Chương 32: Artermia bị đuổi, nữ hoàng, ông nội !?
Nhờ bài “quảng cáo” của Artermia và Rehartna, số xiên que của quán Leon đã bán hết sạch sẽ chỉ trong 1 tiếng.
Trong khi dọn dẹp gian hàng Ophelia có vẻ rất vui.
“Mặc dù mệt thật nhưng cũng vui quá nhỉ.” – Ophelia nói.
“Cũng không tệ lắm.”
Leon trả lời qua loa trong khi tay cầm chổi quét dọn.
“Mou, Leon-san lạnh lùng quá đi. Cậu không thấy vui sao ?”
Câu trả lời qua loa của Leon làm cô không hài lòng bĩu môi.
Hắn liếc mắt:
“Không, tôi thấy nó khá vui. Chỉ là tôi không giỏi biểu đạt cảm xúc lắm thôi.”
“Mình chẳng thấy trên mặt cậu có tí vui vẻ nào, chí ít cũng nên cười lên chứ !”
Ophelia bĩu môi tiến lại kéo căng hai bên má Leon.
“Ậu àm ái uái ì ậy ?” (cậu làm cái quái gì vậy ?)
Leon bị cô kéo căng da mặt mà không hiểu ra sao.
“Đấy, ít ra nó phải như thế.”
Hai tay giữ lấy hai bên má của hắn, vẻ mặt Ophelia hiện lên biểu cảm hài lòng.
Lúc này mặt của Leon đã bị kéo dãn ra tạo thành dáng vẻ mặt cười, nhìn mặt hắn bây giờ trông khá buồn cười.
Leon nắm tay cô và lấy nó ra khỏi mặt mình. Hắn ra vẻ nghiêm túc:
“Được rồi, đừng làm rộn chứ.”
“Eh ? Ah, xin lỗi.”
Đột nhiên Ophelia như con thỏ bị giật mình, nhanh chóng rút tay ra khỏi bàn tay hắn.
Mặt của cô bỗng dưng đỏ lên.
Leon thì nhìn cô một cách buồn bực.
Tự dưng cô nàng này quay mặt đi rồi vỗ vỗ hai bên má, miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Con gái đều kì lạ vậy sao ?
Leon nghi hoặc gãi đầu.
Kara chứng kiến tất cả hành động của hai người từ nãy giờ, cô chỉ lạnh nhạt nói:
“Có vẻ công việc đã xong xuôi. Tôi xin phép về trước đây, Master.”
“Cô không đi dạo với bọn tôi sao ? Dù sao lễ hội còn tận nửa ngày mới kết thúc.”
Leon hỏi.
“Nếu đó là ý nguyện của master.”
Kara bình tĩnh nói.
“Vậy liền đi cùng nhau thôi, dịp vui như thế này đâu phải thường xuyên gặp được.”
“Đã rõ.” – Kara với biểu cảm không hề thay đổi đáp lại.
--------------------------
Dọn dẹp xong xuôi, hắn dẫn theo Ophelia cùng Kara đi dạo xung quanh khuôn viên trường.
Thỉnh thoảng hắn cũng bắt gặp một vài ánh mắt ghen ghét lẫn ngưỡng mộ, dù sao một người con trai dắt theo 2 cô gái xinh đẹp thì khiến bọn họ đỏ mắt là dễ hiểu thôi.
Ophelia hôm nay trở nên dặc biệt hoạt bát, rõ ràng là hắn dẫn theo 2 người đi dạo lại biến thành cô nắm tay Leon kéo đi.
Kara thì yên tĩnh đi kế bên hắn như một cận vệ mẫu mực.
Nhóm bọn họ ghé qua khá nhiều gian hàng, có ăn, có uống, có cả những gian trò chơi, ghé chỗ nào Ophelia cũng muốn thử một chút.
Một lúc sau, nhóm Leon đi tới 1 chỗ gian hàng có vẻ là 1 phòng triển lãm, và nó đang có khá nhiều người vây xem.
“Hình như đây là khu của nhóm hoàng tử cùng Army ?”
Leon hơi liếc qua, sau vài giây suy nghĩ thì hắn mới nhớ tới chỗ này là chỗ nào.
Hắn nghe đâu đó rằng hoàng tử cùng nhóm của cậu ta đã xây dụng 1 căn phòng triển lãm ở lễ hội với chủ đề [cuộc sống của thường dân khu phố chính].
Phòng triển lãm mini này trưng bày các món đồ thường thấy và đính kém một số bài thuyết minh, nội dung đều muốn hướng đến tình huống giả định [khi thường dân khu phố được hoàng gia trợ giúp sẽ trông ra sao].
Nói qua 1 chút thì trước khi được đón về gia tộc Tử tước Krezt, Army đã trải qua cuộc sống nghèo khó và được nuôi dạy như 1 thường dân.
Bởi mẹ cô chỉ là 1 cô hầu gái của gia tộc, và tử tước Krezt trong 1 lần vô tình đã khiến bà ấy có thai.
Lúc đó ông ta cho mẹ Army một số tiền rồi đuổi bà đi, cũng không biết vì lý do gì mà vào năm ngoái Army đã được đón về gia tộc của ông ta.
Lần này đám hoàng tử có vẻ là muốn tái hiện lại cuộc sống của thường dân cho mọi người thấy để họ đồng cảm với cuộc sống trước kia của Army, nhưng hình như bọn họ chỉ nghe lời kể từ một phía mà chẳng thèm điều tra gì thêm nên buổi triển làm nhìn cứ dở dở ương ương.
Căn phòng triển lãm này chiếm diện tích khá lớn, chí ít nó to hơn quán thịt xiên của Leon không chỉ vài ba lần.
Không có bất cứ người hướng dẫn nào và mọi người đều có thể ra vào tự do.
Leon dẫn theo Kara cùng Ophelia đi một vòng, và đúng như hắn nghĩ: nơi này chả có gì đặc sắc.
Chỉ là đám người quan sát buổi triển lãm thì lại khen lấy khen để khiến Leon suýt chút nữa cho rằng có phải do hắn không biết thưởng thức hay không.
Đi loanh quanh nơi này nhưng không thấy có gì đáng xem, hắn lại dẫn nhóm của mình rời khỏi chỗ đó.
Trên đường tiếp tục đi dạo quanh lễ hội thì bất ngờ Leon lại gặp Artermia lần nữa.
Nơi đây cũng là một quầy triển lãm, và chủ của nó là Rehartna, cô con gái bá tước lãnh chúa vùng Altmunt.
Nơi đây là một quầy trưng bày những tác phẩm thêu thùa thủ công.
Có một điều Leon thắc mắc là tại sao Artermia lại ở chỗ này ?
Nếu hắn nhớ không lầm thì lần trước Army đã mời cô vào nhóm của hoàng tử mà, và cô ấy cũng đã chấp nhận, đúng không ?
“Chào, Leon và mọi người.”
Artermia hiển nhiên cũng nhận ra nhóm Leon tới gần.
“Lại gặp mặt rồi Artermia-sama.”
Leon hơi cúi người chào hỏi.
Ophelia và Kara cũng làm tương tự.
“Sao Artermia-sama lại ở đây ? Thần cứ tưởng ngài phải ở khu triển lãm của điện hạ mới phải ?”
Hắn hỏi ra điều mà mình đang nghi ngờ.
“Có… nhiều chuyện xảy ra lắm. Tóm lại là hôm qua sau khi gặp cậu thì tôi và Army đã có chút tranh cãi, và điện hạ vì cho rằng tôi bắt nạt cô ta nên đã đuổi tôi khỏi nhóm của ngài ấy. Rehartna biết được đã rủ tôi vào nhóm của cô ấy.”
Hơi cúi đầu, Artermia nói với giọng tự giễu.
“…”
Leon trầm mặc.
Không chỉ hắn, cả Ophelia cũng trầm mặc.
Kara thì đã luôn không nói lời nào nên không cần nhắc đến.
Nếu muốn hỏi bây giờ Leon có muốn bình luận gì về đợt thao tác này của Hoàng tử không thì xin lỗi, hắn thật sự cạn lời rồi.
Mời Artermia xong lại đuổi cô đi, đây rốt cuộc là thao tác gì ? Nhân loại đều biết chơi vậy sao ?
Lần đầu tiên hắn cảm giác não mình không đủ dùng.
“Mà, đừng làm vẻ mặt như vậy. Đã đến đây rồi sao không thử xem những tác phẩm của bọn tôi nhỉ ? Đây đều là tác phẩm thủ công của tôi, Rehartna và một số người khác làm ra đấy.”
Artermia cố làm ra vẻ mặt vui vẻ rồi nói.
Cô nàng Ophelia hiển nhiên rất có hứng thú, thậm chí cô đã bắt đầu cầm từng món lên quan sát rồi kinh ngạc kêu lên liên tục.
“Thần đối với thêu thùa thật sự không biết nhiều…”
Nói trước một câu để tránh hiềm nghi, Leon cũng thử đi xung quanh và quan sát.
Và hắn đã quan sát được một vài thứ thú vị.
Những tác phẩm của Rehartna và mấy cô tiểu thư cùng đều là về các loại hoa cỏ hoặc động vật dễ thương, trong khi đó tác phẩm của Artermia thì hình như đều là trái cây cùng bánh ngọt.
Có vẻ cô đã nhận ra Leon đang quan sát cái gì, sắc mặt Artermia hơi đỏ lên rồi cố gắng giải thích:
“Cái này… do chuyện xảy ra quá nhanh nên tôi không kịp thêu thứ gì khác. Không còn cách nào, tôi đành mang những tác phẩm đã thêu từ trước đó ra trưng bày.”
“Thần hiểu, thần thấy chúng cũng rất đẹp. Mặc dù khi nhìn một lúc thì thần thấy hơi đói.” – Leon nói.
Không khí rơi vào sự yên tĩnh c·hết chóc.
“Ahaha…”
Artermia cười giả lả và đánh mắt sang hướng khác, có vẻ cô đang rất ngượng.
Leon cũng không biết nên nói gì vào thời điểm này nên hắn nhanh chóng di chuyển đến một vị trí khác.
Ngay thời điểm mọi người đang xem xét một cách đầy hứng thú thì có một giọng nói từ bên ngoài vọng vào:
“Artermia-san, tớ về rồi đây… Ủa, Leon và các bạn của cậu ấy… mọi người cũng tới à ?”:
Chủ nhân của giọng nói này chính là Rehartna, có vẻ sau khi ở bên ngoài làm gì đó khá lâu thì cô đã trở về.
Artermia cùng cô ôm nhau một cái và mỉm cười:
“Cậu đi lâu quá đó, cậu…”
Đột nhiên giọng cô ấy dừng lại.
Leon cũng tò mò nên quay lưng lại xem thử xảy ra chuyện gì.
Sau đó hắn cũng giật mình đứng tại chỗ.
“N-Nữ…” Artermia lắp bắp.
Rehartna vội che miệng cô rồi làm ra dấu im lặng, cô nói nhỏ:
“Suỵt, hôm nay nữ hoàng cùng hiền giả-sama chính là bí mật đi tham quan trường học đấy. Nếu cậu cứ kêu lớn như thế lỡ người khác nghe thấy thì sao ?”
“Này Rehartna, sao cậu lại dẫn nữ hoàng và hiền giả-sama đến đây !”
Artermia hoảng hốt hỏi lại.
“Tớ vô tình gặp nữ hoàng đi dạo trong trường, và khi được giới thiệu tớ mới biết rằng người đi cùng ngài ấy là hiền giả. Chà, tớ không biết nên dẫn họ đi đâu tham quan nên liền mang cả 2 người đến đây.”
Rehartna lè lưỡi ra vẻ vô tội.
Lý do của cô làm Artermia ngắn ngủi mất đi khả năng ngôn ngữ.
Về phần Leon, hiện giờ hắn đang cực kỳ ngạc nhiên.
Ở phía sau Rehartna đang đứng 2 người, 1 phụ nữ nhìn rất trẻ tuổi với mái tóc đen nhánh dài đến thắt lưng, gương mặt cô có những đường nét tinh xảo với đôi mắt màu hồng ngọc xinh đẹp.
Nếu chỉ nhìn vào gương mặt thì không thể đoán ra tuổi tác của cô ấy. Trên người cô ấy tỏa ra khí chất quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành nhưng còn trộn lẫn cảm giác dịu dàng của một thiếu nữ.
Nhưng nếu chỉ như vậy thì Leon cũng không đến mức đứng hình, dù sao hắn đâu phải chưa từng gặp qua phụ nữ xinh đẹp. Điều làm Leon phải sững sờ là vì thân ảnh của người đứng cạnh cô ấy.
Đứng cạnh bên người phụ nữ kia là một ông lão với bộ râu dài và mái tóc điểm bạc, mặc một bộ áo vải thô giản dị, trên đầu đội một chiếc mũ trùm che khuất nửa khuôn mặt.
Và ông ta đang mỉm cười.
“Ô-Ông nội !?”
Leon kinh ngạc thốt lên.
Dù có bị che khuất gương mặt đi nữa, làm sao Leon có thể không nhận ra người cùng mình chung sống hơn mười mấy năm được.
Tất cả mọi người ở tại chỗ đều quăng ánh mắt về phía hắn.
Người phụ nữ thần bí tỏ ra rất có hứng thú với chuyện này.
Artermia và Rehartna thì trên mặt tràn đầy hoang mang.
Ophelia cũng bị âm thanh của Leon thu hút sự chú ý, cô bỏ dở món hàng trên tay mà nhìn ra.
Kara đứng bên cạnh thì lại bình thản không hề lộ ra tí cảm xúc, so với đám người thì như hạc giữa bầy gà.
Và người pháp sư bí ẩn đã cởi mũ trùm, mặt ông mang theo nụ cười hiền hậu:
“Đã lâu không gặp, Leon.”