Chương 36: Ngoại truyện - Leon, hồi ức
Thời điểm hắn mở mắt ra, hắn thấy mình đang ở trong 1 bể chứa được bơm đầy chất lỏng.
Xung quanh là đủ loại ống nối, dây điện, và những người mặc áo trắng đi tới đi lui.
Leon muốn mở miệng, nhưng hắn phát hiện mình không nói được. Thậm chí hắn còn không thể khống chế được cơ thể mình.
Những nhà khoa học nhìn “hắn” với ánh mắt cuồng nhiệt.
“Chúng ta thành công rồi, chúng ta đã tạo ra được bọn nó ! Với thứ này, nhân loại sẽ có đủ sức mạnh để chống lại ác quỷ !”
Những nhà khoa học hoan hô, họ hét lên trong vui sướng.
“Mình biết nơi này…”
Leon biết đây là đâu rồi.
Phòng thí nghiệm, nơi mọi chuyện bắt đầu.
Câu chuyện về 13 v·ũ k·hí hình người, với cái tên gọi “Demon Slayer”.
---------------
Hắn lại tự mình trải qua nó một lần nữa.
Leon đang nhìn thấy tất cả mọi thứ qua thị giác của “chính mình”.
Đây là Leon, nhưng cũng không phải Leon.
Hoặc nói chính xác thì đây là hắn, trước khi sở hữu cái tên “Leon”.
Tất cả những người khác đều đã được gửi ra khắp các nơi trên thế giới để tiêu diệt ma tộc, chỉ có hắn – sản phẩm yếu nhất – còn phải ở lại Nhật Bản rèn luyện.
Từ trên khung máy bay nhảy xuống, “hắn” chém g·iết tất cả ma tộc đang làm loạn quanh đó với ánh mắt vô cảm.
Những người được cứu đang nhìn hắn, nhưng không phải với sự vui mừng sau khi được cứu sống mà là với vẻ hoảng sợ.
“Họ không vui sao ? Mình đã cứu được họ mà. Đây là điều nhân loại muốn mình làm mà.”
Leon nghe được nó, những suy nghĩ của “hắn”.
Với ánh mắt đạm mạc, “hắn” liếc qua đám người, rồi lại nhảy lên khung máy bay hướng đến nơi khác, một nơi đang diễn ra chiến sự.
Từ lúc được sinh ra, hắn đã được cho biết mục đích mà bọn họ tạo ra mình.
Bảo vệ nhân loại khỏi ác quỷ !
Đây là thứ hắn được quán thâu, cũng là mệnh lệnh tuyệt đối.
Giọng nói trong đầu sẽ luôn nhắc nhở hắn điều đó.
“Bảo vệ nhân loại khỏi cái ác !”
“Phiền quá đi…”
Leon dĩ nhiên cũng nghe được giọng nói đó, nó cứ lặp đi lặp lại.
Trở thành anh hùng và đánh bại ác quỷ, giải cứu nhân loại khỏi ác quỷ.
Hắn đang làm vậy, từ khi sinh ra hắn đã luôn làm vậy.
“Hắn” chưa từng sống cuộc đời của riêng mình, cũng chưa từng nghĩ về điều đó.
Đây là mục đích sống của “hắn” v·ũ k·hí hình người với số hiệu 13.
--------------
“Nhân giới cũng như ma giới, cứ chiến đấu mãi…”
Một tên ác quỷ thấp bé chán nản vỗ đầu, nó nói với đám ác quỷ đang ra sức tàn phá:
“Thật vô nghĩ mà, đúng không mọi….”
Tên ác quỷ thấp bé im bặt.
“Mà, tụi nó có quan tâm mình nói gì méo đâu.” – hắn ta lẩm bẩm.
Chợt một đạo kiếm quang lóe lên, tên ác quỷ to tướng còn đang hung hăng lúc nãy đã đầu lìa khỏi xác.
“Móa, cái gì đây…”
Hắn thấy được một chàng trai trẻ tuổi.
Một người vơi mái tóc đen, trên tay cầm một thanh kiếm, trên người cậu ta lẫn trên thanh kiếm đều dính đầy máu và 96,69% nó là của ma tộc rồi.
Và đôi mắt đó… lạnh lùng, đạm mạc, vô cảm… nó không có tí cảm xúc nào cả.
Như thể hắn ta không phải là nhân loại vậy.
Mà, theo như tên ác quỷ thấp bé cảm nhận thì thằng này đúng là không thể xem như nhân loại rồi.
Một kiếm có thể g·iết c·hết những tên ác quỷ to lớn tộc Troll, và ma thuật có thể áp đảo cả Pixie.
Và ánh mắt của tên kia đã dời về phía hắn, cậu ta mang theo thanh kiếm tiến lại gần.
Ác quỷ thấp bé hoảng sợ giơ hai tay đầu hàng và kêu lớn:
“Làm ơn đừng g·iết tôi ! Tôi chưa hề gây hại cho nhân loại và cũng không có ý định gây hại cho họ, vậy nên đừng g·iết tôi !”
“…”
Cậu ta chỉ thanh kiếm về phía hắn với vẻ mặt và ánh mắt vô cảm.
“Đây là sự thật, hãy tin tôi !”
“Vậy nói ta nghe, ngươi đến thế giới này làm gì ?” – cậu trai hỏi ác quỷ.
Không biết tại sao ngay thời điểm đó “hắn” vậy mà đã không sinh ra ý nghĩ tiêu diệt tên này.
Định mệnh chăng ? – Leon bất giác muốn bật cười.
“Loài Imp chúng tôi vốn yếu đuối hơn các tộc quỷ khác nên chỉ thích sống ẩn dật, nhưng ngài Ma Vương đã mở ra khe nứt không gian tới Nhân giới, và chúng tôi đã được cho biết về sự thoải mái ở nơi này.”
Tên ác quỷ giải thích:
“Ở ma giới chỉ toàn tranh đấu vô nghĩa, nên chúng tôi muốn tìm một ngôi nhà mới mà thôi.”
“Nhưng các ngươi đã làm hại nhân loại.”
Thanh kiếm lại tiến gần hơn 1 bước.
Ác quỷ thấp bé hoảng sợ, hắn gấp gáp nói:
“Không, không, không phải chúng tôi, chi ít thì không phải tộc bọn tôi. Tộc bọn tôi sở hữu khả năng trí não nhiều hơn sức chiến đấu, chúng tôi không thích đấu tranh vô nghĩa. Những tên ma tộc đang làm hại nhân loại đều là mấy tên hiếu chiến được dẫn dắt bởi Ma Vương.”
“Tôi đã giải thích rõ ràng như vậy, liệu cậu có thể tha cho tôi không ?” Hắn ta đang cố gắng van nài chàng trai trẻ.
“Ngươi rất hợp tác, ta đánh giá cao điều đó.” Với một gương mặt vô cảm, chàng trai thu kiếm lại.
“Đừng nói với vẻ không hề có cảm xúc như vậy, tôi sợ lắm đấy.” Tên ác quỷ phàn nàn.
-------------------
Trong màn mưa tầm tã, một người và một ác quỷ đang đi trên con đường thành phố, và xung quanh là những đ·ống đ·ổ n·át.
Nó đã từng là một thành thị phồn hoa, nhưng giờ thì hết rồi.
“Ta đã báo với thượng cấp, có lẽ một lát nữa sẽ có người đến đón ngươi về tạm giam ở khu căn cứ Shinjuku.”
Thanh niên tóc đen nói:
“Ta sẽ canh giữ ngươi cho đến lúc đó.”
Tên ác quỷ đang đổ mồ hôi, mà vì mưa tầm tã nên cũng không nhận ra được.
“Xin ngài thứ lỗi, có thể cho tôi biết tên của ngài không ạ ?”
Hắn dang dùng “ngài” để xưng hô cậu ta. Vì sao hả ? vì hắn sợ mình không tỏ ra tôn kính một chút thì rất có thể sẽ đầu lìa khỏi cổ như đám ma tộc trước đó.
Cậu ta liếc nhìn hắn với ánh mắt không chứa chút cảm xúc rồi bình tĩnh hỏi lại:
“Tên ? Ngươi muốn biết điều đó làm gì ?”
“Cha tôi từng nói rằng tên của một người rất trân quý, đây là bằng chứng cho việc họ từng tồn tại. Dù bạn có mất đi, những người biết đến cái tên vẫn sẽ nhớ đến bạn và bạn sẽ mãi tồn tại trong tim họ. Tôi luôn nhớ những điều mà cha từng nói. Vậy nên tôi sẽ giới thiệu trước, tên tôi là Eiblood.”
“Hmm, ta không hiểu lắm.”
Thanh niên tóc đen chỉ lộ ra biểu cảm nghi hoặc, rồi cậu ta nói:
“Ta không có tên. Những người khác đều gọi ta bằng mã số - số 13. Nếu ngươi muốn thì có thể xem đó là tên ta cũng được.”
“Một con số sao ?”
Hắn ta nói với vẻ bất ngờ.
Một kẻ mạnh mẽ như vậy, vậy mà đến một cái tên cụ thể cũng không có.
Hắn đột nhiên phát hiện kẻ so với ác quỷ còn giống ác quỷ hơn này có lẽ cũng không đáng sợ như vậy.
“Có gì không ổn sao ?”
Thanh niên chỉ đáp lại một cách bình tĩnh.
“Làm sao tên của một người lại chỉ có thể là một con số vô nghĩa được ! Nếu cậu c·hết, sẽ không ai nhớ được cậu là ai !”
“Thì sao ?”
Thanh niên vẫn giữ vẻ vô cảm và hỏi lại.
“Nếu cậu không có tên, vậy để tôi đặt cho cậu cái tên thì sao ?”
“…” – Cậu thanh niên trầm mặc, có vẻ cậu ta thấy khá kỳ lạ khi một ác quỷ lại quan tâm đến con người.
“Leon thì sao, tôi nghĩ cái tên này rất hợp với cậu.” Đột nhiên hắn gõ vào lòng bàn tay rồi nói.
“Sao ông lại nghĩ vậy ?” Cậu ta nghiêng đầu.
“Vũ trụ mách bảo chăng ?” Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu sao đột nhiên lại nghĩ ra cái tên này, chỉ là tự nhiên trong lúc suy nghĩ thì cái tên này bất chợt xuất hiện mà thôi.
“Tùy ông.” Thanh niên đáp lại một cách lạnh nhạt.
“Tôi có thể hỏi cậu lý do cậu muốn bảo vệ nhân loại không ?”
Tên ác quỷ tỏ ra rất tò mò.
Một người mạnh mẽ hơn cả ác quỷ lại bảo vệ nhân loại yếu đuối, nhất là khi họ còn chẳng thèm cảm kích anh ta, thật không thể hiểu được.
“Leon” dừng lại giây lát có vẻ là để sắp xếp lại câu chuyện, sau một lúc im lặng thì hắn bắt đầu nói:
“Bọn tôi là những v·ũ k·hí được con người tạo ra, ngay từ lúc sinh ra thì bảo vệ nhân loại chính là sứ mạng của tôi. Bảo vệ con người khỏi cái ác, áp đảo tất cả mọi thứ có thể uy h·iếp đến họ, chúng tôi chính là thành trì cuối cùng, vừa là tấm khiên mạnh mẽ nhất, cũng là thanh kiếm sắc bén nhất.”
“Khoan đã, ý cậu [bọn tôi] là sao ? Tức là còn những người khác cũng có sức mạnh tương tự á ?”
Eiblood vừa nhận ra điểm khác thường trong câu chuyện của Leon.
Hắn chỉ gật đầu và nói:
“Chúng tôi là sản phẩm được tạo ra để tiêu diệt ác quỷ, tên gọi là [ Demon Slayer Series ] có tổng cộng 13 người, và tôi là kẻ yếu nhất.”
“Cậu ? Yếu nhất ư ?” Eiblood trừng lớn đôi mắt bé tí của mình vì giật mình.
“Những người khác đều sở hữu năng lực mạnh mẽ từ lúc sinh ra, số 1 với hỏa lực áp đảo, số 4 với khả năng tái tạo, số 7 với ma pháp siêu cường… con tôi, sản phẩm thứ 13, tôi chỉ sở hữu 1 khả năng duy nhất là học hỏi, học bất cứ thứ gì và biến nó thành của mình.”
“Leon” nói với giọng lạnh nhạt:
“Có lẽ 1 ngày nào đó tôi sẽ trở thành kẻ mạnh nhất và không một ai có thể thắng được tôi nữa… nhưng không chừng ngày đó chưa kịp đến thì tôi đ·ã c·hết trên chiến trường cũng nên.”
Dù nói là tương lai mình có thể sẽ c·hết, hắn vẫn nói với giọng bình tĩnh như thể đây không phải chuyện liên quan đến mình.
“Nhân loại rốt cuộc tạo ra cái thứ gì vậy ?”
Eiblood ôm đầu lẩm bẩm.
Sau đó hắn ta mở ra đôi cánh sau lưng và bay lên ngang tầm với tầm mắt Leon, hắn đưa mặt mình lại gần mặt cậu và nhìn chằm chằm:
“Cũng tức là cậu sinh ra chỉ để bảo vệ nhân loại ? Mục đích sống của cậu là bảo vệ nhân loại ? Cậu không thấy mình rất đáng thương sao ?”
“Tôi không hiểu ý ông lắm… đáng thương là sao ?”
Leon hơi nghi hoặc:
“Những nhà nghiên cứu tạo ra bọn tôi đều bảo rằng bảo vệ nhân loại là 1 lý tưởng rất cao cả.”
Eiblood lắc đầu:
“Hòa bình là tốt, tôi biết… nhưng Leon, cậu có nghĩ tới sau khi thế giới trở nên hòa bình thì bản thân sẽ như thế nào không ?”
Hơi dừng một chút hắn ta liền nói tiếp:
“Mọi sinh vật tồn tại đều ít nhất tồn tại một mục đích sống cho mình, và mục đích sống của cậu là bảo vệ nhân loại, đúng chứ ?”
Leon gật đầu.
“Vậy nếu hòa bình lập lại, nhân loại sẽ không cần cậu bảo vệ nữa, tương lai thế giới này sẽ tước đi mục đích sống của cậu. Nếu như đến lúc đó, không phải cậu sẽ rất đau khổ sao ?”
“Khi c·hiến t·ranh kết thúc thì tôi sẽ không còn hữu dụng nữa, ý ông là vậy sao ?”
Với ánh mắt không hề mang theo gợn sóng, Leon nhìn và hỏi.
“Đúng vậy đấy.”
Hắn ta giơ ngón tay lên:
“Khi không còn mục đích sống, trong lòng sẽ trở nên rất khổ sở, nó sẽ là một lỗ hổng trong trái tim.”
“Trái tim sao ? Nhưng bọn tôi không có trái tim.” Leon liếc mắt.
“Bọn tôi hoạt động dựa trên lõi năng lượng, và theo thiết kế thì chúng tôi có tuổi thọ vượt xa nhân loại. Dù vẫn có thể c·hết già, nhưng thông thường nếu không gặp phải tổn thương quá nặng thì việc sống đến hai trăm năm là khả thi.”
“Vậy không phải càng tệ hơn sao ?”
Eiblood càng thêm gấp gáp:
“Sống một cuộc đời dài dằng dặc và không mục đích, chịu đựng nỗi đau dai dẳng, không phải càng thêm đáng thương sao ?”
“Ừm, tôi nghĩ ông nói đúng.” – Leon gật đầu mà không có quá nhiều cảm xúc.
“Ta hi vọng cậu sẽ c·hết trên chiến trường, chí ít như vậy cậu sẽ không cần sống cuộc đời đau khổ. Haha !”
Hắn cười lớn rồi nhìn chằm chằm Leon:
“Hãy c·hết trước khi thế giới trở nên hòa bình, được không ?”
“Tôi không biết.”
Leon nhìn qua phía xa.
Bóng dáng một chiếc xe quân dụng xuất hiện trong màn mưa và càng ngày càng gần.
“Xe của quân khu đến rồi. Mr.Eiblood, ông sẽ b·ị b·ắt giữ và giam trong khu tập trung Shinjuku đến cuối đời.”
“C·hết tiệt, ta biết, đừng nhắc nữa.”
Eiblood hét lớn.
Khi chiếc xe đã đến, ác quỷ bị những người mặc quân phục kéo lên xe.
“Công việc ở đây đã xong.”
Giao nộp ông ta xong hắn liền chuẩn bị quay người rời đi.
Trước khi lên xe, Eiblood hướng về phía Leon hét lớn:
“Leon !!!”
Leon dừng bước muốn nghe thử ông ta định nói gì.
“Nếu có một ngày, thế giới này không cần cậu nữa, vậy hãy bỏ mặc nó ! Đến thời điểm đó, hãy tìm một nơi khác để sống, hãy làm những điều mình thích bằng ý muốn của bản thân ! Đừng chỉ khép mình trong suy nghĩ phải bảo vệ con người ! Nghe tôi nói không ?!”
Sau những lời cuối cùng, Eiblood dã bị đưa lên xe và mang đi.
Leon quay người, thì thầm:
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”
“Nếu lỡ như… thế giới này không cần tôi nữa, tôi sẽ tìm cách để quên đi việc bảo vệ nhân loại, tôi sẽ đến một nơi khác và sống cuộc đời của mình…”
Những lời thì thầm của Leon bị tiếng mưa lấn át.
Dưới cơn mưa tháng 6, Tokyo, năm 2060…
--------------------
Những tia nắng chiếu qua cửa sổ và Leon cũng bừng tỉnh.
“Ra là mơ à…”
Hắn lẩm bẩm.
“Tôi đã làm rồi, Mr.Eiblood… tôi đã có thể sống cuộc đời của mình rồi…”
Mỉm cười, Leon rời khỏi giường và chuẩn bị như thường lệ.
Đây là Học viện Hoàng gia, tháng 9, Lịch Ánh Sáng năm 595…
P/S: mai sủi nha =))