liền vui vẻ trở lại, sau đó bắt đầu phồng má.
Hắn không khỏi vừa cười vừa thầm lắc đầu.
Cô nàng này đôi khi có những biểu cảm thú vị đấy, và cũng dễ đọc vị ra phết.
Làm một trong số những người bạn hiếm hoi mà hắn có, để Ophelia một mình trong lễ hội văn hóa hiển nhiên là không được.
Vậy là Leon đã quyết định sẽ mở gian thịt xiên, Kara và Ophelia sẽ là người phụ giúp hắn bán hàng.
Chà, không chừng đây sẽ là gian thịt xiên nổi bật nhất lễ hội cũng không chừng.
Dù sao có 2 cô gái xinh đẹp như vậy phụ giúp cũng không phải dễ tìm thấy đâu.
Đương nhiên, Leon sẽ không biết ngày lễ hội trường này không hề yên bình như hắn tưởng.
--------------------------
( Cảm ơn ThanhChi, Dtkienxen, hello123 đã đề cử. Chúc tất cả đọc truyện vui vẻ.)