Chương 33: Mẹ con mâu thuẫn, Army hoảng loạn
“Ông nội, sao ông lại ở đây ?”
Leon không giấu nổi vẻ bất ngờ.
Đột nhiên ở lễ hội trường này lại gặp được ông nội.
“Tại sao ta không thể ở đây ? Chà, đứa cháu ta nuôi từ bé đi đến học viện xong liền mấy tháng cũng chưa thèm trở về thăm ta một lần, ta không được đến đây thăm hay sao ?”
Nói xong ông còn đưa tay lau hai bên khóe mắt, đương nhiên là không có giọt nước nào.
“Ặc, không phải do khoảng cách trường với thị trấn quá xa hay sao, cháu đang định kỳ nghỉ đông này sẽ về thăm ông đây.”
Leon gãi đầu ngượng ngùng.
“Đứa cháu ngốc. Ta chỉ đùa thôi, ta không trách cháu đâu.”
Ông Antony cười mắng, ông nói thêm:
“Ngược lại ta rất vui vì biết cuộc sống trong trường của cháu vẫn ổn, và có vẻ cháu đã có thêm nhiều bạn bè. Những cô bé này đều là bạn của cháu đúng không ?”
“Hả ? À, vâng.”
Leon hơi gật đầu, mặc dù lời của ông cũng không đúng hoàn toàn.
Ophelia thì có thể coi như bạn của hắn, Kara cũng có thể tính như nửa người bạn, nhưng Artermia và Rehartna thì…
“Leon-kun, cậu…”
Artermia sau một lúc hoang mang style thì mới bắt đầu lấy lại khả năng ngôn ngữ.
“Vâng ?”
Leon nghi hoặc nhìn cô.
“Cậu.. là cháu của hiền giả-sama ? Sao cậu không nói cho tôi biết.”
Vẻ mặt Artermia như thể hoàn toàn không thể tiếp thu chuyện này.
“Ngài nói là ông nội ? Đúng là đây là ông của thần, nhưng… hiền giả-sama là chuyện thế nào ?”
Leon hỏi lại với vẻ khó hiểu.
Mặc dù từ bé hắn cũng biết thân phận ông không đơn giản, nhưng rốt cuộc cái danh hiệu kia là sao ?
“Ra đây là cháu của ngài Hiền giả. Hân hạnh gặp cậu, ta là Talisha Ralpha Richartd, vợ của quốc vương đương nhiệm.”
Người phụ nữ tiến lên tự giới thiệu và đưa bàn tay của mình ra.
Bàn tay thon dài và trắng muốt, đúng là 1 người phụ nữ không bị thời gian lưu lại dấu vết mà.
“Thần là Leon de Fedorov, một thường dân. Rất hân hạnh được gặp ngài.”
Leon cúi đầu trong theo lễ nghi rồi bắt tay với cô.
Vừa buông tay ra, hắn đột nhiên nghe được nữ hoàng khẽ bật cười.
“Fufu…”
Cô lên tiếng:
“Chà, ta và chồng mình đều đã nghe ngài hiền giả nhắc qua khá nhiều lần về cậu, cháu của ông ấy. Có vẻ như cậu vẫn chưa biết thân phận thật của ông ấy nhỉ ?”
Nói xong cô liếc mắt sang ông Antony một cách đầy thâm ý.
“Chuyện này,… thật ra thần cũng có chút suy đoán và biết ông nội không đơn giản. Nhưng Hiền giả rốt cuộc là sao ạ ?”
Leon hơi tò mò hỏi lại.
“Haha, nữ hoàng nói đùa. Thần chỉ không muốn Leon biết đến chuyện này quá sớm thôi. Nhưng nếu đã lỡ gặp dịp rồi thì hôm nay thần cũng không cần che giấu nữa.”
Ông Antony cười ha hả vuốt râu.
Về phần nhóm người Artermia, Rehartna lẫn Ophelia, tất cả đều chỉ biết đứng ở một bên lắng nghe câu chuyện nãy giờ.
Dĩ nhiên cả Artermia và Rehartna đều đã biết những thông tin nữ hoàng sắp nói, chỉ có mỗi Ophelia còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nữ hoàng hơi gật đầu với ông Antony rồi quay sang bắt chuyện với Leon:
“Chuyện đất nước này có tam đại gia tộc công tước thì cậu cũng biết rồi đúng không ?”
“Vâng, cái đó thần đã đọc qua.”
Leon gật đầu.
“Nhưng có những con người sở hữu địa vị ngang bằng với tam đại gia tộc công tước, và chỉ nhận lệnh trực tiếp từ hoàng gia. Những người đó gọi là… Tam Kỳ Nhân.”
Nữ hoàng nói.
Có vẻ đây là bí mật mà chỉ những quý tộc cao cấp mới biết được chăng ? Vì trông Ophelia bây giờ đang cực kỳ ngạc nhiên.
“Tam kỳ nhân ?” – Leon lờ mờ đã nhận ra ý của nữ hoàng.
Nữ hoàng Talisha nói tiếp:
“Tam kỳ nhân là ba người mạnh nhất vương quốc này, đã vì vương quốc lập qua cực kỳ nhiều chiến tích. Lý do mà các nước láng giềng không dám tùy ý x·âm p·hạm cũng là do ba người này. Họ là át chủ bài của hoàng gia. Và ông nội của cậu chính là một trong số đó – Hiền giả, Antony de Fedorov.”
Leon gật gù, trên mặt ngược lại không có quá nhiều ngạc nhiên.
“Ngoại trừ ông nội của cậu, 2 người còn lại, một người là Mắt Ưng – Trist Organ, Và người một người khác là Thánh Kiếm – Reizen Craydle.”
Nữ hoàng nở nụ cười nhẹ nhàng:
“Tuy bọn họ không phải quý tộc, nhưng địa vị của bọn họ được xem như ngang hàng với tam đại Công Tước, nên việc Leon-kun gọi mình là một thường dân làm ta cảm thấy rất thú vị đấy !”
Leon ngượng ngùng ho khan vài tiếng.
Từ bé đến lớn ông Antony chưa từng nói, và hắn cũng chưa từng hỏi, vậy nên Leon luôn mặc định mình là 1 thường dân như bao người khác. Nhưng giờ thì hắn cũng chẳng biết nên nói gì.
Chỉ có thể nói là: kinh khủng như vậy !
Cũng may hắn đã có chút suy đoán nên chỉ hơi bất ngờ mà thôi, ngược lại cũng không đến nỗi kinh ngạc quá mức.
Nhưng cô nàng Ophelia ở bên kia nghe hết câu chuyện từ đầu đến cuối hiện tại đang ở trong trạng thái c·hết máy luôn rồi.
“Leon-san lại là cháu của hiền giả…”
Miệng cô cứ khép mở rồi lẩm bẩm mấy câu như thế.
“Fufu.”
Nữ hoàng Talisha có vẻ cảm thấy tình cảnh này rất thú vị nên lại che miệng cười lên.
Ông nội thì chỉ ngượng ngùng ho khan vài tiếng:
“Haha, xin lỗi vì trước giờ chưa hề nói cho cháu biết. Do lúc đó cháu còn nhỏ nên ta không muốn cháu dính dáng quá nhiều đến mấy chuyện này.”
Leon chỉ nhẹ lắc đầu:
“Không, cháu hiểu, cháu rất cảm kích vì ông đã làm tất cả mọi thứ vì cháu.”
Hai ông cháu nhìn nhau rồi đồng loạt nở nụ cười.
-----------------------
Sau đó hiển nhiên là tới lượt Leon dẫn mọi người đi tham quan rồi.
Lần này không phải là Ophelia nữa mà là ông Antony cùng nữ hoàng bệ hạ.
Ông Antony cùng Leon đi song song phía trước.
Thỉnh thoảng ông liếc mắt nhìn sang Kara, rồi lại nhìn sang Ophelia, xong ông lại ghé vào tai Leon nói nhỏ:
“Này, hai đứa nó đều là bạn cháu à ?”
“Vâng ?”
Leon hơi hoang mang nhìn ông. Hắn không biết ông hỏi điều này là tính làm gì.
“Cháu có định sẽ chọn ai làm cháu dâu ta không ?”
Ông Antony hỏi một câu làm Leon suýt trượt chân.
May là hắn không phải đang uống nước, nếu không nói không chừng hắn đã phun ra.
“Ông nội, ông thật là… cháu không tính sẽ yêu đương đâu.”
Leon trợn trắng mắt.
“Chậc, cả 2 đứa đều xinh đẹp vậy mà…” – Ông Antony tắc lưỡi.
“Ông nghiêm túc một chút đi nào.”
Leon vừa buồn cười vừa bực mình.
Hắn không ngờ ông nội còn có 1 mặt bát quái như vậy.
“Haha, nếu như chọn được ai làm cháu dâu của ta thì nhớ nói cho ta đấy.”
Ông cười khẽ.
Leon chỉ biết thở dài và gia tăng âm lượng giọng nói:
“Ông-nội-à…”
“Rồi, rồi, ta biết rồi, ta không nhắc nữa là được.” Ông Antony làm tư thế đầu hàng.
Trong khi đó ở phía sau, nữ hoàng đang cùng các cô gái trò chuyện.
“Cháu là Ophelia-chan đúng không ? Cháu xinh đẹp thật đấy.”
Nữ hoàng nở nụ cười hiền hậu bắt chuyện.
“À, vâng. Cảm ơn ngài đã khen.”
Biết được người đang nói chuyện với mình là nữ hoàng của vương quốc nên Ophelia hơi câu nệ khi đáp lời.
“Thế quan hệ của cháu và Leon-kun là thế nào ?”
Nữ hoàng Talisha hỏi nhỏ vào tai cô.
Có vẻ cô ấy rất hiếu kỳ về mối quan hệ giữa bọn họ.
“Eh ? Leon-san là một người rất giỏi ạ. Thần nghĩ mình và cậu ấy là những người bạn tốt.”
Ophelia nói với vẻ hào hứng khi nhắc tới chủ đề liên quan đến Leon.
“Hửm ? Chỉ là bạn thôi sao ?”
Nữ hoàng khẽ nhìn cô với ánh mắt ám muội.
“V-Vâng. C-chỉ là bạn thôi ạ...”
Bị ánh mắt của nữ hoàng liếc nhìn làm Ophelia bỗng dưng bối rối, cô lắp bắp trả lời.
Không hiểu sao cô cảm giác như mình bị nữ hoàng nhìn thấu, điều đó khiên Ophelia đỏ mặt.
“Chà, đáng tiếc thật đấy. Ta còn tưởng hai đứa là người yêu cơ.”
Nữ hoàng nói với giọng tiếc nuối.
“S-sao có thể được ạ. Leon-san tuyệt vời như vậy, đã vậy còn là cháu của ngài hiền giả. Thần…”
Nói được một nửa giọng của cô bất giác nhỏ dần.
“Huh ? Điều đó làm cháu bận tâm sao ?” – Nữ hoàng nhìn cô và hỏi.
“Thần… thần chỉ là con gái của 1 nam tước…”
Ophelia cúi mặt xuống.
“Ta không thấy có gì không ổn cả. Không giống với quý tộc, tam kỳ nhân đều là những người có xuất thân bình thường, họ đều bằng sự nỗ lực để đạt đến địa vị hiện tại. Ta nghĩ ngài Hiền giả cũng sẽ không để ý đâu.”
Nữ hoàng che miệng nở nụ cười và nói.
Ophelia giật mình, sau đó cô cúi mặt xuống không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Vậy còn 2 đứa thì sao ? Hai đứa cùng Leon-kun là quan hệ thế nào ?”
Cô quay sang hỏi hai người khác – Artermia cùng Rehartna.
“Thần chỉ là đi tìm Artermia-san và vô tình ghé ngang quầy hàng thịt xiên Orc của cậu ấy thôi. Nhưng phải công nhận thịt xiên của cậu ấy ngon thật đấy !”
Rehartna trả lời, và hai mắt cô cứ như phát sáng lên khi nhắc đến đồ ăn.
“Bọn thần đã cùng nhau làm báo cáo thực địa, cậu ấy là một người rất tài giỏi, và còn rất thông minh nữa.”
Artermia trả lời với vẻ tán thưởng trên mặt.
“Thần nghĩ bọn thần có thể xem như bạn bè.”
Nữ hoàng gật đầu, không ai biết cô đang suy nghĩ những gì.
Thời điểm Leon dẫn mọi người đi ngang qua khu triển lãm của nhóm hoàng tử, bỗng nhiên bọn họ nghe được một giọng nói chứa đầy sự bất ngờ.
“Mẫu hậu, sao người lại ở đây ?”
Không còn ai khác nữa, chính là hoàng tử-sama - Gerazt Ralpha Richartd.
Nữ hoàng cũng hơi bất ngờ khi gặp con trai của mình, cô nở nụ cười nhạt:
“Mẹ cùng người quen đi tham quan lễ hội trường. Sao ? Con không chào đón ta sao ?”
“Không, làm sao có thể chứ.” Hoàng tử gãi đầu ngượng ngùng.
Vì nữ hoàng dừng lại nên Leon cùng nhóm người cũng đứng tại chỗ.
Không ít người xung quanh sau khi nghe được cuộc đối thoại của bọn họ cũng dừng lại.
Đám người bắt đầu tụ tập với tốc độ chóng mặt và bàn tán xôn xao.
“Đó.. đó là mẹ của hoàng tử điện hạ sao ? Ngài ấy thật xinh đẹp !”
“Quả nhiên vẻ đẹp của hoàng tử không phải là không có lý do.”
“Người đứng kế bên ngài ấy là ai ? Một pháp sư sao ?”
“….”
Hoàng tử Gerazt bỏ qua những người đang bàn tán và hỏi:
“Mẫu hậu, người đứng bên cạnh ngài là vị nào vậy ?”
Cậu ta hiển nhiên thắc mắc rồi.
Có thể đứng cùng mẹ của cậu thì chắc chắn thân phận không thể thấp được.
“À, con chưa từng gặp ông ấy trước đây nhỉ ? Vậy để ta giới thiệu luôn, đây là ngài Hiền giả - Antony de Fedorov. Và đây là cháu của ông ấy – Leon.”
Nữ hoàng thuận tay giới thiệu luôn thân phận của Leon.
Leon chỉ nở nụ cười bất đắc dĩ.
Hắn nổi tiếng rồi.
Và lần này không gì có thể cứu vãn được.
Quả nhiên, thế giới này vẫn là tràn đầy ác ý như vậy.
Ở bên kia, hoàng tử-sama đang rất bất ngờ với lượng thông tin vừa nhận được.
“Antony de Fedorov, Leon de Fedorov,… đúng rồi, hai người cùng họ mà. Sao mình không nhận ra sớm hơn nhỉ ?”
Hoàng tử giật mình lẩm bẩm.
Nhóm của cậu ta đứng ở phía sau cũng có thái độ tương tự.
“Vậy hóa ra cậu ta không phải thường dân à ? Che giấu khá đấy !” Fluss có vẻ rất hứng thú, một bên vuốt tóc một bên nở nụ cười.
“Quả nhiên mạnh như vậy làm sao có thể là thường dân được. Hừ, có vẻ tôi sẽ có đối thủ rồi.”
Chase ánh mắt bốc lên chiến ý.
Chris chỉ mỉm cười nhìn Leon và khẽ liếm môi. Trông cậu ta nguy hiểm thật đấy.
Ở một diễn biến khác, suy nghĩ của Army đang rất hỗn loạn.
“Chuyện gì xảy ra với thế giới này vậy ? Thứ này không có trong kịch bản ! Và tại sao một trong tam kì nhân lại có cháu hả ? Cậu ta không phải chỉ là một tên mob thôi sao !?”
Army sắc mặt không ngừng biến đổi.
Dĩ nhiên không ai chú ý đến cô lúc này.
Đám người quan sát càng thêm náo loạn.
“Hiền giả… trời ạ, đây là hiền giả-sama !”
“Leon… cậu ta lại là cháu của hiền giả-sama !”
“Kinh khủng như vậy !”
“…”
Mặc cho những tiếng xôn xao, nữ hoàng chỉ yên lặng đánh giá lấy đám người đối diện.
Cô hơi mỉm cười hỏi:
“Mấy đứa đang làm gì ở lễ hội trường thế ?”
Hoàng tử trả lời với giọng tự hào:
“Bọn con đang mở 1 phòng triển lãm. Chủ đề là [cuộc sống người dân khu phố chính nếu có hoàng gia trợ giúp] nó sẽ giúp mọi người hiểu hơn về cuộc sống của dân chúng bình thường và họ sẽ đồng cảm được với Army.”
Nữ hoàng nhẹ cau mày, cô hỏi lại:
“Army ? Là cô gái đằng kia sao ?”
Và ánh mắt cô trở nên sắt bén khi nhìn Army, người đang đứng cùng bọn họ.
“Ta muốn hỏi con một chuyện, con có thể giải thích cho ta không ?”
Nữ hoàng Talisha hỏi hoàng tử với một tông giọng nghiêm túc hơn bình thường.
“Vâng.”
“Trước tiên hãy giải tán đám người đã, ta không muốn chuyện này có quá nhiều người biết.”
Nữ hoàng nói và ra dấu với ông Antony.
Ông Antony gật đầu rồi niệm chú tạo ra một ma pháp khuếch đại âm thanh. Ông nói với đám người:
“Ta mong mọi người có thể giải tán, sắp tới là chuyện của hoàng gia nên chắc không ai muốn nghe đâu nhỉ ?”
Đám người nhận ra sự cảnh cáo trong lời của ông, lập tức đều chia nhau tản đi.
Ông Antony hơi phất tay áo, Leon cảm giác được bọn họ bị một kết giới vô hình bao vây.
Gật đầu với nữ hoàng, ông nói:
“Thần đã thiết lập kết giới cách âm, sẽ không ai nghe được cuộc trò chuyện ở đây đâu.”
Lúc này nữ hoàng mới hài lòng và quay lại nói chuyện với Gerazt.
“Cô gái bên cạnh con là ai ?” – Nữ hoàng nheo mắt.
Hoàng tử hình như không nhận ra khí tức nguy hiểm, cậu ta cười một cách hớn hở:
“Đây là Army fou Krezt. Cô ấy là con gái của 1 tử tước. Và tương lai con sẽ cưới cô ấy !”
Ở phía sau, Artermia nở nụ cười cay đắng. Cô không hề có vẻ gì ngạc nhiên.
“Mẹ không cho phép !”
Nữ hoàng bác bỏ cực kỳ kiên quyết.
“Tại sao chứ ? Con yêu cô ấy và cô ấy cũng yêu con, tại sao mẹ lại không chấp thuận ?”
Hoàng tử nói với vẻ mặt không thể nào hiểu được.
“Con là người đã có vị hôn thê ! Và nhìn đi, cô ta yêu con ? Vậy còn 3 chàng trai kia thì sao ?”
Với một giọng lạnh lùng, thái độ nữ hoàng trở nên gay gắt.
Hiển nhiên cô nhận ra bầu không khi không bình thường giữa nhóm người, không chỉ mỗi hoàng tử mà còn cả 3 chàng trai kia nữa.
Lúc này trong lòng Army đang có những suy nghĩ rối rắm.
“Khoan đã, như thế này không đúng ! Không phải mình đã đi đúng từng route kịch bản rồi sao ? Mình thậm chí còn tìm được 【Quyển trục – Vô niệm】và đồng xu bạc, chứng tỏ đây chỉ là màn chơi độ khó thông thường mà thôi. Event này đáng lý ra còn phải cuối năm nhất mới diễn ra chứ ! Cái quái gì đang xảy ra vậy ?”
Cô không thể nào hiểu được tại sao mình rõ ràng đã đi đúng tiếng trình nhưng event lại diễn ra trước thời hạn sớm như vậy.
Sắc mặc Army trở nên không tốt lắm.